"...Hửm? À rế, 11 tiếng trước à?"
Đã tới giờ này rồi, tôi vừa dụi mắt vừa chui ra khỏi đệm.
Tôi không hề có ký ức về việc đã tắt chuông báo thức trong vô thức hay gì cả.
Khi tôi ngước nhìn sang bên cạnh thì tấm đệm của Yuuka đã được gấp gọn gàng rồi.
"Dù là ngày nghỉ nhưng mình đã ngủ quá nhiều rồi..."
Tôi vừa lẩm bẩm―――vừa nghĩ, đây chắc chắn là do lao tâm mà ra.
Bị quay lòng vòng bởi cô em gái dễ khiến người khác thuyết phục của hôn thê.
Bị trách mắng dù chẳng làm gì sai bởi cô em gái ích kỷ của chính mình.
Nếu không phải do lao tâm thì còn là gì nữa.
Thế nhưng―――hôm nay, cả Isami lẫn Nayu đều không có nhà, sau một khoảng thời gian dài.
Isami sẽ đi chơi Akihabara và vắng nhà đến tận tối.
Còn Nayu thì nói "Em sẽ đi xem liền một lúc mấy bộ phim em đang để ý.", nên chắc con bé sẽ không quay về cho đến tối muộn. Nhưng con bé lại vòi tôi tiền vé.
Thế nên, nếu bước vào phòng khách thì chắc hẳn sẽ chỉ có mỗi Yuuka.
Dạo này có hơi tấp nập hay sao mà, đã lâu lắm rồi mới chỉ có hai người chúng tôi.
Tôi khe khẽ―――mở cửa ra.
"Chào buổi sáng, Yuuka."
"...Chào buổi chiều thì đúng hơn đó."
Những lời lạnh giá không tưởng buột ra từ miệng Yuuka khiến tôi đông cứng người lại.
Còn Yuuka, người đang húp cà phê tại bàn ăn tối, từ từ nhấc mặt lên.
"Đang kỳ nghỉ hè mà cậu lười quá đấy."
"Etou, công nhận là anh có ngủ hơi quá... nhưng em để anh đi chỉnh lại mặt mũi có được không?"
Mới sáng dậy mà tôi đã bị hôn thê đối xử lạnh nhạt rồi.
Đã vậy, trang phục của em ấy trông khác hẳn so với mọi ngày.
Mái tóc đen dài buộc thành đuôi ngựa. Cặp kính mỏng đeo trên mắt.
Và em ấy còn đang mặc đồng phục blazer chỉnh tề nữa.
"―――Cơ mà. Đây là Yuuka ở trường mà!? Tại sao em lại mặc đồng phục ở nhà!?"
"Không hẳn."
"Không phải, không phải! Cách nói chuyện đó, chắc chắn là của Yuuka ở trường mà! Anh đang hỏi nghiêm túc đấy!!"
"...Không còn cách khác nhỉ."
Yuuka khẽ thở dài rồi nhẹ nhàng gỡ bỏ cặp kính.
Sau đó, em ấy nhìn về phía tôi với đôi mắt đã cụp xuống.
"Yaho, Yuu-kun!"
"Nếu không bỏ kính ra thì em không thể nói chuyện như bình thường à, Yuuka?"
"Tiểu tiết em làm tốt đấy chứ! Ehehe~ Đã lâu rồi mới có hai người chúng ta!!"
Nụ cười hồn nhiên đó, quả thực là Yuuka của mọi khi...
Dù sao thì, em ấy đang mặc blazer và buộc tóc đuôi ngựa như lúc ở trường.
Cứ như là―――tôi đang hẹn hò bí mật với Yuuka cứng nhắc ở trường vậy. Cảm giác trái đạo đức trong người tôi ơi.
"Yuu-kun. Yuu-kun, Yuu-kun, Yu-u-ku-n!!"
"Nếu đã cao hứng như mọi khi, thì sao em không bỏ đồng phục vậy, Yuuka?"
"...Tôi không làm vậy được."
Yuuka lập tức đeo lại kính.
Thế rồi, em ấy nhìn về phía tôi với đôi mắt đã xếch lên cùng khuôn mặt không cảm xúc.
"Đây là để luyện tập."
"Luyện tập? Cái gì cơ."
"...Hôm tựu trường. Tôi đã đối xử lạnh nhạt với Nihara-san trong lúc hỗn loạn. Nói thật thì, do vẫn còn trong chế độ nghỉ hè―――nên tôi suýt nữa đã gọi Sakata-kun rồi, nguy hiểm lắm đấy."
