Vào ngày cuối cùng của Tuần lễ Vàng, Nayu một lần nữa rời khỏi Nhật Bản.
Khi trò chuyện với tôi, bình thường con bé toàn nói những câu như 'Im đi!' hay 'Tch'.
Ấy vậy mà bây giờ lại muốn bắt tay với Yuuka.
"Hãy hoà đồng với Nii-san nhé... Em nghiêm túc đấy."
"Chị biết rồi! Nayu-chan, thỉnh thoảng quay về Nhật Bản nhé."
Vì đang cúi thấp đầu nên tôi không thể thấy rõ được biểu cảm của Nayu.
Nhưng tông giọng của con bé có vẻ――dịu dàng hơn trước.
◆
"Em mong Nayu-chan sẽ về đến nhà an toàn."
"Sẽ ổn thôi. Con bé không phải loại người mà có thể chết dễ dàng bởi những thứ như là tai nạn máy bay đâu."
"Như vậy thì em ấy có còn là người nữa đâu."
Trên đường đến trường cùng nhau, Yuuka liền phá lên cười sau khi nghe được câu đùa vô tư đó của tôi.
Có thể nói, ngày đầu tiên sau Tuần lễ Vàng thường là khoảng thời gian tồi tệ đối với tôi, nhưng... năm nay thì lại khác.
Bởi vì hiện tại tôi đã có Yuuka ở bên cạnh, nên chắc chắn sẽ không còn cảm giác buồn tẻ nữa.
Trước khi kịp nhận ra thì việc cùng đến trường với Yuuka, dường như đã trở thành sự kiện thường ngày trong cuộc sống của tôi.
"Yuu-kun, Yuu-kun!"
Nhưng đôi lúc tôi vẫn cảm thấy khó xử khi cô ấy trở nên quá thân thiết.
Bởi vì... biết đâu chúng tôi lại đụng phải bạn cùng lớp.
Mái tóc đuôi ngựa của Yuuka phất phơ cùng cơn gió.
Cùng với cặp kính, cô ấy trông sắc sảo và cứng nhắc hơn ở nhà, nhưng...
Nụ cười hồn nhiên ngây thơ đó vẫn luôn là của Yuuka mà tôi biết.
◆
"Yaho, Sakata! Còn khoẻ không?"
Ngay lúc đặt mông xuống chỗ ngồi thì tôi liền ăn một phát đập vào vai đến từ Nihara-san.
Sau đó, cô ấy hất mái tóc nâu dài và ngồi chễm chệ trên bàn tôi.
Chiếc váy siêu ngắn đáng sợ đó chỉ kéo dài đến phần đùi, chưa kể đến việc cô ấy đang ngồi trong một tư thế cực kỳ nguy hiểm."Cậu đang nhìn đâu vậy?"
Nihara-san mỉm cười trong khi nói những điều vô căn cứ như vậy.
"C-Có nhìn đâu?"
"Nói dối nha. Ban nãy, cậu đã cố tình nhìn quần lót của mình phải không?"
"Không hề có chuyện đó. Bớt đùa đi."
"Sakata là con trai mà, nên nếu thấy mình mặc một chiếc váy như vậy, thì cậu chắc chắn sẽ có hứng thú nhỉ?"
"Hãy dừng lại đi. Cậu nhầm rồi. Thật đấy. Tin tôi đi."
Dù Nihara-san có đang đùa thì tôi cũng không muốn chết ở đây.
Chỉ cần một giây lơ là thôi là đời sống xã hội của tôi sẽ bị huỷ hoại mất.
Bây giờ thì tôi đã hiểu được cảm giác của những ông chú bị buộc tội quấy rối phụ nữ...
"...Nihara-san. Cậu có một phút không?"
Tôi chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lùng như đóng băng cả không khí xung quanh.
'Watanae Yuuka' đột nhiên bước đến và chen ngang vào cuộc trò chuyện của chúng tôi.
"Yaho, Watanae-san. Nếu được thì lần sau lại đi karaoke nhé――"
"Nihara-san... Ngoại hình của cậu quá lố bịch."
Yuuka nhìn trừng trừng về phía Nihara và chặn họng cô ấy lại một cách tàn nhẫn.
"Cuộc chiến giữa hai người vợ!" [note31032]
Masa quan sát những gì đang diễn ra và thốt lên một điều cực kỳ ngu xuẩn.
Dường như chuyện này càng lúc càng lan rộng, khiến cho mọi người đổ dồn sự chú ý về phía chúng tôi.
Nhưng Yuuka không phải loại người sẽ quan tâm đến bầu không khí xung quanh.
"Nihara-san. Sakata-kun đang nhìn cậu với đôi mắt tục tĩu. Thật vô liêm sỉ. Hãy dừng lại đi."
"Nhưng tôi không có nhìn――"
"Sakata-kun."
Giọng nói của Yuuka giá lạnh như băng.
Dù chỉ đang gọi họ của tôi, nhưng lời nói của cô ấy đáng sợ không khác gì cáo buộc tử hình cả... Tôi đành phải ngậm mồm lại.
