Bùi Cương ở trong phòng của Ngọc Kiều khoảng nửa giờ.
Vì nàng không thể thức khuya, nên Bùi Cương đáng lẽ ra phải rời đi từ lâu. Nhưng Ngọc biết ký ức của hắn rất mơ hồ nhưng hắn vẫn một lòng hướng về nàng, vì vậy nàng liền đùa nghịch hắn, kéo tay ống tay áo hắn, đáng thương hỏi hắn có thể lại thêm một chút nữa không?
Thủ đoạn này đã được sử dụng hai lần, đến lần thứ ba hắn mới nói- "Đã khuya rồi, nàng nên nghỉ ngơi đi, lần sau gặp lại."
Sau khi Bùi Cương rời đi, Ngọc Kiều vẫn nằm trên giường. Một lúc lâu sau mới chìm vào giấc ngủ.
Sau ngày thứ hai, mọi người đều nhận thấy Ngọc Kiều có một chút khác biệt.
Ngọc Kiều và mẫu thân đang ở trong đình hóng mát, vừa nghĩ tới những gì mà Bùi Cương đã nói tối hôm qua, khóe miệng của nàng không tự chủ nhếch lên.
Nhìn thấy nữ nhi bên cạnh ôm bụng cười ngây ngốc, Ngọc Kiều có chút nghi ngờ nhìn nha hoàn bên cạnh Ngọc Kiều, thấp giọng hỏi: "Tiểu thư của các ngươi bị sao vậy?"
Thanh Cúc cũng bối rối. Lắc đầu. Hôm qua tiểu thư còn buồn vì nàng đã nhắc đến cô gia, sao hôm nay tiểu thư khôi phục nhanh thế, còn rất là vui nữa?
Ngọc phu nhân nhìn nữ nhi ngốc nghếch của mình với một chút lo lắng, sau khi cân nhắc, bà hỏi: "
Kiều nhi có gì vui vậy?" Khi nghe thấy tiếng nương gọi mình, Ngọc Kiều tỉnh táo lại, có chút sững sờ. Nhìn về phía mẫu thân của mình: "Mẫu thân, người vừa nói cái gì?"
Ngọc phu nhân hỏi lại: "Từ sáng đến giờ, trên mặt con đều nở nụ cười. Con gặp chuyện vui gì à?" Hôm qua thấy tâm trạng của nữ nhi rất tốt, bà cảm thấy trong lòng cũng thoải mái một chút, nhưng bây giờ bà rất lo lắng về điều đó. Cả bà và phu quân đều biết rằng cách duy nhất để làm cho nữ nhi họ hạnh phúc chính là tìm được Bùi Cương.
Nhưng bây giờ không có tin tức về Bùi Cương, nàng lại rất vui vẻ, điều này thực sự đáng lo ngại.
Chẳng lẽ lại là hồi quang phản chiếu? Lần đầu tiên vui vẻ sau đó là cực buồn?
Ngọc Kiều đong đưa tiểu phiến, sau đó lắc đầu, "Không phải, hôm nay con cảm thấy tâm tình rất tốt.. Mẫu thân, mẫu thân luôn ở trong phủ thì cảm thấy rất là nhàm chán, nếu không thì chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi?"
Tâm trạng này tự nhiên khác hẳn. Không thể chịu ngồi yên được nữa.
"Nếu con muốn đi chơi, thì nương sẽ đi cùng với con." Nữ nhi trước đây luôn ở trong phủ không muốn đi đâu, nay lại ngỏ ý muốn ra ngoài đi dạo.
Vào tháng tám, khi hoa sen nở rộ nhất, hoa sen ở Vũ Châu có tiếng là đẹp nhất.
Thông thường vào thời điểm này, rất nhiều nữ quyến của quan lại quyền quý sẽ đến Vũ Châu thưởng sen, các nữ quyến tụ tập ở lầu hoa sen bên hồ sen thưởng thức hoa sen. Gọi một ấm trà thơm, vài đĩa đồ ăn nhẹ tinh tế, rất nhàn nhã và thoải mái.
Các dân chúng bình thường không dám tiêu xài ở lầu hoa sen, hơn nữa lầu ba chỉ nhận khách nữ, cho nên khi Ngọc Kiều và mẫu thân nàng lên lầu ba, trên lầu chỉ có mấy người.
Hai mẫu tử ngồi xuống gần lan can tựa, nơi có tầm nhìn tốt.
Ngồi một lúc lâu, ở cầu thang truyền đến tiếng la lối của nữ tử, dường như là có ba đến bốn người.
Sau đó trên lầu ba, có tám người bao gồm tiểu thư và những nha hoàn đi cùng, Ngọc Kiều ban đầu không quan tâm, nhưng tất cả đều dừng lại ở bàn của họ.
