My Online ‘Oshi’ and Real Life ‘Oshi’ Moved In Next Door ~I Thought That My Dream Life Was Beginning, But It’s Different from What I Expected~

thâu tóm dạ dày cô nàng nào

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“~~~Mmm, ngon thật đấy~~!? Có thật món này do cậu làm không vậy Souma-kun!?”

“Dĩ nhiên rồi.”

Sau khi tôi hướng dẫn cho Shizuka cách giặt đồ, dọn dẹp và lau chùi căn phòng như chốn minh phủ cùng với cả phòng riêng đang chìm trong biển rác của cô ấy xong thì cũng là lúc đến giờ cơm tối luôn rồi.

Dù đây đáng ra chỉ là công việc hoàn toàn bình thường đối với Shizuka, nhưng tôi cũng khá bất ngờ khi cô ấy chịu khó đi nhặt lấy từng chai nhựa rỗng, tháo nhãn ra, làm sạch bên trong rồi lật ngược chúng lại để phơi khô đấy[note60958]. Nếu đã cần cù đến mức này thì có lẽ tôi cũng nên đãi cô ấy chút gì đó như là phần thưởng nhỉ.

“Vậy ra cậu còn làm được cả món cá kho kiểu Nhật[note60959] tại nhà luôn à…”

“Món này cũng không khó lắm đâu, dụng cụ nấu ăn cũng chỉ cần vài món đơn giản thôi. Lần này mình còn không cần phải phi lê cá mà chỉ nấu những miếng cắt lát thôi đấy.”

“Vậy là những lần khác cậu tự phi lê[note60960] cá được à?”

“Thỉnh thoảng cũng có.”

“Wow~ Siêu thật đấy.”

Shizuka nở nụ cười rạng rỡ trong khi thưởng thức món cá bơn kho do tôi làm ra cùng với cơm trắng, và được ngắm nhìn cảnh tượng này cũng khiến tôi vui lây. Nói thật, chỉ riêng nụ cười đó thôi cũng đủ để… à mà thôi, não bay hơi xa rồi.

“Nói chung là, việc nấu nướng là một thứ gì đó quá xa vời để mình có thể nhắm tới á. Như ngọn cỏ ven đường sao mà với được mây vậy.”

“Ừ thì, mình nghĩ là bây giờ cứ tạm thời gác chuyện nấu nướng qua bên đi đã, cố quá thì không chừng cậu lại tự làm mình bị thương nữa. Dù sao thì thấy phòng ốc của cậu như vậy rồi thì có cho tiền mình cũng không dám để cậu cầm dao nấu ăn đâu.”

Tôi cũng phải làm một miếng xem sao nào. Vừa nghĩ vậy vừa chọc đũa vào lớp cá bơn nâu, lớp da mềm mại bắt đầu tách ra và để lộ phần thịt trắng nõn có hơi chút nâu ở bên trong, tôi liền cho ngay một miếng vào miệng kèm theo cả chút cơm trắng nữa… Ừm, vẫn ngon như thường lệ, mừng là mình không bỏ sót bước nào.

Trong lúc ngắm nhìn biểu cảm của Shizuka khi thưởng thức món ăn, tôi thầm nghĩ lại những điều đã xảy ra ngày hôm nay.

Nào là đi mua sắm cùng Shizuka vào buổi trưa này, sau đó thì dọn dẹp phòng cho cô ấy này, lắp đặt lò vi sóng này, còn dùng bữa tối chung với cô ấy nữa chứ. Cảm giác như tôi đã dành cả ngày trời ở bên cô ấy vậy.

Tôi chưa từng nghĩ rằng rồi có lúc mình lại được tận hưởng những ngày nghỉ tràn đầy sức sống đến như vậy đấy. (Cơ mà hoạt động thì không giống như trong romcom cho lắm)

Còn có cả Oshi Hiyorin vừa mới chuyển đến phòng bên và được gặp lại Mafuyu-chan nữa. Lẽ nào thời khắc của tôi đã đến rồi ư?

…Thôi chết, mải nghĩ nhiều quá lỡ đồ ăn nguội thì khó nuốt lắm, phải ăn cho hết cái đã.

“…Souma-kun này, mình có điều này… muốn nhờ cậu…”

“Hmm?”

Tôi ngẩng đầu lên với vẻ tò mò ngay khi nghe được giọng nói có phần lưỡng lự của Shizuka, lúc này thì cô ấy đang lúng túng cúi mặt xuống. Mà chú ý kỹ hơn một tí thì, phong thái dùng đũa của cô ấy lại gọn gàng đến lạ thường mặc dù căn phòng thì bày ra như bãi rác thế kia. Điểm này khá là ấn tượng đấy chứ.

“Có chuyện gì à?”

