Chương 251 : Tiến thoái lưỡng nan
Sùng Huy chạy về như điên, vọt vào cửa viện, hắn liếc mắt nhìn Lâm Nhữ, đỡ lấy khung cửa thở dốc mệt nhọc, tiếp theo đó là một cơn ho khan mãnh liệt xé lòng, cả người đều run rẩy, trán mướt mồ hôi. Lúc hắn ôm ngực khom người ho khan, vạt bào trắng ướt một vũng sau lưng rơi vào mắt của Lâm Nhữ, sẫm màu hơn những chỗ còn lại, mồ hôi trong khí nóng bốc lên làn khói trắng.
Lâm Nhữ khẽ mím môi, tận đáy lòng là gió cuốn sóng biển, trên mặt lại bình thản không gợn.
Mong gặp nhau, lại sợ gặp nhau. Khi không thấy nhau, lòng như lửa đốt, một khắc trôi qua như năm tháng đằng đẵng, hận không thể được nhìn thấy ngay lập tức. Giờ gặp lại, trái tim như rơi xuống, không thể thở phào mà còn nặng nề rơi vào vực sâu không đáy. Lồng ngực trống rỗng, tháng sáu mà tay chân lạnh như băng. Nàng nhìn về phía hắn, không nỡ dời mắt, hồn phách trôi dạt tới lui, vừa vui mừng vừa khiếp sợ, trong huyết dịch mang theo nước mắt rơi vào cổ họng, không dám lộ ra điều gì.
Đã quyết định trở thành người dưng, nếu cứ không dứt khoát thì với bản thân lẫn Sùng Huy đều không tốt.
Sùng Huy ho khan hồi lâu, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Nhữ, nóng bỏng trong đôi mắt dần nguội lại, hơi thở cũng ổn định không còn hổn hển nữa, niềm thất vọng hiện lên trong đáy mắt hắn. Hắn yên lặng bước vào trong, đứng trước mặt Lâm Nhữ, nhỏ giọng nói: “Nhị lang! Đợi ta một chút, ta đưa công văn cho nàng.”
Đông Tuyết kinh ngạc, hết nhìn Lâm Nhữ lại nhìn Sùng Huy với vẻ không thể lí giải. Lan Tôn kéo Đông Tuyết. Hai người lặng lẽ lui ra ngoài.
Sùng Huy vào trong rồi đi ra, tử khí nặng nề như người chết, hắn cầm trong tay một chiếc hộp gỗ du dài khảm ngọc trai quét sơn vàng lộng lẫy tinh xảo, không phải thứ ở nhân gian, phía trên có khóa đồng. Lâm Nhữ yên lặng nhận lấy. Sùng Huy lấy từ trong ngực ra một túi khóa bằng dây thép, lại lấy bên trong ra một chìa khóa.
Lúc này, Lâm Nhữ mới nhận ra, hôm đó hắn ở đài ngắm quạt rời đi cùng Tạ phu nhân, trên người vẫn mang theo túi bằng dây thép đặc chế của nhà họ Phương.
Chìa khóa thì thôi vậy, vì Tạ phu nhân cũng có, Hà Lịch đổi bộ khác rồi. Nhưng túi bằng dây thép này thì khó. Nghe nói tổ tiên nhà họ Phương nhờ thợ của nước ngoài làm, thợ rèn của Đại Đường không làm được, nàng cũng không tìm hắn đòi lại.
Nắp hộp gỗ du mở ra, bên trong là một quyển công văn. Sùng Huy lật từng trang cho Lâm Nhữ xem.
Công văn không có vấn đề gì, là công văn của cục Thượng Cung cùng với chỉ dụ của Quách quý phi chấp chưởng phượng ấn. Nhà họ Phương lấy được vinh dự hoàng thương, cung ứng quạt hợp hoan vào trong cung với số lượng không nhiều, mỗi năm năm trăm nghìn chiếc, giá cả… cực kì khả quan. Quạt hợp hoan chưa cung ứng vào trong cung đã được lĩnh tiền quốc khố trước là năm mươi nghìn lượng vàng. Từ nay về sau, lợi nhuận của nhà họ Phương trong một năm sẽ bằng tiền lời của mười hay thậm chí là hai mươi năm trước cộng lại. Chỉ cần nhà họ Phương làm ăn cẩn thận không để xảy ra bất trắc, địa vị sẽ không bị bất kì gia tộc làm quạt nào rung chuyển được.
