"Mồ! Yuu-kun là đồ ngốc!!"
Yuuka, người đang đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen kéo dài xuống dưới mắt, liên tục phụng phịu hai má, kể cả sau khi rời khỏi trung tâm mua sắm.
Mái tóc nâu dài của em ấy như đang phất phơ cùng với cơn gió.
Đồng thời, mùi hương toả ra từ em ấy còn thơm hơn cả mọi khi.
"Xin lỗi, Yuuka. Nhưng nếu tin đồn bạn gái mà lan rộng thì việc Yuuka là hôn thê, rồi cảnh tượng Izumi Yuuna đi cùng với một người đàn ông... anh có linh cảm rằng họ sẽ phát hiện ra bằng nhiều cách khác nhau."
"Yuu-kun để ý quá nhiều rồi."
"Yuuka, em không hề nhận thức được rằng mình là một diễn viên lồng tiếng hay sao? Nếu cộng đồng mạng lan truyền tin tức Izumi Yuuna đi hẹn hò với bạn trai thì chả phải mọi chuyện sẽ trở nên hỗn loạn đó?"
Khát khao sự thuần khiết của diễn viên lồng tiếng, thực sự đã ăn sâu vào máu của fan rồi.
Ấy vậy mà, Yuuka vẫn tiếp tục phụng phịu.
"Nhưng, em không thích... việc bị coi là Nayu-chan..."
"Khác với tụi Masa, Nihara-san không hề biết mặt của Nayu, nên làm vậy sẽ đỡ hơn là tạo ra một người không có thật. Nhưng mà, quả thật thì em sẽ ghét việc phải làm một cô em gái độc miệng và xấu tính đúng không..."
"Ý em không phải vậy! Em không cảm thấy thoải mái khi được coi là 『Em gái』 của Yuu-kun! Không thể có chuyện em nhỏ tuổi hơn Yuu-kun được!!"
――――Hả?
Tức là sao?
Khi quay đầu lại, tôi nhìn thấy Yuuka đang bĩu môi.
"...Nếu nhỏ tuổi hơn Yuu-kun thì em sẽ bị coi là trẻ con mất. Ở nhà em là Onee-chan mà. Em cũng muốn thể hiện vẻ đẹp cuốn hút của người trưởng thành giống như Ranmu-senpai chứ bộ."
"Etou... trưởng thành ở đâu vậy?"
"Aa! Sao anh lại trêu em! Biết thế em đã mặc thử mấy bộ khiêu gợi rồi!"
Mặc những bộ đồ đó đâu có nghĩa là sẽ trở nên trưởng thành.
Nhưng Yuuka lại đang nghiến chặt môi, dường như vẫn chưa chấp nhận được chuyện này.
"Tại vì, em đã là học sinh cao trung rồi. Bình thường nếu mà trông nhỏ tuổi hơn hoặc bị coi là trẻ con... thì em xấu hổ lắm."
Sau khi nghe thấy những lời đó, bàn tay tôi tự nhiên siết chặt lại.
Và những cảm xúc đong đầy trong lòng, bỗng trào ra.
"Yuuna-chan lúc nào cũng tràn đầy sức sống, hồn nhiên và ngây thơ. Em ấy thích được chiều chuộng mỗi khi ở một mình. Dù vậy, khi được đối xử như trẻ con, em ấy lại phản kháng và cố ra vẻ trưởng thành... nhưng khi bị trêu chọc, kết cục là thất bại và em ấy lại càng trở nên dễ thương hơn... Anh nghĩ, đó chính là nét cuốn hút của Yuuna-chan."
"...Hả?"
"Chính vì thế, Yuuka cũng không khác gì Yuuna-chan khi muốn trở nên 『Trưởng thành hơn』 cả. Nhưng mà, quả nhiên nếu đã là Yuuna-chan thì 『Được coi như trẻ con』 mới là phải. Chưa kể, cách mà em cứ khăng khăng về chuyện này, giống y hệt Yuuna-chan―――quả là Izumi Yuuna, anh tâm phục khẩu phục rồi."
