Ngọc Phi Yên nhìn vào ánh mắt phượng sâu thẳm của Long Diệc Hân, thấy trong ấy chợt lóe ra ánh sáng thật lạnh, nàng nuốt nước miếng một cái, làm gì mà giống như thật vậy, nàng nói giỡn một chút cũng không được hay sao?
“Í.., Huyền U đã xem qua kinh mạch của ta rồi”
Nàng cảm thấy có chút sợ hãi, nên mĩm cười gượng gạo, về sau nàng sẽ không dám như thế nữa có được không, không cần nhìn nàng như vậy mà, nàng đang chột dạ, nàng biết hắn phế võ công và phong bế các kinh mạch của nàng là vì muốn tốt cho nàng.
Đôi mắt phượng của Long Diệc Hân híp lại, nhìn nàng đang cười gượng gạo, trong lòng hắn thầm than, khi nào thì nàng sẽ làm cho hắn không còn lo lắng như thế này đây?
Hắn cúi đầu hôn lên chiếc môi đỏ mọng đang khẽ mấp máy kia, hy vọng nàng biết sai mà không cố tình tái phạm nữa.
Ngọc Phi Yên thụt lùi một bước…hắn cắn môi nàng…thật đau nha!
Mũi nàng ngửi được mùi hương hoa mai thoang thoảng nên liền nghĩ đến việc trốn đi, nhưng mà Long Diệc Hân đã sớm phát hiện được ý đồ của nàng, cánh tay trên thắt lưng nàng càng xiết chặt hơn, ép nàng sát vào lồng ngực của hắn, dùng đầu lưỡi của mình tiến quân thần tốc vào trong miệng nàng, cùng chiếc lưỡi nhỏ của nàng quấn quýt chơi đùa, hắn thề phải làm nàng say mê mà đắm chìm trong nụ hôn này.
Trốn không thoát được, Ngọc Phi Yên cũng không muốn trốn nữa, hai tay nàng ôm chặt cổ hắn, đê mê hưởng thụ cảm giác ngọt ngào của Long Diệc Hân truyền cho mình.
Là nàng cố tình chọc cho hắn tức giận, trước đây nàng làm đủ mọi biện pháp để chọc giận hắn thế mà hắn không có phản ứng, bây giờ nàng chỉ làm tiểu nhân kích thích hắn một chút thì hắn liền tức giận, thật khiến trong lòng nàng có chút hoảng sợ.
Nhưng mà điều này khiến nàng rất vui vẻ, vì tướng công nhà nàng càng ngày càng giống người bình thường hơn, thất tình lục dục thể hiện rất rõ ràng, không hề dửng dưng nhàn nhạt lạnh lùng như đang cưỡi mây, ít nhất bây giờ nàng có thể sờ, có thể mò, có thể ôm hôn hắn.
Thật lâu sau, Long Diệc Hân mới buông nàng ra, kề trán hắn trên trán nàng, ôm thân thể đang run nhè nhẹ của nàng, mĩm cười thật vui vẻ.
Bỗng nhiên hắn liếc mắt nhìn chiếc đàn đang nằm trên bàn bên cạnh, trong lòng hắn biết rất rõ ràng, đột nhiên tiểu thê tử hắn đem đàn tới đây, tuyệt đối không phải là do có hứng thú đánh đàn cho hắn nghe mà e rằng là muốn hắn đánh đàn cho nàng nghe đây mà.
Quả nhiên, người nào đó trong lồng ngực của hắn sau khi phục hồi lại thần trí thì lập tức nhìn hắn, đưa ra yêu cầu:
“Tướng công, tài đánh đàn của Trúc Âm tỷ thật cao siêu, tuyệt diệu, chàng là đệ tử của người nên chắc không kém sư phụ bao nhiêu, đàn cho ta nghe có được không?”
Ngọc Phi Yên không quên ý đồ ban đầu của mình, nàng cầm đàn đến đây là để tướng công nàng đánh đàn cho nàng nghe, khiến hắn phát huy tài nghệ đánh đàn của mình.
“Không được”
Thanh âm mềm như nước, không nhanh không chậm, nhưng câu trả lời này của hắn khiến nàng thật uể oải.
Ngọc Phi Yên nhất thời không biết làm gì, tại sao hắn lại từ chối chứ?
“Vì sao?”
Câu trả lời của Long Diệc Hân lần này rất rõ ràng…
“Không muốn đàn”
Là do không muốn đàn sao, hắn không muốn đàn cho nàng nghe sao?
Ngọc Phi Yên vô cùng bực mình, nàng vừa mới nghĩ tướng công nhà nàng luôn đáp ứng yêu cầu của nàng, vậy mà bây giớ kết quả lại như thế này đây.
Tốt, Ngọc Phi Yên thật muốn hắn biết nàng sẽ không bao giờ từ bỏ ý định của mình.
Lẳng lặng nhìn Thanh Nhi thu xếp hành lý, trong lòng Ngọc Phi Yên có đủ thứ cảm xúc, vui mừng, buồn bã, lo lắng…
Nàng hiểu được, lần này Thanh Nhi thật phải rời khỏi nàng rồi, nàng ấy phải đi theo con đường dành cho cuộc sống của chính bản thân mình, nàng ấy và đại ca đã có con.
