“Khúc Lưu Vân!”
Nàng đang sung sướng ngồi trên đùi tướng công nhà nàng nhìn phản ứng của Tam ca thì bị tiếng gọi quen thuộc kia làm cho hoảng sợ, nàng quay đầu lại, nhìn thấy một người đã qua tuồi trung niên nhưng vẫn rất phong độ, khuôn mặt tức giận nhìn chằm chằm về hướng bọn họ.
Không phải chứ —–
“Cha?”
Không phải cha nàng đang ở kinh thành bận rộn với công việc triều chính sao, như thế nào cha nàng lại đến đây?
Còn nữa, bộ dáng đùng đùng nổi giận kia thật làm tổn hại đến hình tượng mỹ nam tử nha, là ai có lá gan to đến nỗi dám chọc cha nàng tức giận?
“Ta không có con gái như ngươi vậy!”
Lão giả trung niên phong độ, mỹ nam tử…đang đứng trước mặt bọn họ, ngón tay chỉ vào chiếc mũi của Ngọc Phi Yên, cả người phát run, sao ông lại sinh ra đứa con gái như thế này đây, trước công chúng lại giống như một nữ tử không đứng đắn, bổ nhào vào lồng ngực nam nhân, bây giờ lại còn ngồi trên đùi nam nhân nữa, thật là nhục nhã mà!
Mặt mũi ông đều bị nha đầu này làm cho mất hết, lão Long kia chắc chắn thế nào cũng cười nhạo ông không biết dạy dỗ con gái.
“Cha à, ai chọc cha tức giận thế này?”
Ngọc Phi Yên cười tủm tỉm, nhìn cha nàng dò xét, không hiểu ông đang tức giận vì chuyện gì.
“Ngươi … ngươi … ngươi —- ngươi còn không mau bước xuống cho ta!”
Hình tượng nam tử phong độ của ông sớm đã bị hủy!
Bước xuống?
Ngọc Phi Yên đột nhiên hiểu được, thì ra cha nàng vì chuyện này mà tức giận a, nàng nhìn cha mình cười hì hì, còn cố tình ôm chặt cổ tướng công nhà nàng, nàng không muốn bước xuống, khó khăn lắm tướng công nhà nàng mới có hành động vô cùng thân thiết đối với nàng ở trước mặt mọi người, nàng không buông tha cơ hội ôm ấp này đâu.
“Khúc Lưu Vân ——”
Tức chết ông!
Nhìn thấy lão giả trung niên kia sẽ bị con gái mình làm cho tức chết, sắc mặt lụi bại của Mục Cảnh Thiên không đành lòng, hắn đứng lên, đi đến trước mặt ông khom người, thi lễ:
“Tiểu Thiên tham kiến dượng”
Xem ra người dùng ánh mắt trừng hắn phía sau lưng vừa rồi chính là dượng hắn – Khúc Hàn Lâm, nhưng hắn không rõ vì sao ông lại tới nơi này, chắc chắn không phải đơn thuần là đi du ngoạn chứ?
Lão giả trung niên cũng chính là Khúc Minh Thành – Khúc Hàn Lâm, khuôn mặt xanh mét nhìn về hướng nam tử áo trắng đang thi lễ với mình, gằn giọng hỏi “Ngươi là Tôn Ngộ Không?”
Tên này vừa rồi có cử chỉ xấu với con gái ông, nên ông không có ấn tượng tốt với tên này.
Mục Cảnh Thiên cười … đầy nước mắt, lại không thể không giải thích.
“Dượng à, con là Tiểu Thiên”
Dượng không phải thật sự đã quên bẳn hắn chứ!?
“Tiểu Thiên là thằng nào?”
Khúc Hàn Lâm tức giận đến mất hết lý trí, Tiểu Thiên là tên nào chứ, hiện tại ông không có hứng thú với cái tên này.
“Ha ha ha ——”
Nghe đến đây, Ngọc Phi Yên thật sự không nhịn được cười nữa, nàng cười to ha ha ha, bộ dáng mất trí của cha nàng thật sự rất đáng yêu, mà biểu hiện của Tam ca cũng thật là vui, hắn giống như chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ.
