"Nè, Nii-san."
"Gyaa!?"
Trong lúc say nồng, đột nhiên tôi bị đánh thức bằng cách tồi tệ nhất, chính là bị ném gối vào mặt.
Sau khi bật dậy, tôi nhìn thấy Yuuka nằm kế bên, vẫn còn đang ngáy khò khò.
Và người đang nhìn xuống phía tôi trong bộ quần áo ngủ―――Nayu.
"Tại sao nửa đêm em lại..."
Tôi vừa đứng dậy vừa gãi đầu rồi di chuyển theo Nayu đến phòng khách.
Trong lúc uống trà lúa mạch lấy từ tủ lạnh, tôi chờ đợi lời nói của Nayu.
"..."
"...Nii-san. Chuyện là... Etou."
Hiếm khi thấy con bé ấp a ấp úng như thế này.
Dù lúc nào cũng thích nói gì thì nói.
Mà―――không hiểu vì sao, tôi lại biết rõ những điều con bé muốn nói, nên có lẽ tôi sẽ chủ động.
"Không cần phải lo lắng vì Nihara-san đâu. Ở cùng với gái 3D khác ngoài Yuuka ra... anh không thể tưởng tượng ra được, chuyện đó cũng không thể xảy ra được. Thế nên, cứ an tâm đi."
Đã một tuần trôi qua sau vụ chạm trán rùm beng với Nihara-san.
Nayu đã dành phần lớn thời gian ngồi chơi, ra ngoài với Yuuka và thư giãn ở nhà.
Có vẻ như, bắt đầu từ ngày mai, con bé sẽ đi chơi cùng những người bạn cũ hoặc đi du lịch.
Nhân dịp quay về đây thì con bé tha hồ thưởng ngoạn khắp Nhật Bản, thiệt tình.
"...Chuyện là. Em đã coi Yuuka-chan như chị dâu của mình rồi. Thực sự đó."
"Vậy à."
"Sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại thì, quả thực Nonohana và gyaru không hề có mối liên kết... và sự kiện của Nonohana Raimu, đã là chuyện của quá khứ rồi. Nhưng... quả nhiên em vẫn cảm thấy lo lắng. Bởi vì, Nii-san rất mềm yếu trước con gái."
Không tôn trọng anh trai tí nào nhỉ.
Ngoại trừ lúc yêu phải Yuuna-chan từ cái nhìn đầu tiên, sau đó đính hôn với Yuuka thì làm gì có chuyện tôi là một người trăng hoa.
"Chuyện đó... Anh cũng vậy. Anh có thể an tâm mà giao phó em, nếu là Yuuka."
"Hả? Tự nhiên lại nói về em là sao? E-Em không hẳn..."
"Em không thành thật chút nào nhỉ? Khi nhìn thấy em vui vẻ với Yuuka như vậy... anh cũng hạnh phúc lắm chứ."
Ngày hôm ấy, mẹ của chúng tôi bỗng dưng biến mất.
Vì vậy mà trong một khoảng khắc, bố của chúng tôi đã suy sụp.
Đã vậy, anh trai của con bé, người luôn tràn đầy năng lượng, đột nhiên lại dính phải chấn thương tâm lý và bắt đầu trốn tránh gái 3D.
Trong cái nhà bất thường này, Nayu đã... lớn lên đến tận bây giờ mà chưa từng có cơ hội được chiều chuộng.
Thế nên, khi tôi nhìn thấy con bé ngoan ngoãn với Yuuka―――tôi thực sự đã cảm thấy rất hạnh phúc.
"Dù là với anh, hay là với em. Sự hiện diện của Yuuka, quả thực rất đáng quý... Anh cũng sẽ trân trọng Yuuka hết mình. Yuuna-chan thì là trường hợp riêng biệt. Còn các cô gái khác thì... em không cần phải lo đâu."
"...Tch. Em biết rồi."
Biểu cảm của Nayu bỗng nhẹ hẳn đi.
Thế rồi, con bé liền nhìn chằm chằm về phía tôi với khuôn mặt đùa cợt.
"Nếu anh dám nói dối... em sẽ nhét 100 con nhím vào mồm anh. Nghiêm túc đấy."
Sau đó, Nayu đã đi một chuyến quanh Nhật Bản cùng bạn bè.
Còn về tôi và Yuuka.
