Chương 226 : Dê vào hang hổ
Yên La đờ đẫn.
Người hại Sùng Huy thành ra như vậy chính là Tạ phu nhân bà, lại trách lên đầu Lâm Nhữ.
Bản thân bà không sai, chỉ có người khác sai.
Tự cho mình đúng, trong mắt không dung được ai, người thuận theo bà thì sống tốt, người nghịch lại bà có chết trăm lần cũng không đủ.
Trước kia Tạ phu nhân không phải người như vậy.
Không, là do bản thân luôn không thấy rõ.
Sau khi Tạ Thiên qua đời, Tạ phu nhân không còn là cái người mà Yên La đã từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Báo thù chỉ là cách bà kiếm cớ. Bà muốn giải tỏa nỗi buồn khổ vì mất đi phu quân. Người nhà họ Phương chính là đối tượng để bà giải tỏa. Chấp niệm bén rễ, tẩu hỏa nhập ma, đã không còn phải trái đúng sai, trong mắt trong lòng chỉ có bản thân bà. Bà là lẽ trời. Bà là chính nghĩa.
Cả một quãng thời gian dài như vậy, bản thân nối giáo cho giặc. Sai rồi. Sai thật rồi!
Lúc Tạ phu nhân mặc kệ mạng người chỉ điểm Phòng thị đốt phường quạt nhà họ Phương, bản thân nên giác ngộ.
Lúc Tạ phu nhân mặc kệ Tố Tâm và Tố Vấn đang mang thai, sai người ám chỉ cho Hà Dư vào Phương phủ trả thù, biết rõ sẽ hại chết Tố Tâm và Tố Vấn, bản thân nên giác ngộ.
Bàn tay mình đầm đìa máu tươi.
Năm mạng người nhà họ Phương bị thiêu chết. Còn có mạng của Tố Tâm và Tố Vấn.
Cẩm Phong luôn không hỏi chuyện trong nhà có tội gì? Tố Tâm và Tố Vấn chỉ ở trong phòng hầu hạ Cẩm Phong có tội gì? Năm người bị đốt chết trong phường quạt nhà họ Phương có tội gì?
Toàn thân Yên La run rẩy, mất hồn mất vía.
“Có nghe ta nói gì không?” Tiếng nói the thé của Tạ phu nhân rơi vào màng nhĩ. Yên La tỉnh hồn, đờ đẫn nói: “Vừa rồi muội thất thần, tỷ tỷ hãy lặp lại lần nữa.”
Tạ phu nhân bất mãn liếc Yên La một cái, cau mày nói: “Trước mắt nhà họ Phương đều dựa vào Hà Lịch gồng gánh. Nhưng dù sao hắn cũng không mang họ Phương, danh không chính ngôn không thuận, chỉ cần khơi mào, hạ nô trong nhà họ Phương sẽ không nghe lời hắn. Sắp xếp người ra ngoài tung tin đồn, nói rằng Hà Lịch thích Ninh nương, vì bỏ rơi nhị nương bệnh tật nhà họ Phương mà liên thủ với nhà họ Tạ, thấy sao? Chúng ta không thể cứ đút Ninh nương uống thuốc an thần mãi. Nó mà tỉnh lại sẽ lập tức đến nhà họ Phương tìm Hà Lịch, độ đáng tin sẽ cao hơn hẳn. Dù có vài người sáng suốt sẽ không tin, nhưng Phương Khương thị rất hồ đồ, sẽ tin thôi. Chỉ cần cô ta đuổi Hà Lịch ra khỏi nhà họ Phương, nhà họ Phương sẽ không còn đường sống.”
Mưu kế thật thâm hiểm!
Ngay cả Tạ Nghi Ninh mà bà yêu thương nhất cũng muốn lợi dụng!
Dưới chân lạnh buốt, toàn thân Yên La rét run, răng va lập cập, cố gượng mà nhỏ giọng nói: “Phương Khương thị hồ đồ, nhưng Phương Lâm Nhữ không hồ đồ. Hơn nữa, Tố Tâm và Tố Vấn chết rồi, Phương Cẩm Phong cũng sắp chết. E là Phương Khương thị cũng không sống nổi nữa. Tình cảnh của Phương Lâm Nhữ cũng chẳng tốt đẹp gì. Trước mắt người nhà họ Phương sắp chết sạch rồi, cần gì phải gây thêm rắc rối, cứ yên lặng theo dõi tình hình là được.”
