Ngu Tố ăn xong vịt nướng vui vẻ lặn xuống ngủ một giấc, mặt trời xuống núi mới ngoi lên.
Trì Yến Hành chắc đang làm việc trong thư phòng, Ngu Tố vẫn rất vui vẻ tự do chơi đùa.
Khăn bông chất thành đống lớn. Chú Hà đã giặt sạch sẽ, Ngu Tố kéo một cái khoác lên người.
Không biết do ảo giác hay như nào nhưng buổi tối đi ngủ cậu luôn có cảm giác bị nhìn chằm chằm. Nhưng đêm hôm khuya khoắt, ai rảnh đi rình mò người khác như thế?
Biệt thự còn ít người.
Ngu Tố nhìn ánh đèn ban công, cẩn thận xoa đuôi cá.
“Chờ đến lúc về được biển, mấy thứ kia chắc cũng bị ăn mòn mất rồi.”
Nghĩ tới nghĩ lui, chắc có giường vỏ sò là mãi trường tồn.
Không biết con người có mặt nạ rong biển không nhỉ…
Ngu Tố lưu luyến ôm đuôi, xoa xoa lớp vảy cá khô ráo: “Đuôi ơi đuôi à, mày so với bản mặt còn quan trọng hơn tỉ lần…”
“Ngu tiên sinh.”
Ngu Tố đột nhiên quay đầu, quấn chặt khăn tắm trên người: “Chú Hà đấy ạ.”
Chú Hà vẫn vậy, vẫn là con người mang vẻ mặt vừa ôn hòa vừa săn sóc.
“Tiên sinh dặn tôi mang quần áo cho ngài.” Quản gia đặt quần áo lên ghế dựa, “Nếu ngài biến trở về thì có cái mặc luôn.”
Ngu Tố à một tiếng rồi hỏi: “Chú… Chẳng lẽ chú không cảm thấy bộ dạng của cháu… Rất kì lạ sao? Con người chẳng phải vừa không tin vừa sợ hãi tộc người cá sao?”
Quản gia nở nụ cười: “Không gạt ngài, ban đầu tôi kinh ngạc thật, cả đời tôi chưa từng nhìn thấy trân châu nhỏ nhiều như vậy…”
Ngu Tố hơi xấu hổ, quản gia tiếp tục thật thà: “Thật sự rất thần kì, rất xinh đẹp.”
“Chú cảm thấy như vậy sao?”
“Vâng.” Quản gia gật đầu, “Ngu tiên sinh dù rơi nước mắt thì vẫn rất xinh đẹp.”
Ngu Tố quả nhiên được dỗ ngọt an ủi phần nào.
“Nhưng không sao. Dù Ngu tiên sinh thế nào thì Trì tiên sinh cũng dễ dàng tiếp thu, tôi cũng chỉ hơi kinh ngạc mà thôi.”
Ngu Tố nghĩ ngợi. Cũng đúng thôi, Trì Yến Hành dù sao cũng từng gặp người cá rồi.
“Haiz… Cháu cũng không biết nữa, từ khi gặp Trì Yến Hành thì tâm trạng lúc nào cũng như tơ vò.”
Mắt quản gia hơi sáng lên: “Khả năng do ngài đã bị Alpha đánh dấu rồi, nhưng cũng không hoàn toàn. Pheromone là một chuyện, cảm xúc lại là một chuyện.”
Ngu Tố nghiêng đầu.
“Tiên sinh thích ngài lắm đấy, tôi chưa từng thấy ngài ấy để ý bất kì chuyện gì tới vậy.”
Những lời này bác sĩ Ôn cũng từng nói qua rồi.
“Anh ta đối xử với cháu tốt thật.” Ngu Tố dùng đuôi nghịch nước, mặt nước dao động giống như trăm mối ngổn ngang trong lòng, phập phồng phập phồng.
“Đúng vậy. Nếu tiên sinh khó chịu, dùng cách gì cũng không thể khiến ngài ấy đổi ý.” Chú Hà nhỏ giọng, “Hơn nữa Alpha này quan tâm ai thì đều im lặng. Ngài để ý mà xem, ngài sống ở đây một thời gian rồi lúc nào cũng vui vẻ không hề áp lực, đây chính là ý của tiên sinh.”
Biến sinh hoạt khác thường trở nên bình thường, nghe dễ mà khó, vì mọi thứ đều cần tỉ mỉ sắp xếp một cách chu đáo.
Trì Yến Hành không hề sai sót bước nào.
Ngu Tố cũng suy nghĩ.
