Chương 264 : Sum vầy đoàn tụ
Hai dáng người cao ngất xuất hiện ở cửa sảnh.
Một người là Sùng Huy, hắn mặc cẩm bào tay rộng màu xanh lơ, làn da nâu nhạt, đường nét gương mặt rõ ràng, như tùng xanh thẳng đuột, như bể rộng mênh mông, như núi cao hiên ngang, anh tuấn hào hùng, chàng trai tuyệt sắc vô song thế gian hiếm gặp.
Người đứng cạnh Sùng Huy mặc một bộ hồ bào màu trắng, cổ bẻ thêu hoa văn hình mây bằng chỉ bạc, dáng người thẳng như trúc ngọc, gương mặt trứng ngỗng, da trắng nõn nà, lông mày thủy mặc cong cong thanh tú, mi mắt dịu dàng, đuôi mắt hất lên, đôi mắt sáng ngời rực rỡ. Lâm Nhữ thoáng như thấy bóng dáng mình trong gương.
Giống hệt nhau từ mặt mày, cử chỉ, phong thái, không có điểm nào không giống, cho dù nàng đích thân quan sát, cũng không thể phân biệt được cái nào là vẻ ngoài của mình, cái nào không phải.
Người đó nhìn Lâm Nhữ và Phương Khương thị bằng cặp mắt phượng rưng rưng, sải bước vào sảnh, vén vạt áo, quỳ xuống trước mặt Phương Khương thị: “Con trai Cẩm Phong xin đập đầu trước mẫu thân.”
“Mẫu thân đang nằm mơ sao?” Phương Khương thị lẩm bẩm, không đỡ Cẩm Phong dậy mà đôi tay hối hả, yếu ớt bắt lấy tay của Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ cũng thấy mình đang nằm mơ.
Cẩm Phong không chết! Chàng còn sống! Cơ thể khỏe mạnh, được Sùng Huy đưa về.
Nhất định là nàng đang nằm mơ, vì tận sâu trong đáy lòng nàng quá khát khao Cẩm Phong không chết, quá khát khao được gặp Sùng Huy.
“Sao lại có đến hai phụ thân vậy?” Vạt bào bị kéo. Trĩ Nhi cùng Ấu Nô kéo cẩm bào của Lâm Nhữ mà hỏi với chất giọng non nớt. Mặt mày hai đứa giống nhau như đúc, cùng để một búi tóc lớn trên đỉnh, hai bên buộc hai búi nhỏ, mặc lưỡng đang sam bằng lụa mỏng màu trắng ngà thêu hoa tròn, quần nhỏ cùng màu, thoáng như người ngọc do tuyết xếp thành, ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, con ngươi lanh lợi như đúc đảo qua đảo lại hết nhìn Lâm Nhữ lại nhìn Cẩm Phong.
“Đây là con của huynh sao?” Cẩm Phong nghẹn ngào hỏi.
“Con là Trĩ Nhi.” Trĩ Nhi không hề sợ hãi, mặt mày người trước mặt giống hệt Lâm Nhữ mà bé thấy mỗi ngày, nên cũng không thể có chuyện sợ chàng được.
“Con là Ấu Nô, là huynh trưởng, Trĩ Nhi là muội muội.” Ấu Nô vội xen vào, thả vạt bào của Lâm Nhữ ra, lôi Trĩ Nhi chạy đến chỗ Cẩm Phong, ngọt ngào gọi: “Phụ thân, ôm một cái!”
“Trĩ Nhi, Ấu Nô!” Mỗi tay Cẩm Phong ôm lấy một đứa, thất thanh khóc lóc.
“Phong nhi, đúng là con rồi!” Phương Khương thị khóc lớn, ngã quỳ xuống đất, giang rộng tay ôm cả ba người Cẩm Phong.
“Là con, con không từ mà biệt để mẫu thân đau lòng, con bất hiếu.” Cẩm Phong nức nở.
Lâm Nhữ nhìn thẳng Sùng Huy, ngây cả người, muốn hỏi nguyên do từ hắn nhưng nàng không rỗi để mở miệng, chỉ muốn quan sát thật rõ lông mày, ánh mắt, lỗ mũi, khuôn miệng của hắn để khắc ghi vào đầu, quyết không bao giờ quên đi.
