Chương 260 : Không rõ tung tích
Hốc mắt Lâm Nhữ đỏ bừng. Ngay lập tức, Hà Lịch đau lòng vô hạn, vội nói: “Huynh không nghĩ đến nữa, muội đừng đau lòng.”
Nước mắt cố nén của Lâm Nhữ chảy xuôi, nghẹn ngào nói: “Biểu ca, là muội có lỗi với huynh.”
Lời nói của Lâm Nhữ không đầu không đuôi như vậy nhưng Hà Lịch nghe hiểu được. Một người nghiêm chỉnh, hành xử tự nhiên đúng mực như hắn giờ lại luống cuống tay chân, mặt đến cổ đều đỏ rực lên rất đẹp, ánh mắt né tránh, mãi mới thốt nên lời: “Chuyện tình cảm vốn không có nguyên cớ nào. Lòng đôi bên đều có nhau tất nhiên là một điều may mắn. Nhưng nếu bản thân không có lấy một ai để yêu, thì thật đáng buồn. Muội… chớ để trong lòng.”
Nhất thời không nhịn được, Lâm Nhữ chọt rách lớp giấy làm cửa sổ, nếu còn nói thêm gì nữa thì từ nay về sau gặp mặt nhau sẽ rất khó xử. Nàng vội lau nước mắt, đổi lại vẻ mặt ngày thường, hỏi hắn: “Biểu ca cố ý chạy về từ phường quạt vì có chuyện tìm muội sao?”
Màu đỏ tươi vừa rồi trên gương mặt Hà Lịch đã biến mất. Hắn nghiêm túc nói: “Tạ Nghi Ninh nghe nói muội trở về nên đến tìm huynh, bảo rằng mấy hôm nay Tạ phu nhân là lạ, cả cô ta mà bà ta cũng không thèm gặp mặt. Cô ta hơi bận tâm, hỏi thử Tạ Sùng Huy có thể về khuyên nhủ Tạ phu nhân hay không.”
“Sùng Huy không về nhà họ Tạ sao?” Lâm Nhữ ngẩn ngơ.
“Nếu Sùng Huy về rồi Tạ Nghi Ninh sẽ không nói như vậy.” Hà Lịch nói, hắn hơi bận lòng: “Sùng Huy là một người cố chấp. Hắn hiểu rõ chuyện lớn, nhưng lại hồ đồ việc vặt. Muội còn nhớ mấy lần hắn phát bệnh chứ. Chớ thấy giờ hắn giống người trưởng thành, xử lí mọi chuyện đều cân nhắc, thực ra thì…”
Hắn không nói tiếp, Lâm Nhữ đã hiểu.
Thật ra Sùng Huy không khác mấy lúc hắn mới ra khỏi vườn trúc tía, nỗi sợ Tạ phu nhân của hắn đã vào tận trong xương, hắn vô cùng lệ thuộc vào Lâm Nhữ. Nếu đầu óc hắn không lạc quan, để phát bệnh, khi ấy không có ai bên cạnh hắn thì sẽ rất nguy hiểm.
Hôm đó hai người chia nhau ra, lúc xuống xe ngựa, Lâm Nhữ còn không thèm ngẩng đầu nhìn Sùng Huy, nên không biết hắn đi đâu. Nàng nghĩ một lúc rồi nói: “Biểu ca, huynh phái người ra khỏi thành hỏi thăm thử, muội ghé nhà họ Tạ một chuyện.”
“Muội muốn đến nhà họ Tạ sao?” Hà Lịch do dự, có hơi không yên lòng.
Lâm Nhữ cười cười, nàng nói: “Không sao hết, dù sao muội cũng là gia chủ nhà họ Phương, Tạ phu nhân không dám đả thương muội đâu. Nếu biểu ca lo lắng, Tạ Nghi Ninh đang ở phường quạt nhà muội ấy đúng không, muội tìm Tạ Nghi Ninh đưa muội cùng vào Tạ phủ.”
Tạ Nghi Ninh thẳng thắn tùy tiện, trong sáng vô tư, tiếng tăm lẫy lừng. Tuy Tạ Nghi Ninh là con gái nhà họ Tạ nhưng sẽ không gây tổn hại đến Lâm Nhữ. Hà Lịch suy nghĩ một thoáng rồi đồng ý.
Phường quạt nhà họ Quách đã đổi tên thành phường quạt nhà họ Tạ. Tấm biển treo cửa mạ vàng lấp lánh đã đổi thành tấm biển viết bằng lối chữ thảo với gỗ mun khí thế hào hùng, quét qua mặt mũi dát vàng của nhà họ Quách mới phất lên.
Người ở ngoài cửa đã nghe tiếng mắng chửi hào sảng của Tạ Nghi Ninh bên trong. Cùng với tiếng trúc tía được róc ra nghe xoàn xoạt là tiếng đám thợ quạt kêu khóc thảm thiết. Lâm Nhữ không ngừng lắc đầu. Tạ Nghi Ninh cứ hở ra là dùng tới bạo lực, đã qua một thời gian rồi vẫn không thay đổi chút nào, mà không chừng còn tệ hơn nữa.
Người canh cổng nhà họ Tạ rúc mình vào một góc run lẩy bẩy. Lâm Nhữ tiến lên, không cần báo lại tên tuổi, gia chủ nhà họ Phương làm quạt đứng đầu Phương nhị lang có ai trong ngành quạt hợp hoan lại không biết. Người canh cửa mang vẻ mặt đưa đám, run rẩy nói: “Phương nhị lang đừng làm khó tiểu nhân được không? Tiểu thư đang đánh người. Nếu giờ tiểu nhân vào bẩm lại, tiểu thư uất ức trong lòng đạp tôi một cái là mạng tôi tiêu tùng luôn.”
Lâm Nhữ bật cười, không làm khó gã mà cao giọng hét vào trong: “Tạ Nghi Ninh, ra mau!”
Lâm Nhữ mới gọi hai tiếng, Tạ Nghi Ninh đã lao ra như một cơn gió. Mái tóc dài của Tạ Nghi Ninh búi ở đỉnh đầu như con trai được buộc bằng dải lụa màu xanh nước ao. Trên người nàng mặc hồ bào là áo chẽn cùng màu với dải buộc tóc, dáng người như cây dương trắng vậy, sáng sủa lanh lợi, ánh mắt long lanh, vui mừng kêu to: “Nhữ lang, huynh chịu để ý đến ta rồi à?” Tạ Nghi Ninh đến cạnh Lâm Nhữ, ôm lấy một cánh tay của Lâm Nhữ, dính lên người Lâm Nhữ như bánh dẻo, giống hệt Sùng Huy, gò má Tạ Nghi Ninh cọ cọ qua lại đầu vai của Lâm Nhữ.
Cặp mắt người canh cổng nhà họ Tạ nhìn thẳng luôn.
Truyện convert hay : Cuồng Binh Người Ở Rể