“Thật ra cháu cũng thích anh ta lắm, đó là hình tượng hoàn mỹ trong lòng cháu…”
Quản gia hận mình không mang theo dụng cụ ghi âm, đem mấy lời này đưa cho chủ nhân nghe mỗi ngày.
Ngu Tố vén khăn bông lau mái tóc ướt lên: “Một người tốt bụng, cũng không hề có lòng tham.”
Quản gia chỉ cười mà không nói gì.
Thậm chí trong lòng bắt đầu rục rịch muốn thiết kế phòng ngủ cho bé con.
“Chỉ mắc mỗi chỗ trên giường quá hung ác.”
Làm môi cậu đau nhói còn bóp cổ tay cậu.
Khóe miệng quản gia dần cứng đờ.
Ngu Tố ngẩng đầu: “Nếu như có thể cùng cháu sinh hoạt dưới đáy biển, khẳng định sẽ không biết ai hơn ai!”
Quản gia rời đi hơi vội vàng, Ngu Tố ngờ nghệch nhìn một cái rồi nhấc đuôi lên, dùng khăn tắm lau đi vệt nước cuối cùng.
“Làm người thì làm người, cũng ổn mà.”
Niềm vui trên mặt đất nhiều hơn so với đáy biển. Tới thì cũng tới rồi, chỉ vì chút suy tư trong lòng mà không muốn rời khỏi hồ bơi.
Dù nắng che khuất quá trình thoát khỏi lớp vảy, khi hạ xuống cũng là lúc Ngu Tố ăn mặc chỉnh tề.
Lần chủ động yêu cầu đánh dấu nửa tháng trước vẫn còn hiệu quả, Ngu Tố không cần xe lăn tự mình đi vào phòng khách, vừa vào thì phát hiện có gì đó không đúng lắm.
Mấy đồ nội thất lớn thì không khác gì, nhưng thêm không ít đồ trang trí nhỏ nhỏ.
Ngu Tố đảo mắt nhìn một lượt.
Bên cạnh TV đặt một bức tượng người cá nhỏ, trong phòng cũng bày biện thêm rất nhiều đồ trang trí mang phong cách biển. Gạt tàn thuốc trên bàn trà cũng đổi thành một cái hình vỏ sò.
Ngu Tố hơi ngạc nhiên, ở dưới bể bơi có vài ngày thôi, không biết mấy thứ này được mua lúc nào.
Chẳng lẽ do Trì Yến Hành tối ngày đi sớm về khuya mang về?
Ngu Tố mải mê suy nghĩ, sau lưng là giọng nói quen thuộc.
“Chịu ra rồi à?”
Ngu Tố giật mình: “Anh cứ im ỉm như ma thế từ khi nào?”
Trì Yến Hành: “Do em nhìn quá mê mẩn thôi.”
Ngu Tố: “Ừ thì… Mấy thứ này đều là anh mua về?”
“Coi như thế đi, tôi bảo trợ lý đi mua.” Trì Yến Hành sờ sờ tượng nhỏ hình người cá, “Mấy thứ trên thị trường đều dựa theo hình tượng Omega nữ, vất vả lắm mới tìm được một cái có giới tính nam.”
Ngu Tố nhìn qua: “Tinh xảo phết, trí tưởng tượng của con người cũng rất phong phú.”
Trì Yến Hành nâng mắt: “Con người luôn dành ra sự ưu ái vô hạn dành cho mấy thứ xinh đẹp.”
Nói thế dễ gây hiểu lầm lắm đấy, Ngu Tố chửi thầm.
“… Trời tối rồi, anh để em ngủ ở phòng anh à?” Ngu Tố vươn tay, “Không muốn ngồi xe lăn, anh làm em biến thành trạng thái con người, anh phục vụ em.”
Trì Yến Hành đương nhiên sẽ không từ chối.
Hai người không đi thang máy. Trì Yến Hành giữ thật chặt người khó khăn lắm mới một lần nữa có thể ôm vào lòng, bước chân lên thang xoắn ốc.
Đi tới tầng , Ngu Tố chợt nhớ ra ngày đó ở chính chỗ này trân châu rơi xuống như mưa, nhịn không nổi dò hỏi: “Ừm… Trân châu của em anh để đâu rồi?”
Trì Yến Hành: “Hửm? Trân châu nào?”
Ngu Tố cực kì nghi ngờ người này đang cố tình, nhưng không thể không hỏi: “Trân châu nào? Hay em khóc lần nữa cho anh nhớ lại nhé?”