Về sau Thanh Nhi sẽ làm chủ mẫu của Tiêu Dao cốc, nàng ấy sẽ không còn cùng nàng du ngoạn chốn giang hồ, từ khi hai nàng kết bạn với nhau đến giờ phút thật sự chia lìa này, nàng mới biết được cảm giác trong lòng mình là không đành, là buồn bã đến nhường nào…giờ phút này nàng mới phát hiện chính bản thân mình thì ra cũng không phải là người phóng khoáng, không vướng bận chuyện đời.
Nhưng mà nhìn Thanh Nhi và đại ca nàng bên nhau, nàng thật sự rất vui mừng.
Một dáng người màu lam đang từng bước từng bước tiến đến phía sau lưng của Thanh Nhi, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng, gối cái trán của mình trên vai nàng ấy, nhẹ nhàng cọ xát, chậm rãi nói:
“Thanh Nhi, không đi có được không?”
Thanh Nhi còn chưa kịp trả lời, Ngọc Phong Dương đã vội tách hai nàng ra, hắn thật vất vả mới khuyên được Thanh Nhi nguyện ý đi cùng hắn, bây giờ nha đầu Khả Nhân này lại cố tình quấy rối sao, nha đầu này rõ ràng biết Thanh Nhi từ trước đến nay đều làm theo lời của mình, nếu nha đầu này không muốn cho nàng đi thì Thanh Nhi tuyệt đối sẽ không đi cùng hắn.
Ngọc Phi Yên nín cười nhìn đại ca của mình, nàng chính là cố ý đấy, thì sao nào, có bản lĩnh dám đánh nàng không a?
Chắc chắn là hắn không dám rồi!
Nàng vốn muốn Thanh Nhi ở lại qua ngày lễ hội chùa, nhưng mà Tiêu Dao cốc công việc bề bộn, đại ca nàng không thể ở lại chổ này lâu được, cho nên khi biết chắc chắn thân thể Thanh Nhi không còn trở ngại nào, đại ca liền quyết định mang theo Thanh Nhi rời đi.
Nàng cũng không ngăn cản nữa.
Ánh mắt Thanh Nhi hiện lên một chút khó xử, nhìn Ngọc Phi Yên, nàng vẫn còn có chút lo lắng cho tiểu thư.
Nhìn thấy Thanh Nhi như thế, Ngọc Phi Yên cảm thấy lòng mình thật thỏa mãn.
Vì thế lại tiến lên an ủi Thanh nhi.
“Muội chỉ nói đùa thôi, chờ đến khi nào muội sinh hạ đứa bé, lúc ấy muội sẽ đến Tiêu Dao cốc gặp tỷ, tỷ cũng biết, Long Diệc Hân sẽ không cho phép muội rời đi bây giờ”
Thanh Nhi gật gật đầu, nở một nục cười thanh nhẽ đẹp tựa hoa sen nở rộ trong tuyết trắng, phong tư yểu điệu.
Huynh muội Ngọc Phi Yên và Ngọc Phong Dương đều không khỏi thầm khen trong lòng.
Trong màn sương khói lượn lờ mông lung, Ngọc Phi Yên mơ hồ đi theo con đường mòn tiến lên phía trước.
Nàng không biết đây là nơi nào, nơi này giống như tiên cung trong truyền thuyết, mây trắng bao phủ một tòa điện ngọc, hoa thắm mọc khắp xung quanh, thật là một nơi rất đẹp, nàng như đang lạc vào trong một giấc mộng, nhưng mà nàng lại cảm giác rất thật, tựa như đây là một giấc mộng mà cũng là hiện thực.
Đột nhiên phía trước mặt nàng xuất hiện một đóa hoa tuyệt đẹp, không biết là hoa gì, trắng ngần như tuyết, trong suốt như ngọc, hương hoa ngan ngát quyến rũ hồn người.
Tay nàng muốn chạm đến đóa hoa kia, nhưng đóa hoa ấy đột nhiên biến thành một đứa trẻ con, dọa nàng nhảy dựng lên, nhìn thấy đứa trẻ ấy có khuôn mặt trắng hồng như ngọc, lại sáng hơn trăng, là một đứa bé đẹp hơn cả ngọc lưu ly.
Tay nàng ôm lấy đứa trẻ ấy, nàng càng nhìn càng thấy quen mắt, khi đứa trẻ ấy mở miệng gọi mẹ thì nàng phát hiện đó là hình ảnh thu nhỏ của Long Diệc Hân, trong lòng nàng không khỏi tràn ngập yêu thương, môi nàng cong lên hiện ra một nụ cười yêu thương trìu mến.
Đây là con của nàng.
Nàng cũng không biết vì sao mình lại khẳng định như thế.
Đang lúc lòng nàng tràn ngập yêu thương ôm đứa trẻ trong lòng mình, thì đột nhiên xuất hiện một nữ tử xinh đẹp mặc chiếc áo mày xanh, lớn tiếng quát nàng.
“Người nào lại dám to gan như vậy, dám ăn cắp Linh nhi của ta!”