Cả Ngọc Kiều và Ngọc phu nhân đều nhìn họ với vẻ khó hiểu, Ngọc phu nhân hỏi: "Không biết cô nương có việc gì?"
Một người nha hoàn nâng cằm lên nhìn về mẫu tử Ngọc Kiều mà nói: "Đây là chỗ của phu nhân nhà tôi. Các người mau đi đi."
Từ phu nhân trong miệng nha hoàn, ước chừng là người ở giữa, mặc y phục màu vàng, khuôn mặt thanh tú nhưng lại vài phần mang theo kiêu ngạo của nữ tử.
Bụng dưới của người phụ nữ cũng phình ra, lớn hơn Ngọc Kiều.
Khi Ngọc Kiều nhìn thấy người nữ tử mặc y phục vàng, nàng hơi sững sờ, và cảm thấy có chút quen thuộc.
Tuy nhiên cảm giác quen thuộc đó không phải là việc trọng điểm, chính là nàng đang uống trà, đột nhiên có người đến đuổi đi, thật sự làm cho nàng rất tức giận.
Mặc dù tính khí của Ngọc Kiều đã giảm đi rất nhiều, nhưng cũng không phải là người dễ chịu. Trong tình huống này, chỉ có người đầu đất di chuyển mà không nói một lời.
Ngọc Kiều nhàn nhạt nói: "Nhưng vừa rồi tiểu nhị nói là có thể ngồi chỗ này, còn.." liếc mắt nhìn trên bàn, sau đó nhìn bọn họ: "Trên bàn còn không có khắc tên của ngươi."
Vài người nghe được lời nói của Ngọc Kiều, sắc mặt cũng hơi biến đổi. Người nữ tử mặc y phục vàng hơi nhướng mày, nhìn vào mắt Ngọc Kiều có chút không kiên nhẫn.
Người nha hoàn giận dữ mắng mỏ: "Ngươi có biết phu nhân của ta là ai không. Nếu đắc tội phu nhân của ta, các ngươi chịu không nổi đâu."
Mặc dù phụ thân của Ngọc Kiều là người giàu nhất Hoài Châu, nhưng Ngọc Kiều chỉ có ở trong phủ mới kiêu căng. Sau tất cả, Ngọc Kiều biết thế giới ở bên ngoài rất rộng lớn, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, không chừng khi bắt nạt một một người lại gây họa cho bản thân.
Trước kia ở trong phủ, nàng đã bắt nạt Bùi Cương, người không nên bị bắt nạt. Đây chính là một bài học, vì vậy Ngọc Kiều đã học rất tốt.
Mặc dù bây giờ nàng không ăn hiếp người bên ngoài, nhưng nha hoàn này lại vênh váo hung hăng như vậy, và mặc dù người y phục của người nữ tử này đơn giản, nhưng có thể thấy trang sức trên người nàng ta rất tinh xảo.
Ngọc Kiều nhận ra gấm trên người nữ tử y phục vàng là đồ cống phẩm, trước đây triều đình cũng ban thưởng cho Ngọc gia một số đồ, trong đó có gấm thêu tinh xảo như vậy. Loại thuê thùa này chỉ có thợ thêu trong cung đình mới thêu được.
Như vậy, lai lịch của nữ tử y phục vàng này quả nhiên không nhỏ.
Mặc dù Ngọc gia có triều đình che chở nhưng cũng không thể đối đầu với quan viên, hơn nữa rồng cũng không thể áp được đầu rắn, những người này rất có thể là gia quyến của quan viên ở Vũ Châu.
Ngọc phu nhân hiển nhiên cũng đã nghĩ đến, và nói với Ngọc Kiều: "Kiều nhi, chúng ta cứ đổi chỗ đi."
Ngọc Kiều đến Vũ Châu chỉ vì muốn ở gần Bùi Cương hơn một chút và không muốn gây rắc rối cho hắn, vì vậy nàng đã đứng dậy. Tang Tang tiến đến đỡ nàng.
Có một cô nương mười bồn tuổi có lẽ vì muốn lấy lòng người nữ tử mặc y phục vàng nên đã nói: "Đại tẩu, đừng để bị loại người này ảnh hưởng."
Loại người này..
Ngọc Kiều hơi dừng lại và quay lại nhìn họ.
Khi cô nương kia thấy nàng nhìn nhìn sang, nàng ta hất cằm và nhìn chằm chằm lại, với giọng điệu không tốt: "Ngươi nhìn cái gì, ta chính là đang nói với ngươi đó."
Nghiễm nhiên là một thiên kim tiểu thư bị chiều hư.
Người nữ tử y phục vàng kéo tay nàng ta thì thầm: "Tú Loan, đừng vì người này mà tức giận.
Người nữ tử y phục vàng từ đầu đến cuối chỉ nói một câu như vậy, như thể người nha hoàn của nàng ta vênh váo hung hăng hồi nãy không có liên quan gì đến nàng ta.
