Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan

chương 222: thần giao cách cảm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 222 : Thần giao cách cảm

Tiễn hết khách ra về, Tạ phu nhân với gương mặt cứng ngắc chạy thẳng đến vườn Vọng Nhã của Sùng Huy.

Sùng Huy đã đổi xiêm áo thành cẩm bào trắng như tuyết, cũng chính là bộ đã mặc khi rời nhà họ Phương. Hắn đứng không nhúc nhích trước cửa sổ, gió bắc lạnh lẽo thấm xương, không có người hầu hạ, lửa than tắt ngóm, cái rét căm còn thấp hơn cả nhiệt độ bên ngoài.

Tạ phu nhân hít một hơi sâu, cố đè nén lửa giận, mở tủ quần áo lấy ra một chiếc áo khoác, đến cạnh Sùng Huy rồi choàng nó lên vai hắn, ôn tồn nói: “Trời rét cắt da cắt thịt, cẩn thận bị lạnh.”

Sùng Huy hất tay Tạ phu nhân ra, hờ hững nói: “Đa tạ.”

Vẻ săn sóc của từ mẫu mà Tạ phu nhân cố giả vờ sụp đổ, lạnh lùng nói: “Con tính đối xử với mẫu thân ruột của mình thế sao?”

“Mẫu thân ruột!” Sùng Huy cười nhạt, đưa tay đặt trên lỗ tai, mò mẫm vành tai giả: “Có mẫu thân ruột nào lại đối xử với con mình vậy không?”

Con ngươi của Tạ phu nhân co rút lại, vẻ lạnh lẽo ác liệt trên gương mặt mất hết: “Mẫu thân… Lúc ấy mẫu thân đau lòng vì phụ thân con qua đời, đầu óc không được tỉnh táo, vô ý làm tổn thương con.”

Bà đưa tay, muốn chạm vào lỗ tai của Sùng Huy.

Sùng Huy lùi về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách. Trong mấy canh giờ ngắn ngủi hắn vẫn luôn suy nghĩ, phải làm sao mới không chịu sự khống chế của Tạ phu nhân, làm sao để giúp Lâm Nhữ. Trong bữa tiệc rượu, những tiếng nịnh nọt tán dương của bọn người đó đã chỉ lối cho hắn.

Tuy hắn bị Tạ phu nhân nắm đằng chuôi việc Lâm Nhữ là con gái, nhưng Tạ phu nhân không phải là không có nhược điểm.

Thân phận con trai nhà họ Tạ này của hắn là hi vọng vực dậy nhà họ Tạ. Nếu không có hắn, quạt hợp hoan nhà họ Tạ đã mất tăm tích trong ngành quạt hợp hoan mười mấy năm, căn bản không thể khôi phục lại huy hoàng ngày xưa.

“Mẫu thân muốn khôi phục nhà họ Tạ sao?” Sùng Huy nhàn nhạt hỏi.

Tạ phu nhân nhạy cảm ý thức được bẫy rập, cũng không trả lời thẳng, chỉ nói: “Nhà họ Tạ không chỉ là nhà họ Tạ của mẫu thân, mà còn là nhà họ Tạ của con.”

Sùng Huy chán ghét cách nói chuyện sắc bén kiểu này.

Tại nhà họ Phương, khi ở cạnh Lâm Nhữ, hắn nghĩ gì nói nấy, dù nói sai cũng không cần phải vội, nàng sẽ không trách hắn, mà nói đúng rồi, nàng sẽ một mực khen ngợi hắn.

Hà Lịch cũng thế, quan tâm hắn như một người huynh trưởng, chỉ dạy cho hắn. Rõ ràng… rõ ràng hắn muốn cướp Lâm Nhữ với Hà Lịch, nhưng Hà Lịch chưa từng lộ ra chút địch ý nào.

Cảnh Sơ tuy cứ uy hiếp muốn đuổi hắn đi, nhưng thật lòng xem hắn là người trong nhà, chưa từng ăn nói vòng vo.

Uyển Sơ cũng thế.

Phương Khương thị có sao nói vậy, xem hắn như người nhà họ Phương, vui giận đều lộ ra nét mặt.

