Hơn một tuần nay Trì Yến Hành đều tan ca sớm, cơ bản thì cứ đúng giờ là về, có hôm còn gọi lái xe về trước cả tiếng đồng hồ.
Phong cách làm việc trái ngược của ông chủ lớn dấy lên một mùa dưa bội thu.
“Ồ không, mặt trời mọc đằng Tây hả? Ông chủ không OT? Không phải trong tháng này có hạng mục y tế mới à?”
OT: over-time, tăng ca a.k.a việc rất là quen thuộc với dân văn phòng như tôi haha…:))))
“Không OT thì cũng chả sao, mấy năm trước sếp Trì mà cật lực OT thì tòa office building của chúng ta sáng nhất cmn nơi này! Ai dám về sớm…”
“Mấy hôm nay mặt tay quản lý họ Vương hơi kì…”
“Là sao?”
“Giống như biết thứ gì đó kinh khủng lắm nhưng không dám mở mồm kể cho ai ấy.”
“Chú cũng phát hiện ra hả? Nè nè… Phải chăng là chuyện tốt của cái người trên đỉnh của chóp?”
Một người vừa đi pha tách trà về xen mồm góp vui: “Đùa gì thế mấy má? Vị kia có pheromone siêu cấp, khè cái uy áp đè chết người, Omega nào muốn tiền không muốn mạng?”
“Biết đâu đấy.” Một cô nàng đeo kính ngậm kẹo que nói, “Tìm được người định mệnh hoàn mĩ thì sao.”
“Xứng đôi hoàn hảo đầu đổ lên đó cô nương ạ, cái đầu lom dom kia cách nguyên cả bầu trời, còn đầu …”
“Chắc đi được nửa đường rồi đó.”
Tài xế lẳng lặng nhìn Trì Yến Hành ngồi ghế sau: “Tổng giám đốc Trì hôm nay về còn sớm hơn hôm qua nhỉ?”
Trì Yến Hành vẻ mặt cứng đờ nhìn đống văn kiện.
Từ khi cậu bé xinh đẹp họ Ngu dọn tới thì ông chủ trở nên thân thiện hơn nhiều, tài xế bạo dạn hỏi chuyện: “Ngu tiên sinh thật sự rất lưu luyến ngài đấy, mấy hôm nay vừa đúng giờ tan tầm sẽ ngồi xe lăn ở trước cửa chờ ngài về.”
Trì Yến Hành dừng tay ngẩng lên: “Vậy à?”
“Đúng rồi ạ. Ngu tiên sinh mỗi lần nhìn ngài mắt đều lấp la lấp lánh, giống như nhìn thấy canh cá cậu ấy thích nhất vậy. Tôi không biết phải nói sao nữa, dù sao thì…”
“Giống y như cún con.” Trì Yến Hành nhỏ giọng.
Tài xế không nghe rõ, hàm hậu nở nụ cười: “Chờ thân thể Ngu tiên sinh tốt lên ngài có thể dẫn cậu ấy chơi. Xung quanh biệt thự cũng chỉ có vài chỗ, văn phòng lớn náo nhiệt nhiều người, Ngu tiên sinh chắc chắn sẽ cực kì vui vẻ.”
Trì Yến Hành ban đầu nhíu mày, sau đó nghĩ tới lời của Ngu Tố ở bệnh viện.
[Em thích mùi hương của anh.]
[Ở nơi này cũng vậy, pheromone của anh có thể được an ủi.]
Khi ấy cục cưng bé nhỏ còn rụt rè một chút, giờ ngẫm lại mà xem…
Phải chăng ngay từ khi bắt đầu, Ngu Tố đã một lòng lúc nào cũng muốn ở cạnh anh?
Ngày đầu tiên anh đi làm lại thì ở nhà một mình hờn dỗi mất một buổi.
Ngón tay Trì Yến Hành cứng ngắc gõ gõ vài cái, bắt đầu suy nghĩ tới việc mang Ngu Tố nhà anh đi làm.
Ra ngoài nhiều hơn, không chừng sẽ có ích với việc hồi phục của Ngu Tố.
“Đề nghị không tồi.” Trì Yến Hành kí lên giấy tờ, “Tôi sẽ xem xét.”
Tài xế thụ sủng nhược kinh vâng một tiếng đáp lại.
