Diêu Kình tên tự là Nguyên Chi, là cựu thần của triều đình, vào thời Hoàng đế Võ Tắc Thiên và Duệ Tông thì mới bắt đầu có chức Tể tướng, sau khi chấn hưng Đại Kiền, ổn định chính trị, Kiền Hoàng phong Diêu Kình làm tể tướng, ngay vào lúc phụng chỉ, ông đã trình lên Kiền hoàng mười đề nghị, như sau: thứ nhất: hủy bỏ phép nghiêm hình nặng, thứ hai: không hiếu chiến, thứ ba: chấp pháp công bình, thứ tư: hoạn quan không được can thiệp triều chính, thứ năm: hủy bỏ sưu cao thuế nặng, thứ sáu: hoàng thân quốc thích không được tiến cử những chức quan lớn, thứ tám: Hoàng thượng phải lấy lễ đối đãi với quần thần, thứ chín: nghiêm cám lạm dụng lễ chùa, thứ mười: Hoàng thân quốc thích không được tham gia vào chính sự nhiều quá. Kiền Hoàng đã tiếp thu và ân chuẩn ý kiến này, sau khi được Kiền hoàng ân chuẩn, Diêu Kình lập tức đem mười hạng mục đã đưa ra kia quán triệt thi hành, Kiền hoàng từng nói “Ta ủy thác thiên hạ cho Diêu Kình”, vì thế, mọi người có thể thấy được thái độ coi trọng của Kiền hoàng đối với ông.
Lần này, Kiền hoàng đi tuần ở Ẩn Thành, tất cả sự việc triều chính đều giao cho lão thừa tướng Diêu Kình.
Trinh Thuận Hoàng hậu đối với lão Thừa tướng cũng thêm phần kính trọng, cho nên lão Thừa tướng cầu kiến, tất nhiên nàng nhanh chóng ra đón tiếp.
“Thừa tướng đợi lâu.”
Tiểu thái giám đỡ Hoàng hậu ngồi xuống ghế phượng, nàng nhìn lão Thừa tướng mĩm cười.
“Cựu thần tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Diêu lão Thừa tướng khom người thi lễ.
“Thừa tướng miễn lễ, mau an tọa”
Diêu lão Thừa tướng tạ ơn Hoàng hậu rồi ngồi xuống, thái độ chừng mực, trong ánh mắt lộ ra sự cơ trí.
“Hoàng hậu nương nương gần đây có khỏe không?”
Trinh Thuận Hoàng hậu gật gật đầu, “Ai gia nhàn rỗi nên rất khỏe, lão Thừa tướng vất vả cả ngày vì nước, mới mệt nhọc”
“Đó là bổn phận của thần, không thể nói là vất vả được”.
Diêu lão Thừa tướng chắp tay, hưởng lộc của vua phải báo đáp ơn vua, đó là việc mà ông phải làm.
“Thừa tướng đến đây là vì có tin tức của Hoàng thượng sao?”
Đã lâu không thấy tin tức của Hoàng đế, nàng cảm thấy rất lo lắng, không biết ở bên ngoài hắn có ăn uống tốt không, có người chăm sóc chu đáo không?
Diêu lão Thừa tướng mỉm cười gật đầu “Đúng là thánh thượng có chuyện nhờ cựu thần chuyển cáo nương nương”
Tính ra, ông cũng là trưởng bối của đương kim Hoàng thượng và Hoàng hậu, tình cảm rất thân thiết, nhưng bây giờ, mọi người đều ở vị trí của riêng mình, sự tưởng niệm tình cảm ngày xưa là điều không tránh khỏi, Thánh Thượng đã giao tất cả sự việc cho ông xử lý, tất nhiên trong đó có cả an nguy của Hoàng hậu, ơn đãi ngộ như thế, Diêu Kình ông dĩ nhiên phải vì Hoàng thượng cúc cung tận tụy.
“Chàng nói gì thế?”
Khuôn mặt xinh đẹp luôn luôn trầm tĩnh của Hoàng hậu không che giấu được sự kích động.
“Những năm qua, Thánh Thượng đều đi Hoằng Phúc Tự trai giới mấy ngày để cầu phúc cho dân chúng, nhưng năm nay, Thánh Thượng không thể trở về kịp, nên muốn mời Hoàng hậu nương nương tới chùa trai giới nữa tháng vì Hoàng thượng”
Diêu lão thừa tướng chậm rãi nói, đem ý tứ của Kiền hoàng diễn giải thật rõ ràng.
Trinh Thuận Hoàng hậu cúi đầu suy nghĩ, chốc lát sau, ngẩng đầu mỉm cười.
“Thừa Tướng không đề cập đến chuyện này thì suýt nữa ai gia đã quên, nếu là ý của Hoàng thượng, ai gia sẽ chuẩn bị liền, ngày mai đi Hoằng Phúc Tự”
Nàng đương nhiên hiểu được ý của Hoàng đế muốn nàng đi Hoằng Phúc Tự là có mục đích không hề đơn giản, nhưng mà nàng hiểu được “Hậu cung không được tham gia vào chính sự”, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của Hoàng đế giao là tốt rồi, mặc kệ mục đích kia là gì, nàng sẽ hết lòng ủng hộ.
