[Góc nhìn của Shizuka]
“……Mình bị sao thế này, mouuuu.”
Tim tôi cứ loạn nhịp cả lên và không thể nào bình tĩnh nổi.
Vào lúc này, không gian của mình đang được ngăn cách bởi một bức tường. Khẽ tựa lưng vào cửa trước, tôi vô thức cất lên một giọng nói ngọt ngào.
Lí do cho việc này thì tôi vốn đã biết rõ rồi.
Mà khoan, không phải là tôi đã hoàn toàn thừa nhận thứ này đâu… Chỉ là, có lẽ tôi đã hoàn toàn chạm đến cực hạn giữa việc có nên chấp nhận nó hay không thôi.
“Mình… Đã trở thành deredere mất rồi…”
Khoảng khắc Souma-kun bày ra biểu cảm thoải mái… Giờ đây đã in đậm vào sâu trong tâm trí tôi mất rồi, có muốn quên cũng không được.
Chuyện về Oshi là diễn viên lồng tiếng hay mấy thứ khác của cậu ta thì tôi không biết, nhưng mà thuyền tôi giờ nó trôi đi đâu rồi? Tôi thấy mình như một con ngốc khi cứ mãi tự luyến như này vậy.
…Tôi đã rất vui khi được người tôi thích nói rằng tôi là “Oshi” của cậu ấy.
“………..Ah.”
Dù đã tự nhủ rằng sẽ giữ lấy dòng suy nghĩ này, nhưng có vẻ như con tim đã hoàn toàn thừa nhận mất rồi.
“Hahhh~ Mình đúng là dễ dãi thật nhỉ?”
Cậu ta chỉ đơn giản là giúp dỡ đồ đạc thôi mà.
Ngay cả bọn nhóc trung học chắc cũng sẽ kinh ngạc về độ dễ dãi của tôi mất thôi. Bộ trông tôi giống nữ chính trong các bộ romcom kinh điển lắm à, nảy sinh tình yêu chỉ vì được ai đó nhặt hộ cho cục tẩy thôi á?
“……….”
Mới chỉ có 2 ngày từ khi gặp nhau thôi mà, giờ mà nói tôi thích cậu ấy thì có hơi kì quặc không nhỉ?
Tôi có đang bỏ qua bước nào không vậy?
Nhưng giờ thì đối thủ nặng kí cũng đã xuất hiện rồi, đến cả cảnh báo thiếu nữ của tôi cũng đã đỏ au hết cả lên rồi. Chỉ cần mất cảnh giác đôi chút thôi thì có lẽ Souma-kun sẽ không còn nhìn về phía tôi nữa. Chỉ riêng điều này tôi không muốn chút nào.
“……..Fuuu”
Mà khoan, Gượm cái đã nào tôi ơi.
Tôi vẫn chưa xác nhận rằng tôi thích cậu ấy mà.
Hay là có nhỉ?
Trời ạ, chỉ cần nghĩ về Souma-kun thôi cũng khiến tim mình đập nhanh hơn rồi.
Và mỗi khi nhận được hồi âm của cậu ấy từ Rime khiến má tôi như giãn ra vậy.
Ahh, chỉ cần biết rằng Souma-kun đang ở ngay bên cạnh cũng làm tôi muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng rồi!
Nhưng tôi vẫn chưa xác nhận rằng tôi thích cậu ấy mà.
Phải rồi nhỉ. Ừm, đúng vậy.
Tôi cũng đã nhiều lần được bảo rằng dân đô thị rất lạnh lùng nhưng không ngờ khi đến đây lại được đối xử tử tế như vậy, điều này ảnh hưởng rất lớn đến trái tim thiếu nữ của tôi lắm đấy.
…..Rồi rồi bình tĩnh lại đã nào. Giờ đây tôi cảm thấy như tiếng đập thình thịch trong lồng ngực mình đang dần dịu đi. Dù mặt vẫn còn đỏ bừng, nhưng lớp sương mù che lấp tâm trí cũng đang tan dần. Giờ ngẫm lại thì từ nãy giờ tôi đang làm cái quái gì vậy? Quanh quẩn cứ như một con ngốc á.
“………?”
*Ponnn*
Rồi tôi bỗng nhận được thông báo từ Rime.