"...Anh đang trêu em à? Chắc chắn là anh đang trêu em đúng không?"
Những nỗ lực giảng giải của tôi đều vô ích, ngược lại càng khiến Yuuka trở nên phụng phịu hơn.
Thế rồi, Yuuka chỉ đành thở dài lặng lẽ.
"Hà... Yuu-kun đúng là chả hiểu con gái tí nào cả. Mà―――em cũng yêu cả điểm đó của anh nữa."
Yêu một điểm không tốt của tôi ư...
Yuuka thủ thỉ nhẹ nhàng, trong bộ dạng của Yuuna-chan.
Sau đó, hai người chúng tôi tiếp tục trò chuyện thân mật trên con đường hướng tới nhà ga.
Bây giờ là 13:30. Nói thật thì tôi có hơi đói.
"Ahaha. Yuu-kun đang đánh trống bụng đấy à?"
"Chúng ta đã đi được một lúc lâu mà. Với lại, đối phó với Nihara-san cũng khiến anh đủ mệt rồi. Sau khi về nhà thì chỉ ăn mì úp hộp cho bữa tối hôm nay thôi có được không?"
"Hừm... đúng vậy nhỉ."
Yuuka đang ngước nhìn lên bầu trời, với nụ cười trên khuôn mặt.
Thế rồi, em ấy liền duỗi thẳng người.
"...Nè. Sao anh không thử thư giãn hơn một chút đi?"
Trái tim tôi bỗng loạn một nhịp khi nghe thấy một giọng thủ thỉ ngọt ngào đến từ Yuuka.
"Như vậy là không công bằng đâu đó? Anh làm sao có thể từ chối―――khi em dùng giọng của Yuuna-chan được."
"Phù phù♪ Giọng nói là vũ khí lớn nhất của một diễn viên lồng tiếng mà! Đây là đòn tấn công trực diện của em!!"
Cái khuôn mặt đó là sao vậy.
Thế rồi, Yuuka liền ghé sát môi gần tai tôi và bắt đầu ngân nga.
"Nè, anh có thể nghe... nguyện vọng cả đời của Yuuna không?"
"Hiii!?"
Tôi lập tức tách ra khỏi Yuuka.
"Cứ tưởng tai anh sắp thăng thiên rồi... Em chơi không công bằng tí nào cả! Vừa nãy là lời thoại từ sự kiện 『Nếu mà anh tốt nghiệp』 được phát sóng vào tháng ba đúng không?"
"Quả là 『Tử thần lạc cõi tình』-san, anh còn nhớ rõ nhỉ☆"
Và Yuuka một lần nữa, lại ôm chặt lấy cánh tay tôi và ghé sát môi gần tai tôi.
"Em-muốn-ăn! Em muốn ăn bữa tối!! Nếu không thì bụng của Yuuna sẽ tự tiêu hoá mà biến mất đó. Em-không-biết-đâu."
"Ặc, lần này là lời thoại từ sự kiện 『Alice Idol tranh đấu ước nguyện thứ 100』 phát sóng vào năm ngoái ư?"
Những đòn tấn công dồn dập bằng giọng nói của Yuuna-chan đến từ Yuuka, càng khiến HP của tôi tụt dần về 0.
Yuuka đang nhìn tôi rất khoái chí... xem ra tôi phải tiếp tục chịu đựng cho đến khi em ấy thoả mãn rồi.
"...Hà. Bây giờ người ta vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy đấy, nên anh có hơi lo lắng... nhưng chỉ một chút. Chỉ một chút thôi đó? Với lại, em không được bỏ mũ lưỡi trai ra đâu nhé?"
"Đã rõ, thưa đội trưởng Yuu-kun."