Nihara-san có lẽ đã cảm nhận được bầu không khí lạ thường này, liền nhanh chóng rời khỏi bàn của tôi.
"Mà, Sakata-kun khá là trầm tính nên nếu thấy mình, một cô gái xinh đẹp ăn mặc như vậy, đương nhiên cậu ấy sẽ không thể rời mắt khỏi rồi."
"Tôi không có làm như vậy. Dừng lại đi. Tôi không có làm như vậy. Cậu nhầm rồi."
"Nhìn thấy hay không nhìn thấy... cũng không biện hộ được gì đâu."
Trái ngược với một Nihara-san vô tư lự là một Yuuka lạnh lùng.
Bằng một biểu cảm băng giá mà tôi chưa bao giờ thấy ở nhà hay trường, cô ấy liền nói.
"Dù cho thế nào đi nữa, có thể lên cơn động dục sau khi nhìn thấy nửa dưới của con gái... thật đáng kinh tởm."
◆
"Hứ! Yuu-kun, đồ ngốc, anh là đồ ngốc!! Anh bị kích thích bởi cặp đùi của Nihara-san――đáng khinh bỉ! Tệ hại!!"
IQ của Yuuka đã giảm mất 50 điểm.
Tôi tưởng cô ấy đang nổi giận vì tôi lỡ về trước, nhưng sau khi thấy Yuuka cố tình quăng cặp đi và phụng phịu trong phòng khách, có vẻ như tôi đã lầm.
"A, ờm, Yuuka?"
"Anh thấy rồi đúng không? Biến thái!"
"Nhìn thấy hay không nhìn thấy, cũng đâu chứng minh được?"
"Aa~ Aa~ Em không muốn nghe bào chữa đâu! Uwa, em không nghe được gì đâu đó? Bởi anh cứ viện cớ thôi!"
"Không phải là do em đang bịt tai lại à?!"
Dù tôi có nói gì đi nữa thì Yuuka vẫn tiếp tục hờn dỗi và khó chịu.
Cô ấy nhắm tịt mắt lại, bịt hai tai và liên tục lè lưỡi về phía tôi.
Quả là một biểu cảm ngốc nghếch đến khó tả.
Thấy cô ấy như vậy, tôi không kiềm chế được và cười thành tiếng.
"Sao anh lại có thể cười được?! Mặc dù em đang giận đến thế này!"
"Được rồi, được rồi. Em đang bực đúng không?"
"Có khi em sẽ như vậy mãi đó... Aa~ Aa~ Yuuka-chan thật đáng thương quá đi."
"Thiệt tình, em dỗi đến vậy cơ à?"
"Uwaa! Anh là đồ độc ác!"
Tôi quyết định cúi đầu trước Yuuka sau khi thấy cô ấy hành xử như vậy.
"Được rồi, Yuuka. Anh xin lỗi nhé."
"Em không nghe thấy anh đâu đó~"
"Anh nói là anh xin lỗi mà..."
"Em thực sự không nghe thấy anh đâu mà~"
"Đó là vì em đang bịt tai... Mà, chả phải nãy giờ em đều nghe thấy hết hay sao?"
Do nói nãy giờ không có hiệu quả, tôi liền kéo tay Yuuka khỏi tai cô ấy.
Kết quả là, tôi và Yuuka đang đứng ở tư thế hai tay nắm chặt lấy người còn lại.
"...Mặt... gần quá..."
Mũi của chúng tôi sát đến mức suýt chạm vào nhau. Yuuka ngần ngại thả tay ra khỏi tôi và bắt đầu bĩu môi.
Tôi hướng ánh nhìn về phía cô ấy.
Giữa bầu không khí phức tạp đến mức khó tả này... chúng tôi quyết định giữ im lặng trong chốc lát.
◆
"...Nè, Yuu-kun?"
Yuuka thủ thỉ với tôi.
Giọng của cô ấy hơi run run, ẩn chứa trong đó chút e dè và lo sợ――Yuuka liền hỏi.
"Anh muốn nhìn thấy quần l-lót của Nihara-san ư?"
"Sao em có thể hỏi điều đó như đúng rồi vậy?"
Tôi buộc phải lên tiếng để đáp lại câu hỏi bất ngờ của Yuuka.
Nhưng cô ấy vẫn giữ nguyên khuôn mặt nghiêm túc đó.
"T-Tại vì, Yuu-kun! Chắc chắn anh đã nhìn về phía váy Nihara-san! Biểu cảm lúc đó của anh, rõ rành rành là 'Liệu có thể nhìn thấy bên trong không nhỉ'."
"Đã bảo rồi, anh không hề nghĩ như vậy――"
Không... viện cớ lúc này sẽ chỉ vô dụng thôi.
Tôi không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ còn cách thành thật và nói hết mọi thứ với Yuuka.