Vào ngày mai, cuối cùng thì――――chuyến đi dã ngoại học tập của chúng tôi đã bắt đầu.
◆
Theo kế hoạch ngoại khoá mùa hè của trường chúng tôi, việc học sinh năm ba đi du lịch cuối khoá, còn học sinh năm hai đi dã ngoại học tập, đã trở thành thông lệ.
Đối với người không ưa hoạt động ngoài trời như tôi thì, đi cắm trại theo trường không khác gì nỗi khổ cả, nhưng... bên cạnh đó, vẫn còn một mối quan ngại khác.
"Yaho, Watanae-san! Cũng phải vài ngày rồi, cậu có khoẻ không?"
"Bình thường."
Trên sân trường.
Trong lúc đợt xe buýt đến, giữa bầu không khí náo nhiệt của mọi người―――dường như Nihara-san đang cố bắt chuyện với Yuuka.
Đeo kính kiêm buộc tóc đuôi ngựa.
Cùng với biểu cảm và thái độ cứng nhắc.
Quả nhiên Nihara-san cũng không thể nhận ra, Yuuka và Nayu (giả) đó lại là một người.
Một chuyến đi dài ba ngày hai đêm, liệu có lộ không đây... tôi cảm thấy hơi lo lắng.
"Chúng ta cùng nhóm đó. Hãy tận hưởng chuyến dã ngoại học tập này nhé, Watanae-san."
"Ờ."
Thái độ lạnh nhạt của Yuuka và tinh thần thép của Nihara-san vẫn y hệt như mọi khi.
Trong lúc thong thả ngắm nhìn cảnh tượng đó.
Yuuka và tôi―――bỗng chạm phải mắt nhau. Nguy rồi.
"...Gì vậy, Sakata-kun?"
Bằng cách khéo léo tỏ ra lạnh nhạt và thờ ơ, Yuuka đã cứu tôi một bàn thua trông thấy.
"À, aa... không có gì đâu, xin lỗi nhé."
Phải nhanh chóng xử lý chuyện này trước khi Nihara-san nghi ngờ.
Tôi vừa cảm tạ bộ mặt tỉnh bơ như thường ngày của Yuuka, vừa quay lưng lại về phía hai người họ.
"...Watanae-san, như vậy là không được đâu. Thái độ lạnh nhạt đó sẽ khiến Sakata hiểu lầm đấy?"
Đột nhiên.
Tôi nghe thấy tiếng Nihara-san thì thào bắt chuyện với Yuuka.
Trong lúc giả vờ không biết gì, tôi liền chăm chú lắng nghe cuộc hội thoại giữa hai cô gái.
"...Tôi không hiểu ý của cậu."
"Nếu cậu nói năng lạnh nhạt như vậy thì Sakata sẽ hiểu sai đó? Watanae sẽ bị cậu ấy ghét đấy?"
"...Thế thì?"
Do để ý đến thái độ của đối phương hay sao mà cách nói của Yuuka còn hà khắc hơn cả bình thường.
Tuy vậy, Nihara-san lại không hề quan tâm.
Thế rồi, cô ấy đột nhiên thả―――một quả bom khổng lồ.
"Tại vì Watanae-san... thích Sakata như một người khác giới đúng không?"
"Há... Hảả!?"Bị lung lay bởi lời nói bất ngờ đó, thái độ lạnh giá thường ngày Yuuka bỗng đổ sập xuống.
"Hừm hừm." Nihara-san đáp lại với một phản ứng đồng tình.
"Quả nhiên là vậy. Tại vì Watanae-san cứ nhìn về phía Sakata như thói quen đó. Đôi mắt khi ngắm nhìn Sakata, so với những đứa con trai khác―――cảm giác khác hoàn toàn luôn!"
"N-Nhầm rồi. Là do cậu tưởng tượng thôi..."
Yuuka đã bật 『hào quang cấm-được-chạm』 và cố gắng chấm dứt cuộc trò chuyện.
Thế nhưng, cô nàng gyaru hướng ngoại này lại không chùn bước.
"Mà, chuyến dã ngoại học tập này sẽ còn dài... Cứ nói thong thả nhé, Watanae-san?"
◆
"Oi, Yuuichi. Sao tự dưng mặt mày lại ỉu xìu vậy?"