Mặc dù đang đứng với tư thế chào quân đội, nhưng trên khuôn mặt của Yuuka lại xuất hiện một nụ cười lớn, khiến hai gò má của em ấy trông như đang chảy ra vậy.
"Yuuka. Gần đây em càng ngày càng giống một cô tiểu quỷ đó."
"Một Yuuna tràn đầy năng lượng, hồn nhiên ngây thơ, hay là một cô tiểu quỷ có chút tinh nghịch, Yuu-kun thích ai hơn nào?"
Nếu em ấy mà như vậy thì có khác gì Yuuna-chan đâu chứ.
Thiệt tình――Yuuka quả là một diễn viên lồng tiếng tuyệt vời mà.
◆
Kết cục là, tôi buộc phải đầu hàng trước đề nghị của Yuuka.
Chúng tôi liền bước vào một tiệm cà phê cách xa nhà ga khoảng hai phút đi bộ.
Để cho chắc ăn, tôi đã chọn một nơi vắng khách nhất có thể, để giảm thiểu rủi ro bị phát hiện.
"...Ehehe~"
Vừa mới bước vào chỗ ngồi để nghỉ ngơi thì Yuuka chợt hướng về phía tôi và cười mỉm.
Sau đó, bằng đầu ngón tay của mình, Yuuka liền kéo chiếc mũ lưỡi trai lên phía trên và bắt đầu chống cằm.
Do trang điểm nên đôi mắt của em ấy lớn hơn cả bình thường.
Hai mi của em ấy cũng vậy, trông đậm và dài hơn cả bình thường.
Còn bờ môi của em ấy, lại càng tô đậm thêm sắc đỏ và trở nên căng mọng.
Nói cách khác―――Cứ như Yuuna-chan đã bước ra ngoài đời thật vậy.
"Yuu-kun đang đỏ mặt kìa."
Yuuka mỉm cười "Ehehe~" rồi lại tiếp tục dùng ngón tay để nghịch những sợi tóc nâu đang lăn trên má.
Chả phải em mới là người đang đỏ mặt à... tôi đã nghĩ vậy, nhưng nếu nói ra thì sẽ tự rước hoạ vào thân mất, nên tôi sẽ dừng lại.
"Thôi nào. Đừng nhìn mặt anh nữa, hãy nhìn thực đơn đi."
"Đây~ Hừm... Em nên gọi gì nhỉ, Yuu-kun?"
"Anh thì cà phê đá là được rồi."
"Ế? Anh gọi nhanh vậy!"
Yuuka lập tức cầm lấy menu và bắt đầu chọn món với một khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc.
Đúng lúc ấy, nhân viên nữ trong cửa hàng liền mang nước đến cho chúng tôi.
Chắc hẳn, cô ấy cũng cùng một thế hệ với mẹ của tôi?
"Á rà. Có một cặp đôi dễ thương thế này ghé thăm cửa tiệm, vui quá."
Nhân viên nữ đặt cốc lên bàn và tiếp tục nói.
"Tiệm của cô hiếm khi có khách đến từ ngoài thị trấn. Thanh thiếu niên các cháu, thường sẽ hay đến các cửa tiệm theo chuỗi ở cổng đối ngược của nhà ga. Thế nên khi có một cặp đôi ở đây――lại còn trẻ thế này, cô cảm thấy vui lắm. Xin lỗi vì đã làm phiền các cháu nhé."
"À. K-Không có gì ạ..."
Cảm giác thân quen đến từ người chủ tiệm này là sao?
Mà, trong bất cứ trường hợp nào――thì tôi cũng không phải là người giỏi nói chuyện với người lạ.
Tôi nghĩ việc đó không khác gì bước vào tiệm cắt tóc hay quỷ môn quan cả.
"C-Cô thấy bọn cháu giống như một cặp ạ?"
Trước mặt tôi, người còn đang lúng túng không biết trả lời, Yuuka đột nhiên quay ngoặt lại và lên tiếng.