Cẩm Phong nhạy cảm tinh tế, đối xử với người khác bằng thái độ quan tâm tỉ mỉ, khi ở cạnh chàng, hắn có thể nói không ngớt miệng. Hôm nay nhà họ Phương xảy ra chuyện như vậy, cũng không biết chàng có thể thản nhiên chống chọi hay không… Tất nhiên không rồi.

Nếu Cẩm Phong khó chịu trong người, không biết Lâm Nhữ sẽ lo lắng cỡ nào.

Lồng ngực của Sùng Huy như thiêu như đốt, sốt ruột khó nén cực kì, hận không thể lập tức bay đến nhà họ Phương.

“Quân Khanh, con là con trai nhà họ Tạ, vực dậy nhà họ Tạ là trách nhiệm của con.” Tạ phu nhân nói nặng nề.

Sùng Huy từ trong lo âu tỉnh táo lại, nhàn nhạt nói: “Con chưa hề nói mình không gánh vác trách nhiệm con trai nhà họ Tạ, nhưng điều kiện tiên quyết là, con hoàn toàn nắm hết mọi thứ trong tay. Tất cả của nhà họ Tạ, từ tài lực đến nhân lực, phải do con toàn quyền chi phối.”

“Không được.” Tạ phu nhân cự tuyệt một cách quả quyết.

Giao tất cả mọi thứ của nhà họ Tạ cho hắn, ai biết hắn có mang hết đi giúp nhà họ Phương hay không.

Đó là việc không cần phải nghi ngờ, chắc chắn hắn sẽ làm thế.

Thế thì bà trăm phương nghìn kế lật đổ nhà họ Phương còn có nghĩa lí gì.

“Thế thì không còn gì để nói nữa. Khuya rồi, mời mẫu thân về cho.” Sùng Huy nhàn nhạt nói, hắn vào phòng ngủ đóng cửa lại, cài cả then.

Vành mắt Tạ phu nhân như sắp nứt, lạc giọng mắng: “Tạ Quân Khanh, ta là mẫu thân ruột của con, sao con có thể đối xử với ta như thế…” Bà nhấc chân đá cửa phòng, tấm cửa bền chắc, lay lay một chút rồi lại khép chặt như thường.

Bên trong lặng yên không tiếng động, cứ như là không có người ở vậy.

Tạ phu nhân mắng một lúc lâu, khô cả miệng chẳng ai đáp lại, tức giận muốn gọi người đến phá cửa.

Mẫu tử gây nhau làm ầm cả lên thì mất mặt quá. Bà cắn răng nhịn xuống, quay về chủ viện, liếc về một sương phòng, đến đó thì quay đầu, móc chìa khóa ra mở cửa.

Yên La ngồi ở đầu giường, ngẩng đầu nhìn qua, lại ngoảnh đi, rủ mi, không nói tiếng nào.

Tạ phu nhân không rảnh so đo sự vô lễ của Yên La, cho dù toàn bộ hạ nô nhà họ Tạ cung phụng bà như thần, không dám làm trái chút nào, nhưng có nhiều thứ chỉ có thể nói cho Yên La là thiếp thân theo bà từ nhà mẫu thân ruột, bầu bạn với bà hơn ba mươi năm trời.

“Quân Khanh đã về với ta, nhưng lòng vẫn ở nhà họ Phương…”

Bà cắn răng nghiến lợi, kể lại chuyện xảy ra hôm nay từ to đến nhỏ cho Yên La nghe.

Sắc mặt Yên La bình tĩnh, kết cục này nằm trong dự liệu của Yên La.

“Nếu tỷ cần đến đứa con trai này thì làm theo ý của thiếu gia. Nếu không cần, muội chẳng có lời nào để nói cả.”

“Không được, thuận theo ý nó, lòng nó chỉ hướng về nhà họ Phương, vậy ta bỏ hết tâm huyết ra trù tính mười mấy năm, há chẳng phải là một trò hề sao.”

“Thiếu gia đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ năm ấy mặc cho tỷ mắng chửi. Tỷ lại không thể nhốt nó, cũng không thay đổi được nó, nếu không nhượng bộ, thì cứ chờ mất đi đứa con trai này đi.”

“Không thể nào, ta muốn nó phải gánh lấy trách nhiệm của mình. Ta còn muốn nó nghe theo lời của ta.”

Tạ phu nhân phất tay áo rời đi.

Cửa phòng không khóa lại nữa.