“Khả Nhân, ngươi còn không mau giải thích”
Khuôn mặt tuấn tú của Mục Cảnh Thiên tối đen như bầu trời đêm, con ngươi đào hoa tràn ngập sự bất đắc dĩ, hắn hung hăng trừng mắt liếc nhìn Long Diệc Hân, người này vẫn thờ ơ như trước, sao hắn ta lại không đến bái kiến nhạc phụ đại nhân chứ, tên này thật muốn làm cho dượng hắn tức chết phải không?
Ngọc Phi Yên ôm chặt cổ tướng công nhà nàng cười vô cùng thoải mái, nhìn Tam ca nàng với ánh mắt trêu chọc.
“Cha à, người trước mắt này chính là Tiểu Thiên của Tiêu Dao cốc, Ngọc Hạo Thiên, cũng được gọi là Mục Cảnh Thiên”
Nàng nên giải thích với cha nàng một chút, Tam ca nàng nhất định đang buồn bực, dượng thế nào lại không nhận ra cháu mình chứ, thật là không nhớ sao?!, Hay là khinh thường không muốn nhớ, phải kiểm chứng mới được!
Khúc Hàn Lâm trừng mắt liếc Mục Cảnh Thiên một cái, hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi thật sự là Tiểu Thiên?”
Mục Cảnh Thiên liên tục gật đầu, đúng đúng rồi, hắn chính là Tiểu Thiên.
Khúc Hàn Lâm vẫn tiếp tục tức giận, trừng mắt nhìn cô con gái mình đang cười, lớn tiếng quát “Ngươi còn không bước xuống cho ta, thật sự muốn ta đạp ngươi xuống sao?”
Ngọc Phi Yên mếu máo, nàng đang muốn kích động cha nàng thêm một lần nữa, trong nhã gian đối diện bước ra ba người khác, nhìn thấy ba người kia, Ngọc Phi Yên vô cùng kinh ngạc, Mục Cảnh Thiên cũng hơi nhíu đôi mày kiếm lại, con ngươi đào hoa sáng rõ, hắn biết tất cả đều không phải là ngẫu nhiên mà.
Nam tử mặc một thân cẩm y, khí vũ hiên ngang đi đầu, nét mặt ôn hòa nhưng nụ cười lại lộ ra sự giả dối.
“Khúc lão huynh tức giận làm gì, trước tiên hãy hỏi cho rõ rồi sau đó muốn làm gì cũng không muộn”.
Nam tử mặc áo cẩm y vẫy chiết phiến vài cái, vô cùng phong nhã, giọng nói ôn hòa tự nhiên nhưng lại chứa đầy uy hiếp, hắn rất hứng thú nhìn nam tử đang ngồi bất động nhu núi kia, nụ cười tươi rói nhưng lại tràn đầy thâm thúy khó hiểu.
Khúc Hàn Lâm hít một hơi thật sâu, sau khi tinh thần được phục hồi một chút thì hướng về nam tử mặc cẩm y thi lễ, miệng nói “phải”.
Thanh Ảnh và Vân Tranh nhìn thấy lão giả quắc thước phía sau, vội tiến đến hành lễ.
Lão giả sắc mặt đầy vui mừng, nâng bọn họ đứng dậy, chuyển hướng nhìn về phía Khúc Hàn Lâm.
“Tiểu Bạch Kiểm, ngươi ngàn vạn lần không nên tức giận”
Giọng nói vui vẻ khoái trá khi người khác gặp họa của Thành quận vương gia vang lên, tuy rằng lão không hiểu vì sao nữ tử ép mình viết hưu thư kia cùng con trai lão lại dính chặt một chổ, nhưng mà chỉ cần có thể đả kích được Tiểu Bạch Kiểm thì lão liến rất vui, dù sao đi nữa, mặc kệ là như thế nào thì Long Diệc Hân nhà ông cũng không hề chịu thiệt.
“Long lão nhân, ngươi bớt nói nhảm một chút”
Khúc Hàn Lâm tức giận bừng bừng, trừng mắt nhìn Thành quận vương gia.
Long lão giả tâm tình vui vẻ nên cũng không thèm phản bác, sao người ngồi trước bàn kia sao lại dính chặt vào con gái của Tiểu Bạch Kiểm chứ, ông nhíu đôi mày trắng bạc lại, tuy rằng ông không để tâm chuyện này, nhưng con trai ông gặp ông cũng không thèm nhìn ư?
