“Xin chào chị ạ, em tên là Minase Mafuyu, là em gái của anh Souma ạ.”
“Hể…?”
Để giải thích một chút, tình hình là lúc này đây ba người bọn tôi đang ngồi nói chuyện tại cái bàn bốn chỗ dài đến vô dụng mà tôi đã giới thiệu ở chương trước. Về chỗ ngồi thì Mafuyu-chan đang ngồi bên cạnh tôi, còn Shizuka thì ngồi đối diện.
Sau khi nghe câu chào hỏi của Mafuyu-chan thì Shizuka cứ không ngừng đánh mắt qua lại hết khuôn mặt tôi rồi lại đến Mafuyu-chan, tôi còn thấy cả dấu hỏi chấm to tướng hiện lên trên đầu cô nàng luôn kìa. Mà đợi đã, đây đâu phải truyện tranh đâu chứ!
“Hể,..Anh em…? Cơ mà họ của hai người… Lẽ nào lại như cặp anh em nhà Suo… À mà lộn truyện rồi… Mà nhìn tổng thể thì hai người có điểm gì giống nhau đâu chứ?”
Shizuka rõ ràng là đang hoang mang nhưng cô ấy vẫn cố nở nụ cười tự nhiên nhất có thể để đáp lời.
“Mà, thực ra thì tụi mình không phải anh em gì đâu.”
“Hể?”
Giờ thì nụ cười mới cố gắng bày ra cũng bay màu luôn rồi, còn lại đó chỉ là vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra sất.
“Em với anh ấy không có quan hệ huyết thống đâu. Vậy nên là họ mới không giống nhau thôi ạ.”
“Đợi chút đã nào Mafuyu-chan, em đang đổ thêm xăng vào đống lửa đấy à?”
Không hiểu sao mà giờ Mafuyu-chan lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc khi nói những điều dễ gây hiểu lầm ấy nữa, mà dù gì thì tôi vẫn phải ngăn em ấy lại trước khi quá muộn mới được.
…Để mà nói về Mafuyu-chan thì lúc ở trường em ấy mang lại cho tôi cảm giác tựa như một cô nàng xinh đẹp lạnh lùng vậy. Cơ mà giờ ngẫm lại biểu cảm của em ấy từ lúc ở siêu thị cho đến bây giờ thì có lẽ tôi đã nhầm ở đâu đó rồi thì phải….
“Nghe mình nói đã này, Mafuyu-chan thật ra là bạn thuở nhỏ của mình thôi. Bọn mình vừa mới gặp lại sau khoảng thời gian xa cách 10 năm nên là giờ cả hai mới trò chuyện cùng nhau như này đây.”
“Mà đối với em thì anh ấy là Onii-chan thật đấy ạ.”
Mafuyu-chan lại tiếp tục nói thêm vào để câu chuyện bay xa hơn nữa rồi. Những phát ngôn kỳ quặc đó lại đi đôi với cử chỉ lạnh lùng và nghiêm túc của em ấy khiến Shizuka từ nãy giờ có đôi phần e ngại, dè dặt không dám cất tiếng luôn kìa.
“R-ra là vậy à… Ê này, vậy nghĩa là chị đây chính là onee-chan đúng chứ?”
“Hả…?”
Nghe xong câu nói đấy thì trên trán Mafuyu-chan bỗng hiện lên một vết nhăn, và lông mày thì giật mạnh tựa như núi tuyết bị sạt lở vậy.
“A-à xin lỗi nhé, chỉ đùa vui thôi mà:DD Mà nãy giờ chị vẫn chưa tự giới thiệu nhỉ? Chị là Rinjou Shizuka, 20 tuổi. H-hân hạnh được gặp em nhé?”
“……….”
….Thể loại bầu không khí gì đây?
Giờ mà cứ để hai người họ như vậy liệu có ổn không vậy?
Ban đầu vì nghĩ rằng tính tình Mafuyu-chan vốn nghiêm túc nên tôi mới dẫn theo em ấy về, cứ tưởng là mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cơ mà lẽ nào tôi lại bỏ sót yếu tố quan trọng nào đó rồi à?
◆
“Thôi được rồi, giờ thì nên bắt tay vào việc thôi nhỉ. Mà Shizuka này, Hiyorin có liên lạc với cậu không vậy?”
“À có đấy, cô ấy bảo là sắp về rồi.”
“okeee.”
Tôi hít vào một hơi thật sâu và rồi khoác lại chiếc tạp dề lên người. Bây giờ là 19:45, thời gian vừa đủ đẹp.
“Hử…? Sao vậy, bộ trên mặt mình dính gì à?”
Lúc đang chỉnh lại chiếc tạp dề thì tôi nhận ra rằng cả Mafuyu-chan và Shizuka đều đang nhìn chằm chằm vào mình, chả hiểu tại sao nữa.
“Nnya, k-không có gì đâu. Cậu cứ tập trung vào việc nấu nướng đi nhé.”
“Em mong chờ thành quả của anh lắm đấy.”
“Okay…”
Tôi khẽ nghiêng đầu đáp lại hai người họ và cứ thế đi vào bếp.
Cơ mà vụ lúc nãy là sao vậy…? Lẽ nào do tạp dề có họa tiết cánh hoa không hợp với tôi à? Liệu có sai lầm khi tôi mua cái tạp dề này vì nghĩ rằng sẽ không có cơ hội mặc nó cho ai xem không vậy?
“Souma-kun mặc tạp dề kìa…..Moe….”
“Chị này, đừng có mà quá phấn khích trước mặt Onii-chan của em.”
