Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit : Lạc Pyscho

Tuy mỗi ngày Diêm đoàn trưởng đều mặc quân phục đầy sự chính trực, nhưng thật ra ở nhà lại mặc rất tùy tiện, đừng xem rằng đôi khi hắn mặc một cái áo ba lỗ, một chiếc áo sơmi nhưng trên thực tế Ôn Hinh đã sớm nhìn ra vô luận là kiểu dáng hay chất liệu cũng không phải là đồ bình thường ở thời đại này, thậm chí lấy thẩm mỹ ở hiện đại cũng không phải tầm thường.

Nhìn sơ qua đã biết đó có thể là hàng Hong Kong hoặc hàng cao cấp ở các hãng nước ngoài.

Vừa mới tắm xong, toàn thân hắn chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, cũng không phải quần xà lỏn dài đến đầu gối trong quân doanh, mà là một chiếc qυầи ɭóŧ nam bó sát và co dãn.

Ôn Hinh nhìn cơ thể hoàn mỹ không chút mỡ thừa, bờ vai rộng cường tráng, cột sống cong một đường xinh đẹp, tứ chi thon thả, cơ bắp hơi phồng lên nhưng không thô mà như ẩn chứa một luồng sức mạnh bên dưới, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát, có lẽ là thường xuyên đi huấn luyện dã ngoại nên làn da rất khỏe mạnh và gợi cảm.

Ôn Hinh cũng coi như đã thấy nhiều trường hợp như vậy, xã hội hiện đại ai mà chưa đọc hai ba cuốn tạp chí người mẫu nam chứ, nhưng bây giờ lại không giống! Trước mắt cô rất rõ ràng, độ không góc chết là một người đàn ông đẹp trai với thân hình hoàng kim đang đứng trước mặt cô.

Hormone mạnh mẽ và sự căng thẳng đến nghẹt thở ở hiện trường không phải một hình ảnh hay một video là có thể biểu hiện ra hết được!

Đặc biệt là cái thứ được bọc bằng vải mềm kia……

Cô có thể cảm nhận được một luồng nhiệt nóng bỏng đang muốn bổ nhào vào mặt mình.

Ngay khi cô ngây người khẽ nhếch đôi môi hồng thuận, lộ ra hàm răng trắng như ngọc cùng với đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào một bộ phận nào đó trên người hắn.

Diêm Trạch Dương cũng bị cô làm cho kinh ngạc, lầu hai là nơi sinh hoạt của hắn, sau khi tắm xong hắn đi ra từ phòng vệ sinh, đi qua phòng khách lầu hai về phòng ngủ, không nghĩ rằng sẽ có người đột nhiên đi lên.

Là một người đàn ông sẽ không quá bối rối khi bị người khác nhìn thấy, nhưng là một cô gái, không phải lúc này nên lập tức che mặt chạy xuống lầu hay sao?

Sau khi sửng sốt, hắn nhìn theo tầm mắt của cô thì đột nhiên đen mặt, quay lưng cầm chiếc áo sơ mi trắng đặt trên ghế sô pha mặc vào.

Chân Ôn Hinh có chút mềm, nuốt nước miếng, he he, hắn đang quay mặt về phía cầu thang, cặp đùi tinh tế, đôi tay đang cài cúc áo sơmi, hơi rũ xuống lũng lẳng……

Thật là quá sεメy!

Trái tim nhỏ của Ôn Hinh vẫn đập thình thịch từ nãy đến giờ, chuyện này cũng không thể trách cô được, ai nói giới tính nam thì không gợi cảm chứ? Mặt hàng siêu xuất sắc như vậy xem một lần là đủ rồi!

Dáng người này, nếu mặc áo vest và quần tây, chân đi ủng quân đội, toàn thân thể cử động dưới ánh mặt trời đổ mồ hôi, đây chính là bộ dáng gợi cảm và phóng túng được cô yêu thích nhất! Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, cô đã biết người này chính là loại hình mình thích! Quả nhiên là đúng như vậy!

“Nhìn đủ chưa?” Diêm Trạch Dương mặc quần xong, xoay người cài thắt lưng, trên mặt đỏ bừng.

Nhưng sắc mặt có chút khó coi, ánh mắt lạnh lùng mím chặt đôi môi mỏng.