"Ý em khi nói nguy hiểm, là sao?"
"...Tôi suýt nữa đã gọi 『Yuu-kun』 5 lần rồi. Và tôi còn định nói 『Thích!!』 đến tận 2 lần, cứ tưởng là mình đã chết rồi cơ."
Cô gái này đúng là nguy hiểm thật.
Nếu chuyện đó xảy ra, thì chả mấy chốc điều này sẽ thành tin đồn trong lớp, cứ vậy mà biến thành chủ đề bàn tán của mọi người. Không khác gì địa ngục cả.
"Thế nên chúng ta mới phải luyện tập. Để khôi phục lại khoảng cách ở trường."
"Anh hiểu điều em muốn nói rồi... nhưng em đang làm gì vậy?"
"Là mô phỏng lại đó. Hai người chúng ta ở trường."
"Tóm lại là, anh với Yuu―――Watanae-san sẽ tưởng tượng như đang ở trường và luyện tập cách cư xử với nhau, là vậy đúng không?"
"Đúng vậy."
Kể cả sau khi nghe em ấy giải thích, cảm giác trái đạo đức trong người tôi vẫn đang bùng cháy mãnh liệt.
Tạm thời thì tôi đành ngồi xuống ghế trước mặt Yuuka―――
"Đợi đã, Sakata-kun."
Yuuka giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc đó và ngăn tôi lại.
Sau đó, em ấy nhanh chóng gỡ kính ra.
"Mồ, nếu làm vậy thì chúng ta sẽ không luyện tập được đâu? Em đang mặc đồng phục mà, Yuu-kun cũng thay đồng phục đi. Để tái hiện chân thực tình huống, đầu tiên phải chú ý đến diện mạo!"
"...Đó là cosplay mà nhỉ? Đúng là costume-play còn gì."
"S-a-i rồi. Chúng ta cần phải nâng mức độ tái hiện lên tầm cao nhất, đây là để luyện tập khi lên trường."
Khi Yuuka lắc đầu, mái tóc đuôi ngựa của em ấy cũng uốn lượn theo.
Cuộc trao đổi này đúng là hại mắt tôi mà...
Do không còn cách khác, tôi đành quay về phòng riêng để thay đồng phục.
"A, ngoài ra thì, Yuu-kun... Sau khi thay đồ xong, em có một điều muốn nhờ anh..."
"Hửm? Em muốn nhờ gì vậy?"
Yuuka đã gỡ kính xuống, ngoảnh đi ngoảnh lại rồi ngước mắt về phía tôi, hai ngón trỏ chạm vào nhau có chút e thẹn.
Thế rồi, em ấy vừa nói vừa đỏ mặt.
"Ờm... nếu anh mà ngồi trước mặt thì em sẽ nghĩ 『Kyaa~ Yuu-kun ngầu quá đi!!』, thích quá không chịu được mất... nên anh có thể ngồi chéo được không?"
―――Kiểu này thì, thực sự có thể mô phỏng lại tình huống trên trường được không đây?
Ừm. Tôi... có cảm giác không lành cho lắm.
◆
Sau khi thay quần áo sang đồng phục và trở về phòng khách.
Tôi liền ngồi chéo góc với Yuuka.
"Chào buổi chiều, Watanae-san."
"...Ừm. Chào buổi chiều, Sakata-kun."
Tôi vừa mới liếc qua thì Yuuka lại một lần nữa cúi mặt xuống bàn ăn tối.
Ở đó có một cuốn vở học... cơ mà đâu phải!?
Trước kia tôi đã từng thấy nó rồi... đó là cuốn 『Sổ tay công thức bí mật của Yuuka☆』 mà em ấy dùng để ghi lại cách nấu!
Yuuka đang cặm cụi ghi gì đó trong cuốn sổ tay đấy.
Do có chút tò mò, tôi bèn nhòm về phía 『Sổ tay công thức bí mật của Yuuka☆』.
☆Món ăn đặc biệt của Yuuka-chan ▼ Thịt lợn xào với sốt gừng~Đính kèm hương vị của tình yêu~☆
1. Hãy thái cải bắp thành những sợi dài!
2. Thêm bột năng vào thịt lợn!Lưu ý: Kiểm tra cẩn thận để không bỏ nhầm bột mì nhé!!
3. Gừng đã giã nhỏ (2 thìa canh),xì dầu (2 thìa canh),rượu nấu (1 thìa canh) vàđường trắng (1 thìa canh), tất cả trộn lại với-nhau. Đây sẽ là nước sốt.