Tới khi xe tiến vào sườn núi nhiều cây xanh, Trì Yến Hành sớm đã buông tablet trên tay xuống, một tay vịn lên thành ghế, một tay bóp bóp mi tâm.
Mất hai phút, anh muốn giơ tay định lấy thứ gì đó ở ô chứa đồ, xong lại thôi.
Tài xế thấy tiếng lạch cạch thì hỏi: “Tổng giám đốc Trì?”
Giọng nói Trì Yến Hành gằn xuống: “Nhanh lên.”
Tài xế rùng mình, đạp chân ga.
Đến cổng lớn biệt thự thì trán tài xế mướt mồ hôi, thở hổn hển mở cửa xe. Trì Yến Hành vẫy vẫy tay, người đứng sau nháy mắt rời khỏi vị trí.
Quản gia đang dẫn Ngu Tố tới vườn hoa nhỏ sau nhà tưới nước.
Ngu Tố nghe tiếng xe nổ máy thì biết quả lựu đạn khói mùi biển sâu nhà mình đã về, nhanh chóng tắt vòi nước điều khiển xe lăn ra đón.
“Trì Yến Hành ~”
Hôm nay anh không xuống xe trước. Ngu Tố áp lên cửa kính màu đen, chóp mũi xinh xảo cũng bị ép bẹp dí: “Trì Yến Hành? Anh có ở trong không?”
Quản gia vội kéo Ngu Tố: “Ngài áp lên cửa như vậy, Trì tiên sinh muốn ra cũng không nổi.”
Ngu Tố vỗ vỗ đầu: “Ui, cháu quên mất.”
Cậu vừa lui ra thì tiếng lạch cạch quen thuộc vang lên, ngay sau đó không khí bị bao phủ bởi cảm giác ướt át từ trong xe phả ra, nháy mắt chui vào mũi Ngu Tố.
Ngu Tố cẩn thận dò hỏi: “Trì Yến Hành… Anh có khỏe không?”
Alpha sải bước đóng cửa xe, một tay ôm tablet màu đen. Lông mi dài màu đen rủ xuống, cặp mắt sắc bén nay càng thêm âm u.
Sóng biển dữ dội, u ám tựa như sắp đổ mưa.
Trì Yến Hành khuôn mặt không cảm xúc, đi từng bước tới chỗ Ngu Tố.
Chàng tiên cá bé nhỏ sợ hãi nuốt nước miếng: “Chú Hà vẫn đang ở đây…”
“Không còn nữa rồi.” Trì Yến Hành mở miệng, thanh âm không còn trầm bổng du dương như xưa, giọng nói vừa nặng nề vừa khàn khàn.
Ngu Tố quay đầu. Quả nhiên, bốn phía chỉ còn cậu và Trì Yến Hành.
“Anh… Anh ổn chứ?”
“Tôi không ổn, Ngu Tố ạ.” Alpha hạ bả vai mình xuống, hơi thở ấm nóng quấn quýt bên tai Ngu Tố, “Tôi không hề ổn.”
Ngu Tố giật mình, muốn đẩy bả vai Trì Yến Hành ra nhưng người nọ đã trực tiếp bế cậu lên.
“Trì Yến Hành, anh từ từ đã!”
Tôi còn chưa có chuẩn bị tốt!
Trì Yến Hành y như một con sói đói, từng cử chỉ hành động đều mang theo sự hung dữ.
“Em đừng giãy dụa, tôi sẽ nhẹ nhàng.”
Xe lăn vứt chỏng chơ ngoài vườn, Ngu Tố bị ôm một mạch vào trong nhanh mồm: “Em biết anh muốn cắn, nhưng em cần chuẩn bị…”
Omega chỉ chỉ vào tủ lạnh: “Em xin anh đấy, chúng ta đi tới đó trước, em lấy một thứ thôi, cầu xin anh…”
Trì Yến Hành không để ý tới giọng nói nũng nịu của Ngu Tố, đổi tư thế ôm Ngu Tố trong lòng, một tay mở tủ lạnh.
“Em muốn lấy gì, mau lên.”
Ngu Tố nhân cơ hội chống lên tủ lạnh, nhanh chóng sờ soạng bên trong: “Dựa theo hợp đồng em sẽ để anh cắn, nhưng nhớ cho kỹ, không thể ăn sạch một bữa, để tăng khẩu vị em còn chuẩn bị cho anh một thứ tốt.”
