Đêm như mực, không trăng không sao, không thấy được bất cứ thứ gì, bốn phương âm u vắng lặng.
Trong một đình viện ở Ẩn Thành, không có một ngọn đèn dầu nào, đột nhiên gió thổi qua, trong sân xuất hiện một bóng áo trắng, như ma như quỷ, khiến người ta không khỏi nổi gai óc khắp mình.
Bỗng nhiên, tiếng kêu của chim cú mèo xé nát khoảng không gian tối đen tĩnh mịch, nhưng lại hết sức quái dị, gió đêm lạnh lẽo ru xào xạt.
Trong đình viện tràn ngập âm khí.
Bóng trắng lúc nãy, đang đứng trong đình viện, trong không gian tối âm u xuất hiện một vệt trắng dọc dài.
Trong đình viện, vang lên âm thanh:
“Ngày mai động thủ.”
Tiếng nói hòa vào trong gió tựa như tiếng hát ru ban đêm, nhưng dễ nghe hơn tiếng cú mèo kêu kêu như ai oán, nhưng lại nhiều hơn sự quỷ dị.
Thanh âm phát ra từ bóng người áo trắng phiêu phiêu trong gió đêm, như Hồn Quỷ trong truyền thuyết, nhanh như chớp bóng trắng ấy lại biến mất, đình viện lại tối đen như mực, như là bóng trắng ấy chưa bao giờ xuất hiện.
Đêm, trở về yên tĩnh.
Kinh thành, tại một phủ đệ.
Đêm tối như mực, không thấy được bất cứ thứ gì.
Trong bóng đêm huyền bí, âm thầm phát sinh một sự kiện.
Không khí quỷ dị bao trùm đêm đen, khiến người ta không khỏi không rung mình.
Trời sắp đổi sao?
Đêm đen tĩnh mịch như vậy, có phải là điềm báo một cơn bão táp phong ba sắp sửa xảy ra?
“Cạch!”
Tiếng vang thanh thúy vọng trong bóng đêm, giống như là tiếng đồ sứ đổ bể.
Cùng lúc ấy, ánh sáng leo lét từ một ngọn nến phát ra bên trong cánh cửa sổ, cũng là nơi phát ra âm thanh ấy, một bóng dáng mảnh khảnh hiện ra phập phồng, và một thân ảnh quỳ phủ phục dưới sát mặt đất.
“Chủ nhân bớt giận.”
Người đang phủ phục quỳ, mở miệng khuyên nhủ.
“Ngươi muốn ta bớt giận như thế nào?”
Ánh mắt xinh đẹp kiêu ngạo chất chứa lửa giận bừng bừng, nữ tử xoay người, giận dữ nói.
“Hiên Viên Khởi Minh khinh người quá đáng!”
Giọng nói của nàng run run, xem ra là vô cùng tức giận.
“Chủ nhân cẩn thận tai vách mạch rừng.”
Người đang phủ phục quỳ lại nhẹ giọng nhắc nhở.
“Tai vách mạch rừng? Ha ha ha ——”
Tiếng cười chói tai vang lên giữa màn đêm yên tĩnh, khiến không ít những con chim đang đi ăn đêm tán loạn bay lên cao vút.
Tiếng cười dần tắt, giọng nói của nữ tử lại vang lên “Phi Vũ Lâu sao không có hành động gì, có phải bọn họ không muốn giữ lời đúng không?”
Nàng đã mất đi sự trong sạch của mình, không Hiên Viên Khởi Minh lại tiêu dao được sao?
“Xin chủ nhân hãy an tâm, Phi Vũ Lâu đã nhận lời thì tuyệt đối sẽ không đổi ý, bây giờ bọn họ đang chuẩn bị động thủ, bọn họ đã đồng ý với chúng ta là trong vòng hai tháng sẽ động thủ mà”
Người đang quỳ phủ phục dưới dất rất tinh tường quy củ của Phi Vũ Lâu.
“Đã như vậy, ngươi hãy đi thông báo cho tất cả mọi người biết, không được tự ý hành động sơ suất”
Giọng nói của nữ tử trầm thấp, tuy vậy vẫn không che giấu được sự hưng phấn bên trong, bóng cửa sổ cắt đôi hình dáng mảnh khảnh của nữ tử ấy, bàn tay nàng ấy nắm chặt thành quyền, tựa như là đang nắm cả thiên hạ trong lòng bàn tay mình.