4. Hãy hâm nóng trên chảo với dầu tía tô đến khi thịt chín vàng rồi cho nước sốt vào!
■Quan trọng:Rán với lửa vừađến khi mùi vị quanh miếng thịt đã đều■
5. Chỉ cần bày hết lên đĩa, là món thịt lợn xào với sốt gừng đã hoàn thành rồi!!
6. ~Đính kèm một chút hương vị của tình yêu nữa thôi~
"Tái hiện lại trường học ở chỗ nào chứ!? Vừa nãy chả phải là 'đính kèm hương vị của tình yêu' hay sao!!"
"Trật tự nào, Sakata-kun. Với lại, đừng có tự tiện nhòm vở người khác chứ... khác gì nhìn trộm đâu."
Cái người viết cuốn sổ tay nấu ăn có tựa đề 『☆Món ăn đặc biệt của Yuuka-chan ▼ Thịt lợn xào với sốt gừng~Đính kèm hương vị của tình yêu~☆』 mà lại có thể nói vậy trong lớp học ư.
Đây không còn là mô phỏng lại nữa rồi, tôi không được phép cười trước mặt Watanae Yuuka lúc này...
"Sao trông cậu đau khổ vậy, Sakata-kun?"
"Không có gì đâu... Watanae-san."
"Vậy à. Thế thì tốt rồi."
Yuuka đáp lại với khuôn mặt không cảm xúc và nhanh chóng gỡ kính xuống.
Thế rồi, em ấy chợt hít một hơi dài.
"Kính coong, kính coong. Đến giờ nghỉ trưa rồi!"
Sau đó lập tức đeo lại kính.
"...À rế, đã 12 giờ rồi nhỉ. Chào buổi trưa, Sakata-kun."
"Em cũng kiêm luôn phần kịch à, Yuuka?"
"Đừng có gọi xuồng xã như vậy chứ? Yuu-ku... Sakata-kun."
Tuy suýt chút nữa đã bị cuốn theo, nhưng tôi đã kìm lại được bản thân.
Yuuka nhanh chóng di chuyển qua nhà bếp.
Thế rồi, em ấy liền đeo chiếc tạp dề trên bộ đồng phục và chuẩn bị bữa ăn, vẫn giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc đó.
"Sakata-kun quên mang cơm hộp rồi à? ...Hà, không còn cách khác nhỉ. Nhân tiện đang thực hành nấu ăn, để tôi nấu cho cậu nhé."
"Khoan đã. Góc nhìn kiểu này là sao vậy? Bối cảnh có lỏng lẻo quá không đó?"
"Tôi sẽ làm món thịt lợn xào với sốt gừng... cậu không được phàn nàn đâu đấy."
"Té ra cuốn sổ tay công thức này là chuẩn bị trước rồi ư!!"
Tình huống bây giờ đã hỏng lắm rồi, chả còn giống với trường học tí nào nữa.
Nhưng Yuuka buộc tóc đuôi ngựa và đeo kính trong bộ dạng ở trường vẫn cứ thản nhiên nấu nướng.
―――Một Watanae Yuuka đeo tạp dề trên bộ đồng phục tại nhà, đang nấu cho tôi và em ấy.
Đây là khung cảnh của mọi ngày, trong suốt 4 tháng chúng tôi sống chung với nhau, ngoại trừ bộ dạng này.
Do bộ dạng này, không hiểu sao tôi lại có cảm giác mình đang làm gì đó sai trái...
Còn Yuuka thì đang bày phần gừng xào lên đĩa.
Thế rồi, em ấy nháy mắt một cái―――và đặt tay trái trước mặt đĩa.
"..."
Đính kèm hương vị của tình yêu...
Tất cả những điều này trông không khác gì đang đùa cả, nhưng thực chất―――đây chỉ đơn giản là hôn thê của tôi mà thôi.
"Phần của cậu này, Sakata-kun. Cậu ăn cũng được đó, có muốn không?"
"A, ừm. Cảm ơn, Watanae-san... Itadakimasu."
Thế là một lần nữa, hai người chúng tôi lại ngồi đối diện trên bàn ăn tối.
Tôi và Yuuka bắt đầu thưởng thức đĩa 『☆Món ăn đặc biệt của Yuuka-chan ▼ Thịt lợn xào với sốt gừng~Đính kèm hương vị của tình yêu~☆』.
Em ấy vẫn đang cố diễn đến cùng, cái tình huống ăn trưa ở trường này.