Trán Trì Yến Hành giật giật, ăn trong một bữa? Tăng khẩu vị? Thứ tốt?
Dục vọng dày vò không cho anh nhiều thời gian. Trì Yến Hành không buồn nhấc chân lên phòng ngủ, trực tiếp đặt Ngu Tố lên bàn bếp.
Mùi vị của biển sâu len lỏi vào từng ngóc ngách, không khí lạnh lẽo từ lúc nào chẳng hay. Nhưng cái lạnh này không tới từ Alpha, mà là từ thân thể của Ngu Tố.
Trì Yến Hành một tay giữ gáy Ngu Tố, chóp mũi ghé sát vào làn da nõn nà mê người. Thời khắc pheromone phóng thích, anh mới có thể nắm bắt được một chút hơi thở của đối phương.
Giống như gió biển mùa đông gào thét mang theo cái rét bờ Bắc, từng tảng băng lớn trôi nổi trên mặt nước. Từng đóa hoa màu trắng đủ loại hình dáng hạ xuống.
Mờ mịt. Mỏng manh. Tựa như không khí không màu không vị, thế nhưng không hề vô hình.
“Ngu Tố…”
Ngu Tố vặn nắp, bàn tay bé nhỏ đã bị Alpha cưỡng chế đè lại ra phía sau.
“Đừng nghịch ngợm.”
Tôi đâu có nghịch ngợm!
Ngu Tố cả người nhũn ra không thể cử động. Cậu chỉ muốn thêm chút gia vị ăn sashimi thôi, ngồi im thì Trì Yến Hành sẽ coi như cậu đang hợp tác mà nương tay.
Nhưng cuối cùng thứ kia cũng không có đất dụng võ. Bàn tay lớn kia hơi dùng chút lực đã kéo Ngu Tố giấu vào trong áo vest rộng lớn. Phần đuôi tóc màu bạch kim của người cá theo động tác này bị rẽ sang hai bên, lộ ra một phần da thịt vùng cổ.
Trì Yến Hành say mê hít một hơi.
Tuyết đầu mùa, vừa mỹ lệ vừa mỏng manh.
Người thương định mệnh của anh lại có pheromone tương tự với anh, dù từ chân trời mà đến cũng không sợ giống như không khí không tài nào với tới, hòa mình vào biển sâu, tuy hai mà như một.
Trì Yến Hành thành kính đặt một nụ hôn, cẩn thận giống như đang hôn một bông tuyết nhỏ, níu lại hơi thở của chính mình, chỉ sợ bông tuyết kia tan thành nước.
Hơi thở của Ngu Tố cũng trở nên dồn dập: “Trì Yến Hành, anh có cắn không đấy? Em… Cảm giác kì lạ quá.”
Nóng quá rồi đấy. Trì Yến Hành ăn sashimi cũng bốc hỏa à?
Nhưng người đàn ông bên trên không hề để ý, ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của Omega. Ngu Tố vừa định nói gì thì cảm giác đau đớn ập tới, ngón tay nắm chặt lấy vai của Alpha.
Đau đau đau đau đau —
Cảm giác kỳ diệu khó kháng cự cuốn lấy hai người. Trì Yến Hành thở ra một hơi thoải mái. Đây là lần đầu anh rót pheromone vào một Omega, phản ứng của đối phương làm anh như lạc vào tiên cảnh.
Ngu Tố thì không có dư vị ngọt ngào như vậy. Chàng tiên cá bé nhỏ bị tập kích bất ngờ run rẩy vai, hốc mắt dần ươn ướt. Hơi nước chậm rãi ngưng tụ thành một hạt trân châu màu trắng rơi xuống, lăn một đường từ nếp áo vest của Trì Yến Hành, dọc theo đôi chân thon dài rồi xuống đất.
Tròn tròn nho nhỏ, chấm lên một nét trên thảm trải sàn tối màu.
Dịu dàng và cái lạnh thấu xương, tươi mơn mởn và nặng nề.
Không gì có thể so sánh với chỉ số xứng đôi tuyệt đối.
Trì Yến Hành buông Ngu Tố ra, vỗ nhẹ lên lưng cậu tựa như đang an ủi, chầm chậm trấn an người trong lòng vừa bị đánh dấu tạm thời.
“Đừng sợ, kết thúc rồi.”
(TBC)