Giống như bệnh nhân tâm thần, bạn càng nói người ta mắc bệnh tâm thần thì sẽ càng kí,ch thích người ta.
Vì vậy Tôn Tuyết Ngâm không hề vội vàng, mà chuyển chủ đề hỏi: “Chi bằng anh Lý có tiện kể lại một chút chuyện từng trải không?”
“Không tiện” Lý Phù Sinh thẳng thừng từ chối.
Tôn Tuyết Ngâm thoáng ngẩn người, có điều cô ấy nhanh chóng bừng tỉnh.
Cô ấy vẫn luôn lộ vẻ kiên nhãn, đứng dậy đi đến trước một chiếc ghế sô pha màu trắng, làm một động tác “mời” với
Lý Phù Sinh.
“Anh Lý, có thể ngồi xuống đây nói chuyện không?”
Lý Phù Sinh cảm thấy buồn cười.
Anh đương nhiên biết răng đối phương đang muốn phá lá chắn tâm lý của mình, từ đó tiến hành thứ gọi là chữa trị.
Có điều nếu chữa trị như vậy có tác dụng thì bệnh của anh đã được chữa khỏi từ lâu rồi.Tuy nhiên, Lý Phù Sinh vẫn ngồi xuống trước mặt Tôn Tuyết Ngâm.
Hai người họ gần trong gang tấc, thậm chí Lý Phù Sinh còn có thể ngửi thấy mùi thơm trên người Tôn Tuyết Ngâm.Tôn Tuyết Ngâm cầm một chiếc đồng hồ quả quýt trong tay: “Anh Lý, anh vui lòng nhìn vào chiếc đồng hồ quả quýt
này. “Được!” Lý Phù Sinh làm theo chỉ thị của Tôn Tuyết Ngâm.
Khóe môi Tôn Tuyết Ngâm nhếch lên, chiếc đồng hồ trong tay bắt đầu đung đưa.
Có rất nhiều bệnh nhân không muốn tiết lộ chuyện quá khứ, lúc đó cô ấy sẽ dùng phương pháp thôi miên, từ đó khiến đối phương chủ động nói ra trong ảo cảnh.
Cách tiếp cận này không bao giờ thất bại.
Trong tình huống bình thường, trong ba mươi giây Tôn Tuyết Ngâm có thể khiến đối phương rơi vào thôi miên, cho dù là người có ý chí tương đối mạnh mẽ thì cùng lắm cũng chỉ mất một phút.
Tuy nhiên lần này, hình như hơi bất ngờ...
Năm phút trôi qua rồi mà Lý Phù Sinh vẫn trừng to mắt.
Thấy vậy, Tôn Tuyết Ngâm khế cau mày: “Anh Lý, anh vui lòng thả lỏng, chuyên tâm nhìn vào đồng hồ”
Lý Phù Sinh ngoài mặt thành thật trả lời nhưng trong lòng lại cười khẩy.
Năm phút nữa lại trôi qua. Trán Tôn Tuyết Ngâm lấm tấm mồ hôi.
Tuy nhiên, Lý Phù Sinh vẫn trừng to mắt, khiến cô ấy không khỏi nghi ngờ rằng chỗ nào đó xảy ra vấn đề.
Cuối cùng, Tôn Tuyết Ngâm cất đồng hồ.
Lý Phù Sinh toét miệng cười, hỏi: “Cô Tôn, sao lại không tiếp tục nữa? Chiếc đồng hồ quả quýt của cô rất đẹp, tôi vẫn còn muốn ngảm thêm một lát.”
Thực ra không phải vậy.
Trong quá trình thôi miên, Tôn Tuyết Ngâm chỉ cách anh mấy centimet, anh có thể nhân cơ hội thưởng thức hai ngọn đồi kiêu ngạo đó của cô ấy!
Dường như đã biết tỏng “âm mưu” của Lý Phù Sinh, khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Tuyết Ngâm đỏ bừng.
Cô ấy vội vàng ngồi trở lại ghế sô pha, hẳng giọng nói: “Anh Lý, anh hãy nghiêm túc một chút.”
“Sao tôi lại không nghiêm túc hả?” Lý Phù Sinh lộ vẻ mặt vô tội.
Tôn Tuyết Ngâm nhíu mày, khẽ khit mũi nói: “Nếu anh muốn tôi chữa khỏi bệnh cho anh thì anh hãy phối hợp một chút”
“Được, cô nói đi, muốn tôi phối hợp thế nào?” Lý Phù Sinh đột nhiên cảm thấy có hứng thú.
“Kể về quá khứ của anh cho tôi biết, được không?” Thấy anh chịu phối hợp, giọng nói của Tôn Tuyết Ngâm trở nên dịu dàng hơn.
Lý Phù Sinh lấy một điếu thuốc ra, hỏi: “Có ngại cho tôi hút một điếu không?”
Tôn Tuyết Ngâm lắc đầu nói, tỏ vẻ không để ý, thậm chí còn lấy gạt tàn đưa cho Lý Phù Sinh.Sau khi hút mấy hơi, Lý Phù Sinh chậm rãi nói.
“Tôi có một người bạn gái, hai chúng tôi rất ân ái với nhau, hai bên đều coi nhau là người bầu bạn cả đời, nhưng mà...
“Cha mẹ của cô ấy chê tôi nghèo, chê tôi không có tiền đồ, không đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau.”
“Sau đó bạn gái của tôi quyết định bỏ trốn với tôi. Chúng tôi đã chạy trốn ra nước ngoài, nhưng mà cha mẹ của cô ấy vẫn không chịu bỏ qua cho chúng tôi”
“Bạn gái của tôi đã bị cha mẹ của cô ấy bắt trở về!”
“Thế là tôi đến trước cửa nhà cô ấy, quỳ suốt ba ngày ba đêm, cầu xin cha mẹ của cô ấy cho chúng tôi ở bên nhau.”
“Chỉ tiếc răng cuối cùng cha mẹ của cô ấy vẫn không đồng ý!”
Nói đến đây, Lý Phù Sinh nhìn thấy vành mắt Tôn Tuyết Ngâm đỏ hoe, rõ ràng là đã bị cảm động.
Trong lòng cố gắng nhịn cười...