Yên La xuống đất, đi đến trước cửa, ngẩng nhìn bầu trời tối tăm u ám, một chân thò qua ngưỡng cửa lại rụt về, ảm đạm thở dài.

Bà muốn đi thăm Sùng Huy, nhưng không biết nên nói gì.

Hồn phách Lâm Nhữ vỡ vụn, tâm sức tiều tụy, không gắng gượng được đã ngủ mất rồi.

Cơ thể an nhàn, nhưng đầu óc lại không an nhàn mà như có vó ngựa lao nhanh. Lúc thì là sự phụ tình của Sùng Huy, khi lại là cái chết thảm của Tố Tâm và Tố Vấn. Còn Cẩm Phong nữa. Thân thể vùi trong chăn mềm, nhưng lại như vùi vào đao sắc giáo bạc. Hai chân như đi trên mũi đao, giáo bạc đâm tới không ngừng. Từ da thịt đến tâm tạng không có chỗ nào không đau đớn. Dù có vùng chạy thế nào cũng không thoát được, nỗi tuyệt vọng không có điểm cuối.

Sau Cẩm Phong, lại nghĩ đến Sùng Huy, nhớ lại đài ngắm quạt vào ban ngày, lúc Tạ phu nhân dẫn mỹ nhân làm mặt quạt bước lên.

Suy nghĩ chợt dừng lại.

Hôm nay số mỹ nhân theo Tạ phu nhân đến không phải toàn bộ.

Vẫn có người không theo Tạ phu nhân ra khỏi vườn trúc tía.

Những mỹ nhân kia đơn thuần ngây thơ, đột ngột nhiều người rời đi như vậy, không biết giờ đang sợ hãi cỡ nào. Có lẽ bọn họ cũng có những cân nhắc, nhưng lại không theo Tạ phu nhân, dù thế nào đi nữa cùng đều là những người trung thành với nhà họ Phương. Nàng cần đi qua đó xem thử, trấn an lòng bọn họ.

Lâm Nhữ vội vùng dậy, chải tóc qua loa, khoác xiêm áo, ra khỏi cửa, đến quán Khúc Khê muốn nói một tiếng với Hà Lịch, nhưng Hà Lịch không ở đó.

Chắc hắn đã đến vườn trúc tía.

Vết thương sau lưng hắn vẫn chưa hoàn toàn khỏi hắn, cả ngày hôm nay không được nghỉ ngơi, lại còn phải bôn ba khắp nơi như thế. Lâm Nhữ cũng lo lắng, thầm trách bản thân không nên đau đớn ngã lòng vào lúc này, sơ sót, đẩy hết mọi chuyện lên người Hà Lịch.

Còn cách cổng phủ chừng trăm bước, từ xa đã nghe tiếng mắng chửi của Phương Hương Văn, lòng của Lâm Nhữ rất lặng.

Nàng đã thất vọng cùng cực với vị tỷ tỷ này.

Nửa đêm rồi, Phương Hương Văn vẫn không quên dày công trang điểm và ăn mặc để lộ ra vẻ đẹp của bản thân. Trên đầu búi kiểu tóc vọng tiên thật cao, cài bộ diêu rũ châu vàng ròng, trên người mặc áo gấm xanh bóng sáng rỡ, khoác áo trấn thủ lông cáo trắng bên ngoài, váy đầm dài bằng lụa kéo lê trên đất, màu đỏ của đèn lồng rọi xuống vẻ đẹp diêm dúa của nàng.

Bên người có Thiên Nguyệt cùng bốn cô tỳ nữ, bày vẻ rất đầy đủ.

Lâm Nhữ nhướng mi, đứng trên bậc thang cửa, nhìn từ trên cao xuống mỉm cười khinh miệt.

“Phương Lâm Nhữ, ngươi có còn là người hay không. Dư lang là biểu đệ ruột của ngươi, cũng là phu quân người tỷ tỷ ruột này của ngươi. Ngươi lại tống chàng vào đại lao…” Phương Hương Văn tức tối mắng lớn, không giữ lại chút mặt mũi thể thống nào.

“Y không chạy đến hại chết Tố Tâm và Tố Vấn, ta có bản lĩnh tống y vào đại lao sao?” Lâm Nhữ nhàn nhạt hỏi ngược lại.

“Chỉ là mạng tiện tì thôi, chết thì chết, đáng gì chứ.” Phương Hương Văn mắng.