Diêu lão Thừa tướng gật gật đầu, Hoàng hậu nương nương thâm minh đại nghĩa, là tấm gương cho hậu cung, Thánh Thượng có người bạn đời như thế, thật sự rất may mắn.
“Nếu như vậy, thần xin cáo lui vì đã chuyển cáo lời nói của Hoàng thượng cho Hoàng hậu rồi”
Nói xong ông đứng dậy, khom người làm lễ rồi rời đi.
“Tiểu đức tử, đi chuẩn bị đồ đạc, sáng sớm mai ai gia đi Hoằng Phúc Tự”
Vốn định sẽ trò chuyện cùng Quỳnh Hoa vài ngày, nhưng xem ra không có thời gian nữa, đành để lần sau vậy.
“Khả Nhân không có ở đây sao?”
Trong Trúc Uyển, Mục Cảnh Thiên mặc bộ quần áo màu lam khoanh tay đứng, vốn là phong tư lỗi lạc, nhưng mà ánh mắt không kìm nén được tức giận, tròng mắt đào hoa bắn ra hàn băng, phá hủy hình tượng phong lưu tuấn dật.
Long Diệc Hân cũng ngước mắt nhìn hắn thật kỹ, bỗng nhiên hắn hiểu được vì sao vừa rồi nàng cứ cười hoài, tục ngữ nói “có thù tất báo”, xem ra nha đầu này đã báo thù được rồi, phong độ Mục Cảnh Thiên xuống cấp trầm trọng, trong lòng hắn có chút vui sướng khi người khác gặp họa, nhưng mà hắn cũng không biểu lộ ra ngoài, nếu lúc này hắn mà cười, chắc chắn người trước mặt hắn sẽ thẹn quá hóa giận, cho nên, hắn đành không nói lời nào.
“Ngươi, ngươi nhìn cái gì? Khả Nhân đâu?”
Mục Cảnh Thiên bị Long Diệc Hân nhìn nên động tác không được tự nhiên, trong lòng hắn biết, hắn ta nhất định đã nhìn ra điều gì đó, nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng mà, nghĩ nghĩ, tai họa hôm nay của hắn không phải có liên quan đến hắn ta sao, ai bảo hắn ta dung túng co thê tử mình làm chuyện xằng bậy, “Thê không giáo, phu chi quá”. Còn như thế nữa, thì nha đầu Khả Nhân kia coi trời bằng vung, nếu hắn ta làm trượng phu mà để mặc như vậy, vậy thì ca ca hắn sẽ quản giáo nàng cho tốt hơn, tìm được nàng, hắn sẽ đem nàng, làm thế nào đối với nàng hả??? Đánh nàng một chút, hắn có chút không đành lòng, người trước mặt hắn cũng sẽ không tha cho hắn; Mắng nàng một chút, thật khó nuốt hận; Đánh không được, mắng không xong, hắn phải làm thế nào bây giờ a?
“Ngươi có khỏe không?”
Rất hiếm khi Long Diệc Hân mở ra kim khẩu, lại còn tỏ vẻ quan tâm như thế này, nhưng, đừng tưởng rằng đây là sự quan tâm thật lòng, hắn chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi. Gì chớ, không phải hắn ta rất vui vẻ, một mạch chạy tới Trúc Uyển tìm người tính sổ, sao lại không khỏe chứ?!
Đừng nghĩ hắn đang đồng tình hắn ta nha, đừng quên trước đây hắn ta cũng đã dùng biện pháp như thế đối với thê tử hắn, bây giờ thê tử hắn chỉ dùng chiêu thức “gậy ông đập lưng ông” trả đũa lại mà thôi, dù sao hắn ta cũng là một đại nam nhân, không có tổn thất gì nghiêm trọng, không phải à?
Mục Cảnh Thiên không rõ ý tứ của người trước mặt, hừ một tiếng thật mạnh.
“Nếu như ngươi còn cưng chiều nha đầu kia như thế, sớm muộn gì nha đầu ấy cũng cưỡi lên đầu ngươi ngồi”
Nào có ai cưng chiều thê tử giống như hắn tan ha.
“Ta cũng sớm mong như thế”
Long Diệc Hân liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên đáp, hơn nữa, cưng chiều nha đầu kia lên đến tận trời không phải chỉ có một mình hắn, người trước mắt hắn cũng như vậy, có tư cách gì để nói hắn chứ?
Mục Cảnh Thiên ho khan, không khỏi ngửa mặt lên trời mà thở dài, xem ra là hắn tự tạo nghiệp chướng cho mình, từ nhỏ đến lớn, muội tử kia đã được mọi người cưng chiều đến vô pháp vô thiên, trong đó … có hắn, ối trời …!