“Thỉnh chủ tử xem xét lại”
Người đang phủ phục quỳ trên mặt đất tựa như không tán thành quyết định ấy, hắn cảm thấy thời cơ chưa đến, chủ nhân quá nóng vội.
Bịch!
Thân hình mảnh khảnh kia bỗng nhiên nhấc chân lên, đá một cước vào người nọ, khiến người nọ bay thẳng vào tường rồi lại rớt xuống.
“Khụ khụ!”
Người nọ ôm ngực, ho khan vài tiếng, ắt hẳn hắn đã bị thương.
“Bản cung quyết định, ngươi chỉ cần làm theo là được rồi, ngươi rất biết rõ ràng hậu quả của việc lắm chuyện!”
Sự thật phơi bày, sự tình đã không còn đường rút lui.
“Vâng, thuộc hạ biết sai.”
Người này quỳ bước tới trước mặt nàng, dập đầu liên tục.
“Được rồi, ngươi đi làm đại sự đi”
Nữ tử bên trong cửa sổ vung tay áo, thẳng thừng đuổi người, giọng nói lộ ra sự chán ghét.
“Thuộc hạ cáo lui.”
Tiếng nói người này vừa dứt, thân ảnh đã không thấy đâu.
Trong cửa sổ chỉ còn lại hình dáng mảnh khảnh của nữ tử.
Bỗng nhiên, nàng xoay người, tay áo vung lên, nhất thời vang lên hàng loạt âm thanh lách cách, tiếng đồ sứ rơi xuống đất vỡ vụn vang lên liên tục.
Nàng không muốn chờ đợi thêm giây phút nào nữa, nàng muốn có được ngay lập tức.
Nàng đã đợi một thời gian dài như vậy, còn chưa đủ sao?
Trong phòng khách bên trong Cúc viên của Phi Long Sơn, ánh nến lay động, sắc mặt của Mục Cảnh Thiên lúc sáng lúc tối.
Hắn đang nhàn nhã nằm trên ghế thái sư thưởng thức rượu, cầm chiếc chén Dạ Quang lên ngửi mùi hương rượu tinh khiết nồng nàn, đôi mắt đào hoa cũng nheo lại, nụ cười nhàn nhạt treo trên khóe môi —-
“Ngươi đi mà không nói gì sao?”
Tiếng nói vừa dứt, trong phòng khách liền vang lên tiếng cười thanh thúy.
“Tiểu Thiên quan tâm ta sao?”
Vũ một thân áo trắng đột nhiên xuất hiện trước bàn, cầm trong tay một vật gì đó, đặt nhẹ nhàng lên bàn.
“Rượu tiên “Thúy Hàn Yên”?”
Mục Cảnh Thiên kích động ôm lấy vò rượu nhỏ trên bàn, loại rượu này là do “Rượu tiên” dùng thủ pháp đặc biệt tạo ra, thế nhân đều biết, “Rượu tiên” là người chế tạo rượu tuyệt thế vô song, uống qua một lần rượu của ông ấy thì cả đời khó quên, nhưng mà, số lượng rượu do Rượu tiên chế tạo rất ít, một năm cũng chỉ có - vò rượu, hơn nữa, người này tính cách kỳ quái, nhìn không vừa mắt thì không cho uống, cho dù có nhiều tiền cũng vô dụng, có muốn cũng không được.
Rượu Thúy Hàn Yên là một loại rượu được “Rượu tiên” làm ra, Mục Cảnh Thiên vào một lần ngẫu nhiên mới có cơ hội nhấp được một ngụm, từ đó về sau cứ nhớ nhớ thương thương, tuy rằng, “Rượu tiên” này ở ngay tại Ẩn Thành, nhưng mà hắn lại không có cơ duyên được thưởng thức thêm lần thứ hai nữa, mỗi khi hắn đi bái phỏng “Rượu tiên” thì ông ấy lại vừa đúng lúc đi ra ngoài, chỉ là, không phải ông ấy đi ra ngoài mà là cố ý đi trốn hắn, cho nên, khi nhìn thấy Vũ đặt vò rượu Thúy Hàn Yên trước mặt hắn không thể nào không kích động được.
“Làm thế nào ngươi tìm ra rượu này?”
Hắn ta đi Ẩn Thành sao?
Vũ mĩm cười nhưng không trả lời, đôi mắt hai màu lóe sáng, dưới ánh sáng của ngọn nến càng rực rỡ hơn, Mục Cảnh Thiên đang bị rượu Thúy Hàn Yên quyến rũ nên không nhìn thấy, hắn làm sao biết Vũ đang có chủ ý gì trong đầu a.