“Nào nào, hai người cũng đâu phải anh em ruột đâu chứ?”
Trông vui thật đấy. Từ đây tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng hai chị em đang trò chuyện thân thiết từ phòng khách kìa.
Ban đầu tôi đã lo rằng họ có thể sẽ không tự nhiên khi ở với nhau, nhưng giờ thì hóa lo xa rồi.
“Rồi, giờ thì phải làm tốt phần việc của mình đã.”
Về công đoạn rán gà thì đầu tiên là phải phủ lên miếng gà đã ướp một lớp bột, rồi cứ thế cho vào nồi dầu đang đun ở nhiệt độ vừa phải thôi.
Sau đó mới là bước chính, lấy miếng gà ra đợi một tí rồi lại cho vào nồi dầu thật sôi để rán tiếp. Đấy là cách để cho ra một món gà rán vàng giòn và ngon đấy.
“Souma-kun, Hiyori-san đến rồi này. Để mình ra mở cửa nhé.”
“Ừ, nhờ cậu nhé.”
Tôi đáp lại lời của Shizuka trong lúc đang thưởng thức âm thanh của miếng gà đang bơi trong nồi dầu kia.
Và chỉ một lúc sau, tiếng chân của hai người đang quay lại vang vọng trong nhà và ngày một gần hơn.
“……”
Mà gượm cái đã nào, là Idol, Idol diễn viên lồng tiếng đang ở trong nhà tôi, nhấn mạnh là người thật đấy!
Cảm nhận được sự hiện diện của Hiyorin đang ở ngay phía sau tôi đây khiến cả cơ thể tôi như cứng đờ ra.
…..B-bình tĩnh lại đã nào Souma, nên nhớ là mày còn đang làm công việc hết sức quan trọng đấy.
“Souma-kun, xin lỗi vì đã làm phiền nhé.”
“À không sao đâu, giờ thì cứ ngồi chơi ở đâu cậu muốn trước đã nhé.”
Ngay khi nghe được giọng nói của Hiyorin thì tay tôi đã không ngừng run rẩy đến nỗi suýt làm rơi cả đôi đũa đang gắp miếng gà rồi. Nguy hiểm thật sự.
“……..”
Sau khi ổn định được tâm trí thì tôi lại tiếp tục công đoạn, gắp hết các miếng gà ra và cho lên lưới thép, tăng nhiệt độ dầu lên cho thật sôi để rán lần 2.
Và ở phía sau tôi đây là âm thanh cười đùa của ba người con gái, xem ra họ làm thân được với nhau rồi đấy. Cơ mà khoảng cách không gần cho lắm nên tôi chỉ nghe được đại khái thôi.
“Hân hạnh được gặp chị ạ. Em là Minase Mafuyu, là em gái của Souma-kun.”
“Ara, vậy ra Souma-kun có em gái à? Lại còn xinh đến mức này nữa chứ.”
“Nhầm rồi! Em ấy chỉ là trông giống như em gái thôi!”
“Này, chị đừng có xen vào được không?”
“Gì chứ? Em đang hành xử hơi bị thô lỗ so với ai đó dưới tuổi chị đấy.”
“Fufu, hai người trông có vẻ thân thiết nhỉ?”
“........”
Hmm, từ đây thì tôi không thể nghe rõ được, nhưng trông có vẻ mọi chuyện vẫn đang ổn thỏa, vậy là tốt rồi.
Dẫu sao thì Shizuka và Hiyorin đều làm công việc liên quan đến công chúng mà (về Shizuka thì có hơi khác tí), vậy nên là kỹ năng giao tiếp cũng như bắt chuyện của họ thì khỏi bàn rồi. Và cũng phần nào khiến tôi yên tâm khi giao Mafuyu-chan cho họ nữa.
“Rồi, như này là vừa đẹp.”
Vừa nói tôi vừa từ tốn gắp các miếng gà ra và bày chúng lên đĩa.
Trước mắt thì cứ lấy phân nửa đã vậy, lấy 15 miếng lên trước còn mẻ thứ 2 thì để sau.
“Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu nhé! Gà rán tới đây! Cứ ăn thỏa thích đi nhé, mình còn mẻ thứ 2 đang chờ vào nồi nữa nên đừng lo.”
Vào lúc tôi quay lại phòng khách với chiếc đĩa ở trên tay thì liền bắt gặp ánh mắt của Hiyorin.
Và cô ấy cũng đang nhìn về phía này, mỉm cười cất tiếng nói với tôi.
“Souma-kun, trông cậu mặc tạp dề khá là dễ thương đấy.”
“!?”
“!?”
“A-à, um, vậy à…?”
Tôi bất giác đỏ ửng cả mặt lên, kèm theo cả sức nóng thậm chí còn cao hơn cả khi tôi đứng đối mặt với nồi dầu nữa. Thấy không ổn nên là tôi liền vội vàng đặt chiếc đĩa lên trên bàn, khẽ cúi mặt xuống để che dấu cơn ngượng ngịu này.
“Trông ngon thật đấy!”
“Ara ara, nhìn tuyệt thật.”
“…Món ăn…của Onii-chan…”
3 người họ mang 3 sắc thái khác nhau khi trông thấy đĩa gà rán mà tôi mới cho ra lò kia, mà nhìn chung thì cả 3 đều đang háo hức và cũng khiến tôi cảm thấy ấm lòng nữa.
“Bát đũa mình có để ở trên kệ đấy. Với cả nếu ai muốn ăn súp miso thì cứ nói nhé, mình sẽ đi lấy ngay.”
….Và cứ thế, bữa tối đầu tiên của 4 người bọn tôi chính thức bắt đầu.