Thích Niên nào dám nói thật những lời này của Kỷ Ngôn Tín cho Lưu Hạ, cô cầm di động, cứng đờ tựa vào thành ghế, cả quá trình chỉ đáp "dạ vâng vâng", chột dạ không dám nhìn mặt Lưu Hạ.
Đợi đến khi cúp máy, sau lưng đã thấm đầy mồ hôi lạnh.
Lưu Hạ cắn ống hút, nhìn chằm chằm Thích Niên. Mãi đến khi cô cúp điện thoại, cô nàng mới cười cười: "Mình thấy tối nay khỏi gọi Lý Việt nữa, hai chúng ta đến quán nướng dưới lầu ăn một bữa."
Lông mày Thích Niên đều nhíu lại: "Nhưng Lý Việt đã đi rồi...."
Thích Niên vừa dứt lời không bao lâu, chuông cửa đã nương theo tiếng chào "Hoan nghênh đến với trà sữa Tiểu Phô" của cửa hàng trưởng vang lên.
Hai người quay lại nhìn.
Lý Việt đang đứng ở cửa ra vào, ánh mắt nhìn thẳng về phía Lưu Hạ.
Xong!
Thích Niên rốt cục thở dài một hơi, xem như tối nay cô tránh được hình phạt bức cung của Lưu Hạ rồi.
Thích Niên đã đặt một bàn ở quán lẩu mới mở gần trường từ trước. Chỗ ngồi trên lầu hai, từng bàn riêng biệt với nhau, trông rất được. Lần lượt chọn đồ ăn xong, không khí lúng túng lập tức tràn lan.
Đây là lần đầu ba người cùng đi ăn lẩu trong tình huống im lặng tuyệt đối.
Không biết có phải do uống trà sữa hay không mà cổ họng Thích Niên có hơi khó chịu, cô vừa hắng giọng một cái, hai người kia lập tức giương mắt nhìn cô. Thích Niên sững sờ, bóp cổ họng đau rát của mình: "Họng hơi khó chịu...hai người đừng căng thẳng, đừng căng thẳng."
Lý Việt đứng dậy, lật cái ly úp ngược trên bàn lên, nhấc ấm trà rót cho Thích Niên: "Uống một ngụm trà đi."
Thích Niên nhận lấy rồi lặng lẽ liếc nhìn Lưu Hạ, thấy cô nàng cúi đầu chơi game, làm bộ như không để ý không quan tâm thì nhíu mày nhức đầu.
Con bé chết tiệt...rõ ràng sốt ruột muốn chết mà còn giả vờ!
Cô nghiêng đầu nhìn Lý Việt ngồi đối diện. Trong quán hơi nhiều, ngồi một lúc thì bắt đầu nóng. Lý Việt cởi áo khoác treo trên ghế, lúc gặp phải ánh mắt dò xét của Thích Niên thì cậu hơi ngẩn ra, cười nói: "Sao nhìn mình như thế?"
Mới hơn nửa tháng mà thôi, Lý Việt nhìn gầy đi không ít, gương mặt thanh thoát dưới ánh đèn càng ốm hơn. Thích Niên cầm ly trà, hít một hơi: "Thấy cậu gầy không ít mà chẳng có ai đau lòng cả."
"Gầy không tốt à? Tuổi này mà mình còn béo nữa thì không thể kiểm soát được mất." Lý Việt cũng rót cho Lưu Hạ một ly trà rồi đỡ đế ly đưa sang, nhìn rất tự nhiên.
Thích Niên không nhịn nổi mà nhéo đùi Lưu Hạ ở dưới bàn. Lưu Hạ bị cô nhéo đến nỗi nhíu mày, giât giật môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Không khí mất tự nhiên này cứ duy trì như thế đến khi nồi lẩu được đưa lên.
Ba người cũng không phải thích ăn cay lắm nên đã kêu một nồi nước lẩu bình thường. Bỏ nguyên liệu vào nồi xong, Thích Niên lấy cái đĩa nêm nếm gia vị cho đồ ăn của mình.
