Mỹ Nhân Và Mã Nô

chương 85: mối đe dọa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi nàng đồng ý đi dự tiệc. Ngọc Kiều mới nhận ra rằng, Bùi Cương hiện đang ở Vũ Châu, chắc chắn Thứ sử Vũ Châu cũng mời hắn.

Nếu Bùi Cương đi, mà nàng cũng đi theo, những nha hoàn đi theo nàng chắc chắn sẽ nhận ra Bùi Cương!

Ngọc Kiều đem suy nghĩ này nói cho tiểu cô, tiểu cô trầm mặc một lúc, và hỏi nàng lúc tham gia sẽ dẫn nha hoàn nào đi theo.

Nếu mang nha hoàn theo, tất nhiên sẽ mang hai người thân cận nàng nhất là Thanh Cúc và Tang Tang.

"Hai người đó có trung thành hay không?"

Ngọc Kiều gật đầu: "Không nói tới việc văn tự bán mình của bọn họ còn ở Ngọc gia. Mà bọn họ đều ở bên ta khi còn nhỏ, rất là trung thành.. Nhưng cho dù là trung thành, nếu để họ biết phu quân ta là Ninh Viễn tướng quân, vẫn là có chút nguy hiểm." Bách Lý Hàn nhìn nàng và nói một cách xác định: "Tối hôm qua huynh trưởng đến tìm đại tẩu."

Lời này không phải là hỏi, với lại Bách Lý Hàn bỗng nhiên chuyển chủ đề.

Đôi mắt Ngọc Kiều khẽ mở, sau đó hai má ửng hồng, giọng nói có chút không tự nhiên: "Sao ngươi biết?"

Bách Lý Hàn liếc nhìn thấy sắc mặt đại tẩu hồng hào, thản nhiên nói: "Hôm này nụ cười của đại tẩu rạng rỡ hơn ngày hôm qua, chắc là tối hôm qua huynh trưởng của ta đến."

Hơn nữa, ngày hôm trước khi huynh ấy bảo nàng đến bảo vệ đại tẩu, không hiểu sao sắc mặt huynh ấy chợt trầm xuống, dường như đang nhớ lại một ký ức không vui nào đó.

Bách Lý Hàn rất giỏi quan sát. Nếu là ký ức không vui chắc chắn liên quan đến đại tẩu nên chắc hai ngày nay huynh trưởng sẽ đến tìm đại tẩu.

Quả nhiên, sáng nay nhìn thấy đại tẩu mặt mày hớn hở, trong nháy mắt nàng đã hiểu ra mọi chuyện.

Ngọc Kiều chớp mắt, sau đó đưa tay lên sờ mặt mình, lẩm bẩm nói: "Thật sự rõ ràng như vậy sao?"

Sau đó nhận ra nhất cử nhất động của mình nên liền đưa tay xuống ho khan hai tiếng. Sau một hồi lúng túng, nàng hỏi: "Chuyện này liên quan gì đến việc để nha hoàn biết chuyện của phu quân ta?"

Bách Lý Hàn lạnh lùng nói: "Ban đêm ngày nào cũng gặp, huynh trưởng ta mặt dày thì có thể chịu được, nhưng đại tẩu đã mang thai được bảy tháng, sao có thể chịu được?"

"Sau đó thì sao?" Ngọc Kiều cũng cảm thấy có lý. Thời gian ngắn thì không sao, nhưng nếu thời gian dài thì nàng thực sự không chịu nổi.

"Nếu có hai nha hoàn yểm trợ, cũng dễ dàng tới sớm, ban ngày gặp nhau cũng dễ."

Ngọc Kiều suy nghĩ lời của tiểu cô, cảm thấy có khả năng thực hiện.

Mục đích chính của Bùi Cương là bảo vệ nàng, vì vậy hắn không muốn người khác biết mối quan hệ của bọn họ, nhưng sau này hắn sẽ thường xuyên đến, và những nha hoàn bên cạnh chắc chắn sẽ nhìn ra manh mối. Thay vì để những nha hoàn suy đoán hành vi vụng trộm của nàng, tốt hơn nên nói thẳng với họ rằng, người mà nàng vụng trộm chính là cô gia của bọn họ.

Sau khi nghĩ thông suốt, Ngọc Kiều liền gọi Tang Tang và Thanh Cúc. Trong lòng cũng nghĩ đến một số lí do thoái thác, sẵn sàng hảo hảo nói chuyện với bọn họ.

