Ngu Tố đã theo Trì Yến Hành đi làm được ba ngày, đám nhân viên từ chấn động thành coi như đây là chuyện thường ở huyện.
Ông chủ lớn tắm trong gió xuân, nhân viên đương nhiên cũng được hưởng sái.
“Lại mời đồ ngọt?”
“Đúng dị ó.” Người nọ duỗi tay chỉ lên trên, “Vị kia thích ăn, sếp Trì bao luôn tiệc trà chiều cho cả công ty.”
“Móa…”
“Bình tĩnh đi bạn hiền, Omega bé nhỏ nhà họ Từ mới cút được có ba ngày.”
“… Im đi, tôi chưa từng thấy mặt sen trắng xám ngoét như vậy bao giờ.”
“Thế nên là… Chúng ta cứ chờ sếp phát thiệp mừng, chờ phu nhân sinh nhãi con vào lễ trăng tròn. % dám lên mặt với % rồi bị tát vỡ alo, không cần xấu hổ đâu.”
“Ba ngày… Tôi đây vẫn méo tin Alpha trội có pheromone như vậy cũng tìm được bạn đời hoàn mỹ. Cả cái Hải Thành này trừ sếp chúng ta cũng có Alpha thượng lưu khác không hề kém cạnh là bao, lên được % bọn họ đã giăng đèn kết hoa các thứ các thứ rồi, sếp giấu kĩ vl.”
“Tém tém lại dùm. Alpha càng trội càng có dục vọng chiếm hữu cao, Alpha ở cấp bậc sếp lớn dẫn Omega nhà mình ra ngoài đã hào phóng lắm rồi!”
“Thế nên mới nói…”
Ngu Tố xua xua tay với Alpha ăn vạ đi đi lại lại ngoài cửa: “Đi đi đừng lo lắng, em sớm đã quên phim có gì rồi.”
Trì Yến Hành nhíu mày: “Ký ức sợ hãi tồn tại ít nhất cũng phải đảo qua một vòng, mấy hôm trước rúm cả người sao hôm nay khôi phục nhanh vậy?”
Ngu Tố lắc ngón tay: “Quên mất tiêu rồi còn đâu, thế là còn chậm đấy. Nếu em không nghĩ gì thì chỉ vài phút, nhanh nhất là vài phút quên sạch rồi.”
Trì Yến Hành híp mắt: “Nhanh nhất vài phút, dài nhất vài ngày?”
Ngu Tố cảm thấy việc này hơi khó giải thích, Trì Yến Hành hẳn sẽ không phát hiện áo choàng của cậu đâu nhỉ, cậu cũng không thường xuyên nói dối…
“Ừ thì… Cũng không hẳn…”
Trì Yến Hành không đi gặp đối tác, nán lại nghe Ngu Tố giải thích.
“Gần đây… Em luôn nghĩ về những chuyện trước kia, tự mình điều tiết cũng không chừng, nhưng nhớ nhất là để mất một thứ mình thích nhất từ bé, gần nửa năm tìm khắp nơi mà không thấy.”
Luôn nghĩ về quá khứ? Chẳng lẽ Ngu Tố khôi phục ký ức? Trong lòng Trì Yến Hành hơi kinh ngạc.
“Em dùng gần nửa năm tìm kiếm, tôi hiểu em nuối tiếc cỡ nào.” Alpha thuận miệng, “Cuối cùng thì thế nào, sao lại quên mất?”
Ngu Tố gãi tai đến phát đỏ: “Đại khái… Tự mình hát một khúc? Chắc vậy… Lâu lắm rồi nên em cũng không rõ…”
Hát?
Trì Yến Hành bắt được một chi tiết quan trọng. Nếu Ngu Tố am hiểu ca hát như vậy đến nỗi có thể hát tới mức quên hết đi, tại sao từ sau khi gặp mình lại chưa từng hát câu nào.
“Trước kia em chưa từng kể em biết hát.”
Ngu Tố: “Hể? Chưa kể sao?”
“Ừm, chưa từng.” Trì Yến Hành tin tưởng.
Ngu Tố nhớ ra trước kia mình muốn hát ru ngủ cho Trì Yến Hành, chưa kịp làm gì đã bị bóp chết từ trong trứng nước.
“Tại anh chứ tại ai!”
Alpha kinh ngạc: “Liên quan gì tới tôi chứ?”