Phường quạt bị đốt giáng một đòn nghiêm trọng, còn cả đả kích do trò bịp bợm của quạt báu gia truyền bị vạch trần, của cải thiếu thốn do phân nhà tạo thành nữa, đều được hóa giải.
Lồng ngực Lâm Nhữ phập phồng, hỗn tạo bao vị ngọt chua đắng cay. Giữa bao nhiêu mùi vị thì vị ngọt càng lúc càng ngấy, gần như muốn cả người tan ra. Tầm mắt nàng chớp động, liếc về tay Sùng Huy. Trên mu bàn tay của hắn chằng chịt vết thương, đốt ngón tay lồi ra, không còn là đôi tay thon thả mịn màng nàng quen thuộc nữa. Nàng không muốn hỏi, nhưng lời nói đã thốt ra khỏi miệng vượt qua lý trí của nàng: “Tay ngươi sao thế?”
“Do học cưỡi ngựa đánh bóng mà ra.” Sùng Huy nói thản nhiên.
Nghìn dặm xa xôi đến kinh thành vì làm việc quan trọng, tất nhiên không phải vì vui thú mà học cưỡi ngựa đánh bóng. Lâm Nhữ quan sát kĩ lưỡng, mỗi một vết thương đều khắc vào tim nàng.
“Ta nhớ nàng từng dạy ta, đại thần dễ mời mọc tiểu nhân khó đối phó. Ta nghe nói hoàng đế bệ hạ không màng đến quốc sự chỉ thích cưỡi ngựa đánh bóng và rất giỏi món đó. Ta cũng vì thế mà học cưỡi ngựa đánh bóng. May mà không khó lắm, học rất nhanh. Lan Tôn giúp ta tạo cơ hội, ta được thi triển tài nghệ trước mặt hoàng đế. Thánh tâm vui mừng, chơi mấy lần thì lấy được cái này.” Sùng Huy khẽ nói, ngón tay vuốt ve hộp gỗ du.
Hắn nói với vẻ bình thản, nhưng gian khổ bên trong đó sao nàng có thể không biết, khi nàng đã ở lại kinh thành hơn hai tháng mà không làm được gì cả. Chàng trai trước mặt nàng trung thành dũng mãnh, không hề sợ hãi, nhập thế không lâu, đã vì nàng mà gánh được trách nhiệm nặng nề như vậy, trái tim ấm nóng hiến tặng cho nàng không hề giữ lại chút gì.
Lâm Nhữ giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay chồng chất vết thương của Sùng Huy.
Ánh mắt như tro tàn của Sùng Huy chợt bừng sáng, không còn tỏ vẻ bình thản như vừa rồi nữa: “Thực ra thì đau lắm. Đau chết ta luôn. Chuyện cưỡi ngựa đánh bóng này không dễ học. Từ lúc ta ba tuổi đã bị phu nhân lôi đến phường quạt học làm quạt, mỗi ngày không ngừng rọc tơ nướng khung gì đó. Ta cảm thấy thật mệt mỏi và khổ cực, nhưng còn không bằng học cưỡi ngựa đánh bóng như bây giờ đâu.”
Nàng cho hắn chút ấm áp, hắn liền rạng rỡ hẳn lên, như hoa nở rộ um tùm. Hắn kéo dài giọng, bĩu môi, uất ức, giở giọng thân mật.
Trái tim Lâm Nhữ như chiếc bánh quai chèo bị nặn bóp, vừa đau vừa chua, lại ngọt ngào, mềm mại đến mức rối tinh rối mù. Đầu ngón tay chạm khẽ của nàng đổi thành vuốt ve êm ái.