Nhân viên nữ có hơi bất ngờ, rồi nhanh chóng đáp lại bằng một nụ cười.
"Ừm, tất nhiên rồi. Trông hai cháu như một cặp học sinh cao trung dễ thương vậy."
"Đương nhiên là vậy đúng không ạ? Trông bọn cháu bằng tuổi đúng không ạ? Trông cháu không hề giống 『Em gái』 chút nào đúng không ạ?"
"Ufufu~ Trông hai cháu giống như một cặp đôi dễ thương cùng tuổi đó."
Quả là một tiệm cà phê lâu đời. Kỹ năng tiếp khách cũng phải đạt đến mức thượng thừa.
Còn Yuuka trông không khác gì trẻ con cả... mà, chỉ cần giống hệt Yuuna-chan thì ổn cả thôi nhỉ.
"Vậy thì, cho cháu xin một cốc cà phê đá ạ."
"A. Etou, cháu xin――một cốc soda float và một ly kem đặc biệt ạ."
"Ok. Các cháu đợi chút xíu nhé."
Sau khi nói vậy, nhân viên nữ liền bước về phía sau tiệm.
Yuuka đang nhìn tôi với một khuôn mặt cực kỳ đắc ý.
"Anh thấy chưa!"
"Rồi rồi. Yuuka trông giống như một học sinh cao trung năm hai, được chưa."
"Đương nhiên rồi, chả phải là vậy à! Mồ, Nihara-san đúng là bất lịch sự!!"
Nói xong, Yuuka liền cố tình quay mặt đi.
"Đây. Một cốc cà phê đá và soda float. Và cả một ly kem đặc biệt nữa.
Nhân viên nữ vừa nãy lần lượt đặt từng món một theo thứ tự lên trên bàn.
Sau khi cúi đầu, chúng tôi liền thưởng thức đồ uống đã gọi.
"Ngon thật đó, Yuu-kun."
"Ừm. Quả thật là có hương vị khác hẳn so với các cửa tiệm theo chuỗi."
"Đúng là vậy nhưng... có Yuu-kun trước mặt thì cái gì cũng ngon hết~"
Yuuka mỉm cười và dùng thìa để xúc lấy phần kem đặc biệt.
Thế rồi, em ấy ngoạm một miếng to.
"Ưm~ Ngon quá!! Vừa căng mọng lại còn ngọt nữa."
"Ừm. Chỉ cần nhìn biểu cảm của em là anh hiểu nó ngon đến mức nào rồi."
Những biểu cảm liên tục thay đổi như có hàng trăm khuôn mặt của Yuuka, khiến tôi phải bật cười.
Sau đó, Yuuka liền xúc lấy một thìa kem và giơ về phía tôi."Yuu-kun, nói aaa~ đi nào?"
"...Hửm?"
Tiến triển bất ngờ này khiến tôi đơ người lại.
Yuuka ngước nhìn tôi và thủ thỉ.
"...Hồi trước khi em bị cảm, Yuu-kun đã làm thế này đó? Em vẫn chưa có dịp đáp nghĩa mà... phải không? Thế nên, aaa~ đi nào"
"Không, em không cần phải làm vậy――"
"Có sơ hở!"
Ối!?
Cảm giác mát lạnh trong mồm――đang dần dần biến thành sự ngọt ngào.
"Thiệt tình. Tại sao Yuuka lúc nào cũng cưỡng ép anh vậy."
"Do Yuu-kun cứng đầu nên em mới phải dùng biện pháp mạnh đó."
Chúng tôi vừa nói vừa nhìn chằm chằm về phía người còn lại―――để rồi cả hai cùng phá lên cười.
"Được rồi, Yuu-kun. Lần này nghiêm túc đó, aaa~ đi nào?"
"Rồi rồi. Anh biết rồi mà, mồ..."
Khi đón nhận thìa kem đó, đáng nhẽ tôi nên cảm thấy lạnh trong mồm, ấy vậy mà sao má tôi lại nóng bừng bừng thế này.