Masa ngồi kế bên chợt ngó qua phía tôi, cả người rung lắc vì xe buýt, vẫn còn đang thẫn thờ.
"Này, Masa. Giả sử như mày là hung thủ của một vụ giết người."
"Điều kiện tiên quyết là như thế nào."
"Mà, cứ nghe đi đã. Thử tưởng tượng rằng hung thủ cũng có 『đồng phạm』. Và có một gyaru đang cố gắng bắt chuyện với 『đồng phạm』 đó, đến mức như gượng ép... Mày nghĩ sao?"
"Ý mày là sao... Nếu ngoại hình là gyaru, với bộ não của người lớn, thì chả phải, đó giống như là―――một thám tử gyaru lừng danh hay sao?"
Trong lúc lẩm bẩm, Masa đặt tay lên cằm và nghiêm túc trả lời.
"Mà, nếu đồng phạm để lộ ra thì nguy thật... Chắc là không còn lựa chọn nào khác ngoài cách đi kiểm tra để tránh việc đồng phạm và gyaru ở cùng với nhau?"
"Quả nhiên là vậy nhỉ. Rõ ràng là hung thủ sẽ phải giám sát để đảm bảo gyaru không tiếp cận quá gần đồng phạm."
"...Có phải mày, đã giết ai đó à?"
Dù trên mặt Masa hiện rõ sự hoài nghi đến tột độ, nhưng tôi vẫn phớt lờ bỏ qua.
Ở trong xe, những học sinh cùng lớp đang say sưa trò chuyện rôm rả.
Còn ở ghế trước tôi thì―――
"Nè, nè, Watanae-san! Cùng nhau ăn kẹo nhé."
"Tôi không ăn."
"Cơ mà. Hôm trước xem ti vi, diễn viên ưa thích của mình đã tham dự thử thách đầu tiên khi làm diễn viên lồng tiếng phim. Nhưng mà cảm giác không khác gì tụng kinh ý. Vậy là sao? Diễn viên với diễn viên lồng tiếng, quả nhiên là khác nhau hoàn toàn nhỉ?"
"Chịu."
Vì một lý do nào đó mà Yuuka, người ngồi ghế bên, vẫn đang tiếp chuyện với Nihara-san.
Mà, nếu so về lượng của lời nói thì tỉ lệ sẽ rơi vào khoảng 『Yuuka: Nihara-san = 1:99』.
Có lẽ là do Nihara-san đã nói là muốn ngồi cạnh Yuuka. Yuuka ở trường rất cứng nhắc, thế nên đến cả một người bạn ngồi cùng cũng không có, vì vậy em ấy cũng không có lý do gì để từ chối.
"...Chuyện là thế này. Cô bạn đó đã kỳ công chụp ảnh tự sướng rồi đăng lên, ai ngờ lại nổi đến mức vậy. Thật luôn đó? Khác hoàn toàn với bộ mặt ở trường luôn."
"Vậy à."
...Tại sao nãy giờ Nihara-san toàn nhắc đến những chủ đề gây nhột vậy?
Về vụ lồng tiếng, về vụ khuôn mặt khác ở trường... và cả vụ lúc nãy nữa.
――――Tại vì Watanae-san... thích Sakata như một người khác giới đúng không?
Lẽ nào là vậy.
Nihara-san, không chừng... đã biết được bí mật của Yuuka?
◆
Sau khi lết đến khu cắm trại, chúng tôi lại lao tâm khổ tứ để hoàn thành công cuộc dựng lều.
Với người không ưa hoạt động ngoài trời như tôi mà nói, quả thực là mệt rã rời rồi, chả còn hứng làm gì nữa.
"Oi, Yuuichi! Nhân lúc hoạt động tự do thì đi vào sâu trong rừng đi!!"
"Còn thừa năng lượng nhỉ, Masa. Mày thích hoạt động ngoài trời à?"
"Làm gì có chuyện tao hứng thú với hoạt động của trường... nếu vào sâu trong rừng thì giáo viên sẽ không tìm thấy đâu? Tao sẽ mang điện thoại theo rồi trốn vào đó, để mở 『Alice』..."
Thằng này đúng là láo thật. Thêm một bậc thán phục rồi.
"Thôi... Tao thấy hơi mệt, chắc là tao sẽ qua đâu đó nghỉ ngơi."