Ông cảm thấy có chút đau đầu, nhưng không biết mở miệng như thế nào, người ngồi trên đùi Long Diệc Hân rốt cục cũng đứng lên, nàng mĩm cười chào hỏi mọi người, cử chỉ vô cùng tiêu sái.
Nhưng mà Long Diệc Hân vẫn bất động thanh sắc y như cũ, giống như nơi này chỉ tồn tại một mình hắn mà thôi.
Mọi người đối với thái độ của hắn đã sớm thành thói quen, nên cũng không có phản ứng gì, duy chỉ ngoại trừ Khúc Hàn Lâm mà thôi, ông không có hảo cảm đối với tất cả những ai ôm con gái ông.
“Ngươi là ai?”
Nếu dám ôm con gái ông trước mặt ông thì mau mau khai báo tên họ, ông không muốn gây phiền toái và hiểu lầm người khác.
Long Diệc Hân cũng không để ý đến câu hỏi của ông.
“Trời còn đang sáng tỏ lại đội mũ sa, chứng tỏ không phải là một người quan minh lỗi lạc”
Khúc Hàn Lâm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ông vừa nói xong thì lập tức có một người không vui, Thành quận vương gia ngay tức thì quay lại nhìn ông nói:
“Tiểu Bạch Kiểm ngươi quang minh lỗi lạc sao?”
Khúc Hàn Lâm trừng mắt liếc Thành quận vương gia một cái, sau đó tiếp tục nhìn cái tên lạnh nhạt thờ ơ đang ôm con gái mình ngồi trước bàn.
Ngọc Phi Yên nhìn thấy tình cảnh này thì cười khúc khích, vừa cười vừa bước xuống, nàng vẫn biết cha nàng và lão Vương gia không hợp, nhưng lại không nghĩ rằng hai người đấu khẩu lại đáng yêu như thế.
Nàng đi qua đấy, giữ chặt cánh tay cha mình, cười hì hì nói “Cha nha, người mà cha nói là không quang minh lỗi lạc chính là tướng công của con gái cha”
Khúc Hàn Lâm vừa nghe, hai mắt nhất thời trợn tròn.
Tướng công?
Chồng của con gái ông?
Sao ông không biết con gái mình thành thân từ khi nào nha?
“Ngươi từ khi nào có tướng công?”
Ngọc Phi Yên cười giảo hoạt,”Cha thật sự là một người hay quên a, mấy tháng trước không phải đương kim thánh thượng tứ hôn cho con sao?”
Ý của nàng là, nàng đã thành thân lâu như vậy sao cha nàng lại không nhớ chứ!
Tứ hôn?
Khúc Hàn Lâm càng lúc càng mù mờ hơn, lần tứ hôn đó không phải con gái ông đã bị Long gia cấp hưu thư rồi sao, còn nhắc đến chuyện này làm gì nữa?
“Ngươi không phải đã bị —- “
Ông còn không dám nói hết lời trong miệng thì con gái ông đã nói tiếp…
“Bị hưu sao? Ha ha, đó là do có người truyền lầm, thật ra là con gái đi theo tướng công đến Ẩn Thành, tiểu muội về nhà không có kể chuyện này cho cha nghe sao, con đã dặn nha đầu kia phải nói cho cha biết, chắc chắn là muội ấy đã quên.
Ánh mắt nàng lóe ra sự gian manh, Ngọc Phi Yên muốn lôi tiểu muội nhà mình xuống nước đấy mà, thật khó nói cho cha nàng biết là chính nàng ép buộc Long gia cấp cho nàng hưu thư, sau đó nàng chạy trốn đến Phi Long Sơn, không may lại gặp được người ta, chẳng những bị hắn hủy hưu thư mà còn ăn sạch nàng, bắt nàng ở lại … đánh chết nàng cũng không dám nói ra chuyện vui này.
“Phải không?”
Khúc Hàn Lâm hồ nghi nhìn con gái mình, giải thích kia không hề có chút sơ hở nào, rất khó khiến ông không nghi ngờ.
Ngọc Phi Yên gật đầu thật mạnh.