Vốn làm trong nghành VTuber nên tôi có khá nhiều mối quan hệ nhưng hầu hết đều xã giao chứ không hẳn là bạn bè, vậy nên điện thoại của tôi cũng khá bận rộn nữa. Cơ mà trong 2 ngày qua tôi đã nhắn tin với Souma-kun nhiều đến nỗi bây giờ hễ có thông báo Rime là tôi cứ mặc định đó là Souma-kun vậy.
Không biết tại sao mà tôi đã cố kìm được trái tim đang loạn nhịp của mình và mở Rime lên xem.
“(Mình xin lỗi về vụ lúc nãy! Do mình đã quá hưng phấn nên đã trót dại, nhưng mà mình vẫn muốn đính chính với cậu rằng Ette-sama cũng là “Oshi” của mình nữa!)”
“.......Hau”
AHHHHHHHH———Mouuu!
Đừng có nghĩ rằng tôi sẽ vui chỉ vì nhận được mấy dòng tin nhắn kiểu như này nhé!
Nghĩ sao mà trái tim tôi lại dao động chỉ vì những thứ này được!
Tôi vẫn chưa quên cách cậu đối xử với tôi lúc nãy đâu đó. Bộ nghĩ rằng giờ chỉ cần 1 dòng tin nhắn là đủ làm tôi vui trở lại à. Hư thì phải phạt, đúng vậy. Mà vừa hay tôi cũng đang định đi sắm ít đồ gia dụng nữa, nếu vậy thì đây sẽ là cái cớ để cả hai đi chơi cùng nhau. Nhắc lại là đây chỉ là hình phạt thôi, không phải là ý muốn của tôi hay gì đâu nhé.
“(Mình đã bị tổn thương lắm đấy. Bây giờ thì nhận lấy hình phạt đi, cậu phải đi mua sắm cùng mình để tạ lỗi)”
Sau khi đáp thẳng vào nút gửi tin, tôi bồn chồn đợi dòng tin nhắn được phản hồi.
Không lâu sau, hồi âm cũng đã đến.
“……..Ehe”
…Phải làm sao đây? Nội việc nghe được thông báo Rime thôi cũng khiến tôi vui sướng hết mức rồi.
Chịu trách nhiệm đi, tên ngốc này.
◆
[Về góc nhìn của thằng mà ai cũng biết là ai]
[1 tuần kể từ cuộc gặp gỡ của họ, vào ngày hẹn đi mua sắm]
“Vậy thì, cậu định mua món gì vậy?”
“Hmm, mình nghĩ đồ dùng không thể thiếu nhất định là lò vi sóng. Lúc ở nhà ba mẹ mình đã có sẵn rồi nên mình cũng không để ý mấy, nhưng giờ đã ở riêng rồi thì nó đúng là vật cần thiết nhỉ?”
“Ừm đúng thật. Mà mình thấy bất ngờ vì cậu vẫn còn sống sau cả tuần không có lò vi sóng đấy.”
Vào lúc mở cửa trước, ập vào mắt tôi là một Shizuka trong bộ trang phục khá lành mạnh với áo len dệt kim mùa hè xuyên thấu, hở vai phối với quần jean. Bộ ngực không quá nổi bật của cô ấy được tôn lên bởi chiếc áo dệt kim kiểu bó sát, khiến cảnh tượng trước mặt tôi lại trở nên hại tim hơn mức bình thường rồi. Éo ổn, nếu lên cơn ham muốn với hàng xóm thì đời sống ngày thường của tôi toang mất.
Đối với lũ nam sinh đại học thì việc được gặp một cô nàng trong kỳ nghỉ đúng là viễn cảnh trong mơ vậy, nhưng đối với bọn tôi lúc này thì cảm giác nó hơi khác tí. Thì là vì mới mở cửa ra đã gặp mặt nhau rồi thì lấy đâu ra cảm xúc mà mừng nữa chứ. Có hay không việc tôi là thằng may mắn khi có được một cô nàng xinh đẹp sống ngay bên cạnh thì câu trả lời rõ ràng là sướng vãi ra rồi, mà thôi tốt nhất là đừng nghĩ quá nhiều đến vấn đề này.
