Là ngày đầu tiên của Tuần lễ Vàng. Tôi đang ngồi tự kỷ lướt máy tính.
Yuuka từ sáng sớm đã rời khỏi nhà, nói rằng "Em phải qua chỗ phát thanh online một lúc."
Izumi Yuuna. Là diễn viên lồng tiếng mới được tuyển chọn vào một vị trí quan trọng trong game 『Love Idol Dream! Alice Stage☆』 đang nổi gần đây năm ngoái.
Cho đến hiện tại, ngoài vai trò là Yuuna-chan, cô ấy chỉ lồng tiếng cho nhân vật phụ, nhưng...
Tôi tin rằng... cô ấy thực sự có tiềm năng.
Bởi vì, Izumi Yuuna là người lồng tiếng duy nhất có thể thổi hồn vào thiên sứ giáng trần tên là Yuuna-chan.
『Nhà ma ư? Không phải là em đang sợ đâu đó? Ể..? "Em đang run người kìa?", ý anh là sao? Không, không phải vậy. Đây là, anou… hào hứng! Em đang run người trong sự hào hứng!』
"Phù..."
Tôi nằm dài trên sofa, tua đi tua lại lời thoại của Yuuna-chan.
Đúng event của Tuần lễ Vàng này, tôi đã roll banner limited và nhận được lá của Yuuna-chan.
Tất nhiên đó chỉ là một lá rarity thường.
Nhưng với tôi là một lá SSSSSSR.
Nếu nhắm mắt lại thì tôi có thể thấy được khuôn mặt của Yuuna-chan...
――――Yuu-kun!
Tôi nhanh chóng bật khỏi sofa.
Tim tôi đập thình thịch, khiến tôi phải áp tay vào ngực để trấn tĩnh lại.
"Vừa nãy... hiện ra trong đầu mình là... khuôn mặt của Yuuka?"
Không, giọng của Yuuna-chan và Yuuka là một.
Chắc chắn đó phải là lý do duy nhất tôi mường tưởng ra mặt của Yuuka.
Yuuka và tôi sống cùng nhau, nên chuyện cả hai nhìn thấy mặt nhau là rất bình thường.
Nhưng... không ngờ rằng sẽ có ngày tôi nghĩ đến một cô gái 3D thay vì Yuuna.
"...Không, Yuuna-chan khác với Yuuka. Khác nhau, là khác nhau hoàn toàn!"
Tôi tự nhắc nhở bản thân.
Bởi vì nếu tôi không làm vậy.
Chắc chắn hình ảnh của Yuuna-chan và Yuuka sẽ dần dần hoà trộn với nhau thành một...
――――ringggggg♪
"Ối?!"
Điện thoại tôi đổ chuông đúng lúc thật.
Tôi nhanh chóng bắt máy trả lời.
"Alo."
『Lề mề quá. Nii-san, chuông reo thì phải nghe luôn chứ.』
Cái người đang ủ rũ phàn nàn với tôi――không ai khác ngoài cô em gái, Sakata Nayu.
Quả là một con bé ngạo mạn và xấc xược. Dù lâu rồi không gặp nhưng tính khí vẫn như ngày nào.
"Bỗng nhiên gọi như vậy, hơi vô lý đó."
『Lại viện cớ...Haa.』
"Không phải viện cớ hay gì đâu nhé? Con người có tốc độ phản ứng nhất định――"
『Kệ đi, sao cũng được. Nhân tiện, Nii-san, bây giờ em qua chỗ anh nhé.』
"Hả? Em quay lại Nhật Bản ư? Từ khi nào mà――"
――――ting ting♪
『Vừa mới đến đó.』
"Đột ngột vậy! Sao em không gọi sớm hơn?"
"Anh phàn nàn nhiều quá rồi đó."
Câu đó không đến từ điện thoại mà là từ sau lưng tôi.
Tôi lập tức quay người lại.
Mái tóc đen ngắn bồng bềnh. Cặp mắt tinh anh.
Ăn mặc gọn gàng, khoác trên mình một chiếc áo khoác cùng với áo cộc tay và quần soóc.
Kèm theo bộ ngực 'có giới hạn', khiến cho con bé nhìn không khác gì một 'thiếu niên điển trai'.
Nayu một tay cầm điện thoại, lướt quanh căn phòng với một vẻ mặt dường như đang bực bội chuyện gì đó.
