Trời chạng vạng, Trì Yến Hành đẩy cửa đi vào, cứ ngỡ mình sẽ thấy một Omega uể oải ủ rũ, không nghĩ đối phương đang chăm chú thưởng thức khung cảnh mặt trời xuống núi qua ô cửa sổ. Anh đứng sau lưng, cậu cũng không hề phát hiện.
Trì Yến Hành lạch cạch đặt đĩa lên tủ đầu giường, Ngu Tố mới phản ứng lại: “Anh vào đây khi nào?”
Trì Yến Hành giọng nhàn nhạt: “Vừa mới vào.”
Alpha duỗi tay quấy quấy: “Cái này là bữa tối. Chịu khó ở đây một đêm, mai có người đón chúng ta về.”
Ngu Tố giật mình: “Mai đi luôn?”
Khoảng cách giữa cậu và biển càng ngày càng xa!
Trì Yến Hành trưng vẻ mặt kì quái: “Cậu muốn ở đây? Không muốn chữa khỏi chân mình à?”
Chân? Ngu Tố cúi đầu, nhếch miệng dối trá đáp lại: “Muốn chứ, sao lại không chữa.”
Trì Yến Hành đáp: “Cậu chỉ cần nghe lời tôi thôi, tôi mời cho cậu bác sĩ tốt nhất rồi.”
Ngu Tố vừa cầm đĩa đồ ăn lên đã thấy nghèn nghẹn trong cổ họng.
… Lần đầu gặp mặt thật hả? Anh đẹp trai này đối xử với cậu tốt một cách thái quá đấy nhé.
Ngu Tố tự hỏi, nếu như có một giống đực khác xuất hiện trong lãnh địa của mình, dù muốn giải quyết êm đẹp trong hòa bình thì cũng cần phải quan sát nhau trong im lặng đã. Trì Yến Hành thì nhảy vọt đốt cháy giai đoạn, qua vài giờ đã sang giai đoạn bạn tốt rồi.
Giống như đối phương không hề nghi ngờ gì về bối cảnh hay thân phận của cậu.
Ngu Tố giả vờ giả vịt: “… Alpha các anh đối xử với Omega nào cũng tốt như vậy ư?”
Trì Yến Hành khoanh tay đứng một bên: “Còn phải xem tình hình.”
“Tôi đây… Thuộc về tình huống nào?”
Ngu Tố nói xong thì thấy đối phương híp mắt lại. Ánh mặt trời chiếu vào, trong nháy mắt Ngu Tố thấy đồng tử của người đàn ông này không chỉ thuần một màu đen.
Trì Yến Hành không đáp, chỉ chậm rãi thở ra một hơi.
Không khí bên trong phòng ngủ của khách nháy mắt thay đổi. Ngu Tố gãi gãi mũi, mắt sáng lên.
Đây là thứ mùi hương trên đường về!
Vừa định mở mồm hỏi chuyện thì đĩa đựng đồ ăn trong tay có tiếng crack crack nứt vỡ, chưa đầy s thì xuất hiện vết nứt dài.
Ngu Tố ngẩn người.
“Anh…”
“Thấy gì chưa? Chỉ một chút pheromone, không thể dẫn dụ Omega động dục, chỉ phá vỡ đồ vật xung quanh.” Đáy mắt Trì Yến Hành sâu thăm thẳm, dùng giọng nói lạnh lẽo tiếp tục, “Thế nhưng em vẫn đang yên ổn ngồi đây đấy, Omega khác gặp tôi khi mất kiểm soát pheromone sẽ gần như phát điên.”
“Khi ấy nồng độ pheromone không bằng một nửa so với hiện tại, hiểu chưa Ngu Tố?”
Hai chữ “Ngu Tố” thoát ra khỏi đôi môi mỏng trầm thấp mà lưu luyến, cá nhỏ đắm chìm trong dư vị vài giây rồi phồng má giận dữ: “Anh đừng hở ra là mắng chửi người ta được không, người ta nhìn da dày thịt béo vậy cơ à?”