"Hiểu rồi. Vậy thì tao sẽ vào rừng một lúc để gặp Ranmu-sama đây."
Vừa nói xong, Masa đã chui tọt vào hàng cây rậm rạp.
Sau khi đưa mắt tiễn biệt bóng dáng từ phía sau của Masa, tôi liền di chuyển một mình qua bờ sông.
Vì cuối nguồn có rất nhiều người, nên tôi đã qua ngồi hướng đầu nguồn, nơi không có lấy một bóng người.
Dòng sông được chiếu rọi bởi ánh sáng mặt trời, bỗng toả ra ánh hào quang lấp lánh.
"...Yuu-kun!"
Trong lúc thong thả ngồi nghe tiếng sông chảy rì rào, đột nhiên tôi được ai đó gọi tên.
Khi ngoảnh lại, đó chính là Yuuka trong chế độ 'ở trường'... với nụ cười hồn nhiên trong chế độ 'ở nhà'.
"Em đến vì nhìn thấy Yuu-kun đi một mình lên đầu nguồn."
Mặc dù đang đeo kính, nhưng khi em ấy mỉm cười như vậy, không hiểu sao đôi mắt đó lại cụp xuống.
Tuỳ thuộc vào biểu cảm thì sẽ xếch hay cụp ư, bí ẩn thật.
"À không, em đến thì anh vui lắm, cơ mà. Hai người này rốt cuộc có mối quan hệ gì? Sẽ bị nghi ngờ như vậy đó... Điển hình như Nihara-san."
"Nihara-san... quả nhiên cô ấy vẫn đang nghi ngờ nhỉ? Không hiểu sao, tự dưng cô ấy lại hỏi em thích Yuu-kun đúng không... Em suýt nữa đã nói 『Đúng vậy』 rồi."
"Cái gì vậy, đáng sợ quá!?"
"Nhưng mà ổn cả rồi! Lần sau em sẽ cẩn thận mà. Có nói gì đi nữa thì em vẫn là một diễn viên lồng tiếng... em rất tự tin vào năng lực diễn xuất của mình đó!!"
"―――O-iiiii! Wattanane-san!!"
Đúng khoảng khắc đó.
Tôi chợt nhìn thấy bóng dáng của Nihara-san ở phía xa xa.
"T-Tại sao Nihara-san lại ở đây!?"
"A-Anh không biết, nhưng tạm thời phải núp cái đã!"
Cách xa ven sông, có một chỗ khuất quanh bãi đá xếp chồng chéo lên nhau.
Đúng lúc tôi vừa kịp núp vào... Nihara-san, với chiếc balo trên vai, đã tiến về phía bờ sông, nơi Yuuka đang đứng thơ thẩn.
"...Phù. Bắt kịp rồi. Watanae-san tính đi đâu vậy?"
"Cậu muốn gì?"
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nihara-san lúc này của Yuuka, đã xếch lên. Là Yuuka trong chế độ 'ở trường' như mọi khi.
Nihara-san không ngần ngại mỉm cười khi đối diện với một Yuuka như vậy―――
"Nói thế nào nhỉ, Sakata ý."
Nihara-san đang nhử mồi bằng cách đi thẳng vào vấn đề.
Yuuka đang quan sát thái độ của đối phương và giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc.
Giỏi lắm, Yuuka. Cứ giữ nguyên khuôn mặt tỉnh bơ đó mà vượt qua cửa ải này là ổn.
"Watanae-san và Sakata, cảm giác như một cặp rất đẹp đôi vậy."
"Thật... Thật không!?"
Yuuka!?
"Còn nhớ không, cái hồi ở trường mẫu giáo đó. Sau khi Watanae-san chạy đến ý? Lúc ấy mình đã nghĩ "À, phải đọc bầu không khí" rồi đi về... Cảm giác hai cậu hợp nhau lắm."
"V-Vậy ư..."
Yuuka!!
"―――Thế thì. Watanae-san, nói chuyện nghiêm túc nhé... Cậu thích Sakata, phải không?"
"Không hẳn."
Yuuka đột nhiên ra vẻ nghiêm túc và đáp lại trong lúc chỉnh lại kính.
Không không không. Chả phải bây giờ thực sự đã quá muộn rồi sao?
Rõ ràng là khuôn mặt tỉnh bơ đã đổ sập. Năng lực diễn xuất mà em ấy nói, biến đâu mất rồi?