Nhưng cái lý lo thoái thác không có cơ hội nói ra.

Ngay khi họ bước vào, tiểu cô đã nói thẳng với họ: "Ta là muội muội của cô gia các người."

Ngọc Kiều:.

Thanh Cúc, Tang Tang:.

Bách Lý Hàn vòng tay qua ngực. Vẻ mặt rất lạnh lùng, và nàng liếc nhìn Thanh Cúc và Tang Tang như binh lính trong quân doanh.

Tang Tang và Thanh Cúc bị liếc nhìn, họ không tự chủ thẳng lưng lên.

"Huynh trưởng ta chính là trưởng tử của Bách Lý tướng quân. Bây giờ là Ninh Viễn tướng quân ở Vũ Châu. Bởi vì nhiệm vụ có chút nguy hiễm. Nên thân phận của ta và huynh trưởng không thể tiết lộ, và mối quan hệ giữa phu nhân và huynh trưởng ta cũng không thể tiết lộ. Nếu mà lộ ra nửa điểm.." Sắc mặt của Bách Lý Hàn như đóng băng lại, và giơ tay lên cổ làm động tác cắt cổ.

Ngọc Kiều:.

Thanh Cúc và Tang Tang bị sốc bởi luồng khí mạnh mẽ của Bách Lý Hàn trước khi họ có thể phản ứng với những thông tin đáng kinh ngạc này, vì vậy khi họ nhìn thấy nàng làm động tác cắt cổ, sắc mặt của họ đột nhiên tái đi.

Trong lòng của Ngọc Kiều cũng bị dọa đến lạnh thấu xương, vội vàng kéo tay áo tiểu cô, nói nhỏ: "Đừng hù dọa các nàng, các nàng sẽ tự biết chừng mực."

Hai nha hoàn này đều tự hiểu rõ. Chỉ cần giải thích được mức độ nghiêm trọng của tình huống, các nàng sẽ hiểu mình phải làm gì.

Bách Lý Hàn liếc nhìn dáng vẻ thận trọng của đại tẩu, âm thầm cân nhắc một chút. Chắc sát khí của mình quá nặng, và nó làm đại tẩu sợ hãi, vì vậy liền thu liễm một chút sát khí.

"Đương nhiên. Nếu các ngươi không nói, ta sẽ không làm gì, các ngươi hiểu không?"

Không biết Tang Tang và Thanh Cúc có phản ứng kịp những lời mà Bách Lý Hàn nói hay không, họ chỉ gật đẩu lia lịa.

"Ngày mai đến phủ Thứ sử sẽ gặp lại cô gia đmất tích đã lâu của các người, và nên nhớ không nên lộ ra chút manh mối nào. Được rồi, các ngươi có thể ra ngoài."

Hai nh hoàn vội vàng ra khỏi phòng.

Trên mặt Ngọc Kiều có chút lo lắng, thầm mong hai người bọn họ không bị dọa đến sợ hãi?

Sau khi Thanh Cúc và Tang Tang rời khỏi phòng, sắc mặt của họ tái nhợt và thở hổn hển.

Thanh Cúc: "Vừa rồi ta sợ chết khiếp, Hàn cô nương vừa rồi nói cái gì?"

Tang Tang hít vài hơi, suy nghĩ kỹ càng. Như nghĩ đến điều gì, nàng đột nhiên sửng sốt, đồng tử cũng co rụt lại.

Sau đó Thanh Cúc dường như cũng phản ứng. Hai người nhìn nhau và cả hai đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Ngươi có nghĩ những gì mà Hàn cô nương nói có phải sự thật không?" Tang Tang hỏi với vẻ không chắc chắn.

Thanh Cúc: "Hình như vậy, ngươi nhìn khí chất của Hàn cô nương đi, lạnh lùng, không nói chuyện cũng khiến người ta rùng mình. Điều này thật giống cô gia của chúng ta."

Tang Tang gật đầu: "Ta cũng thấy giống vậy. Mà mấy ngày nay ta thấy tiểu thư cũng rất hay cười, tâm tình cũng tốt, rất có thể là đã nhìn thấy cô gia của mình. Trường hợp này, chúng ta hãy làm theo lời của Hàn cô nương. Nếu thật sự có thể nhìn thấy cô gia, chúng ta liền coi như không biết."

Sau khi đi ra ngoài, Bách Lý Hàn nhìn Ngọc Kiều, hỏi: "Đại tẩu còn có gì thắc mắc?"