Ngu Tố khoanh tay, cằm hơi hếch lên: “Anh bảo em và anh ở chung một chỗ, mỗi ngày em đều muốn hát cho anh nghe. Không hát thì thôi, nếu muốn anh ngủ ngoan ngoãn vào canh ba thì không có chuyện mắt thao láo đến canh năm nhé!”
Trì Yến Hành: “…”
Hát khúc định hồn hả?
Ngu Tố đã nói vậy thì đương nhiên Trì Yến Hành sẽ chú ý: “Nếu tôi đồng ý thì sao?”
Ai ngờ, trên mặt Omega bé nhỏ lộ ra vẻ hắt hủi rõ mồn một.
“Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại, vừa đẹp trai vừa thơm tho thì cũng đừng hòng làm em lung lay. Thật sự mà nói, phòng anh hơi xấu…”
Ngu Tố múa máy tay chân.
Trì Yến Hành: “…”
Alpha bị hắt hủi đang thực sự xem xét tới việc sơn tường màu xanh lam, đổi vỏ chăn thành màu vàng kim.
Ngu Tố nhìn người đàn ông im lặng nửa ngày: “Anh không đi làm?”
Trì Yến Hành hoàn hồn, vẻ mặt phức tạp nhìn Ngu Tố: “Đi chứ.”
Ngu Tố sớm đã quên chuyện tiên cá nhỏ hóa bọt biển, ở văn phòng giám đốc chơi đùa rồi lại không kiềm được bản tính ham chơi, chuẩn bị đi thăm thú quanh văn phòng của Trì Yến Hành.
Không biết tại sao nhưng sáng sớm ngày nào cũng có những ánh mắt tò mò nhìn theo, nhưng tò mò cũng chỉ tò mò thôi. Ngu Tố cũng tò mò nhưng chưa từng xuống dưới bao giờ.
“Ai biết mấy người đó thấy mình thế nào, chắc không đến mức coi mình như mấy con yêu tinh làm mụ mị đầu óc người khác đâu nhỉ.” Ngu Tố đẩy xe lăn, “Mình là cá tốt, chưa bao giờ hát mấy thứ mê hoặc tâm trí… Hmm? Phía trước…”
Tầng cao nhất vốn ít người, hơn nữa Ngu Tố còn đầy mùi biển mặn mòi, người ta muốn tàng hình làm việc còn không được.
Ngu Tố đi suốt một đoạn mà không thấy ma nào, chỉ khi nhìn thấy một dãy hành lang trong suốt lợp kính giống như nơi tiếp khách.
“Tới đây vài ngày rồi, lần đầu biết đến chỗ này.” Ngu Tố ngạc nhiên.
Cậu trước giờ luôn sinh hoạt dưới biển sâu, chính là mảng lục địa bên dưới, chưa từng gặp nơi nào như thế này.
Không giống sảnh lộ thiên, tuy bốn hướng đều là lợp kính trong suốt nhưng chỉ có một bên có tay vịn, giống một phòng hồi phục trị bệnh sợ độ cao.
Ngu Tố điều khiển xe lăn tiến lên hành lang lợp kính, khom lưng nhìn xuống: “Trời ạ… Thì ra mình luôn ở nơi cao thế này, chẳng trách nhìn mãi không thấy đỉnh.”
Từ nơi này nhìn xuống cũng không thấy ai.
Ngu Tố nhìn ngang dọc không thấy người, đây hẳn là nơi quan sát nên không có ai tới.
Ngu Tố chầm chậm lướt qua, sau đó chạm lên ống thép lạnh lẽo.
“Hmmm, cái này có thể chống đỡ cho mình nè…”
Thiên thời địa lợi nhân hòa, không chừng có thể luyện tập đi đường!
Ngu Tố nào thể ngồi im, liếc ngang liếc dọc không thấy ai thì càng yên tâm hơn, duỗi tay vịn lên xe lăn đứng lên.
“Cứ như vậy đã, đưa một phần dự án mới cho Ôn Biệt để anh ta tìm Giản Nhiêu Không thương lượng.” Trì Yến Hành di di bút trên mặt bàn.
Cấp dưới vội vàng gật đầu, sau khi bọn họ đi chưa lâu thì Trì Yến Hành bật tablet, dùng bút viết thứ gì đó lên.