Sùng Huy đưa tay về phía Lâm Nhữ, nàng cứng đờ đặt tay lên đó.
Con đường dưới chân mềm nhũn, cả người không còn là mình, linh hồn trôi giạt. Ở gần gian Ngọc Lan, hai người Uyển Sơ và Cảnh Sơ trợn tròn mắt. Sùng Huy làm như không thấy, Lâm Nhữ không nhìn thấy gì cả, trong mắt chỉ có đối phương.
Vào cửa, Sùng Huy đạp cửa phòng một cước, ầm một tiếng khép lại, ngay sau đó là tiếng bịch, lưng gáy của Lâm Nhữ bị đau. Sùng Huy áp nàng lên cửa, gương mặt hắn phóng đại trước mắt nàng. Lâm Nhữ choáng váng, chưa kịp tỉnh hồn lại, hắn nâng nàng như cầm sợi mì sợi èo uột đi vào trong phòng ngủ.
Lâm Nhữ đỏ mắt, trào nước mắt bên khóe, như dê non đáng thương, ánh mắt yếu đuối cầu khẩn nhìn Sùng Huy.
Hơi thở của Sùng Huy càng nặng nhọc.
Xa cách lâu ngày sản sinh ra ngọn lửa hừng hực.
Trước mắt Lâm Nhữ là bao nhiêu sắc thái lộng lẫy rực rỡ. Mây hồng ở chân trời buổi chiều tàn xuất hiện, nhuộm đỏ cả một góc trời, ánh sáng chói lóa rọi vào trong phòng. Loáng thoáng bên ngoài phòng có người đến xì xào lẩm bẩm mấy tiếng rồi rời đi. Lửa cháy ở nhiệt độ cao, huyết dịch sôi trào dưới cái nóng, sôi sùng sục cả lên, những đốm lửa từ trong tâm tạng bắn ra đốt cháy da thịt, đầu ngón tay tê rần, ngón chân mềm nhũn, lý trí mất dần.
Khi Lâm Nhữ tỉnh lại, trong phòng tối đen như nhuộm mực.
“Tỉnh rồi à? Có đói không? Ta sai Uyển Sơ và Cảnh Sơ mang đồ ăn lên.” Sùng Huy hỏi bằng chất giọng khàn khàn, hơi nóng phả vào trong tai Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ hừ nhẹ: “Không vội, tính sổ trước đã.”
Sùng Huy cười hì hì: “Ta thẳng thắn để xin khoan hồng, cầu nhị lang tha mạng.”
“Miệng lưỡi trơn tru.” Lâm Nhữ quở mắng, véo quai hàm Sùng Huy.
Có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.
Vì sao hắn đi lâu như vậy không hề báo tin bình an cho nàng?
Lúc xa nhau, nàng bày tỏ thái độ đoạn tuyệt quan hệ không qua lại với nhau nữa, nếu hỏi lời này khác gì tự vả mặt.
Hỏi hắn rằng rõ ràng mình và Hà Lịch đã tự tay chôn cất Cẩm Phong rồi, sao Cẩm Phong lại còn sống?
Cẩm Phong có thể sống lại, dù có chuyện gì xảy ra cũng không quan trọng nữa, chỉ cần sống cho thật tốt.
Sùng Huy cúi đầu ôm chặt Lâm Nhữ. Một thời gian dài đằng đẵng không được gặp nàng, nỗi nhớ gần như hành hạ con người ta điên dại. Vì có thể bên nhau dài lâu với Lâm Nhữ, hắn đã phải nhẫn nhịn rất khổ sở.
“Dạo này ta ở chung với Cẩm Phong. Khi ấy Cẩm Phong không chết…”
Lo lắng của người nhà cho Cẩm Phong ấm áp, cũng mang đến áp lực nặng nề cho chàng.
Đi một bước cũng kinh động đến ánh mắt mọi người, ăn thêm một muỗng cơm, uống thêm một ngụm canh cũng khiến Phương Khương thị cùng Tố Tâm và Tố Vấn niệm “Ai di đà Phật”.
Uống nước, mặc đồ đều không thể tự mình làm. Chàng đưa tay về phía cái ly, người bên cạnh ngăn chàng lại như trời sập xuống, sợ chàng mệt nhọc, vội vàng bưng ly nước đặt bên môi chàng.
Mỗi ngày bị hỏi mấy chục lần chuyện lạnh không, nóng không, đói không, khát không.