“Ta không chờ nổi. Dù Phương Lâm Nhữ sắp chết, nhưng Hà Lịch thì sao? Quân Khanh một lòng hướng về nhà họ Phương, đến lúc đó liên thủ với Hà Lịch, đạp đổ nhà họ Tạ là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra. Không, là chuyện chắc chắc xảy ra. Nó nhất định sẽ liên thủ với Hà Lịch, đạp đổ nhà họ Tạ.” Tạ phu nhân cao giọng nói.
Biết rõ con trai mình một lòng hướng về nhà họ Phương, vì sao không chịu nhường bước.
Mẫu tử ruột thịt, chỉ cần bà chịu lùi một bước, hàn gắn lại vết nứt giữa mẫu tử với nhau không phải là chuyện hoàn toàn không thể.
Cái chết của Tạ Thiên vốn cũng không liên quan đến Phương Đức Thanh.
Trên thương trường cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh sống sót. Phương Đức Thanh chưa từng làm trò xấu xa gì với nhà họ Tạ, lỗi lớn nhất chính là quạt báu gia truyền là đồ giả, vì thế mới ép được quạt nhà họ Tạ vào xó. Nhưng quạt báu gia truyền là do tổ tiên nhà họ Phương làm ra, trách nhiệm trực tiếp cũng không phải nằm ở Phương Đức Thanh.
Yên La giãy dụa: “Tỷ tỷ có cân nhắc chuyện nhượng bộ hay không? Phương Đức Thanh chết rồi, ân oán dừng lại ở đời trước thôi, tỷ thấy sao?”
“Nhượng bộ là chuyện không thể nào!” Tạ phu nhân lạnh lùng nói, chỉ tay ra ngoài cửa, mắt trợn tròn: “Đừng nói nữa, đi ra ngoài cho ta, đừng ép ta lại nhốt ngươi trong sương phòng.”
Yên La rủ mi cười đắng chát, yên lặng lui ra ngoài.
Sau lưng, Tạ phu nhân lớn tiếng sai người: “Gọi Tạ Vận Hưng đến gặp ta.”
Tạ Vận Hưng không hề có chút nhân tính nào, chỉ cần có đàn bà cho ông thỏa mãn, thì chuyện gì cũng có thể làm ra.
Yên La mím môi, bước nhanh đến lầu Thính Phong.
Vốn tưởng rằng Tạ phu nhân sẽ niệm tình mẫu tử, xem ra đó là chuyện không thể.
Sùng Huy tự thiêu, Tạ phu nhân không tỉnh táo lại, chỉ biết trách người khác, không bận tâm đến việc thử suy xét tâm tư con trai mình, không tính đến chuyện nhượng bộ, còn bức con trai đến đường cùng.
Thậm chí, cả Tạ Nghi Ninh cũng trở thành quân cờ bị thao túng.
Lầu Thính Phong yên tĩnh, nô tỳ hầu hạ đều bị Sùng Huy đuổi đi, ráng chiều màu quất rọi vào phòng, không hề mang đến sự ấm áp và sinh cơ. Sùng Huy nằm thẳng, nhìn thấy Yên La, chợt ngồi dậy, vội hỏi: “La di, bà ta đồng ý cho cháu tự do sao?”
Đến cả gọi mẫu thân một tiếng cũng không muốn.
Yên La than thở vì mối quan hệ mẫu tử đóng băng giữa Tạ phu nhân với Sùng Huy, lắc đầu cười khổ, kể lại mọi chuyện Tạ phu nhân vừa nói cho Sùng Huy nghe.
“Cháu không đợi được, cháu phải quay lại đó.” Sùng Huy kêu lên, không để ý đến tay bị băng bó rất dày, thu dọn chăn, nhảy xuống giường xông ra ngoài.
“Cháu như vậy không ra khỏi phủ được đâu.” Yên La nói.
Ánh mắt Sùng Huy lóe lóe, vẫn đi ra ngoài.