Ngọc Kiều thầm thuyết phục bản thân rằng nàng không nên tức giận vì loại người này, giống như thể nàng bị một con chó hoang bên đường sủa hai lần.
Tại chỗ khác ngồi xuống, Ngọc Kiều cong môi có chút chán nản, Ngọc phu nhân cũng hiểu nữ nhi mình, nên khuyên nhủ nàng một chút:" Đừng quan tâm đến bọn họ, bắt nạt người như thế này, sớm muộn gì cũng bắt nạt phải người quyền lớn hơn bọn họ, đến lúc chắc chặn sẽ gặp nạn. "Ngọc Kiều gật đầu, nàng chỉ là hơi tức giận, nhưng thực sự nàng không muốn cùng bọn họ so đo.
Ánh mắt nàng dính trên người nữ tử y phục vàng, luôn cho rằng mình đã nhìn thấy ở đâu đó, nhưng nhất thời không nhớ ra được.
Lúc này, bàn bên kia đã dọn sạch sẽ, mọi người ngồi xuống và bắt đầu rôm rả.
Vì ở gần đó, mà họ cũng không cố ý hạ thấp giọng xuống nên có thể nghe được hết những gì họ nói. Ngọc Kiều không quan tâm đến những gì họ đang nói, nhưng thời điểm nghe tên Ninh Viễn tướng quân, nàng đột nhiên trở nên quan tâm.
Nàng cầm cốc nước ấm lên nhấm nháp nhưng tai nàng dựng đứng.
" Hôm đó, Ninh Viễn tướng quân tới tìm phụ thân ta, ta đã lén nhìn. Tư thế của Ninh Viễn tướng quân rất cao và thẳng, dáng vẻ đẹp trai khiến người ta không thể rời mắt. Ngay cả giọng nói cũng rất dễ nghe. "
Người nói chính là người xưng nữ tử mặc y phục vàng là đại tẩu, Tú Uyển.
Một người khác đặc biệt cao hứng:" Ngươi còn cùng hắn nói chuyện nữa sao? "
Nữ tử mặc y phục cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói:" Phụ thân ta cố ý sắp đặt, cho nên ngày đó ta cùng hắn nói vài câu "
Ngọc Kiều nghe vậy, bỗng dùng sức nắm chặc chiếc cốc.
Người nữ tử mặc y phục vàng sau đó thì thào:" Nghe nói Ninh Viễn tướng quân vẫn chưa thành thân. Bách Lý phu nhân trước đó cũng chọn thê tử cho hắn, còn Tú Uyển, ngươi là đích nữ của Thứ Sử Vũ Châu. Rất là xứng với Ninh Viễn tướng quân. "
Ngọc Kiều lắng nghe họ nói, trái tim nàng như có ai bóp lấy.
Nàng tin rằng Bùi Cương sẽ không thành thân với người khác, nhưng nghe họ nói, cũng thấy thân phận của nàng không xứng với hắn, lòng nàng chợt tức giận, ngay cả hứng thú ngắm hoa sen cũng không còn nữa.
Bỏ chiếc cốc xuống và nói với mẫu thân:" Nương, chúng ta về đi. "
Dù tin tưởng vào Bùi Cương, nàng vẫn muốn nắm chặt vạt áo hắn, hỏi hắn về chuyện của Tú Uyển cô nương kia!
Ngọc phu nhân nghĩ rằng nàng đang tức giận vì nàng bị đuổi, nên chỉ đáp lại" Vậy thì quay về. "
Bùi Cương, người đang cau mày giải quyết các công việc trong quân doanh, không biết tiểu Kiều nương đêm qua còn ôm cổ hắn, nhưng giờ lại tức giận muốn nắm vạt áo hắn.
Bách Lý Hàn từ ngoài lều đi vào, nhìn thấy hắn cau mày hỏi:" Huynh trưởng gặp phải vấn đề gì sao? "
Bùi Cương ngẩng đầu lên nhìn nàng, thờ ơ nói:" Quan địa phương ở Vũ Châu gửi rất nhiều thiếp mời, ta thì không am hiểu mấy giao tiếp này. "
Bùi Cương vẫn không thích tham gia những bữa tiệc như thế này, nhưng phải bất đắc dĩ tham vào.
Khi thời điểm trở về Bách Lý gia, việc vào triều làm quan hắn không hứng thú cho lắm, nhưng vì một số lý do, hắn thường nghĩ rằng mình phải leo lên cao hơn, dường như đây là cách duy nhất để bảo vệ một thứ cực kỳ quan trọng.
Vì vậy, Bùi Cương đã nghe lời hoàng thượng, ở lại trong quân trại năm tháng, nhặt lấy nhân tài đã bị bỏ rơi mười năm.
