Chương 232 : Ở hiền gặp lành
"Chuyện gì vậy?” Lâm Nhữ nhận ra được chữ viết của Lan Tôn, ánh mắt nàng hoài nghi nhìn Hà Lịch.
Hà Lịch liếc nhìn, hàng mi run lên, con ngươi co rút, nhanh chóng bình tĩnh lại, cười nói: “Hình như là thuốc lành miệng vết thương. Chắc là thang thuốc chữa vết thương sau lưng của huynh về sau, kêu người sắc theo thang này cho huynh uống đi.”
“Tính tình Lan Tôn âm ngoan bất định, tâm tư quỷ dị, đã đi cùng Tạ phu nhân, sao còn nhớ đến huynh nữa?” Lâm Nhữ ngưng mi.
“Xem như là thói quen của đại phu vậy, mấy ngày nay cột xương sống của huynh thường đau lâm râm, thử một lần cũng được mà.” Hà Lịch nói.
Lâm Nhữ cau mày. Hà Lịch luôn nhẫn nhịn, nếu nói đau lâm râm thì chính là đau đớn cực kì. Nàng thoáng trầm ngâm cho mời Vương đại phu.
“Không cần mời Vương đại phu, cứ sắc theo thang thuốc cho huynh uống là được.” Hà Lịch nói, giọng hơi gấp.
Lâm Nhữ nhìn hắn chằm chằm. Hiện lên trong đôi mắt trong suốt của nàng là Hà Lịch dần dần lùi bước, ánh mắt dao động, không dám đối mặt với nàng.
“Biểu ca, huynh có chuyện gì gạt muội?” Lâm Nhữ khẽ nói.
Hà Lịch muốn chối cũng không dám.
Lan Tôn hạ độc mãn tính trong cơ thể hắn. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng mỗi ngày lồng ngực như có con sâu cái kiến cắn xé đau đớn mơ hồ. Mỗi tháng phải uống một viên thuốc giải. Lan Tôn ra khỏi vườn trúc tía với Tạ phu nhân nên mấy ngày nay không có được thuốc giải. Hắn đếm thử, độc sẽ phát tác vào hôm nay. Hắn không muốn chết, không nỡ chết. Hắn muốn ở cạnh Lâm Nhữ. Mấy hôm nay hắn đang sốt ruột, không nghĩ ra được cách nào cả, chẳng ngờ đến Lan Tôn chịu chủ động viết đơn thuốc đưa qua.
“Biểu ca, huynh… sao huynh có thể giao mạng sống của mình cho Lan Tôn? Huynh đang lo giải quyết khó khăn trước mắt mà không để ý đến hậu hoạn!” Lâm Nhữ há miệng, nhưng lời nói thét gào nơi cổ họng không phát ra được.
Lí do Hà Lịch làm như vậy, nàng chỉ cần suy nghĩ một chốc là biết.
Hắn một lòng một dạ nghĩ cho nhà họ Phương, nghĩ cho nàng, mặc kệ có làm gì cũng đặt lợi ích của nhà họ Phương và của nàng lên làm đầu. Tình hình khi ấy, hắn sợ nàng vì cứu hắn mà làm ra chuyện tổn hại đến lợi ích nhà họ Phương. Vì thế hắn lấy an nguy của bản thân giao vào tay Lan Tôn.
Cả người Lâm Nhữ toát mồ hôi, tay chân lạnh như băng.
Không muốn tin cũng phải tin. Không còn đường nào khác nữa. Nàng sai người sắc theo phương thuốc, xong thì để Hà Lịch uống.
Uống cạn chén thuốc đen đậm, Hà Lịch hé mắt thử cảm giác, vui vẻ nói: “Hình như là thuốc giải độc hoàn toàn.”
Lúc trước có uống thuốc giải thì đau đớn trong ngực vẫn không tiêu tan, lần này không còn chút cảm giác đau đớn nào.
Vương đại phu bắt mạch hồi lâu cũng xác nhận rằng cơ thể của Hà Lịch không còn độc tính nữa.
Cơ thể Lâm Nhữ nghiêng qua ngã lên đệm dựa.
“Nhữ lang!” Hà Lịch kêu lên sợ hãi.
“Không có gì, huynh đừng gọi!” Lâm Nhữ vô lực phất tay.
Thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, sức cùng lực kiệt.
Một năm nay, nàng mất đi phụ thân, mất đi Cẩm Phong, không thể chịu đựng nổi Hà Lịch cũng bỏ nàng mà đi.
Uyển Sơ và Cảnh Sơ ra dấu tay âm thầm tiễn Vương đại phu ra ngoài. Vương đại phu đi xa, hai người không hẹn mà quay đầu nhìn, Lâm Nhữ nằm thẳng đờ, Hà Lịch hơi khom người, nhìn nàng chăm chú và dịu dàng. Cảnh Sơ chà tay, nhỏ giọng nói: “Buồn nôn chết tôi rồi.”
Uyển Sơ nhếch miệng cười gượng: “Buồn nôn không tốt à? Hà đại lang tốt với nhị lang như vậy. Cả đời nhị lang đã có nơi để dựa vào, chúng ta không cần lo lắng nữa.”
“Tôi càng thêm lo lắng ấy.” Cảnh Sơ mím môi, lúm đồng tiền như ẩn như hiện: “Nếu nhị lang ưng Hà đại lang, thì tên ngốc kia phải làm thế nào?”
“Còn làm thế nào nữa, hắn là con trai nhà họ Tạ, lúc họa lớn giáng xuống đầu họ Phương thì hắn ở đâu.” Uyển Sơ lạnh lùng nói.
Cảnh Sơ than thở, lắc lắc đầu nói: “Chúng ta có bận tâm cũng vô ích, đi xem hai đứa nhỏ đi.”
Tiếng lẩm bẩm nho nhỏ truyền vào tai, cơ thể Lâm Nhữ cứng đờ, cho dù có yếu ớt cũng không nằm thêm được nữa. Nàng chống tay đứng dậy, mặt mày mang nét cười nhìn Hà Lịch, cảm giác không được tự nhiên, mà Hà Lịch cũng thế. Hai người dời mắt đi. Lâm Nhữ ho khan một cái, tìm lời để nói: “Lan Tôn không phải người có lòng tốt, lạ thật, sao đã thoát khỏi nhà họ Phương rồi còn mang đơn thuốc giải đến.”
Hà Lịch gật đầu, cũng cảm thấy kì quái.
“Hỏi thăm thử xem tình cảnh Lan Tôn ở nhà họ Tạ thế nào.” Lâm Nhữ nói.
Tạ phu nhân là người mưu tính ác độc, e rằng bản lĩnh qua sông đoạn cầu là sở trường của bà rồi. Sùng Huy không hề có tình cảm gì với Lan Tôn nên sẽ không bảo vệ nàng ta. Dù thế nào đi nữa, Lan Tôn chữa khỏi cho thương tích của Hà Lịch, để Hà Lịch không phải tàn tật suốt đời, lần này còn mang toa thuốc giải đến. Nàng nhận ân tình của Lan Tôn. Nếu Lan Tôn sống tốt đã đành, còn nếu không thì nàng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Còn nghe ngóng thế nào thì Lâm Nhữ không cần suy nghĩ.
Sùng Huy có thể đưa toa thuốc giải đến chỗ nàng, chắc chắn vẫn còn giữ liên lạc với người nhà họ Phương.
Truyện convert hay : Đệ Nhất Hào Tế