Ngọc Kiều ôm bụng, thấy hơi sợ lắc lắc đầu: "Không"

Tuy nói tính tình của hai huynh muội rất giống nhau. Nhưng với Bùi Cương, Ngọc Kiều cảm thấy rằng nàng ỷ vào sự cưng chiều của Bùi Cương, vì vậy nửa điểm nàng cũng không sợ hắn..

Bình thường khẩu khí của tiểu cô cũng không có lớn, mới chứng kến cảnh tiểu cô đang uy hiếp. Trong nháy mắt, Ngọc Kiều cảm thấy tiểu cô có chút đáng sợ!

Đêm đó mưa rất to. Bùi Cương ngâm nước mua lại khôn có bị cảm lạnh, nhưng Ngọc phu nhân bị bệnh, bà không chịu ra ngoài phòng vì sợ lây bệnh cho nữ nhi.

Vì vậy, Ngọc Kiều cũng giấu nhẹm chuyện thọ yến của lão thái quân phủ Thứ sử.

Mặc dù có hộ vệ đi cùng, nhưng cũng không thể tiến vào phủ Thứ sử, và chỉ có thể đợi ở bên ngoài. Vì vậy Ngọc Kiều chỉ mang theo ba nha hoàn đi vào.

Chính là Tang Tang, Thanh Cúc và Bách Lý Hàn.

Thân phận Bách Lý Hàn có chút khó xử, cũng chỉ có thể lấy thân phận nha hoàn mà đi theo.

Trước khi yến tiệc bắt đầu, nghe nói toàn bộ nữ quyến đều đến hậu viện chào hỏi lão thái quân, Ngọc Kiều liền để cho người dẫn đường.

Ngọc Kiều biết lão nhân gia ăn chay niệm Phật, liền tặng một bức tranh thêu Quan Âm.

Trong hậu viện rất náo nhiệt. Có lẽ có người biết Ngọc Kiều, và khi Ngọc Kiều xuất hiện, ai đó đã nhìn Ngọc Kiều và chỉ, rồi thì thầm.

Thanh danh của Ngọc Kiều ở Hoài Châu không được tốt lắm, nhưng sau khi Ngọc gia làm việc thiện thì những lời nói xấu đó cũng dần biến mất. Sau đó, có tin đồn mới, chủ yếu là do người cô gia của Ngọc gia đã biến mất, mà trùng hợp Ngọc Kiều lại mang thai

Cái gọi là những điều tốt đẹp không đi ra ngoài, mà thứ xấu lại lan rộng hàng ngàn dặm. Nhưng Ngọc Kiều không phải là người sẽ để những lời của người khác ở trong lòng, nàng bỏ lời ngoài tai tiến vào đại sảnh.

Bước vào đại sảnh, Ngọc Kiều nhìn thấy bốn người nữ tử ở hoa sen lâu vào ngày ấy..

Một người là thiên kim Thứ sủ, một là con dâu của Thứ sử, Ngọc Kiều cũng đoán được sẽ sớm gặp bọn họ, nhưng hôm đó cũng không có tranh chấp, Ngọc Kiều cảm thấy bọn họ sẽ không quan tâm đến nàng.

Không ngờ Ngọc Kiều đã nhầm, thiên kim Thứ sử Tề Tú Uyển, so với tính tình của nàng trước đây lại kiêu căng, và cực kỳ không nói đạo lý.

Ngọc Kiều khi sinh ra đã có bộ dáng rất tốt, Tề Tú Uyển lộ ra vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy nàng, sau khi nghe được thân phận của nàng từ những người khác, trong mắt nàng chợt hiện lên một tia khinh thường.

Sau khi chào hỏi lão thái quân, Ngọc Kiều nói mấy câu khách sáo rồi rời khỏi hậu viện, định ngồi một lúc khi yến tiệc bắt đầu sẽ rời đi.

Ra khỏi đại sảnh, Ngọc Kiều tìm một chỗ ít người đứng, rồi hỏi tiểu cô bên cạnh: "Phu quân có đến hay không?"

Bách Lý Hàn liếc nhìn những người xung quanh thì thấy ánh mắt dò xét của bọn họ đều ở trên người đại tẩu. Nàng không trả lời Ngọc Kiều, mà nói: "Hình như bọn họ nói cô gia của Ngọc gia không chịu nổi tính khí kiêu ngạo của tiểu thư Ngọc gia mà đem của cải bỏ trốn?" Ngọc Kiều nghe vậy, thì thào nói. Nàng nhỏ giọng nói: "Đừng để ý đến bọn họ lời nói. Lúc trước khi phu quân mất tích, những lời khó nghe cũng đã nghe qua."