Trì Yến Hành: “…”
Kiểm tra đầu óc, done.
Ngu Tố nhìn vẻ mặt khó coi của anh trai trước mặt, vội vàng thức tỉnh bản năng sinh tồn: “Thôi mà đừng nóng, anh nói cho tôi nghe vì phát hiện tôi không bị ảnh hưởng?”
Trì Yến Hành vừa bị giận dỗi, giọng nói không chút che giấu: “Đâu chỉ không chịu ảnh hưởng, nhìn vẻ mặt xem ra còn rất hưởng thụ nữa kia.”
Ngu Tố ho khan, mạnh miệng đáp trả: “Làm méo có!”
Alpha quen ra lệnh nói thẳng vấn đề: “Tôi không muốn tranh luận với em về vấn đề này, em nói đúng. Thế gian này không có gì là miễn phí. Em vừa mất ký ức vừa không một xu dính túi, tiền khám bệnh đều do tôi chi trả.”
Ngu Tố lưng thẳng tắp ngồi dậy, nghe thấy Trì Yến Hành nói tiếp: “Tôi có thể tiếp tục chi trả phí khám bệnh tư nhân đắt đỏ, thậm chí có thể bố trí cho em một công việc, nhưng phải đồng ý một việc này.”
“Cái gì?” Ngu Tố cẩn thận dò hỏi.
“Ở chung một chỗ với tôi, cần thiết thì để tôi cắn một miếng.”
Mặt Ngu Tố biến sắc: “Anh thích ăn sashimi thật à?”
Trì Yến Hành nhíu mày: “Sashimi?”
Liên quan gì tới sashimi? Omega này, đầu óc thật sự bị úng nước à?
Ngu Tố vội vàng bịt mồm, nhanh chóng đặt đĩa đồ ăn xuống: “Tôi không ăn đồ ăn của anh, không cần chữa bệnh. Anh nhặt được ở đâu thì trả lại đó đi, tóm lại là không cho anh cắn được.”
Cậu tự biết mình da mỏng thịt mềm, anh đẹp trai này cắn một miếng, cá nhỏ như cậu không đủ ăn.
Trì Yến Hành không nghĩ Ngu Tố sẽ dứt khoát từ chối nhanh chóng vậy, đối phương nên cảm ơn anh mới phải chứ.
“Anh thả tôi về đi, tôi không theo anh nữa.”
Ngu Tố quật cường đáp lại, thậm chí đang nghĩ tới chuyện bị ném lại về bờ biển thì làm cách nào để bò về với làn nước.
Trì Yến Hành cau hết mày, qua nửa ngày mới giãn ra, thiếu chút nữa quên mất người này có khuyết thiếu nghiêm trọng trong việc nhận thức về đánh dấu tạm thời của Alpha và Omega. Trong mắt Ngu Tố, việc này không khác gì đang dùng bạo lực với cậu.
“Em ăn cơm trước đi, mai chúng ta về qua khoa thần kinh trước.” Trì Yến Hành xoay người ra ngoài, còn tri kỉ giúp Omega đầy tật xấu này đóng cửa.
Ngu Tố ở bên trong chóng hết cả mặt, khoa thần kinh?
Một lát sau phản ứng lại, Ngu Tố mới giận đùng đùng ra đập cửa: “Anh mới là thằng phải xem lại đầu óc của mình ấy!”
Đầu tiên nhạo báng cậu da dày thịt béo, ngại cậu da dày thịt béo còn muốn cắn cậu, không đồng ý thì nhìn cậu y như nhìn trẻ con bị thiểu năng trí tuệ. Ngu Tố đấm vài cái lên đệm.
“Quá đáng!”
Sáng sớm hôm sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Trì Yến Hành xuống mở cửa.
“Buổi sáng tốt lành, thưa tiên sinh.”
“Ừ, đồ tôi dặn chú mang theo đâu?”
Quản gia là người cực kì chuyên nghiệp: “Đã chuẩn bị xong xuôi rồi ạ, suốt đêm lựa qua chục cửa hàng, đều là hàng hóa chất lượng tốt nhất.”