“Phốc”, nắp vò rượu bật ra, hương rượu ngào ngạt lan tỏa khắp phòng.
Mục Cảnh Thiên nhắm con mắt đào hoa của mình lại, hít thật sâu hương rượu nồng nàn trứ danh Thúy Hàn Yên, màu rượu trong như hồ nước, hương thơm nồng đậm lành lạnh như không khí bị cô đặc, thấm tận vào trong nội tâm.
Vũ nhìn bộ dáng say mê ấy của hắn, trong lòng xẹt qua một loại cảm giác hạnh phúc, nhìn hắn say mê thích thú như vậy, Vũ cảm thấy việc mình làm vô cùng xứng đáng.
“Tiểu Thiên cảm tạ ta như thế nào đây?”
Hắn vì vò rượu này mà đã tốn rất nhiều công phu, tổn thất cũng nghiêm trọng a.
Mục Cảnh Thiên ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười, “Không phải ngươi dùng nó chuộc tội với ta đấy chứ?”
Chuộc tội?
Đôi mày của Vũ nhướng lên cao, xem ra Tiểu Thiên không ăn thì không biết mệt a, sớm biết hắn ta như thế, hắn sẽ không nhân nhượng làm gì.
“Coi là chuộc tội cũng được, chẳng lẽ Tiểu Thiên chỉ cần ngửi được hương rượu thì có thể thỏa mãn lập tức sao?”
Sao hắn ta lại có thể dễ dàng thỏa mãn như thế chứ.
Tròng mắt đào hoa của Mục Cảnh Thiên sáng rực, long lanh, khiến cho Vũ nhìn thấy thì cổ họng liền khô khan, trong lòng hắn thầm đoán, chắc là Mục Cảnh Thiên cố ý, đang cố tình câu dẫn, mê hoặc hắn.
Mục Cảnh Thiên cầm vò rượu trong tay, đem những giọt rượu thơm mát và tinh khiết đổ vào trong chén, đặt chén rượu vào tay Vũ.
“Nếm thử,chút xem.”
Hắn lại tự mình rót cho mình một ly thật đầy.
Hai người nâng chén cùng nhau đối ẩm, hình như rất xứng đôi.
Mục Cảnh Thiên suy nghĩ, có lẽ bọn họ cũng có thể!
Vũ cười khẽ, hắn hy vọng Tiểu Thiên khi ở bên hắn vĩnh viễn sẽ như thế này.
Nhưng mà, ước nguyện của bọn họ không giống người thường?!
Chuyện này, vẫn không biết được kết quả!
Đêm hôm đó, bọn họ cùng nhau uống rượu đối ẩm, không có tranh cãi, không có tính kế lẫn nhau, chỉ giống như hai bằng hữu thân thiết cùng nhau uống rượu bàn luận thi thư, dùng một loại cảm chân thành ở bên cạnh nhau.
Mây khói lượn lờ ẩn hiện trong điện ngọc quỳnh lâu, khắp nơi bị bao phủ bởi hoa và hương hoa.
Đây là cảnh mà trước đây Ngọc Phi Yên đã từng gặp trong mơ.
Theo bản năng, nàng đang tìm, hy vọng có thể gặp được đứa bé sơ sinh mềm mại đáng yêu, đó cũng là con của nàng.
Nhưng mà, nàng đã đi một đoạn đường rất xa, tìm kiếm cũng đã lâu, nhưng vẫn không gặp được con nàng, không biết nó đã bị nữ tử mặc áo nhiều màu sắc sặc sỡ đưa đi đâu rồi.
Suy nghĩ quay vòng, bất tri bất giác nàng đã đến được một tòa lâu ngọc thạch vô cùng xinh đẹp, tao nhã, nhìn tòa lâu phát ra ánh sáng óng ánh, trong lòng nàng trào dâng cảm giác rất hưng phấn.
Nàng bước nhẹ nhàng lên những bậc thang bằng ngọc thạch, cánh cửa bằng bạch ngọc đã bị đóng chặt.
Bỗng nhiên, bên trong cánh cửa truyền ra tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Tiếng khóc này khiến cho lòng nàng vô cùng căng thẳng, bất chấp tất cả, nàng lấy tay đập mạnh vào cánh cửa.
Đập vào mắt nàng là một khuôn mặt trắng tựa bạch ngọc, khuôn mặt như ngân nguyệt, tròng mắt như ngọc lưu ly, có thể thấy được bóng dáng của Long Diệc Hân ở trong ấy, đây đúng là con của nàng!