"Căn phòng khá là gọn gàng và sạch sẽ nhỉ."
Sau khi nói vậy, Nayu lập tức sà vào sofa và cầm điện thoại chơi game.
"Nii-san, cho em cappuccino."
"Này, chúng ta không có những thứ như vậy đâu..."
"Vậy thì, peperoncino cũng được."
"Peperoncino...? Đó chẳng phải là spaghetti à?"
"Em đói lắm rồi đó."
Nazu tiếp tục dán mặt vào điện thoại trong lúc nói chuyện.
Vẫn tự phụ như bình thường... Mà, đây cũng không phải lần đầu tiên tôi thấy con bé như vậy.
Tôi đầu hàng và bắt đầu hun nóng chút pasta đông lạnh.
"Đồ đông lạnh á?"
"Em nghĩ anh nấu nướng được à?"
"Uwa, anh đã bắt đầu chống lại em ư?"
"Vậy? Nayu, sao em lại đột ngột quay về đây?"
"Hả? Em cần lý do để quay về à?"
"Không, nhưng đột ngột đến thế, ắt hẳn phải có lý do nào đó."
"...Mà, kiểu vậy."
Nayu liền đặt điện thoại trên đầu gối.
Sau đó, con bé chống khuỷu tay lên sofa và thở dài.
"Bố thực sự lo lắng về việc anh sống cùng với Yuuka, 『Lỡ đâu thằng bé thất lễ với Yuuka-san thì sao?』 hay là 『Lỡ đâu Yuuka-san muốn chia tay với thằng bé thì sao?』, thực sự rất phiền phức. Mà, em cũng không lo lắm..."
"Tại sao những gì ông ấy lo lắng đều ám chỉ là do lỗi của anh?"
"Bình thường anh luôn vậy mà? Chắc hẳn đó là lý do bố kêu em đến tận đây."
"Hiểu rồi... Nghe cũng giống như những thứ mà ông ấy sẽ nói."
Tôi chỉ biết thở dài mà thôi.
Nayu không thèm để ý đến bộ dạng của tôi mà tiếp tục nói như đúng rồi:
"Mà, sao cũng được――Thế, hai người quan hệ đến đâu rồi? Đã sinh đứa bé nào chưa?"
"Em, đột nhiên nói cái quái gì vậy?"
"Im đi. Đã-làm-chưa?"
"Tất nhiên là chưa rồi!"
"...À rế, nghiêm túc á?"
Biểu cảm cau có của Nayu từ trước đến giờ bỗng dưng trở nên dịu dàng.
Sau đó, con bé liền liếc qua về phía tôi.
"N-Nhưng, ít ra anh cũng dùng bao cao su để tránh thai đúng không? Ít nhất là cũng làm một hay hai lần rồi đúng không?"
"Sao em lại nói vòng vo như vậy, anh làm sao hiểu được! Và anh đã nói là chưa làm rồi mà!"
"Ể... nghiêm túc chứ?"
Nayu há hốc mồm nhìn về phía tôi.
Đừng có nhìn anh như thể đang nhìn một thằng trai tân nữa. Dừng lại đi.
"Vậy à. Tiến triển còn chậm hơn cả em dự kiến...ư. Chắc hẳn đây là giới hạn của người có tuổi = số năm FA nhỉ."
"Đừng có bàn chuyện anh còn là trai tân nữa! Với lại, chả phải anh đã sống cùng với gái 3D ngoài đời thật đó sao? Như vậy chưa đủ à――"
"Anh đã xoa đầu chị ấy hay tương tự chưa?"
"Hả? ...Cái đó thì, mà."
"Tch. Vậy còn hôn thì sao?"
"Em vừa tặc lưỡi đấy à?!"
"Sao cũng được. Có hay không, trả lời đi."
"...Không."
"Phù phù~ Có thấy chị ấy khoả thân không?"
"...Không"
"Phù phù~ Anh có khoả thân cho Yuuka-chan thấy không?"
"Thằng biến thái nào vậy! Tất nhiên là không, không rồi!!"
Con bé này, rốt cuộc nghĩ chúng tôi là gì vậy.
◆
"Ể, Nayu-chan?!"
Sau khi về đến nhà, Yuuka sững sờ khi thấy Nayu đang thư giãn trong phòng khách với điện thoại trên tay.
"Sao vậy? Em đã quay về Nhật Bản từ lúc nào thế?"
"Một vài tiếng trước, đại loại như vậy."
"Xin lỗi nhé. Chị đã định chuẩn bị món gì đó ngon ngon cho em..."
"Không sao cả. Em ăn peperon rồi."
"Peperon...?"
"Con bé vừa ăn peperoncino lúc nãy. Nayu, sao em không thể nói chuyện lịch sự hơn hả."
"Anh không cần nhắc đâu. Cứ để em là em đi."
"Vậy à. Peperon Yuu-kun làm có ngon không? Mà, tuy chỉ là đồ đông lạnh..."
"!!! Yuu-kun?!"
Phần nào đó trong câu nói vừa rồi của Yuuka đã thu hút sự chú ý của Nayu, khiến con bé căng cả hai mắt. [note30863]
Sau đó, Nayu đặt điện thoại lên bàn, run rẩy đứng dậy và nhìn về phía Yuuka.
Vẫn là khuôn mặt cau có và thái độ xấc xược đó.
Nhưng khi thấy Nayu như vậy, Yuuka bất chợt mỉm cười.
"...Chị cười cái gì hả."
"Không có đâu, xin lỗi nhé. Chỉ là trông em rất dễ thương thôi."
"Haả? Chị đang chọc em đấy à?! Em, dễ thương á?!"
Nayu tiếp tục càu nhàu, y hệt một chú cún đang sủa vậy.
Trong lúc ngắm nhìn bộ dạng của Nayu, hai má của Yuuka dường như đang tan chảy vì vui sướng.
"Hay nhỉ, có một cô em gái như Nayu. Cùng nhau đi mua đồ, hay là cùng nhau ướm thử quần áo, hay là... Sẽ thú vị lắm đó."
"Em không làm những thứ đấy. Với lại, đừng có đối xử với em như thể là em gái của chị vậy."
Rõ ràng là Nayu đang bối rối.
Hiếm khi tôi thấy con bé dao động như vậy.
"Chị đang nhìn chỗ nào vậy? Em có phải đồ để trưng đâu?"
"Được rồi, được rồi, chị không nhìn nữa đâu."
"Phù phù. Vậy thì, Nayu-chan, chị sẽ làm bữa tối cho em nhé! Sau khi thay quần áo xong, chị sẽ cố hết sức để làm một bữa thật ngon. Trong lúc đó hãy nghĩ xem em muốn ăn gì cho bữa tối, được không?"
Sau khi nói vậy, Yuuka lập tức đi về phòng để thay đồ.
"Khoan đã, Yuuka-chan."
Nayu lên tiếng dừng Yuuka lại.
Yuuka và tôi quay lưng theo phản xạ.
"Ờm, Nayu-chan?"
Yuuka bối rối và lắc đầu sang một bên.
Nayu không ngần ngại, bất chợt thốt lên một điều cực kỳ vô lý.
"Hãy thay ở đây đi."
"...Ể?"
"Chúng ta là gia đình đúng không? Chắc chị cũng không cảm thấy xấu hổ đâu nhỉ?"
"Ê, Ểêêêêêê!?"
Yuuka đỏ mặt hét thành tiếng.
Nayu nhe răng cười, chắc hẳn là đang thích thú khi thấy phản ứng đó của Yuuka."Tại vì, chị đã thành vợ của Nii-san rồi phải không? Cả hai lo việc giặt giũ như thế nào? Đừng nói rằng vẫn còn giặt riêng chứ? Dù cả hai đã kết hôn nhưng vẫn không cho nhau xem quần lót được à? Hai người định sống với nhau như vậy cả đời ư? Thật kỳ quá đi."
"Có kỳ hay không thì đó là lần đầu tiên anh nghe thấy em phán xét như vậy đó!!"
Tôi đáp trả bằng cách đập một phát vào đầu con bé.
"Đau... Tại sao anh làm vậy?"
"Sao em có thể nói những điều vớ vẩn như vậy? Bọn anh đã kết hôn đâu, mới đính hôn thôi mà."
"Người ta hay nói 'Hiện tại là quan trọng nhất' cơ mà? Nếu đã đính hôn rồi thì những chuyện như vậy sớm muộn rồi cũng sẽ xảy ra thôi."
"Nhưng mà... chuyện đó vẫn..."
Yuuka bẽn lẽn cúi xuống giữ lấy váy trong khi xoay xở quanh phần đùi.
"Thấy chưa? Yuuka cũng nghĩ vậy. Cuộc trò chuyện này đến đây là kết thúc."
"Haa... Nii-san chả thay đổi gì cả. Một khi cảm thấy xấu hổ là lập tức thay đổi chủ đề. Từ lúc chui rúc ở nhà và bị thu hút bởi gái 2D, anh vẫn chả lớn lên được tí nào. Kể cả với Yuuka-chan ở đây, anh cũng chả thay đổi được gì cả."
"Em nói có hơi quá không vậy?! Chúng ta chỉ đang bàn về quần lót thôi mà?!"
Tại sao Nayu càng lúc càng gắt gỏng hơn?
Từ nhỏ tôi đã không hiểu rõ em gái mình, hôm nay còn khó hiểu hơn nữa.
Trong lúc đó.
Nayu nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt và lẩm bẩm.
"...Nii-san, nói thật với em ngay. Dù đang sống chung với chị ấy, nhưng anh thực sự không muốn nhìn thấy hôn thê của mình mặc quần lót ư?"
"Không hẳn là không, nhưng..."
"Anh không hề phủ nhận ư!?"
Yuuka sửng sốt nhìn về phía tôi.
Đôi mắt cô ấy ướt đẫm, và ẩn sau đó là một sự xấu hổ không hề nhẹ.
Trông thấy phản ứng của Yuuka, Nayu liền hé răng cười tinh nghịch.
"Đúng vậy. Nii-san thực sự muốn nhìn thấy chị mặc quần lót. Đàn ông nào cũng là sói, và anh ấy cũng không phải ngoại lệ."
"Quả thật... chị đã từng thấy điều này trong doujinshi rồi..."
"Vậy thì? Để thoả mãn ham muốn của Nii-san... Sao chị không cởi đi?"
Tôi lặng lẽ đập một phát vào đầu Nayu.
Có vẻ như đòn đánh này rất hiệu quả, vì con bé ngay lập tức đã gục xuống sàn trong cơn đau đớn.
"Aaaaaaa..."
"Haa... Xin lỗi nhé, Yuuka. Em gái của anh đã làm phiền em rồi."
"Em mới là người cần phải xin lỗi! Tại vì, Yuu-kun thực sự... muốn nhìn thấy 'nó', đúng không?"
"...Hả?"
Những lời nói vượt qua ngoài mong đợi của Yuuka khiến tôi đơ người tại chỗ.
Tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì về phản ứng này, nhưng Yuuka bỗng nhắm chặt mắt lại.
Cô ấy run run hai tay và nói:
"H-Hôm nay không được... t-tại vì chiếc quần lót này rất trẻ con! Cho anh xem thực sự quá xấu hổ... Em không thể!"
――――――Chiếc quần lót này?
Ể? Vậy, nếu cô ấy mặc quần lót kiểu khác, chỉnh tề và người lớn hơn, thì sẽ ổn ư?
Tôi cảm thấy chóng mặt, đầu óc trở nên quay cuồng.
Thấy Yuuka bẽn lẽn xấu hổ như vậy, tim tôi càng lúc càng thắt chặt hơn.
Thuận theo bộ dạng lúng túng của tôi, Yuuka cũng đỏ mặt và nói.
"A, ê, etou. H-Hôm nay không được, c-cũng là vì em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần..."
"A. K-Không. A-Anh không để ý đâu... Yuuka, cứ từ từ là được."
Tôi đánh mất khả năng diễn đạt rồi.
Cảm giác như não tôi không còn xử lý được gì nữa.
"...Tch."
Thấy cảnh chúng tôi ngại ngùng với nhau đến vậy, vì một lý do nào đó mà Nayu bỗng cảm thấy buồn rầu.
"Nayu. Sau khi gây náo loạn như vậy, em cần phải nói gì nào?"
"...Em nghĩ trên thế giới cũng có người thích quần lót trẻ con." [note30866]
Tôi liền ép mặt con bé lại từ hai phía.
Con bé nghĩ tôi là loại người gì vậy?
Dù chúng tôi chưa hôn nhau, nhưng nhìn cô ấy mặc quần lót... vẫn còn quá sớm.
Trong lúc cả ba còn đang tranh luận về vô số thứ...
Việc tưởng tượng Yuuka mặc quần lót trông như thế nào, tôi không thể nói bí mật này cho hai người họ, tuyệt đối không thể.