Mà dù sao thì vì được hẹn đi mua sắm nên tôi cứ nghĩ rằng sẽ chỉ đi mua ít đồ vặt vãnh thôi, mà không ngờ rằng giờ lại thành đi sắm đồ gia dụng luôn rồi. Tôi cũng sẵn sàng để có thể mang đồ đạc hộ cô ấy nhưng nếu là lò vi sóng thì có lẽ nên nhờ vận chuyển sẽ tốt hơn, vậy nên có lẽ lần này tôi không giúp được gì rồi.
“À này.”
“Hửm?”
“Thú thật thì mình không được rành mấy về các món gia dụng nên có lẽ sẽ không giúp ích được mấy khi đi với cậu đâu.”
Miệng thì nói vậy chứ giờ mà bảo tôi đi hẹn hò với Shizuka thì tôi lại chả đi vội ấy chứ.
Cơ mà việc chỉ đi theo cô ấy mà không có nhiệm vụ gì cũng khiến tôi cảm thấy có phần không thoải mái cho lắm, thà được ném cho cái túi để mang giúp hoặc làm việc lặt vặt khác thì còn chấp nhận được. Nếu không thì đầu tôi sẽ tự liên tưởng đến cảnh hai người cùng đi hẹn hò lắm, dù tôi đang cố để không nhận thức về nó đây.
“………Mou~”
Nghe được những gì tôi vừa nói tức thì, Shizuka bỗng phồng má lên và trừng mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
“Vậy thì sao chứ? Bộ Souma-kun không thích được đi chơi cùng mình à?”
“À không,… ý mình không phải vậy…”
Nghĩa ở ngay trên mặt chữ rồi, tôi thật sự muốn đi cùng cô ấy lắm ấy chứ, bằng chứng là lúc này tôi còn xài cả keo vuốt tóc mà bình thường không hay dùng khi đến trường rồi. Cơ mà những lúc như này nếu tôi mà tỏ ra quá phấn khích kiểu “Yay, mình nóng lòng muốn đi lắm rồi đấy!”,… Cái kiểu đấy khác gì văn của lũ trai tân không cơ chứ. Cơ mà đúng thật tôi vẫn là trai tân mà.
“Mình sẽ làm rõ điều này trước, vì đây là hình phạt cho cậu đấy Souma-kun, nên hãy cứ im lặng mà đi theo mình là được. Rõ chưa?”
“Vâng.”
“Tốt, giờ thì đi thôi nào!”
Shizuka cứ thế tràn đầy năng lượng cất bước, còn tôi thì lẽo đẽo theo sau, thỉnh thoảng lại tự dùng lưỡi chọc vào má mình.
◆
“Mình không biết phải chọn cái nào nữa! Ở đây có nhiều loại quá!”
Tại khu bày bán lò vi sóng ở cửa hàng điện tử ngay lúc này, đang là một Shizuka với cử chỉ ôm đầu nom khó xử, chưa thể quyết định được.
Tôi cũng từng nghe nói đến các biểu cảm kinh điển kiểu như là “Ôm đầu” rồi, mà trực tiếp chứng kiến thì đây là lần đầu tiên đấy. Nét đặc trưng của Shizuka quả nhiên là khả năng biểu đạt suy nghĩ của cô ấy qua ngôn ngữ cơ thể, đó là thứ tôi đã khám phá được sau một tuần quen biết cổ. Nó khá khác biệt so với cử chỉ tao nhã mà cô ấy mang lại khi là Ette-sama.
“Shizuka này, trước tiên thì cậu cần chức năng nào của lò vi sóng vậy?”
Đồ gia dụng dạo gần đây cũng đang phát triển đáng kể nên là lò vi sóng giờ cũng đã có thể làm nhiều thứ hơn ngoài việc hâm nóng thức ăn rồi.
Nướng bánh này, hấp cá này, làm nóng thức ăn bằng cảm biến, còn có cả AI gợi ý công thức nấu ăn, và nhiều chức năng khác nữa. Mấy món đắt tiền hơn hình như còn nấu được cả thịt chỉ bằng hơi nước nữa. Khá ấn tượng đấy chứ.
Khoảng 2 năm trước khi mà tôi sống một mình thì lò vi sóng đã có các chức năng đấy rồi. Giờ thì có lẽ đã được cải tiến hơn cả lúc trước rồi ấy chứ. Vậy nên lúc nào cũng phải xem xét kĩ càng để chọn lựa đồ gia dụng, đừng nên chỉ nhìn bề ngoài đã vội kết luận ngay được. Onii-san đây đảm bảo rằng làm việc đấy không thừa đâu.