Ôn Hinh: “……” Cũng không thể trách cô được, cô cũng không biết sẽ đụng phải mà, hơn nữa, ai bảo hắn đẹp trai quá làm chi.

“Dì Hà nói anh chưa ăn cơm chiều nên bảo tôi mang cho ngươi mấy cái bánh bao, mới ra lò, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.” Cô nuốt nước miếng, cười gượng một tiếng, đi qua đặt khay gỗ lên bàn trà.

Diêm Trạch Dương hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống, tóc vẫn còn ướt, Ôn Hinh nhìn thấy áo sơmi còn chưa cài khuy xong, hở ra một nửa, lộ ra lồng ngực còn dính bọt nước.

Chuyện này quá phạm quy rồi! Trong lòng Ôn Hinh kêu rên, ngoại hình khí chất của hắn thật sự là quá hấp dẫn ánh mắt cô, cố tình ‘nhất cử nhất động’ của hắn lúc nào cũng bày ra khí chất và sự nam tính làm người khác không thể cưỡng lại được, làm sao bây giờ, oa!

Ánh mắt cô lại không tự giác nhìn xuống, vừa lúc nhìn thấy hắn đang hùng hổ ngồi xuống, sau đó…… Umm, kích cỡ thật đáng kinh ngạc!

Kết quả, hắn đột nhiên lấy tờ báo trên bàn, chặn tầm mắt của cô: “Đi xuống!” Hắn dùng tờ báo chỉ về phía cầu thang.

Đây là lần đầu tiên Ôn Hinh bị người ta “Mời” ra ngoài, ít nhiều cũng có chút chột dạ, cô ngoan ngoãn “Ồ” một tiếng.

Lúc xuống lầu, qua hai bậc thang còn quay đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc thấy ánh mắt của Diêm Trạch Dương cũng nhìn theo cô, thấy cô còn dám quay đầu lại, hắn lập tức trừng mắt.

Ôn Hinh nhịn không được “Phụt” một tiếng, xoay người xuống lầu trước sắc mặt đen lại của hắn.

Bộ dáng thẹn quá hóa giận thật là rất buồn cười.

……

Trước bàn, Diêm Diệu Diệu thành thành thật thật ngồi gặm bánh bao, Hà Văn Yến vừa húp xong một ngụm cháo thì nghe thấy tiếng quát lớn đuổi người của Diêm Trạch Dương, Ôn Hinh mím môi từ trên lầu đi xuống.

“Sao vậy?” Bà dò hỏi.

“Không có gì ạ.” Ôn Hinh yên lặng đi đến múc cho Diêm Diệu Diệu nửa chén cháo.

Điều này trong mắt Hà Văn Yến chính là bị ủy khuất nhưng nhẫn nhịn, Ôn gia đắc tội với Diêm gia, Diêm Trạch Dương làm sao có thể cho cô sắc mặt tốt chứ, bị ủy khuất là chắc chắn nhưng tính tình này của Ôn Hinh làm Hà Văn Yến gật đầu, bà ghét nhất là loại người chịu chút ủy khuất mà kêu réo lên hoặc là khóc lóc nỉ non.

“Ngồi xuống ăn cơm đi.” Bà nói.

“Vâng!” Ôn Hinh cũng không muốn một mình gặm bánh bao ở phòng bếp, cầm chén ngồi bên cạnh Diêm Diệu Diệu, Diêm Diệu Diệu cắn bánh bao, cười lộ ra hàm răng trắng.

Mùa hè ở nơi này tương đối nóng.

Tính thời gian, bây giờ là tháng vừa lúc là tháng nóng nhất, Ôn Hinh tắm xong nằm trên giường, bắt đầu lật xem chiếc rương nhỏ đan bằng mây của mình, thế giới này không có trò giải trí, vốn dĩ muốn xem điện thoại, trong rương có một cục sạc dự phòng chắc có thể sử dụng được một thời gian, nhưng tìm mãi cũng không thấy điện thoại, cuối cùng mới nhớ ra là lúc xuyên đến cô cầm trên tay, rất có thể đã rơi ở dưới sông rồi.