“Nếu cháu còn muốn đi con đường lúc nhỏ ra khỏi phủ e là không được. Tỷ tỷ đã phái người, cứ mười bước tường rào có người đứng canh. Cháu vừa lộ mặt thì sẽ có người bẩm lại tỷ tỷ.
Sùng Huy dừng lại, thoáng chần chừ, nhỏ giọng nói: “Cháu ra từ góc tây bắc.”
Ra là thế.
Trong chớp mắt, Yên La đã hiểu ra.
Góc tây bắc là nhà xí.
Nhà người khác thì nhà xí thối không ngửi nổi, nhưng nhà họ Tạ thì khác. Nhà xí rộng rãi thông gió, hầm phân dưới đáy có đá xanh che lại, có người quét dọn lau chùi, dùng nước sạch dọn dẹp sau đó xông hương, sạch sẽ tinh tế, mùi hương thoang thoảng. Tường chỗ nhà xí thấp hơn tường viện, leo lên tường nhà xí dễ hơn tường viện nhiều. Đứng trên tường nhảy xuống, chỉ cần cẩn thận sẽ không bị thương.
Dẫn người coi chừng nhà xí ra chỗ khác là được.
Nhưng ra được mà không vào được cũng rất phiền.
“Nếu cháu không quay lại chu toàn với phu nhân, nghĩ cách nắm giữ được nhà họ Tạ trong tay, không có tài lực giúp nhà họ Phương, nhà họ Phương không vực dậy được, nhà họ Quách lòng lang dạ sói, e là cũng không ổn.”
“Nếu cháu còn muốn quay về, chắc chắn phải quay về bằng được, còn có thể quay về không một tiếng động.” Sùng Huy nhỏ giọng nói ra tính toán của mình.
Lúc về thì quang minh chính đại vào cửa, dặn người canh gác không bẩm lại là được.
Người canh gác để hắn chuồn ra ngoài, không làm tròn bổn phận, sợ Tạ phu nhân trách cứ. Hắn trở về, chuyện có thể che giấu thì cứ cho qua, hẳn là sẽ nghe theo lời hắn thôi.
Yên La nghe thấy thế khen ngợi không dứt.
“Nhị lang rất hiểu rõ người khác, cháu chỉ học chút ít mà thôi.” Sùng Huy mỉm cười, si người ngắm phương hướng đến Phương phủ.
Lâm Nhữ mưu trí vô song, chẳng qua là lòng dạ thẳng thắn, nhân hậu lương thiện, nên nuốt phải trái đắng.
Yên La muốn nói cho Sùng Huy biết trong Phương phủ có nội gián. Bạch Chỉ với Phương Kính là tai mắt của Tạ phu nhân. Nhưng lại nghĩ, Bạch Chỉ cũng chỉ là một con người đáng thương, bị Tạ phu nhân làm tổn thương rồi lợi dụng, nay đã rời khỏi nhà họ Phương, không muốn chặt đứt đường sống của nàng, nên không nói nữa.
Hoàng hôn nặng nề, gió rét thấu xương, người qua lại trên đường lác đác. Sùng Huy sải bước chạy như điên, nhìn thấy phố Quan Tiền đã ở ngay trước mắt, rẽ vào đó, chỉ cần đi chừng trăm trước là có thể vào Phương phủ gặp Lâm Nhữ rồi. Lúc sắp rẽ, Sùng Huy đột ngột dừng bước, không đi nữa mà nhìn thẳng về phía trước.
Hắn thấy trong bóng cửa lầu có người ẩn núp.
Nếu là người của Tạ phu nhân, để bại lộ rồi, từ nay về sau hắn muốn lén ra ngoài rất khó khăn. Nếu là người nhà họ Quách, Quách Thành An mưu mô xảo quyệt, không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Sùng Huy đi thẳng, muốn tránh người theo dõi, chợt nghĩ ra, hắn cứ đi thế này, e là không vào được cổng Phương phủ.
Ngày đó, hắn đi theo Tạ phu nhân, trong mắt người nhà họ Phương, hắn là tên xấu xa tội ác tày trời, nói không chừng còn chưa kịp gặp Hà Lịch với Lâm Nhữ đã bị đánh đến tàn phế.
Hắn vòng vo mấy lượt trên đường cái, Sùng Huy đến phường quạt, muốn tìm Phương Thành, cầu xin đối phương hỗ trợ gọi Hà Lịch đến gặp mặt.