Hai mạng người vô tội, trong bụng còn đang mang thai đứa trẻ, trong mắt của Phương Hương Văn lại không đáng gì. Chỉ có bản thân là kim tôn ngọc quý, người đàn ông của nàng là trân bảo, những người khác đều là cỏ rác.

Lâm Nhữ lười đôi co với Phương Hương Văn, lạnh lùng căn dặn: “Trói lại, bịt miệng, nhốt vào phòng lũy, đợi ta rảnh sẽ xử trí sau.”

Lúc này, đám Dẫn Tuyền tiến lên đè Phương Hương Văn lại.

“Bọn mi lại dám phạm thượng? Ta là chủ tử!” Phương Hương Văn thét chói tai.

Thiên Nguyệt sợ ngây người, không dám tiến lên giúp đỡ Phương Hương Văn.

“Ai là người ở trong lầu Nghênh Tân, ngay trước mặt hương thân phụ lão thề thốt không còn chút liên hệ với nhà họ Phương? Ngươi cho rằng ngươi là chủ tử nhà họ Phương sao?” Lâm Nhữ cười nhạt, miệng lưỡi sắc như đao.

Phương Hương Văn á khẩu không trả lời được, hất đám Dẫn Tuyền ra, ôm đầu vội trốn. Lúc trước đi đẩy eo ưỡn mông, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển, giờ thì chân như đạp mây trôi, vội bỏ chạy thục mạng.

Thiên Nguyệt cùng bốn cô nô tỳ cũng vội vàng chạy đi.

Đám người Dẫn Tuyền muốn đuổi theo, Lâm Nhữ phất tay nói: “Để cô ta đi, sau này có đến thì trói lại như thế. Nếu cô ta trốn thì không cần đuổi theo.”

Chỉ muốn dọa một chút, cũng không phải thật sự muốn giam lỏng Phương Hương Văn.

Ngày mai sẽ phân nhà, Liễu thị với Phương Du Phong ra khỏi phủ. Lúc này mà giam lỏng Phương Hương Văn, ngày mai Liễu thị làm ầm lên muốn dẫn người đi, vẫn phải thả nàng thôi, nên không cần thiết phải giam lỏng.

Trong rừng trúc tía đọng lớp tuyết dày, đường mòn trắng xóa kéo dài mãi, tuyết đọng trên lá trúc hóa thành nước rơi lã chã, tiếng tí tách hòa cùng tiếng vó ngựa, vô cùng lạnh lẽo thê lương.

Đã giờ Hợi, tầng dưới lầu Sơ Ảnh vẫn sáng đèn trong phòng, họ đều chưa nghỉ ngơi. Nhìn về bóng rọi trên cửa sổ, mọi người đều ở đây. Xem ra, Tạ phu nhân mang nhiều người rời đi như vậy, những người còn lại vô cùng hoang mang bất an, may mà tối nay nàng ghé.

Không thấy Hà Lịch, bên ngoài cũng không buộc ngựa, Lâm Nhữ chợt lo lắng hơn.

Lo rằng vết thương sau lưng Hà Lịch không dưỡng tốt sẽ trở nên xấu đi. Lan Tôn đã quyết đoạn tình với nhà họ Phương, không thể tiếp tục yêu cầu nàng ta điều chế thuốc, nàng quyết không thể để xảy ra chuyện.

Lâm Nhữ vừa nhảy xuống ngựa, cửa sảnh được kéo mạnh, mười mấy người chạy vội ra. Trong đêm đông giá rét, họ như nhạn lẻ lạc bầy, chim non mất tổ, vây quanh Lâm Nhữ đồng loạt khóc lên.

Lâm Nhữ giang tay ôm các nàng.

Mọi người khóc một lúc, ôm lấy Lâm Nhữ vào sảnh. Lâm Nhữ quan sát từng người, không thấy Mai nương, mọi người đều ở đây cả, chẳng lẽ giờ Mai nương lại nghỉ ngơi trong phòng, liền hỏi: “Mai nương đâu?”

“Mai nương, Lan Tôn bọn họ cũng đi theo mẫu thân của Sùng Huy.” Mấy mỹ nhân có thể nói chuyện đồng thanh nói.

Truyện convert hay : Siêu Cấp Con Rể

Truyện Chữ Hay