Nếu đã mở rương ra thì cô đem đồ trong rương sắp xếp lại, đừng xem cái rương không lớn mà lầm, không gian cũng không nhỏ, ngoại trừ cục sạc và dây sạc bên trong thì có một túi đựng mỹ phẩm, bên trong đựng vài bình nhỏ, sơn móng tay, kem chống nắng, hai thỏi son môi, phấn má hồng dạng lỏng, v.v...

Còn lại là đồ lót bó sát người kiểu mỏng và nhẹ, áo ngủ và hai áo ngực, còn có một chiếc quần dài. Cô lật xem, ngoại trừ quần áo trên người và đôi giày khi xuyên qua đây thì còn mấy thứ như vậy, còn có một cái túi nhỏ đựng hộp trang sức nữa.

Bên trong có nhẫn, mặt dây chuyền để phối với quần áo, nhưng đều là phẩm màu, vàng, bạch kim, bạc được làm thủ công rất tinh xảo, nhưng ở thời đại này lại không nhận những thứ này, dù là vàng cũng không có chỗ đổi.

Haiz, gia sản cả người không đáng một xu, cô cầm chiếc nhẫn nạm kim cương đeo lên tay một lát, lúc trước cô rất thích chiếc nhẫn này, kết quả cũng không thể đeo, đành phải tháo xuống ném qua một bên.

Sau khi khóa cái rương lại, cô nằm trên giường thở dài, ở thời này một đô có thể mua được một đống đồ, nhưng cuối cùng làm sao mới có thể kiếm được tệ đây? Đây là giá tối thiểu để mua được phòng ở.

Ôn Hinh suy nghĩ một lát, tối hôm qua không ngủ đủ nên rất nhanh đã thiếp đi.

Nhưng lần này cô đã học được cách cư xử, chọc tên ma đầu kia làm gì cũng chỉ làm bản thân sống không tốt, hà tất phải làm khó bản thân, từ trước đến nay cô cũng rất thức thời.

Cho nên ngày hôm sau giờ cô đã dậy, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi vào phòng bếp.

Diêm Trạch Dương kia cũng không phải vì muốn chọc tức cô mới đi rèn luyện vào giờ sáng, hắn vẫn luôn duy trì thói quen này, chẳng qua trước kia khi rèn luyện xong hắn sẽ đi đến quân doanh luôn, bữa sáng cũng được giải quyết ở nhà ăn.

Chỉ là bây giờ……

giờ sáng, lúc hắn đi xuống dưới, nhìn phòng bếp sáng đèn, có cái bóng mảnh khảnh bên trong đang bận rộn, bước chân hắn dừng lại liếc nhìn bóng dáng người kia rồi mới đi ra cửa.

Lúc giờ phút sắc trời đã sáng.

Sáng nay Ôn Hinh dùng vỉ chưng cơm tẻ, hôm qua đã ngâm gạo trước khi ngủ, đặt lên nồi hấp sáng hôm sau là có thể chưng luôn, cô chưng cơm cực kì ngon vì bỏ thêm rất nhiều “gia vị”.

Lúc ở hiện thực cô dùng rất nhiều nguyên liệu nấu ăn chiết xuất từ hệ thống, trong đó có loại dầu chiết xuất đặc biệt từ sữa bò, loại dầu này rất thích hợp để dưỡng da vào mùa thu đông, dưỡng ẩm thân thể cũng rất dễ chịu, Ôn Hinh rất thích mùi thơm sữa ngọt ngào này, mùi sữa tự nhiên lại không ngán, hơn nữa có thể ăn được, khi làm một ít điểm tâm linh tinh chỉ cần bỏ vô một chút sẽ có hương thơm sữa nồng đậm và dù lấy ra ngoài vẫn giữ lại được tất cả hương thơm của sữa đến mức tối đa.

Cô thích thêm một chút dầu sữa chiết xuất vào bột mì và cơm, không cần thêm nhiều, chỉ cần vài muỗng là có thể làm ra món bánh mì sữa thơm ngào ngạt, còn cơm tuy rằng có mùi thơm nhạt hơn nhưng lúc chưng ra hạt cơm sẽ cực kì căng tròn mềm mại, các hạt cơm như được bao phủ bởi một lớp dầu trong suốt, ăn vào cực kì ngon và thơm.