Ở nơi cách phường quạt chừng hơn trăm bước, Sùng Huy gặp Phương Kính.
Phương Kính vốn cao gầy, giờ càng giống như cây trúc mặc áo khoác, một bộ áo bào bông mỏng màu xám tro tung bay trong gió, nếu như gió lạnh hơn có thể thổi gã bay lên trời.
Hai người đứng đối diện, mặt mày hốc hác lún phún râu, đáy mắt đầy tơ máu, hốc mắt xanh đen, Sùng Huy hơn một cánh tay bị thương.
“Tiểu thư…” Phương Kính gọi Sùng Huy rồi đổi lời, nhìn chằm chằm tay của hắn, nhỏ giọng hỏi: “Tạ lang quân, tay ngài sao thế?”
“Tự thiêu.” Sùng Huy thuận miệng nói, nhìn về cửa phường quạt: “Có Thành quản sự ở đây không?”
“Không, phường quạt đình công rồi.” Phương Kính chán nản.
“Sao lại đình công?” Sùng Huy ngơ ngác hỏi, không đợi Phương Kính trả lời đã tự ngộ ra được, có làm quạt cũng chẳng ai đặt, không đình công thì còn biết làm gì. Lòng muốn gặp Lâm Nhữ càng thêm nôn nóng, vội hỏi: “Ngươi giúp ta tìm Hà đại lang ra gặp có được không?”
“Nhị nương sắp không xong rồi. Nhị lang đổ bệnh. Hà đại lang cũng gục ngã, lúc này e là không thể ra. Nếu không thì ngài đi cùng tôi, để tôi nghĩ cách đưa ngài vào phủ gặp họ.” Phương Kính nói.
“Ngươi tin ta không lừa dối nhị lang, không hại nhà họ Phương sao?” Ánh mắt Sùng Huy sáng lên, lấp lánh rực rỡ.
Tất nhiên Phương Kính rất rõ ràng Sùng Huy vô tội.
Phương Kính rủ mi nói: “Tôi không biết, mọi chuyện vẫn phải chờ nhị lang quyết định.”
Phương Kính chịu giúp hắn vào phủ là tốt lắm rồi, Sùng Huy vội nói lời đa tạ.
Trước hết Phương Kính dẫn Sùng Huy đến nhà gã, một tiểu viện đơn sơ với một gian nhà chính hai gian nhà kề để hắn chờ, bản thân ra ngoài xem thử làm cách nào giúp hắn vào được Phương phủ.
Hạ nô có mặt mũi trong các nhà cao cửa rộng đều có nhà riêng bên ngoài, Sùng Huy cũng không nghi ngờ gì, vội đồng ý, luôn miệng nói cám ơn.
Phương Kính ra cửa đi đến nhà Bạch Chỉ.
Hai nhà không xa nhau, chỉ cách một đoạn đường vắt ngang.
Mẫu thân của Bạch Chỉ đang nằm bên trong, bà bà do Tạ phu nhân phái đến đang nhóm bếp nấu cơm tối. Bạch Chỉ ngồi trong gian nhà chính, trước mặt đặt chậu lửa, kẹp than cứ đảo trong chậu. Đốm lửa bị bắn ra, văng lên mu bàn tay của nàng. Nàng tỉnh táo lại vì đau đớn.
Phương Kính đến cửa phòng bếp, móc mấy đồng ra, gọi bà bà: “Đi mua một bầu rượu về.”
Bà bà cởi khăn làm bếp xuống, nhận tiền, ra ngoài nhìn sắc trời, không tình nguyện cho lắm nhưng vẫn làm theo.
“Chàng muốn nói gì?” Bạch Chỉ hỏi với gương mặt không cảm xúc, cũng không ngẩng đầu nhìn Phương Kính.
“Vừa rồi ta gặp Tạ Sùng Huy, hắn tự thiêu một cánh tay, nhìn qua là biết hắn lén chạy ra ngoài, muốn gặp Hà đại lang với nhị lang. Ta dẫn hắn về nhà ta.” Phương Kính nhỏ giọng nói.
Bạch Chỉ bỗng ngẩng đầu nhìn gã chằm chằm.
Truyện convert hay : Hào Tế