“Hắn…”, ánh mắt Khúc Hàn Lâm dừng lại trên người ngồi bất động như núi kia, “Hắn chính là con trai của Long lão nhân?”
“Đúng vậy.”
Thấy con gái mình thừa nhận, ngọn lửa trong ánh mắt ông càng cháy bùng lên.
“Người không có lễ phép như thế làm sao xứng làm con rể của Khúc Minh Thành ta, quả nhiên là bất hiếu tử của Long lão nhân mà!”
Con rể của Khúc Minh Thành ông, nhất định phải là người biết kính trọng nhạc phụ, tuyệt không thể là tên vô lễ trước mắt này được.
Ngọc Phi Yên che miệng cười trộm, xem ra tướng công nhà nàng cùng cha nàng bướng bỉnh ngang nhau a, nàng thật muốn biết tướng công nhà nàng sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Lão Thành quận vương gia cũng không vui vẻ, con trai lão làm sao không xứng làm con rể của Khúc Minh Thành chứ, không phải ông tự thổi phồng, con ông là một nam tử hiếm có trong thiên hạ, nữ tử nào theo con trai ông chính là muốn trèo cao.
Ông lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm nói lời nào, hết thảy đều để cho con trai ông giải quyết, ông không cần ra tay làm gì.
Nhưng vào lúc này, người đang mặc một thân áo màu đen ngồi ngay ngắn trước bàn – Long Diệc Hân chậm rãi đứng lên, ánh mắt sáng quắc xuyên thấu qua tấm màn sa đen bắn về phía mọi người, nam tử mặc cẩm y ở phía sau cũng tao nhã đi đến trước mặt hắn.
“Nếu đã đến đây, vậy cùng nhau trở về đi”.
Thanh âm mềm như nước, trong như ngọc, không nhanh không chậm vang bên tai của mọi người.
Cẩm y nam tử khép chiếc quạt giấy lại, bước chậm rãi theo phía sau hắn.
Thành quận vương gia cùng nam tử có khuôn mặt uy nghiêm, cúng ngắt như sắt cũng theo sát phía sau.
Khúc Hàn Lâm nhất thời tức giận đến cả người run rẩy, tên này thế mà thật sự không thèm nhìn ông ư?
“Cha, xin bớt giận, bộ dáng của chàng luôn luôn như thế”
Ngọc Phi Yên cười hì hì vuốt vuốt ngực cha nàng, tại sao phải tức giận như vậy chứ…
“Nguôi giận? Ngươi xem thái độ của tiểu tử kia là thái độ gì?”
Khúc Hàn Lâm phẩy tay áo một cái, thở phì phì bước đi xuống lầu.
Ngọc Phi Yên bày ra bộ dáng ta đây vô tội, nàng nhún nhún vai, sao cha nàng lại tức giận chuyện này chứ, ông không thấy ngay cả Hoàng thượng mà tướng công nhà nàng cũng không thèm chào hỏi sao.
Nhìn thấy bộ dáng chờ xem hài kịch của Thanh Ảnh và Vân Tranh khiến nàng không khỏi cười thầm trong lòng.
“Chúng ta cũng trở về đi.”
Nàng rất nóng lòng muốn biết biểu hiện tiếp theo của tướng công nhà nàng.
Đám người Vân Tranh gật gật đầu.
Khi mọi người xuống lầu, Mục Cảnh Thiên đột nhiên kéo Ngọc Phi Yên lại, nhìn nàng dò xét:
“Khả Nhân, muội đã hạ dược gì cho ta thế?”
Tại sao đến bây giờ vẫn chưa phát tác, trong lòng hắn vô cùng bất an, làm cho hắn hưởng tư vị chờ chết ư, chờ đợi chất độc phát tác và chờ chết đều khó chịu giống nhau…
Ngọc Phi Yên nghiêng đầu liếc hắn một cái, cười đến sặc sụa…
“Muội có hạ dược sao?”
Sao nàng không nhớ rõ việc mình làm nhỉ, từ khi mang thai đến giờ nàng chưa bao giờ mang theo những loại dược kia trong người.
Mục Cảnh Thiên sửng sốt, đột nhiên cười ha ha, là do hắn đa tâm mà…