Khóe miệng Trịnh Thiên Lỗi co rút.
Anh ta nhìn chăm chăm vào Lý Phù Sinh, dường như không dám tin rằng anh lại quen biết Julial
“Ha ha...”
Lý Phù Sinh cười khẩy, sau đó chỉ vào Trịnh Thiên Lỗi, nói: “Julia, loại người hạ đẳng như vậy mà cũng có thể tham gia bữa tiệc, có vẻ như thương hội Vân Hải không coi trọng cô lắm nhỉ”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Trịnh Thiên Lỗi, thậm chí có người không nhịn được phì cười.
Bởi vì câu này là câu Trịnh Thiên Lỗi từng nói.
Mạc Công Triển cau mày, đương nhiên hiểu ý của Lý Phù Sinh.
Nếu muốn giữ anh lại thì phải đuổi Trịnh Thiên Lỗi đi.
Sau khi do dự, Mạc Công Triển xin lỗi Trịnh Thiên Lỗi nói: “Sếp Trịnh, thật sự ngại quá, mời anh rời khỏi bữa tiệc tối nay.”
“Ông nói gì?”Lúc này, sắc mặt Trịnh Thiên Lỗi tái mét, chỉ cảm thấy. một cái tát vô hình giáng vào mặt mình.Không vang lên tiếng nhưng lại rất đau!
Lý Phù Sinh toét miệng cười, nói: “Tai của anh bị điếc à? Loại người hạ đẳng như anh không xứng tham gia bữa tiệc thượng lưu.”
Tất cả mọi người há hốc mồm.
Con cháu nhà họ Trịnh ở Hoàng Thành, tổng giám đốc của tập đoàn Long Thịnh vậy mà lại bị gọi là “người hạ đẳng”!
Lâm Diệu Âm cảm thấy rất hả lòng hả dạ, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.
Có điều trong lòng cô lại không thoải mái lắm.
Bởi vì cô nhận ra rằng Julia là người phụ nữ đã hôn gió Lý Phù Sinh!
“Sếp Trịnh, thật sự xin lỗi, mời anh rời khỏi đây đã” Mạc Công Triển nhắc lại lần nữa.
“Được, được lắm!”
Trịnh Thiên Lỗi sầm mặt, anh ta lườm Lý Phù Sinh: “Chúng ta cứ chờ mà xeml”
Sau đó anh ta dẫn theo hai tên vệ sĩ, đi thẳng mà không ngoảnh đầu lại.
Sắc mặt Mạc Công Triển khó coi như nuốt phải ruồi.
Ông ta biết răng lần này đã hoàn toàn đắc tội với Trịnh Thiên Lỗi.
Tuy nhiên hiện giờ ông ta không kịp suy nghĩ đến vấn đề này, việc cấp bách bây giờ là giải quyết cho xong việc hợp tác với Julia.
Ông ta cười lúng túng nói: “Cô Julia, trước đó đều là hiểu lầm, xin cô đừng để trong lòng:
Julia nhún vai nói: “Ông nên giải thích với bạn của tôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Mạc Công Triển trưng ra vẻ khom lưng uốn gối, nhìn Lý Phù Sinh: “Thưa anh, xin anh đừng để bụng đến điều này.”
Lý Phù Sinh xua tay nói: “Không sao.” Anh lười so đo với những người tầm thường này.
Dù sao thì trong lòng anh hiểu rõ ràng rắng người giở trò là Trịnh Thiên Lỗi.
“Julia, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.” Lý Phù Sinh nói. “Hả?”
Nghe vậy, Julia không nỡ hỏi: “Anh cứ đi như vậy sao? Chẳng lẽ anh...”
“Julia!”
Cô ấy còn chưa nói dứt lời, Lý Phù Sinh lập tức dùng tiếng nước F ngắt lời, sau đó ghé đến bên tai cô ấy thấp giọng nói: “Cô đừng quên rằng cô đã kết hôn rồi!”
Sau đó, Lý Phù Sinh kéo Lâm Diệu Âm rời đi.
Anh sợ rằng nếu mình cứ tiếp tục ở lại đây sẽ dây dưa không rõ với mình.