Đúng là giờ cơm, dù là lầu một đại sảnh hay lầu hai đều vô cùng sôi nổi.
Thích Niên nêm nếm hết gia vị, lại tiện tay đi lấy một bình giấm về.
Cùng lúc đó, Kỷ Ngôn Tín theo giáo sư Thẩm lên lầu, khóe mắt vừa liếc thấy một bóng dáng thân quen nhưng quay đầu lại đã chẳng thấy đâu, ngoại trừ ánh đèn màu nóng thì hành lang không một bóng người.
Trở lại bàn, Thích Niên nhìn hai người vẫn tỏ ra lạnh nhạt kia rồi ngồi xuống ăn hết phai phần thịt bò cuốn.
Lý Việt đang định cầm chén lấy thêm gia vị thì Lưu Hạ đã nhanh chóng thả điện thoại, vì thả hơi nhanh cho nên điện thoại đập một phát xuống bàn. Thích Niên giật mình, tưởng rằng Lưu Hạ đập bàn bèn vội vàng nhét thịt bò vào miệng, sau đó quay đầu lại nhìn. Vẻ mặt Lưu Hạ khó chịu, ngón tay nắm chặt cái chén hiện rõ khớp xương. Cô nàng nhìn thẳng vào Lý Việt vài giây rồi đẩy ghế ra: "Mình đi lấy chút gia vị."
Đến khi cô nàng ra ngoài, Thích Niên mới: "...Ồ."
Sau đó, cô nhìn Lý Việt vẫn bình tĩnh như trước: "Vẫn chiến tranh lạnh, chưa làm lành à?"
Lý Việt lườm cô: "Nếu như không phải cậu giơ tay thề là tối nay Lưu Hạ không tới, có lẽ bây giờ mình đang ở nhà rồi."
Cậu lấy muôi chung vớt khoai tây của Thích Niên lên, giọng điệu không vui: "Cho nên, nếu cậu còn hành động thiếu suy nghĩ, mình sẽ không khách khí với cậu."
Thích Niên bị giọng điệu của Lý Việt làm nghẹn họng, ngẩn ra một hồi: "Cho nên cậu chê mình xen vào việc của người khác hả?"
Lý Việt không nói gì, nghiêm túc ăn hết một miếng ngó sen.
Lòng Thích Niên lập tức khó chịu, cô rũ mắt, tay nắm đũa hơi run run: "Ừ, mình biết rồi."
Yên lặng một lát, Lý Việt bất đắc dĩ lên tiếng giải thích: "Chuyện của mình và Lưu Hạ không phải chỉ cần cậu hẹn tụi mình ra ăn là có thể giải quyết được. Gần đây tính mình không tốt lắm, nói nặng lời...."
"Không sao." Thích Niên hít một hơi thật sâu. Cô ngồi gần nồi lẩu, bị khí nóng bốc lên làm mắt cay cay. Thích Niên nháy mắt mấy cái, lặp lại: "Không sao."
Lưu Hạ điều chỉnh tâm trạng xong mới trở về, bước chân vốn nhẹ nhàng thoăn thoắt cũng bị bầu không khí nặng nề làm chậm lại. Cô nàng ngồi xuống, hỏi Thích Niên bằng ánh mắt: Sao thế?
Thích Niên lắc đầu, cầm cái chén không đứng lên: "Mình đi tìm ông chủ lấy chút nước sôi."
Lấy cớ thiếu kĩ thuật như vậy mà cô cũng có thể nói một cách nghiêm túc.
Lưu Hạ thắc mắc liếc nhìn Lý Việt, lúc vươn tay định kéo cô lại thì ngay cả một góc áo cũng không bắt được.
Khi đi ra Thích Niên không mặc áo khoác, đứng ở trước toilet một hồi cũng thấy hơi lạnh. May mắn có mang điện thoại di động. Do dự thêm vài phút, Thích Niên vẫn nhắn tin cho Kỷ Ngôn Tín. Ai bảo cô ngu ngốc chạy đến làm gì...giờ thì chán muốn chết!
Thích Niên: "Gâu gâu gâu >w