"..."
"...Sakata-kun thấy sao."
"Hửm? Ngon thật đấy. Watanae-san nấu ăn giỏi lắm nhỉ."
"Không hẳn."
"..."
"...Thịt hơi cứng thì phải. Sakata-kun nghĩ sao."
"Hửm? Thịt mềm thật mà. Watanae-san hay làm thịt xào với sốt gừng có phải không?"
"Bình thường thôi."
"..."
"...Wa!!"
Yuuka đột nhiên thốt một tiếng rồi gỡ kính, tháo dây buộc tóc và xoã phần đuôi ngựa xuống.
Mặc dù vẫn đang mặc đồng phục, nhưng từ cổ kéo lên là Yuuka của mọi khi.
Bộ dạng này, cảm giác như tôi đã nhìn thấy cái gì đó không được phép nhìn thì phải...
"Đã kết thúc rồi! Mô phỏng hoàn tất!!"
"Sao tự dưng em lại... cơ mà, từ nãy giờ bối cảnh đã hỏng sẵn rồi."
"Uu... Tại vì, đây là bữa ăn chỉ có em với Yuu-kun thôi đó? Nhưng em lại không nói chuyện được như bình thường được... chả phải là lãng phí hay sao."
Mái tóc đen bóng của em ấy tiếp tục đung đưa.
Yuuka, đã gỡ kính xuống, liền ngước nhìn về phía tôi―――với hai má đỏ bừng.
Trong bộ đồng phục mùa hè.
Cái tình huống thanh xuân ngọt ngào và đắng cay này, đang khiến trái tim tôi đập thình thịch―――
"...Hai người đang diễn cái gì vậy? Mới trưa thôi mà đã hứng lên thế này rồi à?"
"Nayu-chan, đây cũng chính là điểm hấp dẫn của cosplay đấy. Cosplay không chỉ đơn thuần là khiêu dâm như mọi người nghĩ đâu. Bằng cách tái hiện lại tình huống, cả người diễn lẫn người xem đều có thể tận hưởng―――chị nghĩ đây là một trong những sức hấp dẫn của cosplay, tương đồng với diễn kịch."
Tôi chợt nghe thấy những lời bình phẩm vô cùng điềm tĩnh phát ra từ cánh cửa, không biết đã được mở từ khi nào―――điều đó khiến tim tôi phải đập thình thịch gấp đôi.
Đứng ngay cạnh hành lang là em gái của tôi―――Sakata Nayu.
Và đứng ngay sau đó là em gái của Yuuka trong trang phục nam―――Watanae Isami.
Khi tôi nhìn về phía đồng hồ, hiện tại mới chỉ có 3 giờ kém chiều. Mấy đứa này chả phải về sớm quá hay sao?
"Vậy thì, một câu hỏi. Sao cặp vợ chồng này lại mặc đồng phục để cosplay diễn kịch giữa ban ngày ban mặt vậy?"
"Ahaha... Thực chất thì đây chỉ là cosplay thôi nhỉ!"
"Ukyaaaaaaaaaaaaaa!?"
Đáp lại lời của Nayu và Isami là tiếng hét thất thanh của Yuuka.
Thế rồi em ấy lập tức chui xuống gầm bàn ăn, và tiếng hét đó cũng biến mất.
"Ở đây không có Yuuka ư. Hoá ra những gì em nhìn thấy được là VR Yuuka à."
"Điều đó là không thể!? VR Yuuna-chan còn chưa có, sao lại có thể có VR Yuuka được!!"
"Không cần ngại đâu. Bọn em sẽ ra ngoài ngay đây, hai người cứ tiếp tục cho đến khi đẻ được một đứa nhé. Nghiêm túc đấy."
"Quả là Yuunii-san, có thể nắm bắt hoàn toàn trái tim của Yuuka! Yuuka phải hướng dẫn từng bước một cho Yuuniisan-niichan nhé? Cẩn thận đừng cư xử như trẻ con, không là―――"
"U~~~!! Mồ, xin lỗi mọi người nhưng... làm ơn ra ngoài ngay cho chị!!"
Và vào bữa tối hôm đó.
Trên bàn ăn 4 người, Yuuka đã phải đeo chiếc mũ lưỡi trai che đến hốc mắt của hồi trước. Có lẽ là để che giấu khuôn mặt đỏ như gấc của em ấy.
Nhân tiện thì, thức ăn đính kèm của bữa tối hôm đó―――là phần thịt xào với sốt gừng còn sót lại từ buổi trưa.