Trì Yến Hành hài lòng gật đầu, nghiêng đầu chừa lối vào cho quản gia: “Vào nhà đã, cậu ấy chưa tỉnh đâu.”
Quản gia đáp một tiếng, sau đó đột ngột đổi giọng.
“Cậu ấy?”
Trì Yến Hành xoay người quay lại phòng khách, rót một cốc nước.
“Hôm qua nhặt được một Omega, xe lăn chuẩn bị cho cậu ấy.”
Alpha nói ra câu này y như kể chuyện đi lại ra sao, giống như nhặt được một con cá chứ không phải một người.
Mặt quản gia biến qua đủ màu sắc, cuối cùng mới ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ ngài đã tìm được…”
“Chưa biết, trước mắt thì cậu ấy không bị ảnh hưởng bởi pheromone của tôi.”
Thậm chí còn quá mức miễn dịch. Trong lòng Trì Yến Hành nổi lên ý nghĩ vớ vẩn, ngày hôm qua thêm một chút pheromone, khả năng còn dụ không nổi Omega đầu đầy nước kia.
Quản gia thì không nghĩ nhiều tới vậy, sung sướng nói: “Tốt quá tốt quá, ngài nên nỗ lực hơn nữa, tranh thủ một chút để vị kia thích ngài sớm hơn!”
Trì Yến Hành cười cười, giọng nói hơi cợt nhả: “Để sau đi, trước mắt thì giải quyết nhu cầu là phương thức tốt nhất.”
Quản gia muốn nói lại thôi nhìn Trì Yến Hành, cuối cùng im lặng đẩy xe lăn vào.
Chủ tớ rơi vào sự yên tĩnh quen thuộc thì phòng ngủ cho khách có tiếng động, quản gia muốn lướt lên thì chủ nhân của ông đã đi trước vài bước.
…..
Ban nãy ai kêu chỉ cần giải quyết nhu cầu?
Quản gia nghi hoặc cúi đầu, nhìn xe lăn vừa giảm xóc vừa mềm mại, nhớ tới lời dặn “phải là đồ tốt nhất” thì à một tiếng.
Tiên sinh nhiều năm như vậy không tiếp xúc với Omega, hiện tại khó trách có chút luống cuống tay chân, hiểu hiểu.
Quản gia trong đầu tưởng tượng ra kịch bản thanh xuân ngọt ngào của phim truyền hình h tối, Trì Yến Hành cũng không hay mình đã trở thành nam chính ngây thơ chính trực.
Nghe tiếng động cứ tưởng Omega ngu ngốc kia lại tự làm mình lăn xuống giường, Trì Yến Hành lên tới nơi thì thấy cậu đang nghiêm chỉnh ngồi trên giường rồi.
“… Mặc quần kiểu gì?”
Ngu Tố ngủ qua đêm vẫn chưa hết giận dỗi, hừ một tiếng: “Cởi thế nào thì mặc như vậy.”
Trì Yến Hành: “….”
Omega này có chỗ nào giống người đáng thương gặp nạn, lời nói và hành động ngang ngược y như cậu chủ nhỏ lớn lên trong sự nuông chiều mới đúng.
“Anh ném tôi về đi. tôi không sống nổi trong thế giới của anh đâu, sớm hay muộn cũng bị vứt bỏ thôi.”
Ngu Tố chưa từng có ý định từ bỏ.
Trì Yến Hành nghe mấy lời này cũng không vui, nghĩ rằng Ngu Tố đang ám chỉ việc chênh lệch tiền bạc.
“Em là Omega tôi đưa về, ai dám lên mặt với em?”
Ngu Tố: “Không không, anh mà đưa tôi về sẽ phải hối hận, vì tôi rất là khó nuôi!”
“Khó nuôi hay không khó nuôi, nuôi thử thì biết ngay. Bỏ qua mấy lời tôi từng nói, giáo dưỡng của tôi không cho phép tôi vứt bỏ một Omega tay không tấc sắt như em tại nơi vắng vẻ thế này.”
