“Tôi bắt đầu nuôi cá từ năm tuổi.” Trì Yến Hành đẩy cửa rồi nhìn Ngu Tố theo sau, “Nhiều năm trôi qua, thay đổi không ít lứa rồi.”
Ngu Tố lấy lại tâm trạng, hất cằm khiêu khích: “Đám cá hoang này có gì đẹp, đẹp sao bằng em chứ.”
Nhân loại không thể tự điều tiết cảm xúc tốt như vậy. Alpha mang theo tâm trạng hối hận vụng về dỗ dành: “Em lúc nào cũng xinh đẹp nhất.”
Ngu Tố gật đầu tán đồng: “Nói sớm không hơn à, em cũng không cần lúc nào cũng dính lấy anh.”
Trì Yến Hành sớm đã quen với mấy câu nói bâng quơ không tim không phổi của đối phương, trong lòng thậm chí còn có cảm giác cực kì an toàn.
Đây mới là Ngu Tố, Omega nên có tính cách kiêu ngạo trời sinh nhưng không gây khó chịu thế này mới đúng.
Ngu Tố lần đầu tới phòng của Trì Yến Hành, nhìn một vòng rồi phát biểu: “Mấy anh đẹp trai lạnh lùng đều thích kiểu trang trí thế này hả?”
Tường sơn xám xịt, giường trắng phớ. Không một màu sắc rực rỡ nào, chẳng có chỗ nào xứng với dung nhan của tổng tài bá đạo.
Trì Yến Hành: “Thẩm mỹ của tuổi .”
“Hiện tại thì sao? Nếu được sửa lại thì anh tính thiết kế thế nào?” Ngu Tố tò mò.
“Ít nhất thì tường cũng sẽ sơn thành màu trắng.”
Ngu Tố: “…”
Trắng gì mà sáng thế, mù cả mắt.
“Còn em ấy hả. Đương nhiên là treo sao biển năm cánh lên tường, trên bàn bày san hô trắng, tường đương nhiên sẽ sơn màu xanh lam xinh đẹp rồi.” Mỹ nhân ngư bé nhỏ huơ tay múa chân chỉ điểm, “Giường thì miễn cưỡng chấp nhận nhưng hơi đơn điệu, vỏ chăn nên có màu vàng mới đúng.”
Trì Yến Hành im lặng lắng nghe, không phát biểu ý kiến trước tổ hợp thẩm mỹ kỳ lạ củ Ngu Tố.
Ngu Tố nhìn một vòng mới nhớ ra đây là phòng người khác chứ không phải phòng mình, mình tới đây để xem cá cảnh.
“Ừm… Phòng của anh đương nhiên phải theo ý thích của anh rồi, địa bàn của anh cơ mà.”
Nào ngờ Trì Yến Hành lại đáp lời: “Không sao, ý tưởng của em thú vị lắm.”
Ngu Tố kinh ngạc: “Ồ, anh vẫn tiếp tục khen em?”
Khen cậu xinh đẹp xong còn khen cậu đầu óc phong phú.
Alpha vừa lỡ chọc người ta giận môi giật giật, giọng nói lạnh băng: “Tôi đang dỗ dành em.”
Quan tâm tới cảm nhận của đối phương, hỏi xem đối phương muốn gì, còn phá lệ dẫn người lên phòng ngủ mình xem cá cảnh. Đây chính là phương pháp dỗ người thương Tổng giám đốc Trì tạm nghĩ ra.
“Anh còn dỗ em? Ặc… Được rồi được rồi em tha thứ cho anh, không có chuyện gì lớn, cũng do em không để ý sử dụng mấy thứ đồ công nghệ cao. Còn nữa, đàn ông với nhau mà, mâu thuẫn là quá bình thường luôn.”
Hiện tại có thứ quan trọng hơn, cậu tăm tia đám cá hoang này vài ngày rồi!
Tổng giám đốc Trì mang tâm trạng kì lạ không thể thốt nên lời. Omega trời sinh mỏng manh mẫn cảm khôi phục nhanh tới vậy hả?
Anh cố bỏ ngoài tai nghi ngờ không đáng có, kéo cửa ban công.