"...Watanae-san cứng đầu thật đó. Cách trả lời vừa nãy, rõ ràng là có thích Sakata mà."
"Không hẳn."
"Hình như Sakata vừa nói Watanae-san rất đáng yêu thì phải."
"Thật không!?"
"Quả nhiên là cậu thích Sakata nhỉ?"
"Không hẳn."
Vô vọng quá rồi... năng lực diễn xuất của em ấy phải đến mức, nếu tôi mà là đạo diễn anime thì đã bắt quay lại từ đầu rồi.
"Mồ... Thái độ đã rõ mồn một rồi, sao còn cố che giấu nữa vậy? Watanae-san."
"...Nihara-san ý. Tại sao cậu lại để tâm đến chuyện này nhiều như vậy?"
"Vì mình muốn mở lòng với Watanae-san. Thế nên, tạm thời mình muốn xác nhận rằng, cậu có thích Sakata không. Ok?"
"Ra vậy."
"Vậy thì―――cậu có thích Sakata không?"
"Không hẳn."
"Mồ!!"
Giống hệt như một hội thoại không hề có điểm dừng, cứ luẩn quẩn quanh một vòng.
Yuuka chỉ đành thở dài khi đối diện với một Nihara-san cố chấp như vậy.
"Tôi không thể nói với người khác về chuyện của mình. Nihara-san lúc nào cũng có thể nói với mọi người về bất cứ điều gì với... Tôi không biết, liệu cậu có thể hiểu được cảm giác này không."
"...Có thể nói về bất cứ điều gì, làm gì có chuyện như vậy."
Lời nói của Yuuka chợt khiến biểu cảm của Nihara-san trở nên u ám.
Và, bằng một khuôn mặt nghiêm túc.
"Mình―――cũng có một 『bí mật』 mà không thể kể cho bất kỳ ai."
"...Nếu vậy thì, cảm giác không muốn nói này của tôi, cậu cũng hiểu rõ đúng không?"
Dù biểu cảm của Yuuka có chút bối rối, nhưng em ấy vẫn dứt khoát đáp lại.
Nihara-san chỉ đành thở một hơi dài và đặt tay lên trán.
"Aa... Ừm, đúng vậy nhỉ. Quả thực, mình đã hiểu được logic trong lời nói của Watanae-san rồi."
"Nếu vậy thì, cuộc trò chuyện này kết thúc―――"
"Theo như lời của Watanae-san... chỉ nói về bí mật của cậu thì đúng là không công bằng! Ok, mình―――cũng sẽ làm đến cùng!"
"Ế, không, chuyện đó..."
Trong lúc Yuuka còn đang dao động, Nihara-san, dường như đã hạ quyết tâm, liền hạ chiếc balo trên vai xuống―――và bắt đầu lục lọi để tìm kiếm cái gì đó.
"Watanae-san. Mình ý... là một gyaru hướng ngoại, lúc nào cũng vui vẻ và xuề xoà! Đấy, là điều mà mọi người đều nghĩ. Thực chất mình―――có một 『bí mật』 này."
Trong lúc nói những điều đó với một tông giọng nặng nề.
Nihara-san bỗng lấy ra―――
―――từ chiếc balo, một 『khẩu súng』.
Không, chính xác hơn thì... đó chính là khẩu súng mà tôi đã mua về sau khi thấy Nihara-san cầm qua tại cửa hàng.
Đó là đồ chơi của phim tokusatsu―――có thu âm vô vàn giọng nói của diễn viên lồng tiếng trong Alice Idol, bao gồm cả Izumi Yuuna.
"Giờ thì, showtime của ngươi đã thay đổi rồi [note35409], ta chỉ là một kẻ qua đường thôi [note35410]... Sanjou [note35411]! Kamen Runner Voice!! Ta sẽ đánh bại ngươi..."
『Voice Bullet 【Change】』
Sau khi hô lời thoại, Nihara-san liền bấm cò súng và tạo tư thế biến hình.
Thế rồi, Nihara-san từ từ―――quay mặt về phía Yuuka.
"Cái gì đây? Cậu nghĩ vậy đúng không? Nhưng―――đây chính là 『bí mật』 của mình."
Nihara-san thở một hơi dài và nói.
"Trông như vậy thôi, chứ mình... khá là rành về tokusatsu đó."