Mặc dù không phải ai cũng có tai thính như Bùi Cương, nhưng những người tập võ thính giác luôn rất nhạy bén, và thanh âm của bọn họ cũng có chút lớn, Bách Lý Hàn có thể nghe thấy rõ ràng, lông mày càng cau lại.

"Bọn họ còn nói hài tử trong bụng của tiểu thư Ngọc gia không nhất định là.." Ngọc Kiều vội vàng giải thích, "Đương nhiên."

Bách Lý Hàn gật đầu: "Ta không có hoài nghi, nhưng những lời bàn tán này là huynh trưởng mất tích đưa tới. Là huynh trưởng liên lụy tới đại tẩu."

Lúc này, Tề Tú Uyển và Thẩm Như Nguyệt từ trong đại sảnh đi ra.

Nhìn thấy Ngọc Kiều, Tề Tú Uyển nói với vẻ kỳ quái: "Có người không có địa vị cao coi như xong, thậm chí còn tìm một người phu quân đê tiện. Ai ngờ rằng vị phu quân đê tiện đó lại bị tính khí xấu của nàng ta dọa đến bỏ chạy. Nếu người khác gặp chuyện xấu như vậy, thì sẽ tìm cái cây treo cổ. Ngay cả khi họ không treo cổ, phải luôn ở trong phòng đóng kín cửa, nhưng lại có một số người cho rằng không có chuyện gì xảy ra. Mặt thật là dày."

Giọng nói hơi lớn, chắc sợ Ngọc Kiều không nghe thấy.

Mọi người đều biết Tề Tú Uyển đang nói bóng gió ai, nhất thời đều mang tâm tình xem kịch vui nhìn về phái Ngọc Kiều, muốn xem mặt nàng có xấu hổ hay không.

Vẻ mặt của Ngọc Kiều rất thờ ơ, giống như không để ý đến lời nói của Tề Tú Uyển.

Lại nói Tề Tú Uyển nói những lời này, biết nàng ta không chỉ là một kẻ tiểu nhân, mà còn là đồ không có đầu óc, lắm lời.

Thiên kim của một quan lớn, bất quá cũng chỉ là như thế, nếu nàng mà so đo thì chẳng phải giống Tề Tú Uyển sao?

Bách Lý Hàn hơi nheo mắt hơi nheo mắt, trong lòng nàng đang tính khi nào mới tính sổ nàng ta. Người ở Bách Lý gia không bao giờ dễ bắt nạt như vậy.

Dưới hành lang, Tề Tú Uyển hất cằm khiêu khích nhìn Ngọc Kiều trong sân, vẻ mặt đầy khinh thường.

Vũ Châu cách Hoài Châu không xa, vẻ đẹp của Ngọc Kiều không chỉ được mọi người ở Hoài Châu biết đến mà còn lan sang cả Vũ Châu.

Từ nhỏ Tề Tú Uyển cũng là một mỹ nhân, kém Ngọc Kiều chỉ có một tuổi, không tránh khỏi sẽ bị so sánh, nàng ta từ nhỏ đã kiêu ngạo, làm sao chịu đựng được khi bị so sánh với nữ nhi thương nhân?

Vậy nên từ lâu nàng ta rất ghét Ngọc Kiều. Hôm nay bất quá chỉ là một cái cớ để xả giận.

Mặc dù Ngọc Kiều không quan tâm đến sự châm chọc của nàng ta nhưng trong lòng nàng có phần không vui. Sau đó nàng thì thào nói chuyện phiếm với tiểu cô: "Ta đã từng cảm thấy mình đã đủ kiêu ngạo và không nói đạo lý rồi, nhưng bây giờ xem ra ta không thể so sánh với Tề cô nương này." Tề Tú Uyển không thấy Ngọc Kiều có vẻ không bị ảnh hưởng gì. Nàng ta cảm thấy hơi bực mình. Khi nàng ta định nói sang chuyện khác, thì nàng ta đã bị Thẩm Như Nguyệt ở bên cạnh chặn lại.

Thẩm Như Nguyệt nhỏ giọng khuyên nhủ: "Hôm nay là sinh nhật của lão thái quân. Đừng vì mấy người như thế mà gặp rắc rối."

Tề Tú Uyển hừ lạnh một tiếng, khi nghe những lời khuyên nhủ của đại tẩu: "Ta không thèm so đo với loại người đấy."