“Thì… chả là…”

Shizuka dần hạ ánh mắt xuống và cứ thế nhìn chằm chằm vào phần nhỏ của miếng cá bơn còn sót lại. Hmm? Lẽ nào vẫn chưa đủ à?

“Nếu cậu muốn ăn thêm thì lấy miếng của mình này.”

“Unn, không, không phải ý đó… Um, chuyện là… Kể từ bây giờ… mình muốn được dùng bữa chung với cậu… Liệu có được không?”

“Cùng nhau? Như hôm nay ấy hả?”

“Ừm…..”

“Hmm..”

Xét từ cử chỉ của Shizuka thì có thể thấy rằng yêu cầu này không xuất phát từ các nguyên nhân thông thường như đồ ăn do tôi nấu ngon hay là do cô ấy không thể tự mình nấu được… Cơ mà, tôi sẽ mừng lắm nếu đúng thật là món ăn tôi nấu đã lay động được dạ dày của cô ấy. Nhưng lúc này tôi lại có cảm giác rằng Shizuka đang canh cánh trong lòng một điều gì đó khác.

“Liệu mình có thể hỏi cậu lí do được không? Mình sẽ đưa ra câu trả lời sau khi nghe xong.”

“Được rồi… um, cậu cũng biết là mình đã đặt đồ ăn trên Uber Eats[note60961] cả tuần qua rồi nhỉ.”

“Ừm?”

Nhìn đống rác thải nằm rải rác khắp nơi thì cũng đoán được đại khái tình hình rồi. Uber Eats à? tôi chưa từng đặt hàng trên đó bao giờ, không biết mắc đến mức nào nhỉ?

“Về thức ăn thì đúng là ngon thật, vậy nên đáng lẽ sẽ không có vấn đề gì… Chỉ là…”

“…Là?”

Shizuka bắt đầu hướng ánh mắt lên và nhìn thẳng vào tôi. Và cất lời cùng nụ cười có phần đăm chiêu, đượm buồn.

“Được thưởng thức đồ ăn nhà làm sau một khoảng thời gian đột nhiên khiến mình nhớ đến món do mẹ làm… Ahaha… Nói vậy nghe có vẻ hơi trẻ con nhỉ? Cơ mà dạo gần đây mình cảm thấy có chút cô đơn.”

“…Vậy à.”

Cảm giác đó… Tôi cũng hiểu mà.

Hiện tại Shizuka đang phải trải qua cảm giác nhớ nhà khi lần đầu chuyển ra sống một mình. Dù sao đây cũng là thứ cảm xúc mà bất kể ai rồi sẽ phải một lần cảm nhận được thôi.

Sau khi ổn định khoảng một tuần thì những cảm xúc tích cực, phấn khích từ thuở ban đầu sẽ dần phai nhạt đi, và còn lại đó chỉ là nỗi niềm nhớ nhung mái ấm cũ đang dâng trào mạnh mẽ thôi. Là con gái thì có lẽ cảm xúc đó còn mãnh liệt hơn nữa.

Chuyện này… hmm, sao mà nỡ từ chối được chứ.

Vấn đề không phải là tôi không thích Shizuka, thực ra tôi mến cô ấy lắm đấy chứ (Như là hàng xóm thôi).

Nếu tôi có thể giúp đỡ phần nào để xoa dịu đi nỗi cô đơn của cô ấy thì tôi rất sẵn lòng với tư cách là người bạn.

…Ngoài ra thì, việc được khen món ăn do mình nấu ngon khiến tôi hạnh phúc hơn mình tưởng nữa.

Mà, nếu đã vậy thì còn gì để trăn trở đâu nhỉ.

“T-tất nhiên là mình không có ý ép buộc cậu đâu…“

“…Được thôi.”

“Hể?”

Shizuka thốt lên âm giọng tỏ vẻ ngạc nhiên, cứ như là cô ấy đinh ninh rằng tôi sẽ từ chối vậy.

“Từ giờ mình cũng sẽ nấu cho cả phần của cậu nữa, vậy nên là hãy cùng nhau dùng bữa nào. Có điều là mình phải lên lớp vào buổi sáng và chiều nên không thể làm những lúc đó được, nếu cậu cảm thấy ổn thì được thôi.”

“…Thật á!? C-cảm ơn cậu nhiều lắm!”

Được nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Shizuka khi cô ấy vui vẻ đáp lại khiến tôi vui mừng vì “tôi đã quay trúng vào ô độc đắc”[note60962].

Tuy nhiên, tôi lại không ngờ được rằng lời hứa cùng nhau dùng bữa này rồi sẽ đưa đẩy mặt tối của người hàng xóm còn lại ra ánh sáng[note60963].

Truyện Chữ Hay