Đã thế, hương vị của kem―――còn ngon hơn cả lúc trước.
"Cảm ơn nhé, cặp đôi dễ thương. Lần sau các cháu lại đến chơi nhé."
Sau khi tính đủ tiền, nhân viên nữ lúc này liền nhẹ nhàng nói với chúng tôi.
"Con gái nhà cô tuy cũng tầm tuổi hai cháu, nhưng... con bé hầu như chả có mối quan hệ yêu đương nào cả, thân là cha mẹ nên cô cũng khá là lo lắng."
Đúng lúc đó... tôi chợt nhìn thoáng qua bảng tên trên ngực của nhân viên nữ.
――――『Chủ tiệm cà phê Limelight:
Nonohana』. [note34191]
Aa... tôi đã hoàn toàn quên mất.
Tiệm cà phê 『Limelight』.
Đây chính là―――nhà của Nonohana Raimu.
Thế nên Nihara-san mới đưa ra lời cảnh cáo. Xin lỗi, tôi hoàn toàn không để ý.
"Yuu-kun? Anh làm sao vậy? Oi?"
Nhận thấy khuôn mặt bỗng dưng trầm tư của tôi, Yuuka liền lo lắng và ngó về phía này.
"A, xin lỗi nhé. Không có gì đâu, không có gì đâu mà."
Và thế là, sau khi thanh toán xong hoá đơn, tôi cùng với Yuuka, đã bước ra khỏi tiệm cà phê 『Limelight』.
――Nè, Yuuichi! Lần sau, hãy đến tiệm cà phê nhà mình nhé.
――Bố mẹ mình nói nhiều lắm, nên mình cũng không hay mời bạn bè đến nhà.
――Đây là ly kem đặc biệt đứng đầu menu của tiệm đó. Giá mà mình được ăn cùng với Yuuichi nhỉ!
Vào năm ba sơ trung, trước khi sự kiện đó xảy ra.
Tôi đã hứa với Raimu.
...rằng chúng tôi sẽ cùng nhau ăn ly kem đặc biệt tại nơi này.
"Hôm nay quả là vui nhỉ, Yuu-kun!"
Yuuka hồn nhiên mỉm cười bên cạnh tôi, người vẫn còn đang mắc kẹt trong nhiều suy nghĩ.
Đó là một nụ cười khiến cho tôi cảm thấy hạnh phúc.
"Ly kem đặc biệt vừa nãy, ngon thật đó! Em cứ tưởng ăn vào là hai má đã tan chảy rồi."
"...Ừm. Đúng vậy nhỉ."
Vì là món đứng đầu menu, nên ly kem đặc biệt đó quả thực rất ngon.
Có lẽ, do ở cùng với Yuuka―――nên tôi mới có cảm thấy ly kem đặc biệt đó còn ngon hơn bình thường.
Tuy không thể diễn tả bằng lời, nhưng tôi nghĩ là vậy.
"Được rồi, Yuuka. Khi về đến nhà thì chúng ta sẽ xem một bộ anime theo ý của em nhé."
"Ừm. A, thế thì chúng ta có cần mua bánh kẹo trên đường về không? Em muốn biến nhà thành một rạp phim!!"
"Vừa mới ăn kem xong mà em vẫn còn ăn được bánh kẹo à?"
"Bữa tối, kem và bánh kẹo là ba món khác nhau mà."
"Em hiểu rõ cái bụng của mình nhỉ."
Tôi và Yuuka cùng mỉm cười trong khi trò chuyện thân mật với người còn lại.
Và trong thoáng chốc, tôi nhìn lại về phía tiệm cà phê―――và lẩm bẩm trong lòng.
Mọi thứ diễn ra xung quanh mình, mỗi ngày trôi qua đều rất hạnh phúc.
Thế nên là―――cậu cũng phải hạnh phúc nhé, Raimu.