Xong xuôi anh mới mở phần mềm theo dõi xe lăn lên, phát hiện Ngu Tố đã đi tới khu vực lợp kính.
Trì Yến Hành nhíu mày, không ngần ngại đi ra ngoài luôn.
Cùng một tầng nên khoảng cách không quá xa, đi mấy bước đã tới nơi cần tới.
Trì Yến Hành nán lại ở hành lang, thiết kế uốn lượn nên không thể nhìn ra Omega nhà mình đang ở đâu, cất tiếng gọi: “Ngu Tố ơi?”
Bên trong không hề có ai đáp lại.
Alpha trực tiếp đi vào trong, đi qua khúc cua mới thấy xe lăn vứt chỏng chơ.
Trên xe còn không có người.
Trì Yến Hành nhanh chân đi vào sâu hơn. Gió lạnh thổi qua, đi qua hình cung mới thấy dáng hình bé nhỏ vốn phải ngồi xe lăn kia.
Đôi tay mảnh khảnh vịn lên lan can, cả người không biết làm thế nào vắt vẻo ngồi lên trên đó, ngửa đầu dựa lên tường thủy tinh. Vẻ mặt thả lỏng vui sướng, giống như đang tung đôi cánh tự do.
Trì Yến Hành nhẹ nhàng bước tới.
“Ngu Tố.”
Ngu Tố nghe thấy có người gọi. Ánh mặt trời chiếu xuống, mái tóc mềm mại màu vàng bạch kim có một nửa đã bị chiếu thành màu trắng vàng.
Trì Yến Hành mê muội nhìn hàng mi cong vút của ai kia khẽ rung lên, đồng tử màu xanh lam lay động, dừng lại trên chính mình.
Vừa mờ mịt đầy ngây thơ, vừa trong sáng tới mức diễm lệ khiến người ta đắm say.
Đáy lòng Alpha nhảy lên, giống như bị ai đó nện cho một cú.
Anh không nói gì, chậm rãi lại gần chờ một lời giải thích.
Ngu Tố mơ màng sắp ngủ, thấy rõ người đi tới là Trì Yến Hành: “Anh sao lại tới đây? Làm việc xong rồi?”
Môi Trì Yến Hành nhếch lên: “Những lời này nên hỏi em mới phải. Ngu Tố, sao em một mình tới được đây? Đi bằng chân tới?”
Ngu Tố hoàn hồn: “À, vốn định cho anh một niềm vui ấy mà.”
“Niềm vui? Em có thể đứng dậy là niềm vui dành cho tôi?”
Trì Yến Hành chậm rãi nói.
Ngu Tố gật đầu vui vẻ: “Còn có thể đi hai bước.”
Trì Yến Hành vịn tay lên, dồn Ngu Tố vào lòng rồi cố áp chế xuống cảm giác kích động, khẽ ngẩng đầu lên nói: “Từ lúc nào? Sao không kể cho tôi?”
Ngu Tố ngượng ngùng: “Chính là cái hôm ngã trong phòng, lần đầu em phát hiện mình có thể mượn lực đứng dậy, chưa kịp nói ra…”
Chưa nói hết nhưng Trì Yến Hành đã hiểu rồi.
Chưa kịp nói vì anh nghiêm khắc răn dạy không cho cậu cơ hội giải thích, vậy nên… Ngu Tố mới buồn bã vậy sao?
Chưa kịp chia sẻ niềm vui đã bị la mắng, chẳng trách em ấy lại đau khổ như vậy.
Trì Yến Hành thu liễm vẻ lạnh nhạt, nhẹ nhàng nói: “Có thể đi rồi sao? Khôi phục bình thường rồi?”
Ngu Tố lắc đầu: “Chân vẫn hơi mềm, em chống lên lan can mới đứng được.”
“Phát hiện ra nguyên nhân không?”
Ngu Tố nghiêm túc chớp mắt: “Em cũng nghĩ rồi, em nghĩ là do thời gian nhưng không phải. Em có suy nghĩ hơi to gan, nhưng cần anh phối hợp nữa.”
Trước mắt Trì Yến Hành là khuôn cằm nhòn nhọn, bên trên là đôi môi vừa hồng vừa mềm mại: “Em nói đi.”
Ngu Tố ho khan hai cái, tự mình vén tóc sau gáy ra: “Anh cắn em đi, em nghĩ là do pheromone của anh đấy…”
“Pheromone biển sâu em thích nhất…”