“Nhị lang!” Sùng Huy kêu lên vui sướng, khóe miệng ngoác đến mang tai, thấy được kẽ hở luồn vào, hắn mặc kệ mặt mũi, xích lại gần Lâm Nhữ, môi áp vào tai nàng: “Nhị lang, sau khi chúng ta trở về Nhuận Châu, ta không quay lại họ Tạ nữa mà về nhà với nàng, có được không?”
Về nhà? Về họ Phương sao?
Động tác vuốt ve mu bàn tay Sùng Huy của Lâm Nhữ thoáng dừng lại.
Tình cảnh Tạ phu nhân giơ đồ đao lên giết hại nhà họ Phương ở đài ngắm quạt hiện lên trong đầu nàng. Cẩm Phong chết sau biến đổi to lớn của nhà họ Phương, thi thể chàng vẫn chưa lạnh, nàng có thể ở cạnh con trai của kẻ thù được sao?
Tim như bị đao bén chém qua lại, máu thịt bầy nhầy thành bao nhiêu mảnh, cõi lòng tràn đầy tình cảm dịu dàng không có chỗ nào gửi gắm, linh hồn không có đất chôn.
Không tiến đến bước đường hòa hợp, cũng không lùi tới bước đường lãng quên.
Lâm Nhữ đứng như pho tượng dưới ánh nắng sau giờ Ngọ, dưới ánh sáng của ráng chiều, và trong bóng tối hoàng hôn.
Nụ cười trên mặt Sùng Huy biến mất. Hắn hoảng sợ nôn nóng, đau thương mất mác. Sau đó, mặt mày hắn bình tĩnh, không hề hồi hộp, chẳng nói lời nào.
Nếu Lâm Nhữ là pho tượng thì hắn là tảng đá, cứ như thế đối mặt lẫn nhau.
Đêm xuống, đám người Cảnh Thiên và Thần Dương trở lại. Họ chưa vào mà ngó dáo dác ngoài cửa. Lâm Nhữ tỉnh lại từ trong cơn mê, nhỏ giọng nói: “Tạ phu nhân sẽ không dễ dàng khoan dung để ngươi vào nhà họ Phương.”
Sùng Huy như tro tàn hừng cháy trở lại, những đốm sáng nhỏ trong mắt hắn như bắn ra tán loạn. Hắn nắm tay Lâm Nhữ, sung sướng kêu to: “Bà ta nghĩ thế nào không liên quan đến ta. Chỉ cần nàng chịu cho ta trở về là được rồi.”
Có thể mặc kệ không cần để ý đến cách nhìn của Tạ phu nhân sao?
Lâm Nhữ tự hỏi.
Một chuyện quá hiển nhiên, chìa khóa trong tay Tạ phu nhân không phải Sùng Huy đưa cho bà. Bí mật của nhà họ Phương không phải do Sùng Huy tiết lộ. Nàng tin tưởng Sùng Huy không lừa dối mình, không làm chuyện có lỗi với nhà họ Phương.
Nhưng, thân phận con trai nhà họ Tạ của Sùng Huy không thể thay đổi.
Sùng Huy nhìn Lâm Nhữ chằm chằm. Lúc hắn mới ra khỏi vườn trúc tía, làn da hắn trắng như tuyết, dần dần thành màu trắng ngà. Bây giờ trở thành màu vàng nhạt. Mấy ngày nay hắn phơi mình dưới cái nắng gay gắt, gò má trở nên đỏ thẫm, đường nét gương mặt cứng rắn, góc cạnh rõ ràng. Lòng bàn tay đang nắm lấy nàng xù xì. Hắn nắm rất chặt, ma sát khiến da của nàng đau, ngực càng đau. Ánh mắt trong veo trơn bóng đang nhìn nàng chằm chằm kia vô cùng chuyên chú cố chấp, hiện lên nỗi nặng tình sâu thẳm.
Không phải đá lớn đè lên do núi lở đất mòn, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác được sự nặng nề trong đó. Lâm Nhữ thoáng ngưng thở, không dám hổn hển, chỉ cần buông lỏng một chút, nàng sẽ không nhịn được mà nhào vào lòng Sùng Huy, ôm ghì lấy hắn thật chặt.
Truyện convert hay : Thần Cấp Hộ Vệ Ở Đô Thị