Trì Yến Hành lên giọng, đáy mắt lại ánh lên vẻ nguy hiểm quen thuộc với Ngu Tố: “Chuyện trước đó tôi đề nghị em xem xét cho kỹ vào, đừng vội từ chối.”
Bức tranh trên tường vì dao động pheromone mà xộc xệch. Ngu Tố mà có đuôi, có khi vẩy cá trên đuôi cũng dựng hết lên.
“Tôi nói thật mà, giận cái gì mà giận, tưởng núi lửa dưới đáy biển phun trào…” Âm thanh Ngu Tố nhỏ dần.
Không khí có chút nặng nề, Trì Yến Hành nhìn qua cái cổ trắng nõn mỏng manh của Omega, nghiêm túc không thể không thừa nhận, vẻ ngoài này vừa nhỏ vừa gầy, trông tội nghiệp thật sự.
Quản gia đúng lúc thò đầu vào nhìn, phát hiện chủ nhân đang yên lặng xoa xoa ngón tay.
Tiên sinh hình như hối hận rồi.
Quả nhiên, không quá mấy giây, Trì Yến Hành tiến lên ngồi xổm xuống, môi giật giật giải thích: “Vừa rồi không khống chế pheromone tốt.”
Omega đang cúi đầu nhìn không ra phản ứng.
Quản gia đáy lòng thở dài, khống chế pheromone nào có dễ dàng như vậy, nếu không ra nông nỗi này, tiên sinh sẽ không bất đắc dĩ buông bỏ mọi thứ lựa chọn một kì nghỉ phép vô thời hạn.
Alpha vốn là sinh vật vừa cường đại vừa thích chiếm đoạt, chưa nói tới pheromone nguy hiểm khống chế không tốt. Liên tục bị từ chối, không khống chế nổi cảm xúc cũng là thường tình.
Nhưng Ngu Tố không biết, quan hệ giữa A và O cậu cũng không biết tường tận, chỉ thấy cái người tên Trì Yến Hành này là một tên kì lạ, tới nhanh mà đi cũng nhanh, mình chưa kịp nói gì đã tự quyết định rồi.
Chàng tiên cá bé nhỏ nhẹ nhàng thương lượng: “Thật sự phải đi ư? Tôi thích nơi này lắm.”
Biển rộng, trời xanh, không chừng qua vài ngày còn tìm được cách quay về.
“Nếu em thích vẫn còn cơ hội quay lại, nhưng giờ không được, phải gặp bác sĩ.” Trì Yến Hành vươn tay, giọng nói ổn trọng, “Đi nào.”
Quản gia kích động cắn khăn tay, đúng rồi!!!
Omega là sinh vật mảnh mai, nên dùng giọng điệu nhẹ nhàng từ từ dỗ dành, phối hợp với khuôn mặt đẹp trai của tiên sinh nhà mình, lấy đâu ra Omega nào…
Ngu Tố đang khoác áo choàng thở dài ngẩng đầu, quản gia có cảm giác y như mình vừa gặp quỷ.
Nhưng Ngu Tố không phát hiện cửa có người, chỉ nói với Trì Yến Hành: “Được rồi. Nhưng nếu có một ngày nọ quan hệ giữa chúng ta không tốt cũng đừng vứt tôi lung tung, nhặt ở đâu thì trả về chỗ đó đi. Anh yên tâm, tôi tự khắc có phương thức sinh tồn của riêng mình.”
Phương thức sinh tồn của riêng mình? Ngồi xe lăn câu cá à?
Trì Yến Hành tai nọ chui qua tai kia, hoàn toàn không để trong lòng: “Đi thôi, bác sĩ đang đợi em rồi, yêu cầu kiểm tra toàn thân.”
Ngu Tố vừa an tâm lại bồn chồn, cắn cắn răng nanh nhỏ. Anh đẹp trai ơi, sao tự dưng anh lắm mồm quá vậy?
(TBC)