Bùi Cương theo phụ thân từ khi còn nhỏ, lên mười tuổi bắt đầu vào doanh trại để tham gia huấn luyện cùng đội quân Bách Lý gia.
Có nhiều thứ đã ngấm vào xương, vì vậy dù bị bỏ rơi mười năm, nhưng hắn cũng nhanh chóng quen với nó.
" Trải qua mấy ngày giao tiếp, huynh trưởng đã tra ra được gì chưa? "Bách Lý Hàn hỏi.
Bùi Cương đóng lại thiếp mời, thản nhiên nói:" Ta đang giao tiếp với Thứ Sử Vũ Châu, vì vậy ta phải cố gắng nhiều hơn để xác định xem ông ta có phải là thành viên của Đồng Minh Hội hay không." "Ta chưa bao giờ lấy thân phận Bách Lý Hàn để lộ mặt. Liệu cáo cần ta lẻn vào phủ Thứ Sử không?"
Bùi Cương nhìn nàng một cái, trực tiếp từ chối: "Xâm nhập vào phủ Thứ Sử, tất nhiên đóng vai một nha hoàn là thích hợp nhất, nhưng muội không thích hợp."
Tính tình lạnh lùng, khí thế bức người, người ngoài liếc mắt một cái có thể nhìn ra manh mối.
Bùi Cương suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Nhưng có chuyện làm phiền muội."
Bách Lý Hàn có hơi nghi hoặc: "Có chuyện gì vậy?" Bùi Cương nói: "Khi thời điểm nghe Mạc Tử Ngôn nói ta là Bùi Cương, một người nào đó hại ta. Ta có chút lo lắng cho đại tẩu cảu ngươi, nên muốn thu xếp cho ngươi bảo vệ nàng ấy, nhưng Triệu Hổ là một đại nam nhân, không thể tùy tiện ra vào Ngọc gia, huống chi là theo bên cạnh nàng ấy, nên việc này chỉ đành nhờ ngươi thôi."
Bách Lý Hànmím môi im lặng, một lúc lâu sau mới nói: "Huynh trưởng à, ta là tướng quân, còn hơn huynh một bậc."
Bùi Cương gật đầu hỏi: "Vậy?"
"Huynh trưởng không cảm thấy kêu ta bảo vệ một nữ tử, là đại tài tiểu dụng sao?"
Bùi Cương không đồng ý với những lời này, cau mày: "Nàng áy không phải là nữ tử nào hết, nàng ấy là đại tẩu của ngươi."
Trong lều im lặng một lúc, hai huynh muội nhìn nhau một lúc, trong lều dần dần có chút hàn ý lan ra.
"Huynh trưởng, ký ức của huynh đã khôi phục?" Bách Lý Hàn sau một lúc lâu mới lên tiếng.
Bùi Cương trả lời: "Không."
Nghe được câu trả lời của hắn, Bách Lý Hàn hỏi câu hỏi mà nàng băn khoăn bấy lâu nay.
"Nếu huynh trưởng còn chưa khôi phục trí nhớ, thì đại tẩu đối với huynh chỉ có thể coi như người xa lạ, nhưng tại sao huynh lại lấy vai phu quân đối tốt với tẩu ấy? Tại sao nửa đêm liền rời trại hai lần? Đột nhập vào phòng đại tẩu, đúng là huynh chỉ ham mê sắc đẹp mà không quan tâm có trí nhớ phải hay không?"
Bách Lý Hàn là người ít nói nhưng lại liên tục tra hỏi một tràng dài.
Bùi Cương bị chất vấn:.
Trước đó, Bùi Cương cho rằng mình đã làm một cách bí mật, không ai biết rằng hắn đã đi tìm Ngọc Kiều vào lúc nửa đdêm.
Sau một hồi im lặng, Bùi Cương trầm giọng nhấn mạnh: "Ta không phải bị mất trí nhớ, mà là trí nhớ mơ hồ." Có rất nhiều điều sâu sắc, Bùi Cương rất ấn tượng, nhưng hắn không nhớ rõ nó.
Trước khi hắn nhìn thấy Ngọc Kiều, ký ức của Bùi Cương về nữ tử mặc y phục đỏ, hắn không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng sau khi nhìn thấy Ngọc Kiều, những hình ảnh đó dần trở nên rõ ràng hơn.
Có một điểm khác mà Bùi Cương không đồng ý là hắn luôn cảm thấy người thèm muốn cái đẹp không phải là mình.
Kể từ khi nhìn thấy Ngọc Kiều, hắn dần dần có thể nhớ được một số điều, cũng như những gì nàng ấy nói.
Giống như bây giờ, giọng nói lanh lảnh của Ngọc Kiều dường như vọng vào tai hắn- "Bùi Cương, ta nghĩ ta vẫn thích gương mặt của ngươi hơn."