Thuốc thang đắt đỏ, lụa là tinh xảo đều như dòng nước đưa vào lầu Thuật Hương. Dù chàng không để ý, nhưng chỉ nhìn về ngoài cũng biết, chi phí của cả Phương phủ cộng lại cũng không tốn kém bằng một mình chàng.
Cái mạng của chàng không thuộc về chàng. Yêu thương của người thân kết thành lồng giam bền chặt không thể phá đi. Một chàng trai phải sống qua ngày ở trong chiếc lồng ấy như chú chim hoàng yến.
Phụ thân chết rồi, vốn nên do huynh trưởng là chàng bảo vệ muội muội, nhưng sức khỏe yếu ớt của chàng không thể gánh vác được nhà họ Phương, chàng sống như một phế vật dưới sự che chở của muội muội.
Cái chết của Tố Tâm và Tố Vấn trở thành cái cớ để chàng tìm được lối thoát.
Ai cũng biết chàng đau lòng muốn chết, chàng có thể không gắng gượng sống tiếp được nữa.
Đêm hôm đó Sùng Huy đến lầu Thuật Hương thăm Cẩm Phong, nghĩ kế cho chàng, kêu chàng giả chết rời khỏi nhà họ Phương.
Cẩm Phong không đồng ý, sợ mình “chết” thì Phương Khương thị với Lâm Nhữ không thể nào tiếp nhận. Chàng không thể ích kỉ như vậy.
Sùng Huy hỏi Cẩm Phong, dựa vào tình trạng sức khỏe của chàng, không rời khỏi nhà họ Phương thì có thể sống nổi không?
Cẩm Phong không nói nên lời. Sùng Huy đề nghị chàng dồn mình vào chỗ chết sau đó sống lại, dù sao trước mắt chàng chẳng còn lòng vui sống, trút đi gánh nặng trong lòng, chăm nom cơ thể thật tốt, có thể sẽ sống sót trở lại, còn nếu như chàng không sống được, chỉ xem như để Phương Khương thị cùng Lâm Nhữ tiếp nhận sự thực là chàng đã qua đời trước thời hạn.
Cẩm Phong hỏi Vương đại phu. Ông cũng đồng ý với đề nghị của Sùng Huy, vì vậy chàng đã giả chết.
Trong lòng của Lâm Nhữ với Phương Khương thị đã nhận định Cẩm Phong không gắng gượng nổi nữa, nên Vương đại phu nói rằng Cẩm Phong chết rồi, cả hai đều tin là thật.
Thúy Kiều cùng Ngân Hạnh không biết được sự thật, mà dù hai người có nhận ra đi nữa, cũng âm thầm lặng lẽ ủng hộ Cẩm Phong mà không vạch trần.
Trước đó Sùng Huy đã đến cửa hàng bán quan tài hỏi thăm, đặt quan tài cho Cẩm Phong nhớ chừa lại lỗ thông hơi dưới đáy. Lâm Nhữ cùng Hà Lịch vừa an táng Cẩm Phong xong, Sùng Huy với Vương đại phu vội đào quan tài lên mang Cẩm Phong đi, đến nhà Vương đại phu điều dưỡng.
Sức khỏe của Cẩm Phong quá yếu, may là chàng muốn sống, cũng mấy lần suýt chút nữa đã không gắng gượng được. Sùng Huy về cùng Lâm Nhữ từ kinh thành, hắn qua đó thăm, lúc đó Cẩm Phong chẳng khác gì ngọn đèn cạn dầu. Sùng Huy nhớ đến y thuật cao siêu của Lan Tôn, sau khi hắn bàn bạc với Vương đại phu thì đưa Cẩm Phong đến kinh thành.
Cả đường đi lo lắng đề phòng, may mà Cẩm Phong chịu đựng được. Lúc ấy trong mắt trong lòng Sùng Huy chỉ lo cho Cẩm Phong, không nhớ nổi phải để lại thư cho Lâm Nhữ.
Sau khi đến kinh thành lại không thấy Lan Tôn đâu, thật không dễ dàng gì mới gặp được. Lan Tôn ở trong cung trị liệu, không thể lúc nào cũng ra khỏi cung chữa trị cho Cẩm Phong, liền nghĩ cách để đưa cả Sùng Huy, Vương đại phu và Cẩm Phong cùng vào cục Thượng Dược.