Giọng nói tự nhiên không nhỏ, cũng lọt vào tai Ngọc Kiều và Bách Lý Hàn.

Bách Lý Hàn lạnh lùng nói: "Đại tẩu, đừng lo lắng, hôm nay tẩu bị ủy khuất, ngày khác ta thay tẩu đòi lại."

Ngọc Kiều nhớ tới vẻ hung dữ của tiểu cô khi đe dọa Tang Tang và Thanh Cúc ngày hôm nay, sợ rằng tiểu cô sẽ thật sự sẽ chặt cánh cánh tay của người nọ, sợ tới mức vội vàng kéo tay áo của Bách Lý Hàn, ngượng ngùng cười khuyên nhủ: "A Hàn không cần, nghe những lời đó, cũng không mất miếng thịt nào."

Bách Lý Hàn gật đầu. Nhưng tính tình của nàng đã nói một thì không nói hai, trong lòng đã có quyết định rồi.

Đúng lúc này, một thanh niên tuấn tú từ ngoài sân đi vào, đi về phía Thẩm Như Nguyệt.

Ngọc Kiều lúc đầu bất cẩn liếc nhìn hắn ta. Với cái nhìn thoáng qua này, nàng đã nhìn thấy rõ dáng vẻ của người nam nhân đó đó, và khi hắn ta đứng bên cạnh Thẩm Như Nguyệt, trong đầu nàng chợt lóe lên một tia sáng, nàng lập tức hiểu tại sao nàng lại cảm thấy Thẩm Như Nguyệt rất quen.

Bởi vì vào ngày Bùi Cương biến mất, trong giấc mơ nàng có mơ thấy Thẩm Như Nguyệt và người nam nhân ở bên cạnh nàng ta!

Bởi vì một số cảnh trong mộng lóe lên cực nhanh, đã hơn nửa năm trôi qua, Ngọc Kiều không thể nhớ rõ.

Nàng mơ hồ nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ - Thẩm Như Nguyệt ngã xuống trong vụng máu, và ôm lấy cái bụng, khóc trong đau đớn, trong khi người nam nhân tức giận cầm thanh kiếm chỉ vào Bùi Cương và nói rằng hắn cùng Bách Lý gia không đội trời chung. Sau đó, cảnh trong mơ chuyển đổi.

Cảnh mơ này lướt nhanh, có nhiều cảnh còn máu me hơn cả hình này này trong mơ, hơn nữa lúc đó Bùi Cương lại biến mất, Ngọc Kiều không có tâm tình phân tích các chi iết trong giấc mơ.

Ngọc Kiều đánh vào trán của mình, khó chịu vì nàng không nhớ rõ chuyện này!

Ngay khi nàng định nhớ lại chi tiết cảnh tượng đó, một hạ nhân bước vào sân chuyển lời, nói rằng Ninh Viễn tướng quân đã đến đã đến.

Bên kia Tề Tú Uyển nghe được Ninh Viễn tướng quân, mắt nàng ta sáng lên, lập tức bỏ hết mọi chuyện sau đầu, nhấc váy chạy ra sân ngoài.

Bách Lý Hàn nhíu mày, lộ ra vẻ nghi hoặc: "Tề cô nương này có ý đồ không tốt với huynh trưởng?"

Ngọc Kiều nghe Bùi Cương đã đến, sau đó nghe thấy sự nghi ngờ của tiểu cô, nàng chỉ có thể nhất thời quay đầu lại.

Ngọc Kiều nhìn bóng dáng của Tề Tú Uyển, nàng cong môi, trầm giọng trả lời: "Lúc trước ở Hoa sen lâu ta nghe họ nói, phụ thân nàng ta có ý định tác hợp nàng ta với Ninh Viễn tướng quân. Tựa hồ nàng ta còn có ý với Ninh Viễn tướng quân."

Ngọc Kiều biết rất rõ Bùi Cương là người như thế nào, nàng e là Tề cô nương này tự cho mình là đúng. Đột nhiên nàng không thể chờ đợi để xem Bùi Cương đối mặt với Tề cô nương này như thế nào và có hay không giúp nàng trút giận.

"Đi thôi, chúng ta ra trước nhìn một chút. Không chừng phu quân cho chúng ta một kinh hỉ."

Bách Lý Hàn liếc nhìn vẻ mặt muốn đi xem kịch của đại tẩu, liền im lặng.

Truyện Chữ Hay