Trì Yến Hành quả nhiên cực kì bình tĩnh: “Cái đó ấy hả, tôi cất hết rồi.”
Ngu Tố quơ chân: “Cất đi? Cất làm gì? Anh có đam mê sưu tập trân châu à?”
“Làm gì có.” Trì Yến Hành đứng trước cửa phòng ngủ, “Vì đó là trân châu nhỏ của em.”
Nói xong lấy tay mở cửa chính.
“Trân châu của em làm sao, không phải loại phổ–” Ngu Tố chưa kịp nói xong, đã bị dọa sợ ngây cả người.
Cậu nhìn thoáng qua, đây là phòng ngủ của Trì Yến Hành.
Tại sao phòng của Trì Yến Hành lại… Đẹp thế này?
“Anh… Anh trang trí lại lúc nào?”
“Mới đây thôi, vào ngày em ngủ vùi dưới bể bơi.” Trì Yến Hành ôm người vào, cẩn thận đặt lên giường, “Đồ dùng màu nhũ vàng hơi chói mắt nên đổi thành màu vàng nhạt tối ngủ cho ngon, được không?”
Ngu Tố tiếp tục đần cả người.
Tường màu lam, đồ trang trí bằng san hô trắng, sao biển to nhỏ trên tường… Đều y đúc như cậu mô tả.
Trì Yến Hành vì cậu mà thay đổi nơi này.
“Có thể?”
“Vây là tốt rồi.” Trì Yến Hành tiến tới mở chốt đèn, “Em nhìn xem…”
Ngu Tố chớp mắt. Phía trước là màu đen, sau đó ánh sáng lóe lên, không biết làm cách nào chiếu lên mặt tường trang trí sao biển những vân nước giống như đang ở đáy biển u ám, cũng giống như đang ngắm bầu trời sao rực rỡ.
“Tất cả là vì giấc ngủ của em, yên tâm là không có ai tới gần bể bơi đâu.”
Ngu Tố không hoảng mà siêu hoảng, liếc Alpha nọ cũng không dám, chỉ dám nhìn chính mình.
“… Cá ngoài ban công thì sao? Vớt đi đâu rồi?”
Ngu Tố hỏi gì thì Trì Yến Hành đáp nấy: “Nuôi chỗ khác.”
Nơi nào thì không nói.
Ngu Tố nuốt nước miếng: “Vậy nên… Nơi này chỉ còn một con cá?”
Trì Yến Hành tắt đèn, bật đèn ngủ đầu giường lên: “Đúng, chỉ còn mình em thôi.”
Ngu Tố tự giác xê dịch sang bên cạnh: “Ở đây thôi… Anh buồn ngủ chưa?”
Trì Yến Hành ừm một tiếng, y như cái người chẳng bao giờ ngủ sau h tối không phải anh.
Ngu Tố lấy lại được chút chủ động: “Vậy anh nằm đi, nằm rồi em bắt đầu hát.”
Trì Yến Hành xốc chăn lên, sau đó thấy được chân của Ngu Tố. Vừa nhỏ vừa gầy, hơi co lại khi tiếp xúc với không khí.
Đáng yêu quá…
Nhìn cũng muốn chạm vào một cái.
Trì Yến Hành rời mắt: “Em cứ từ từ, thời gian còn dài.”
Chúng ta còn nhiều đêm.
Cá nhỏ ngốc nghếch nghiêm túc gật đầu, nhìn Trì Yến Hành nằm trên giường, nhắm mắt lắng nghe chăm chú.
Ngu Tố mất tự nghiên co chân, không đề phòng chạm vào chân người kia. Làn da mỹ nhân ngư vốn nhạy cảm, rốt cuộc bị khơi lên một cảm xúc khó tả…
Ngu Tố giật mình ngồi dậy.
“Không đúng… Trì Yến Hành! Nghe hát còn phải ngủ chung một ổ chăn à?”
Trì Yến Hành cực kì bình tĩnh ồ một tiếng: “Chú Hà nhiều khi chăm chỉ thái quá, phòng tôi có dư chăn nhưng bị ông ấy gấp cất đi mất rồi.”
“…”
“Em yên tâm. Tôi sẽ không dùng pheromone bắt nạt em, có thể bắt đầu chưa? Tôi mong chờ lắm đấy.”
Ngu Tố nằm xuống y như mất hồn, cảm thấy đáy lòng xôn xao.
“…Đừng quá nhập tâm vào khúc ca, mai bị đau đầu đấy.”
“Biết rồi.” Trì Yến Hành gật đầu, “Tôi sẽ cố gắng.”
(TBC)