Sức khỏe của Cẩm Phong từ từ có chuyển biến tốt. Sùng Huy nhớ ra cần viết thư cho Lâm Nhữ thì trong cung lại xảy ra biến cố lớn. Nội hoạn thâu tóm hết thảy, không nói đến cung nhân cấp bậc thấp, cả hoàng đế cùng đám phi tần bề trên cũng không thể tự do xuất cung.
Chuyện này thì Lâm Nhữ có nghe nói đến. Hà Lịch lên kinh vào trong cung đưa quạt hợp hoan hai lần, từng muốn gặp Lan Tôn nhưng không gặp được.
Hoàng thượng thích săn cáo đêm, mặc kệ triều chính. Quyền lực của nội hoạn càng lúc càng lớn, giờ hoàng thượng cũng đã mất thực quyền, phải quan sát vẻ mặt của nội hoạn mà làm việc.
Cơ thể Cẩm Phong hết bệnh, Lan Tôn tìm hết mọi đường để đưa ba người họ xuất cung.
Được trở về nhà, tất nhiên không cần thiết phải gửi thư nữa.
“Nhị lang, giờ nàng không đuổi ta đi chứ? Nàng nói rồi, chỉ cần Cẩm Phong còn sống, nàng sẽ hòa hảo lại với ta.” Sùng Huy khàn giọng bĩu môi.
Hôm ấy từ kinh thành trở về Nhuận Châu, đúng là nàng đã hứa như vậy.
Lâm Nhữ búng trán Sùng Huy, sẵng giọng: “Không được, chàng vẫn phải rời đi.”
“Tại sao?” Sùng Huy chợt bật người ngồi dậy. Trong bóng tối, Sùng Huy không nhìn rõ được gương mặt Lâm Nhữ, hắn vội nhảy xuống giường lọ mọ thắp đèn. Hắn quay đầu lại, nhìn Lâm Nhữ chằm chằm, ánh mắt đỏ bừng, vô cùng căm uất: “Nàng đã nói rồi mà, sao nói lời lại không giữ lời?”
“Chàng họ Tạ. Phương phủ là nhà của người nhà họ Phương. Sao chàng ở trong Phương phủ được?” Lâm Nhữ không gấp gáp hay nóng vội, nàng nằm ngang, một tay đỡ đầu, hứng thú dào dạt. Tóc của Sùng Huy còn búi ở đỉnh đầu nhưng rối tung chẳng còn ra hình thù, đai lưng của cẩm bào đã cởi, buông lỏng treo trên người, dây buộc áo giữa bên trong có gút cũng như không, lộ nửa khuôn ngực cực kì rắn chắc, vân da rõ ràng, giống như ôm đàn tỳ bà che đi nửa gương mặt, phong tình vô hạn. Lâm Nhữ nhìn mà no cả mắt.
“Ta… ta…” Sùng Huy lắp bắp, giống như con lừa mài móng lòng vòng quanh mặt đất. Một lúc sau, bất chấp sẽ chạm phải vảy ngược của Lâm Nhữ, hắn hô to: “Nàng bội tình bạc nghĩa, ngủ với ta rồi không chịu trách nhiệm với ta.”
Suýt chút nữa Lâm Nhữ đã phì cười. Nàng ngồi dậy, duỗi eo, bẻ cổ, lười biếng nói: “Nhị huynh còn sống, cơ thể lại khỏe mạnh, thiếp không cần dựa vào thân phận của huynh ấy mà sống nữa, tất nhiên phải khôi phục thân phận nhị nương nhà họ Phương của thiếp rồi. Nếu chàng ở lì trong Phương phủ không chịu đi, sao thiếp gả cho chàng được?”
“Hở?” Sùng Huy há miệng, không khép nổi cằm, một lúc lâu mới lắp bắp: “Nàng chịu gả cho ta? Nàng không giận ta sao? Nàng không chê ta là con trai nhà họ Tạ à?”
“Chàng mong rằng thiếp giận chàng, chê chàng là con trai nhà họ Tạ, không chịu gả cho chàng à?” Lâm Nhữ bình thản hỏi ngược lại. Nàng bước xuống giường, xiêm áo trên người bị vò nát như đống giẻ rách thảm không nỡ nhìn nên nàng thoải mái cởi ra trước mặt Sùng Huy rồi lấy bộ khác để thay.
