Sáng sớm hôm sau, Lý Phù Sinh lái xe đến biệt thự nhà họ Lâm.
Lâm Phẩm Hồng đang ngồi trong sân, tay cầm một tách trà, nhưng lại ngẩn người, thậm chí còn không phát hiện ra anh đã đi vào.
“Bác trai.”
Dù trước đó hành động qua cầu rút ván của Lâm Phẩm Hồng khiến anh rất bất mãn, nhưng dù gì đối phương cũng là cha của Lâm Diệu Âm, vì thế anh phải có tí khoan dung.
Khi Lâm Phẩm Hồng nhìn thấy người đến là Lý Phù Sinh thì chợt chuyển sang vẻ mặt tươi cười: “Phù Sinh đến rồi đấy à? Đến đón Diệu Âm đúng không? Cháu đã ăn sáng chưa...”
Cực kỳ nhiệt tình. “Cháu ăn rồi” Lý Phù Sinh đáp.
“Phù Sinh đến rất đúng lúc. Bác có tí việc muốn nói với
cháu đây.” Lâm Phẩm Hồng nghiêm túc nói. “Bác trai cứ việc nói đi ạ.” Lý Phù Sinh hơi tò mò nói.
Lâm Phẩm Hồng áy náy nói: “Chuyện lúc trước là do bác trai sai. Bác trịnh trọng xin lỗi cháu, cháu đừng bao giờ vì bác mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa cháu và Diệu Âm”
“Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà, bác trai đừng để bụng.” Lý Phù Sinh dửng dưng đáp.Nghe vậy, Lâm Phẩm Hồng thầm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt”Sau đó ông ta lảng sang chuyện khác: “Còn một chuyện nữa bác muốn nhắc nhở cháu... Có phải cháu đã đánh con trai của Triệu Thiên Nam tàn phế rồi không?”
“Vâng, đúng vậy” Lý Phù Sinh thẳng thắn thừa nhận.
Lâm Phẩm Hồng thở dài, lo lắng nói: “Cháu quá bồng bột rồi. Nhà họ Triệu đã ăn sâu bén rễ ở thành phố Vân Hải mấy chục năm rồi, gốc gác vô cùng lớn mạnh. Vả lại... nhà họ Triệu vẫn luôn cấu kết với bang Tứ Hải.”
Lý Phù Sinh mỉm cười an ủi: “Bác trai đừng lo, tự cháu sẽ xử lý ổn thỏa”
“Cháu nói vậy là có ý gì?” Lâm Phẩm Hồng nghiêm mặt nói: “Cháu là con rể tương lai của bác, nên chuyện của cháu cũng là chuyện của nhà họ Lâm bác. Cháu cứ yên tâm, lát nữa bác sẽ đích thân đi tìm Triệu Thiên Nam để trò chuyện.”
Bây giờ ông ta đã quyết định rồi, tuyệt đối không thể để rể hiền như Lý Phù Sinh chạy mất nữa.
Thấy ông ta đến cả xưng hô “con rể” cũng gọi ra rồi, Lý Phù Sinh chợt cười cay đắng.
Đúng lúc này, Lâm Diệu Âm mặc váy hoa nhí màu trắng bước ra khỏi nhà, nhìn thấy Lý Phù Sinh thì chẳng hề bất ngờ, mà khế nói: “Đi thôi.”
Lý Phù Sinh gật đầu.
“Grừm grừm..." Một loạt tiếng động cơ truyền đến từ đăng xa.
Tiếp theo là một chiếc Lamborghini màu đỏ ngừng ở trước cổng biệt thự nhà họ Lâm.
“Cạch!” Cửa xe mở ra.
Một đôi giày cao gót màu đỏ, rồi đến làn váy màu đỏ. Một cô gái trang điểm tỉnh xảo bước xuống xe.
Nhìn thấy người đến, cả Lâm Phẩm Hồng và Lâm Diệu Âm đều thay đổi sắc mặt. Lý Phù Sinh tò mò hỏi: “Ai thế?”
“Phương Diễm Hồng, con gái của Phương Tiếu Thiên — chủ tịch tập đoàn Tứ Hải. Tập đoàn Tứ Hải là sản nghiệp bề ngoài của bang Tứ Hải.” Lâm Diệu Âm giải thích.
“Chào buổi sáng bác trai Lâm” Phương Diễm Hồng không mời mà đến, ánh mắt lơ đễnh chú ý đến Lý Phù Sinh: “Ơ, không ngờ còn có một anh chàng đẹp trai ở đây nữa”
Dứt lời, cô ta nhìn về phía Lâm Diệu Âm: “Em trai mới bao nuôi à?”
“Cô...” Lâm Diệu Âm giận dữ, nhưng vẫn nhãn nhịn.
“Cô Phương, cô đến nhà họ Lâm chúng tôi có chuyện gì không?” Lâm Phẩm Hồng có dự cảm chẳng lành.
Phương Diễm Hồng cười đáp: “Tôi thay mặt cha tôi đến chuyển lời cho mấy người biết.”
Lâm Phẩm Hồng nhíu mày hỏi: “Có lời gì cứ việc nói thẳng”
“Được. Vậy tôi cũng không vòng vo nữa” Phương Diễm Hồng nói sâu xa: “Hạn cho các người ba ngày, giao 60% cổ phần của tập đoàn Hoa Thanh ra đây.”
“Cô nói gì cơ?” Lâm Diệu Âm giận dữ trợn tròn mắt.
Cô hoàn toàn không ngờ rằng, người của tập đoàn Tứ Hải lại dám đến nhà bắt chẹt người khác một cách công khai như vậy. Đúng là coi trời bằng vung.