Ngày hôm qua hậu cần đưa đến một miếng thịt bò, ngoại trừ tối hôm qua làm nhân bánh bao một chút vẫn còn dư lại cất ở tủ lạnh.

Lúc này có thể thể hiện ra chỗ tốt của Diêm Vệ Quốc khi làm cán bộ, nhà ăn thu mua nguyên liệu tươi ngon gì mỗi sáng đều sẽ mang đến nhà các vị lãnh đạo trước, mà những người khác hoặc là ăn ở căn tin hoặc là chỉ có thể tự đi mua đồ ăn, có tiền giấy cũng chưa chắc mua được nguyên liệu tốt.

Diêm gia bên này không chỉ có người chuyên giao đồ ăn mà nguyên liệu mỗi ngày đều thay đổi đa dạng, thịt chắc chắn là không thiếu, trái cây cũng có, dưa hấu hay gì đó thì hai ngày có một phần.

Thời tiết mùa hè cực kì nóng, người bình thường đều không có cảm giác thèm ăn.

Đồ ăn khai vị là rất cần thiết, Ôn Hinh lấy thịt bò từ tủ lạnh cắt thành khối vuông được ăn kèm với rất nhiều loại gia vị và nước sốt, rồi làm nước sốt khai vị mùa hè sở trường của mình. Sau khi xào xong nó sẽ có vị cay tươi ngon, ăn một lần sẽ không thể quên được.

Mùi hương nồng đậm gần như tràn đầy toàn bộ phòng bếp và đại sảnh.

Lúc Diêm Trạch Dương trở về, ở sân đã ngửi thấy, liếc mắt về hướng phòng bếp một cái, Ôn Hinh còn đang bận rộn, cô xào thịt bò với nước sốt cay trước, nhưng Hà Văn Yến và Diệu Diệu không thể ăn cay nên còn phải xào với nước sốt nấm hương và một số món ăn kèm mới lạ.

Trước bàn ăn đã đặt sẵn một chén cơm lớn, trong chén là những hạt cơm trong như pha lê vừa mới chưng xong vẫn còn bốc khói nghi ngút, trên nền cơm trắng tuyết được rưới lênhai muỗng sốt thịt bò.

Vừa nhìn đã thấy rất ngon miệng.

Diêm Trạch Dương chưa từng thấy qua cách ăn này, hắn cầm đôi đũa do dự hạ xuống, trộn lớp cơm và nước sốt thịt bò đậm mùi thơm lại, nhìn những hạt cơm dần bị nhuộm sang màu tương đỏ bởi nước sốt, màu sắc và hương vị đều đầy đủ, thật sự rất thơm.

Yết hầu Diêm đoàn trưởng giật giật, cuối cùng cắn một ngụm.

Hương vị thơm ngon khó có thể miêu tả.

Lần này Ôn Hinh cũng không dám làm cho hắn một chén nhỏ nữa, nếu không lại lấy ra một túi quả phỉ bắt cô bóc làm sao mà chịu nổi, cho nên lần này đã đổi thành một cái chén lớn.

Kết quả trong nháy mắt Diêm đoàn trưởng đã ăn xong rồi.

Ôn Hinh vì muốn ăn cơm sốt thịt nên mới làm, mùa hè cô rất thích ăn món này, đổ hai muỗng sốt lên cơm trắng, cô có thể ăn thêm một chén nữa, đương nhiên là chén nhỏ.

Sau khi ăn xong, Diêm đoàn trưởng phá lệ mang chén đũa vào phòng bếp?

Ôn Hinh bước lên nhận lấy, đôi mắt nhìn hắn cong thành ánh trăng, cười nhiệt tình nói: “Có ăn đủ không? Ở đây vẫn còn đó.” Ngữ khí ôn nhu khác hẵn hôm qua như hai người khác nhau vậy.

Con ngươi Diêm đoàn trưởng nhẹ quét qua mắt cô một lát, mới nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.

Ôn Hinh: “……”

Thái độ của hắn đây là người cứng rắn, không bao giờ chịu khuất phục, lời nói thiện ý, nghe lời sao?

Có thể tận dụng được, hắn ăn mềm không ăn cứng!

Truyện Chữ Hay