“Chức năng? Không phải lò vi sóng chỉ để hâm nóng thức ăn thôi sao?”
Shizuka quay ra nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác.
“Sai hoàn toàn. Không chỉ có vậy thôi đâu, giờ đây mình thậm chí có thể nấu mọi thứ chỉ với lò vi sóng thôi đấy.”
“Vậy à. Mà với mình thì chỉ cần làm nóng thức ăn thôi là đủ rồi.”
Nói xong Shizuka quay lại ngắm nghía đống lò vi sóng kia.
Shizuka có vẻ là kiểu người không để tâm mấy đến đồ gia dụng. Cô cứ thế chậm rãi đi qua hàng loạt sản phẩm với đôi mắt lơ đãng, còn không xem rõ mẫu mã của từng loại nữa.
“Hmm, cái này trông được đấy.”
“Cái nào vậy?”
“Đây, cái nhỏ nhắn này này.”
Khi tôi tiến lại chỗ Shizuka tại một góc của dãy lò vi sóng, lúc này cô ấy đang chỉ tay về cái nhỏ bé, đã vậy chỉ có một chức năng chỉ để hâm nóng, lũ năm nhất không hứng thú với việc nấu ăn có lẽ sẽ cần lắm đây. nó được gắn mác 6000 yên, giờ đang là tháng 6 nên có lẽ đây là hàng thừa từ các chương trình kiểu giảm giá cho tân sinh viên hoặc là không bán chạy.
“Shizuka này, thứ này chỉ có thể làm nóng thức ăn thôi, còn không chỉnh được điện năng nữa.”
“Vậy là được rồi, mình cũng không cần nhiều hơn đâu. Dẫu có thì có lẽ mình cũng chả thèm dùng rồi lại vứt xó ra đấy thôi, dù sao thì mình cũng đâu định nấu ăn đâu.”
“Hử? Cậu không nấu ăn á?”
Nói kiểu này có lẽ hơi đánh đồng, cơ mà tôi đã nghĩ rằng Shizuka là kiểu người giỏi nấu nướng ấy chứ. Từ cô ấy toát ra vẻ hiện đại và sành điệu này, tôi còn nghĩ rằng có lẽ cô ấy sẽ làm ra một món trông đẹp mắt nào đó rồi đăng ảnh lên mạng xã hội nữa.
“Mà, không phải là mình không muốn… Mà là không nấu được. Cậu cũng biết là mình sống chung với gia đình đến tận bây giờ mà.”
“Kể cả khi ở nhà thì vẫn có nhiều người nấu ăn được mà. Lúc còn ở chung với gia đình thì mình vẫn nấu được ấy chứ.”
“Thật á?! Ê mà… Souma-kun có thể nấu ăn à?”
“Mình thì cũng giống như bao người thôi. Mình tự nấu ăn mỗi ngày mà.”
“……………”
Cuộc đối thoại đột nhiên rơi vào (thế dầu ă..) sự im lặng khó xử, và khi tôi nhìn qua Shizuka với vẻ nghi hoặc, cô ấy lại nhìn tôi với ánh mắt đỏ ửng.
“…Có chuyện gì vậy?”
“Uh?! À không, không có gì đâu!”
Shizuka lại quay về với cái lò vi sóng, lần này đến lượt má của cô ấy bắt đầu đỏ lên.
“Tóm lại là,… mình sẽ mua cái này, cậu đợi chút để mình đi thanh toán nhé.”
Nói xong, Shizuka rời đi để tìm nhân viên bán hàng.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy nhỉ?
◆
“…Sau đó nhé, mẹ mình cứ liên tục mắng mình, nói là nếu đã sống một mình thì phải biết tự làm việc nhà đấy.”
“Thì đấy là lẽ thường mà.”
“Nhưng ở Tokyo vốn đã có Uber Eats mà, chưa kể còn có các cửa hàng tiện lợi và siêu thị đã bày sẵn thức ăn nữa chứ. Vậy nên mình không nghĩ việc nấu ăn thực sự cần thiết đâu.”
“Việc nhà không phải chỉ mỗi nấu ăn thôi đâu cô nương.”