"...Quả thật là anh đã cảm thấy tò mò vì váy của cô ấy quá ngắn. Thế nên anh mới ngước nhìn theo phản xạ về phía đùi và váy của cô ấy! Chỉ có như vậy thôi!"
"Uwaa... Vậy là em đã đoán đúng mà!"
"Nhưng, đó không phải là do Nihara-san! Đó chỉ là do phản xạ thôi! Là hiện tượng sinh lý thôi!"
Tôi muốn cô ấy chí ít có thể hiểu được điều đó.
Tôi không hề ham muốn Nihara-san hay gì cả.
Sau cùng... tôi chỉ có hứng bởi vì có một cô gái mặc váy ngắn thò hai chân ra ngoài thôi.
Chỉ cần là con trai, tất nhiên sẽ có phản ứng như vậy. Chắc chắn là thế.
"...Thật vậy ư?"
Yuuka đang bịt hai tai lại bỗng nhìn về phía tôi.
Không hề có dấu hiệu rơi nước mắt nào cả.
Hoá ra cô ấy chỉ giả vờ khóc thôi hả, tôi biết ngay mà.
"Thật đó. Không phải là do Nihara-san hay gì cả. Chỉ là nó lỡ hiện ngay trước mắt nên anh vô thức nhìn về phía đấy thôi.
Lời giải thích của tôi đã tiết lộ nỗi khao khát được nhìn thấy quần lót của bản thân――nhưng cũng không còn cách nào khác.
Tại vì, thử nghĩ mà xem.
'Muốn nhìn thấy quần lót của Nihara-san' và 'Lỡ nhìn thấy quần lót hiện ra ngay trước mặt'.
Chả phải chúng có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau mà?
"Vậy là, Yuu-kun không hề muốn nhìn thấy quần lót của Nihara-san hay tương tự, đúng không?
"Không hề muốn tí nào. Chính xác là vậy."
Tôi ra vẻ mạnh mẽ và nói lên điều đó.
Thật đáng mặt một quý ông, đúng không?
Sau khi thấy vậy, Yuuka liền chậm rãi lên tiếng.
"...Vậy, nếu là em thì sao?"
"Hả?"
Nghe được câu trả lời bất ngờ đó, tôi lỡ miệng thốt lên một âm thanh kỳ quặc.
Có lẽ sau khi thấy phản ứng của tôi, Yuuka cũng thuận theo đó mà đỏ mặt.
"N-Nếu là em thì sao? G-Giả dụ như, nếu em và Nihara-san cùng mặc chiếc váy đó, và cùng ngồi trong tư thế đó... Thì Yuu-kun sẽ... chọn quần lót của em đúng không?"
Với tông giọng bồn chồn và ngượng ngùng, Yuuka chậm rãi đặt bàn tay lên viền chỉ váy.
Và rồi――nhè nhẹ.
Đường viền dần dần được nhấc lên.
Cặp đùi trắng mảnh khảnh và xinh đẹp của Yuuka đang từ từ lộ ra.
Tôi phải dừng cô ấy lại.
Tôi biết tôi cần phải dừng cô ấy... nhưng bản thân lại không thể nói được.
Khác hoàn toàn lúc trước... Tôi đang bồn chồn mong đợi 'điều đó'.
Không như lần trước của Nihara-san, dường như có thứ gì đó trong tôi...
Một cảm giác lạ lùng bùng cháy trong tim, ngăn cản tôi nghĩ thêm được bất cứ điều gì.
"...Uuu..."
Và... đúng lúc tôi chuẩn bị nhìn được phần bên trong váy...
Yuuka chợt dừng tay.
“...Yuu-kun... đồ ngốc... biến thái...”
"Không, không, không! Nói thế không kỳ lạ à? Hay đây chính là mỹ nhân kế?!"
"...Uuu... Em xin lỗi."
Tôi cố gắng bao biện cho bản thân trong khi Yuuka đang run rẩy.
Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt cún con và thủ thỉ.
"Quả nhiên... việc này quá xấu hổ..."
"Đương nhiên rồi?! Sao em không kéo xuống đi!"
Kết cục thì... Yuuka đã chỉnh lại váy về nguyên trạng. Sau đó, cô ấy nhảy lên sofa và vùi mặt vào đệm.
Yuuka giấu mặt sau tấm đệm và lẩm bẩm điều gì đó.
"Auuu..."
"Thiệt tình. Tất cả là do em bị ám ảnh trong việc cạnh tranh... với...
Trong lúc chuẩn bị mắng Yuuka thì tôi bất giác ngừng lại.
――――Bởi vì.
Do nhảy lên sofa mà không phòng bị, nên váy của cô ấy đã bị lật lên...
"...Hể? Yuu-kun, sao vậy...?!"
Sau đó, tiếng hét thất thanh của Yuuka vang vọng sắp toà nhà.
Cô ấy bắt đầu đánh tôi liên tục mà không thương tiếc.
Nhưng những gì còn sót lại trong đầu tôi chỉ còn――――màu trắng.
Tôi đã không còn có thể nghĩ thêm được gì nữa.