“Em tự mình khôi phục cũng rất tốt.” Trì Yến Hành giọng nói vững vàng, “Thế nhưng tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Em lần trước chưa được nhìn cá, lần này tôi tự mình dẫn em tới xem để ổn định cảm xúc.”
Ngu Tố ôm mặt: “Thấy anh chủ động như vậy, em vui lắm.”
Cảm xúc ổn định xong thì nên tỉnh táo lại, chào hỏi xã giao đám cá hoang một chút.
Trì Yến Hành không nói chuyện, Ngu Tố tự điều khiển xe lăn ra ngoài: “Tới đây đi Trì Yến Hành, mau giới thiệu cho em đám sinh vật bé nhỏ kia…”
“Ừm.”
Trì Yến Hành thái độ vẫn dửng dưng như bình thường.
“Anh nói anh phân hóa giới tính năm tuổi?” Ngu Tố nhìn Trì Yến Hành lấy đồ ăn cho cá trong tủ lạnh ra.
“Ừm.”
“Vậy thì anh lợi hại lắm luôn đó. Nhỏ tuổi như vậy đã có pheromone độc nhất vô nhị, nói không ngoa nếu anh thường xuyên ra biển, chẳng cần giăng lưới cũng đánh được một đống cá.” Ngu Tố tỏ vẻ lão luyện.
Trì Yến Hành vặn lại: “Muốn vớt cá gì cũng được à?”
Ngu Tố: “Cũng không đúng lắm, có cá anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể với tới nha.”
“Hmm?”
“Nhìn thấy người sẽ sủi tăm, dù anh có thơm tho thế nào thì cá cũng có lý trí riêng của cá.”
Anh đẹp trai đáng giá, tự do vô giá.
Ngu Tố không muốn nói nhiều về đề tài này, chính cậu cũng cắn câu anh đẹp trai mất rồi.
“Thôi bỏ đi, để em anh nuôi thứ gì nào…” Ngu Tố nhìn cá trong hồ, “Trời ạ, em còn tưởng anh thích nuôi cá koi gì gì đó cơ, toàn cá biển thôi.”
Trì Yến Hành chia phần thức ăn cho cá: “Có gì lạ à?”
“Đúng mà. Thương nhân mấy người không phải chú ý nhất huyền học phong thủy này nọ hay sao? Cá koi mang ý nghĩa tốt, chủng loại trong hồ của anh chọn chẳng theo quy tắc nào, giống như giăng lưới đại rồi mang về nuôi ấy.”
“Nghe chú Hà kể còn tưởng nuôi chủng loại gì quý giá, không ngờ lại là mấy giống thông thường thế này.”
Có loài còn không ăn được cơ…
Khi Ngu Tố ở dưới đáy biển, nhìn thấy những loài này sẽ trực tiếp bỏ qua.
Trì Yến Hành tiến tới bên Ngu Tố, đưa cho cậu một đĩa đồ ăn cho cá được chuẩn bị tốt.
“Làm thế nào?”
“Thử đi, cho cá ăn cũng vui lắm.”
Ngu Tố à một tiếng nhận đĩa đồ ăn cho cá, không ném luôn mà đưa lên hít trộm một hơi.
Hể?
Sao lại thấy có mùi thơm thơm…
Ngu Tố nhỏ giọng làu bàu nhưng cậu sẽ không tranh ăn với đám lom dom không chung đẳng cấp với mình, tò mò rải thử một ít.
Nháy mát, một đám cá béo mầm lười biếng bu kín qua chỗ Ngu Tố.
Mắt Trì Yến Hành lóe lên, con ngươi hơi rũ xuống nhìn dáng hình bé nhỏ đang chăm chú cho cá ăn.
“Xấu quá… Hừm hừm, con kia thì được, không quá xấu. Trì Yến Hành, anh toàn nuôi mấy thứ kì lạ móc từ chỗ nào chui ra đấy?”
Ngu Tố vừa cho ăn vừa leo lẻo khua môi múa mép.
“Đều là người khác chọn rồi mang về.” Trì Yến Hành đáp.
Ngu Tố ồ một tiếng rõ dài: “Thì ra là vậy, em còn tưởng nuôi trong phòng ngủ đều một tay anh chọn lựa kĩ càng cơ.”
Trì Yến Hành: “Không chọn, để đó cho có thôi, đôi lúc ra nhìn để tĩnh tâm.”