Bầu trời vào lúc xế chiều giờ đây đã bắt đầu nhuộm màu đỏ.
Bọn tôi lúc này cũng đang trên đường về nhà, mỗi người đều cầm trên tay túi đồ mình đã mua.
…Sau khi mua lò vi sóng thì bọn tôi cũng tranh thủ tạt qua các cửa hàng tiện lợi và đồ gia dụng khác nữa, rồi giờ đây đang xách trên tay cả đống đồ. Dù sao tôi cũng hiểu cái cảm giác lần đầu tiên sống một mình mà, quá phấn khích với việc mua sắm rồi lại vác cả đống đồ về nhà. Và cùng lắm sau 3 ngày thì hầu hết sẽ đóng đầy bụi thôi.
“Shizuka này, đồ để mặc cậu đã giặt hết chưa đấy? Nếu mà cứ vứt xó ở đâu đó rồi để tích tụ dần thì nguy lắm đấy, nhất là vào thời điểm này trong năm nữa.”
“Ugh…”
Đáp lại câu hỏi của tôi chỉ là điệu bộ ôm ngực và tiếng rên rỉ của Shizuka.
Gượm đã nào… Vậy nghĩa là cổ chưa làm thật à?
“Đừng nói là cậu chưa từng làm dù chỉ một lần kể từ lúc chuyển vào đâu, phải chứ?”
“Ahaha, ahahahaha…”
Giờ thì cổ lại ngẩn ngơ ngửa mặt lên trời, như thể đang cố chạy thoát khỏi thực tại vậy. Bầu trời lúc này đã nhuộm hoàn toàn một màu đỏ trước khi tôi nhận ra, một cảnh tượng thật dễ chịu và hiếm thấy vào mùa mưa.
“Shizuka này, đây không phải trò đùa đâu. Cậu có bao giờ thử tưởng tượng xem có bao nhiêu vi khuẩn sẽ sinh sôi trong bộ đồ lót sau một tuần không giặt không?... Urgh.”
Chính bản thân tôi còn rùng mình với thứ mình vừa tự nói ra mà, cái viễn cảnh bộ đồ mình đang mặc bị bao phủ bởi vô số vi khuẩn đó.
“Nè! Đừng có mà tưởng tượng ra đồ lót của thiếu nữ chứ! Tên biến thái này.”
“Rồi rồi, đồ lót của thiếu nữ không chứa vi khuẩn trong đấy, được chứ? Ê mà không được, để chắc ăn thì hôm nay mình sẽ sang phòng cậu xem tình hình như nào.”
“Hể?! Tại sao chứ!?”
Shizuka lộ rõ biểu cảm muốn từ chối lời đề nghị của tôi rồi kìa, như đã nói lúc trước thì đây là một trong những nét đặc trưng rõ ràng nhất của cô ấy.
“Dù sao thì cậu cũng không tự lắp lò vi sóng được đúng chứ? Nhân viên cửa hàng nói rằng hàng sẽ được giao đến vào buổi tối vậy nên sẵn mình sẽ kiểm tra luôn xem liệu phòng cậu có vấn đề nào không.”
“KhôngKhôngKhôngKhông, mà tại sao Souma-kun phải kiểm tra phòng mình chứ?”
“Mình không muốn thảm họa sinh học bùng phát từ phòng hàng xóm đâu, thử tưởng tượng xem mùi hôi thối đột nhiên bốc ra xem.”
“Độc mồm vậy?! nó không tệ đến mức đó đâu!”
“Không chừng ngay lúc này đây vi khuẩn đang nảy nở nhanh chóng trong giỏ đồ của cậu đấy.”
Cứ nối tiếp cuộc trò chuyện như vậy trong một lúc và bọn tôi cuối cùng cũng về đến chung cư nơi cả hai đang ở, cơ mà nói đúng hơn thì đây là căn hộ cao cấp.
Phớt lờ nỗ lực của Shizuka trong việc ngăn tôi vào trong, tôi cứ thế bước vào thang máy, và cô ấy miễn cưỡng theo sau. Cả hai đi đến trước cửa phòng Shizuka, và khi tôi đang nhìn chằm chằm vào cô ấy, cổ lại bảo tôi rằng đừng bị sốc nhé với điệu bộ lo lắng rồi từ từ mở cửa phòng.
…….”Đừng bị sốc nhé” á??? Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy?