Mùa đông của thành phố J thật sự lạnh quá.
Tuyết rơi dày đặc, trong phạm vi tầm nhìn chỉ có thể thấy một mảnh trắng xóa.
Lưu Hạ ngồi trước cửa sổ, bàn tay gõ phím đông lạnh tê cứng. Cô gập tay lại hà hơi, nhìn hàng cây um tùm qua cánh cửa.
Buổi chiều bệnh viện có một buổi hội thảo nghiên cứu, gian ngoài đang đăng kí thông tin, xác nhận danh sách. Đủ loại âm thanh ầm ĩ làm cô khó chịu. Lưu Hạ tạm dừng công việc, cầm ly trà vào gian trà nước lấy chút nước nóng. Sau khi máy điều hòa bị hư từ hôm qua, gian trà nước có máy sưởi càng trở nên vô cùng náo nhiệt. Lưu Hạ ngồi đó hong tay một hồi, đợi cơ thể ấm áp hơn mới cầm ly trà chuẩn bị về chỗ.
“Ấy, Hạ Hạ.” Tiểu Kiều quay đầu thấy cô, vẫy tay gọi: “Chẳng phải Hạ Hạ tốt nghiệp đại học Z ư, hỏi thăm tin tức thành phố Z sao không hỏi chị ấy.”
“Em muốn hỏi chị một chút, chị biết công ty kỹ thuật sinh vật Vạn Thiệu không?” Tiểu Kiều sấn tới, nháy mắt hai cái.
Lưu Hạ gật đầu.
Công ty kỹ thuật sinh vật Vạn Thiệu là công ty của thầy Thiệu Túy, cô từng nghe buổi tọa đàm của Thiệu Túy ở trường. Càng đừng nói giảng viên của cô và Thiệu Túy là bạn cùng lớp, quan hệ thắm thiết, cho nên đám sinh viên bọn họ đều có quan hệ sâu xa với công ty kỹ thuật sinh vật Vạn Thiệu.
Mắt Tiểu Kiều sáng ngời, cười tươi tắn: “Vậy chị nói cho tụi em nghe chút đi.”
Lưu Hạ nhìn dáng vẻ mê trai của cô nàng thì thấy hứng thú, lấy ngón trỏ nhấc cằm Tiểu Kiều rồi hỏi như đùa giỡn: “Tiểu yêu tinh lại để ý công tử nhà nào rồi, hửm?”
Tiểu Kiều bị cô chọc cười, bèn phối hợp chớp chớp mắt: “Dáng dấp của các công tử nhà Vạn Thiệu đều rất tuấn tú.”
Lưu Hạ nheo mắt, ôm eo Tiểu Kiều kéo lại gần, nói bằng giọng điệu chơi bời: “Có tuấn tú như ta không? Chỉ một lát chưa gặp, Kiều cô nương đã đứng núi này trông núi nọ, thật sự quá tổn thương trái tim của Lưu mỗ.” Dứt lời, gian trà nước chợt yên tĩnh.
Lưu Hạ không nhận ra, vừa thả Tiểu Kiều vừa lắc đầu như thất tình, cầm ly trà xoay người ra đi. Mới bước một bước, thấy người đang đứng ở cửa xong, cô kinh ngạc như bị sét đánh.
Chia tay đã lâu, Lưu Hạ thật sự không ngờ… lúc cô gặp lại Lý Việt ở thành phố J, sẽ…lúng túng như vậy. Tuy rằng Lý Việt chỉ đến gian trà nước rót một cốc nước rồi vội vàng đi ngay, nhưng ánh mắt cười như không cười ấy đã để lại bóng ma không thể xóa nhòa, làm cho hiệu suất làm việc của cô giảm đến điểm thấp nhất trong lịch sử.
Lưu Hạ và Lý Việt là thanh mai trúc mã, thanh xuân của cô tên là Lý Việt.
Họ lớn lên cùng nhau, học chung cấp một, học chung cấp hai, học chung cấp ba, học chung đại học, ngay cả học nghiên cứu cũng cùng với nhau. Trong khoảng thời gian gần hai mươi năm, họ luôn có mặt trong cuộc sống của đối phương. Nhưng khi Lưu Hạ đang đi học, bà ngoại ở thành phố J bệnh nặng, bắt đầu từ lúc cô theo mẹ về chăm sóc bà, tất cả đã thay đổi.
Công việc của ba bị sa sút, cơ thể không khỏe, bà ngoại lại bệnh nặng. Mọi gánh nặng cuộc sống đột nhiên dồn ép, đầy bất ngờ. Mẹ rơi vào hai sự lựa chọn khó khăn, lúc đó Lưu Hạ chọn tạm nghỉ học, ở lại thành phố J chăm sóc bà ngoại. Cô từ chối lời cầu hôn của Lý Việt, cũng xé nát bản kế hoạch ước mơ của hai người. Hai con người vốn gắn bó chẳng thể tách rời, cứ thế chia tay, đường ai nấy đi. Mặc dù Lưu Hạ không cố tránh mặt Lý Việt, nhưng sau khi chia tay họ xem nhau như người lạ. Ngay cả cô cũng không nhớ, đã bao lâu chưa từng gặp lại anh.
Hai năm trước, Thích Niên thường giả vờ vô ý nhắc đến chuyện có liên quan với Lý Việt, nhưng sau khi nhận ra nó là một loại giày vò đối với Lưu Hạ, cô ấy im lặng không nói nữa. Vì thế, cô cũng không biết tình hình hiện tại của anh, cũng không biết hôm nay anh sẽ xuất hiện ở đây.
Buổi tối lúc trò chuyện video với Thích Niên như thường lệ, Lưu Hạ giả vờ lơ đãng nói: “Gần đây có hội thảo nghiên cứu, bận đến nỗi mình muốn sứt đầu mẻ trán.”
Người đối diện vẫn xoa đầu, vuốt đuôi Thất Bảo lập tức vểnh tai lên: “Bận đến sứt đầu mẻ trán?”
“Ừa.” Lưu Hạ cười cười, nhét quýt vào miệng rồi trầm giọng: “Mình nói này sư mẫu, cậu có chuyện gì giấu mình à?”
Thích Niên bỗng chột dạ, xoa lông ngực Thất Bảo và đảo mắt: “Mình thì có chuyện gì giấu cậu?”
Nói xong, dường như nghe thấy một tiếng quát nhẹ rất không đồng ý. Một giây sau, Lưu Hạ thấy Kỷ Ngôn Tín xuất hiện trong video. Anh ta ngồi xuống cạnh Thích Niên, quan sát cô vài lần rồi lạnh nhạt nói: “Lý Việt đến thành phố J, nếu không có gì bất ngờ thì hôm nay hai người hẳn là đã gặp nhau.”
Ở trước mặt thầy Kỷ, dáng vẻ kiêu căng của Lưu Hạ đều bị diệt sạch, lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Buổi trưa gặp rồi.” Phương thức gặp gỡ lại còn khó coi…
Kỷ Ngôn Tín “Ừ” một tiếng, hiển nhiên cũng không thích nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác. Thấy Thích Niên còn không đàng hoàng, anh ta nhéo nhẹ vào gáy cô gái tỏ vẻ cảnh cáo: “Từ trước đến nay, Thích Niên luôn quan tâm quá độ về chuyện của em và Lý Việt.”
Lưu Hạ vội vàng nịnh hót: “Không đâu không đâu, em biết Thích Niên mà.”
Kỷ Ngôn Tín cong khóe môi, dường như đang đợi những lời này của cô, bèn cười khẽ: “Vậy em hãy nhanh chóng xử lý tốt vấn đề giữa hai người, đỡ để cô ấy phải quan tâm nữa.”
Lưu Hạ ngơ ngác…
Cô nể tình thầy trò nên khách sáo một chút thôi, sao lại biến thành cô làm Thích Niên quan tâm?
Hình như cảm thấy Lưu Hạ chịu “tổn thương” chưa đủ, Thích Niên theo thầy Kỷ hai năm đã trở nên nham hiểm rất nhiều, lập tức bổ đao: “Lệnh thầy như núi, nếu cậu không xử lý tốt, mình sẽ để Thất Bảo cứng rắn can thiệp.” Lưu Hạ nghẹn máu, cấp tốc tắt video.
Mấy năm qua, phương diện làm cô tức chết của Thích Niên vô cùng có tiến bộ!
Tuy nói thế, nhưng vấn đề là khi Lưu Hạ gặp phải Lý Việt, thông thường đều sẽ giật mình.
Dưới tình huống chưa xác định được nguyên nhân, cô chỉ có thể mặc áo giáp kiên cố, cho rằng tất cả đều chưa xảy ra, bình tĩnh mà đối mặt. Lúc vô ý chạm phải tầm mắt của Lý Việt, cô đều bắt mình cố gắng đến lúc anh dời mắt trước mới thôi. Lúc cần giao lưu thảo luận, cô sẽ luôn nở nụ cười, ra vẻ nói chuyện tự nhiên ngay thẳng.