Sùng Huy đã không nói nên lời, mắt nhìn thẳng Lâm Nhữ, con ngươi chuyển động theo động tác của nàng. Hắn ngây người, bộ dạng như mơ ngủ chưa tỉnh.
Lâm Nhữ mặc đồ xong, ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lược chải đầu.
Sùng Huy như cột đá đứng yên một lúc lâu, đột ngột hắn há miệng, cười điên dại như sét đánh nổ vang, sau đó hét lớn muốn vang đến tận tầng trời: “Ha ha ha, nhị lang chịu gả cho ta rồi! Ha ha ha, nhị lang chịu gả cho ta rồi! Ha ha ha, nhị lang chịu gả cho ta rồi…”
Tiếng gào vang khắp Phương phủ rồi vọng lại từng tiếng.
Chim sẻ vỗ cánh bay phành phạch, phủ đệ yên lặng thắp lên từng ngọn đèn, tiếng bước chân chạy đến dồn dập, những câu hỏi vang lên bên ngoài. Qua một lúc sau, Cảnh Sơ qua đập cửa, làu bàu: “Nửa đêm canh ba, tên ngu đần kia ngươi điên cái gì hả.”
“Nhị lang đồng ý gả cho ta rồi ha ha ha…” Sùng Huy xông ra mở cửa, rồi lại cười rồ lên.
“Có gì đáng vui mừng chứ, chẳng phải là chuyện sớm hay muộn thôi sao?” Cảnh Sơ che miệng ngáp: “Ngừng lại, đừng cười nữa, cả phủ ai cũng bị ngươi đánh thức hết.”
“Cái gì mà không phải chuyện sớm hay muộn? Cô không bất ngờ à?” Sùng Huy ngạc nhiên trợn tròn mắt.
“Nhị lang tốt với ngươi như vậy. Ngươi hết hôn lại sờ mó người ta, cũng ngủ luôn rồi, gả cho ngươi chẳng phải chuyện sớm hay muộn à?” Cảnh Sơ liếc nhìn Sùng Huy, trả lời một cách mất hứng.
Sùng Huy há miệng to không nói được gì.
Cảnh Sơ đi mười mấy bước rồi quay đầu: “Tên ngốc, ta nhắc nhở ngươi, mẫu thân của ngươi quá xấu xa, trong đầu toàn những chủ ý tệ hại. Nhị lang đồng ý gả cho ngươi, nhưng có thể bà ta sẽ không đồng ý cho ngươi cưới nhị lang đâu.”
“Kệ bà ta có đồng ý hay không, ta cưới chắc rồi.” Sùng Huy cười hì hì, quay đầu nhìn Lâm Nhữ. Lâm Nhữ mỉm cười chúm chím nhìn hắn. Sùng Huy gãi đầu, đột ngột nói: “Nhị lang, ta gả cho nàng nhé?”
Lời hắn nói ra thật kinh hãi, phải khiến người ta choáng váng mới thôi.
Lâm Nhữ ngây người.
Sùng Huy nói hết câu thì tâm hồn sáng rõ, thất khiếu thấu suốt, vỗ tay khen bản thân thông minh, vui vẻ nói: “Phải, như vậy đấy, ta gả cho nàng, nhị lang à, về sau ta với nàng vẫn sống trong phủ chúng ta, Tạ phu nhân sẽ không thể làm phiền xen vào chúng ta được.”
Hắn gả cho nàng!
Ở rể!
Lâm Nhữ thoáng suy nghĩ, đúng là không tồi.
Tuy trước mắt Tạ phu nhân điên rồi, nhưng chưa chắc ngày nào đó có thanh tỉnh lại hay không.
Nàng gả cho Sùng Huy thì Tạ phu nhân là mẫu thân ruột của phu quân, có hiếu đạo chèn ép, lúc đó cả ngày lục đục với nhau, cuộc sống sẽ không thể yên ổn.
Sùng Huy ở rể, thanh tỉnh hay hồ đồ cùng nàng, cũng không mang nỗi lo về sau.
Lâm Nhữ cười khẽ, đưa tay ra về phía Sùng Huy, cao giọng nói: “Được, chàng gả cho thiếp.”
Truyện convert hay : Tới Cửa Con Rể Diệp Thần