“Những ngày sắp tới, ngươi hãy để ý”
Long Diệc Hân nhắm đôi mắt phượng lại, thư giãn.
Mục Cảnh Thiên nghe vậy, mày kiếm khẽ nhếch lên, không khỏi mở miệng hỏi “Chẳng lẽ đối phương có hành động sao?”
Cũng nên hành động đi, một thời gian dài rồi đối phương không có hành động gì, không thể chịu nổi nữa, đều là tại tên Kiền Hoàng kia, có phải thấy bọn hắn nhàn quá hay không, lại đem chuyện lông gà, vỏ tỏi (chuyện vụn vặt) chốn triều đình tới Phi Long Sơn này cho bọn hắn. Hắn đã lâu rồi chưa có cùng tiểu mỹ nhân dây dưa qua đêm, nghĩ đến tiểu mỹ nhân, hắn lại nhớ đến Vũ, nhất thời nỗi hận trong lòng lại trào dâng, nghiến răng nghiến lợi, hắn thật sự không ngờ mình lại bị muội tử mình đánh lén, khiến cho tên kia có cơ hội chiếm tiện nghi của hắn.
Thù này, hắn nhất định phải báo, đương nhiên không phải là tìm muội tử hắn báo thù, mà là tìm người chiếm tiện nghi của Vũ, hắn vốn cũng có cơ hội làm việc này, lại bị tên kia phát giác. Tuy nói nam nhân không giống nữ nhân về vấn đề trinh tiết, nhưng mà, hắn đường đường là một nam tử hán chuyên chơi hoa, tiêu sái công tử, há có thể để cho người khác chiếm tiện nghi sao, dù thế nào, cũng phải ăn miếng trả miếng mới huề nhau được.
“Ta không muốn sẽ có chuyện gì không may xảy ra trên Phi Long Sơn này”
Long Diệc Hân chậm rãi nói.
Mục Cảnh Thiên hít một hơi thật sâu, ý của người này là, tuy Kiền Hoàng đem chiến sự tới Ẩn Thành, nhưng mà tất cả chuyện tình đều phải giải quyết dưới chân núi Phi Long, trên núi là địa bàn của hắn ta, không thể để cho những việc thất loạn bát tao xảy ra, quấy nhiễu sự thanh tĩnh của hắn ta, nếu không, hậu quả như thế nào, hắn tự mình biết được.
“Biết rồi, Khả Nhân đi đâu?”
Bây giờ hắn muốn tìm nha đầu kia để mắng nàng một chút, bằng không trong lòng ứ đọng sự tức giận sẽ sinh bệnh vì không có chổ phát tiết.
Long Diệc Hân mỉm cười, không nhanh không chậm nói “Ngươi tự mình đi tìm đi”
Cho dù tìm được thì như thế nào, hắn ta dám làm gì đối với thê tử của hắn sao, nếu làm sai, hắn sẽ hối hận không kịp.
Mục Cảnh Thiên muốn điên tiết, xoay người, tự mình tìm thì tìm, hắn không tin mình tìm không ra.
Khi Mục Cảnh Thiên xoay người, Long Diệc Hân mở to đôi mắt phượng của mình ra, nhìn thấy biểu hiện của ai kia không còn tự nhiên tiêu sái nữa, ý cười trên môi hắn càng lúc càng rõ.
“Khi nào nghĩa huynh rời đi thế?”
Ngọc Phi yên ngồi tựa vào lan can trong chòi nghỉ mát, cười hỏi Hoàng đế nghĩa huynh của mình, người này đối với tướng công nhà nàng có mơ ước chi tâm nên đã bỏ hết chuyện quốc gia đại sự để đến Phi Long Sơn này, còn ở lại rất lâu như vậy, hắn không sợ giang sơn sẽ đổi chủ sao?
“Muội tử muốn đuổi vi huynh di?”
Kiền Hoàng nhẹ lay động chiếc phiến, nhìn nàng cười thăm dò, tâm tư của muội tử hắn toàn bộ đều phơi bày trên khuôn mặt, hành động đuổi người của nàng quá ư rõ ràng, không chút che giấu. Nếu che giấu được thì không phải là nàng, chỉ là, nàng nàng quang minh chính đại làm mấy chuyện xấu lại không khiến người khác tức giận, làm cho người ta còn cảm thấy nàng thật thú vị, không kìm lòng mà yêu thích.
Ngọc Phi Yên nhún nhún vai, không có phủ nhận, “Nghĩa huynh là người đứng đầu một quốc gia, nếu cứ ở bên ngoài lâu quá, không sợ giang sơn sẽ đổi chủ sao?”
Kiền Hoàng nghe vậy, không giận mà lại cười, nghĩa muội của hắn a, thật đáng yêu quá!
“Khả Nhân, ta rốt cục cũng tìm được ngươi!”
Không chờ đến khi Kiền Hoàng trả lời, giọng nói của Vũ đã truyền đến bên tai.