Không ai nhận ra sự khác thường và ngụy trang của cô.
Đến khi…
Đến khi Lưu Hạ nhận được lệnh điều động tới công ty kỹ thuật sinh vật Vạn Thiệu.
Sự bình yên mà cô vẫn luôn che đậy cuối cùng vỡ vụn.
Lúc nhận cuộc điện thoại đầy tức giận của Lưu Hạ, Lý Việt mới vừa trở lại khách sạn. Anh kéo màn cửa sổ ra, nhìn bóng đêm bên ngoài một hồi lâu, chờ cô phát giận xong mới bình tĩnh đáp trả: “Anh đang ở khách sạn, có gì thì nói thẳng trước mặt đi.”
Một cú đánh vào bông vải, Lưu Hạ tức ói máu.
Cô tức tối vọt thẳng đến khách sạn của Lý Việt, đợi gõ cửa xong, thấy anh đứng trước cửa, cả bụng lửa giận muốn bùng nổ lập tức bị thổi sạch, một tia lửa cũng không còn.
Lý Việt lùi về sau một bước để cô đi vào.
Gian phòng khách sạn đầy đủ thiết bị, cách cửa không xa có một quầy bar nhỏ. Anh mang dép, giẫm lên tấm thảm mềm mại: “Đồ uống và rượu đều hơi lạnh, để anh nấu trà hoa quả.” Dứt lời, Lý Việt ngước mắt nhìn Lưu Hạ vẫn còn đứng ở cửa, nhíu mi hỏi: “Không vào ngồi à?”
Lưu Hạ buồn bực, mấy ngày nay cô còn đắc ý vì mình có thể bình tĩnh như thế. Nhưng khi thấy sự ung dung của Lý Việt, cô biết rằng, cấp độ của mình chả là gì trước mặt anh. Cô tới để hỏi tội, ai ngờ tên này lại xem như không có gì, nên chào hỏi thì vẫn chào hỏi, nét mặt không chút gợn sóng. Trong nhất thời, lại làm Lưu Hạ không hiểu anh đang nghĩ gì.
“Nếu như vì chuyện công việc…” Anh đặt ly thủy tinh xuống trước mặt cô, còn mình bình tĩnh nhấp một ngụm nước, sau đó mới tiếp tục nói: “Hạng mục nghiên cứu lần này, ông chủ rất coi trọng. Vốn đã quyết định cả tổ thí nghiệm nuôi cấy, lần này anh đến không chỉ để tham gia hội thảo nghiên cứu mà còn đến để khảo sát.”
Lưu Hạ nhíu mày, chà chà ngón tay vào thành ly, không nói gì.
Lý Việt để ý động tác nhỏ của cô, biết đây là thói quen khi cô cáu kỉnh không yên, bèn từ từ thuyết phục: “Đề xuất của anh không hề xen lẫn chút tình cảm riêng tư nào, em biết đấy, bàn về hợp tác làm thí nghiệm, không ai ăn ý bằng em.”
Lông mi Lưu Hạ rung rung, nhanh chóng ngước lên nhìn anh. Lúc giao hội với ánh mắt đầy thâm ý của anh, cô thoáng khựng lại rồi hít một hơi thật sâu: “Trước đó anh cũng không nói với tôi, tôi…”
“Hạng mục này anh có quyền chủ đạo.” Lý Việt cắt ngang.
Anh đi ra từ sau quầy bar, ngồi xuống bên cạnh cô. Khoảng cách đột nhiên bị kéo gần làm Lưu Hạ khó thở, định lùi về sau. Không ngờ, cô vừa nảy ra ý định thì dường như Lý Việt đã nhìn thấu. Anh giơ tay chống lên thành ghế, sức lực không mạnh không nhẹ, nhưng lại làm cô không thể nhúc nhích.
Lưu Hạ lập tức nổi nóng.
Ban đầu cô định lật bàn tranh cãi một trận, kết quả lửa bị dập tắt. Từ khi cô bắt đầu bước vào gian phòng này, cô đã bị áp chế đủ điều. Vừa nghĩ đến đó, cô lại có thêm sức mạnh, cười lạnh: “Vậy có lẽ anh đã quên thân phận của chúng ta bây giờ lúng túng cỡ nào, trước đây đúng là chúng ta phối hợp ăn ý, nhưng bây giờ chắc chắn là không.”
Lý Việt nghiêng đầu nhìn cô, lúc đối mặt với đôi mắt đen nhánh phẫn nộ của Lưu Hạ, anh vẫn cười: “Nhiều năm như thế, anh lại vẫn thích dáng vẻ hung hăng này của em.”