“Đi làm áp lực lắm ư? Anh có tật xấu, hiểu rồi.” Ngu Tố vẫn cho cá ăn, cho ăn hết thì bỏ đĩa qua một bên phủi tay.
“Trì Yến Hành ơi, sao anh không nói gì hết?”
Sắc trời dần tối. Gió chạng vạng thổi từ lưng chừng núi tới, mặt nước khẽ dao động.
Ngu Tố nghe anh đẹp trai giọng nhàn nhạt đáp lại: “Tự dưng không muốn nói chuyện thôi.”
Ngu Tố à một tiếng xem như trả lời. Chắc không phải do cậu lỡ mồm nói bậy đâu nhỉ, đám cá hoang làm Trì Yến Hành tĩnh tâm vẫn ở trước mặt anh ta mà?
“Nhìn đám cá này không làm anh vui hơn hả?”
Trì Yến Hành không hề trả lời, ý tứ xem như chấp nhận.
Đáy lòng Ngu Tố dấy lên niềm vui, sau đó lại kéo tới một nỗi buồn bã thoáng qua. Cậu nghĩ tới việc Trì Yến Hành từ chối ở chung với mình. Alpha không thể nghe tiếng hát dịu dàng của mỹ nhân ngư, đám cá hoang cũng hết tác dụng…
“Có phải vài năm nhìn mãi rồi cũng chán?”
Người cá bé nhỏ nhịn không nổi dành chút đố kị cho mối quan tâm của anh đẹp trai.
“Chắc vậy.”
Ngu Tố nhìn đám cá biển kia, lại nhìn khuôn mặt của anh đẹp trai dần bị màn đêm bao phủ, cắn răng nói: “Anh đợi đấy, cho anh được chiêm ngưỡng phép thuật nhỏ.”
Trì Yến Hành quay đầu nhìn. Ngu Tố hít một hơi giống như hạ quyết tâm, lòng hoài nghi vô cùng như vẫn phải chớp mắt một cái.
“Em định làm gì?”
Ngu Tố vỗ vỗ ngực, bày ra tư thế mãnh cá: “Lần này để em dỗ anh.”
Trì Yến Hành: “…?”
“Nhìn này.”
Ngu Tố vươn ngón tay trắng nõn như bạch ngọc, gõ nhẹ lên thành pha lê của bể cá, tập trung tinh lực điều khiển sóng âm mà người bình thường không thể nhìn thấy hay nghe được.
Mặt nước xi xao, đá trang trí cũng run run theo nhưng Trì Yến Hành không hề để ý, chỉ để ý đến cảnh tượng đám béo ị lười biếng thường ngày giờ bùm bùm nhảy lên, nhốn nháo như trảy hội ăn tết.
Ngu Tố: “Đám cá béo..”
Đám cá vốn được nuôi nhốt giờ ùn ùn kéo tới chỗ ngón tay kia gõ lên, ngón tay Ngu Tố di tới đâu chúng bơi tới đó.
Trì Yến Hành không hold nổi, đáy mắt che giấu vẻ sợ hãi khó nói nên lời.
Đám cá… Giống như đang nghe lời Ngu Tố.
“Nói cho chúng mày biết nhé, tao thích người đàn ông trước mặt lắm nên cùng ‘thương lượng’ chuyện này…” Ngu Tố ghé vào bể cá nói nhỏ, tay cũng vẽ vài đường, “Phối hợp một chút, vẽ ra hình trái tim dỗ anh ấy, tao sẽ thương tình không ăn chúng mày.”
Một đám ngày thường vốn là vật cưng nhà giàu giờ ra sức xoắn xuýt lên lấy lòng Ngu Tố, nghe theo lời chỉ huy bơi đúng theo một đường trong làn nước.
Cá trong bể đủ loại màu sắc, bơi nối đuôi nhau tạo thành hình trái tim xiên xiên vẹo vẹo.
Trì Yến Hành ban đầu xúc động, sau đó lại cảm thấy có gì sai sai.
… Phòng tắm sũng nước, trân châu trong nhà bếp.
Omega thao túng cảm xúc quá tốt, thêm một màn biểu diễn này nữa.
Ngu Tố… Dường như mang trên mình rất nhiều bí mật mà anh không tài nào biết được.
(TBC)