[Mỹ Nhân Hệ Liệt Quyển I] Ta Xuyên Thành Mỹ Nhân Đệ Nhất!

chương 30: hành trình tìm đường ra của nhân vật chính

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ban đêm.

Nhiệt độ trong hang động dần dần hạ xuống, đống lửa cháy tí tách căn bản không xua đi được bao nhiêu cái lạnh, Lục Trì Mạn kéo áo choàng che kín toàn thân, buồn chán chọc chọc mấy hòn than đỏ rực.

Vân Du ở đối diện hắn nhắm mắt ngồi thiền!

Hắn cũng không hiểu em trai nhỏ này không luyện kiếm, lại đi ngồi thiền cái gì?

"Vân Du này! Ta có chuyện này muốn hỏi!" Lục Trì Mạn quá buồn chán, chợt nhớ đến mấy anh em hồn ma đã nói qua người của Minh Gia đều có năng lực nhìn thấy linh hồn người chết, hôm trước vì gặp được cố nhân mà quên mất hỏi chuyện này: "Ta nghe qua Minh Gia các người có năng lực đặc biệt nhìn thấy linh hồn người chết, đây là thật sao? Ngươi có năng lực này không?"

"Hả?" Vân Du bị gọi tỉnh từ trên cõi tiên ngơ ngác như con tê giác, ngây người định hình lại một lúc lâu mới bừng tỉnh, hỏi lại: "Tiểu thư từ đâu nghe được?"

"Linh Lung thôn đó!" Lục Trì Mạn mở to mắt nói nhảm.

Cũng không phải hắn giấu giếm cái gì, mà loại năng lực huyền huyễn thế này xuất hiện ở thế giới bình thường có chút không hợp lí.

Vân Du nhìn hắn một chút không hiểu là có ý gì, nhưng câu trả lời còn thật thẳng thắn: "Cái đó là giả thôi, một chút thủ thuật che mắt ấy mà, loại năng lực khác thường như thế có một hai người thì còn có thể tin chứ nhiều người cùng biết tiểu thư còn tin tưởng sao?"

Lục Trì Mạn miễn cưỡng kéo khóe môi nhấc lên một nụ cười, biểu cảm cạn lời: "…Ồ!" Nếu ngươi là ta, ngươi chắc chắn sẽ nghĩ khác, một kẻ trải qua quá nhiều kịch bản cẩu huyết đứng trước một vấn đề gây tranh cãi, trong đầu đều xuất hiện rất nhiều thuyết âm mưu!

Hơn hết, ngươi cũng đừng coi thường mẹ ruột, tất cả mọi tình tiết tưởng rằng không thể nào xảy ra, mẹ ruột đều có thể hóa thành thật, hơn nữa còn đặc biệt hợp logic.

Giống như vách đá nằm giữa Minh Gia với Ma Giáo kia, vì sao mà bao nhiêu chỗ nó không nằm mà nhất định phải nằm ở chỗ đó?

Chính là để cho tình tiết đi xa thêm một chút, viết thêm được một đoạn.

Loại thủ đoạn thiếu liêm sỉ này hắn còn lạ gì?

...

Vân Lăng thành.

"Mộc Y Mạn" ngồi trong trà lâu, nghiêm túc lật xem sổ sách.

Hoa Lạc Vũ ngồi bên cạnh mỉm cười, một tay chống cằm nhìn chăm chú, một tay xiên táo, chốc chốc lại đút cho tiểu nương tử của y một miếng, thập phần chu đáo.

"Mộc Y Mạn" nhìn đống ghi chép chằng chịt, có cảm giác đầu to ra gấp đôi.

Hắn ta hôm qua vừa tới nơi này, lật tìm trong đống tấu chương tìm ra được một cái tố cáo Thái thú thành Vân Lăng tham ô công quỹ, kết quả chính là bây giờ hắn ta phải ngồi đây kiểm tra lại sổ sách ghi chép, xem có tìm ra được manh mối gì không.

Loại công việc này thật sự quá mức nhàm chán còn mệt mỏi.

Muốn bỏ cuộc!

"Tiểu nương tử!"

"Mộc Y Mạn" ngừng suy nghĩ, định thần lại thì thấy Hoa Lạc Vũ lắc qua lắc lại một miếng táo trước mặt mình.

"Mộc Y Mạn" cực kì muốn chửi thề, há miệng ăn táo: "…" Ta nghi ngờ y muốn nuôi béo ta, hơn nữa người này giống như vô cùng rảnh rỗi, từ sáng đến tối y ngoài đút đồ ăn cho ta thì chính là chống cằm suy nghĩ thất thần!

Hoa Lạc Vũ hỏi: "Tiểu nương tử có tìm được manh mối gì không?"

"Không có!" Ta cảm thấy cứ xem thế này không phải là cách, phải làm theo cách khác thôi: "A Vũ! Ta nghĩ là xem mấy cái này không bằng đi khảo sát thái độ của dân chúng, quan trọng nhất là phải tìm ra chỗ công quỹ mà gã quan kia đã nuốt riêng! Loại sổ sách này gã dám đưa cho ta xem thì chắc chắn sẽ không có chứng cứ gì lưu lại nữa đâu!"

"Hì! Tiểu nương tử thật là thông minh!" Hoa Lạc Vũ cười híp mắt, cưng chiều kéo "Mộc Y Mạn" rời khỏi trà lâu: "Đi thôi! Chúng ta đi xem dân chúng nơi này một chút, xem thái độ của họ thế nào!"

Sau đó còn bổ sung thêm một câu: "Nàng vừa ăn xong khá nhiều đồ ăn, đi lại cho tiêu bớt một chút, lát về còn ăn bữa chiều, chiều nay ăn gà hầm hạt sen nhé, lâu rồi không ăn món đó!"

"...Ừ!" Lại ăn! Ăn cái định mệnh chứ ăn!

Đồ con lợn Lục Trì Mạn chết tiệt!

...

"Hắtttt --- xì!"

Lục Trì Mạn dụi mũi, đồ điên nào mẹ nó lại nói xấu hắn nữa không biết? Hắn nhớ rằng hắn chưa hề đắc tội với ai đâu, ăn no rửng mỡ à?

"Tiểu thư sao thế?" Vân Du nhìn sang, quan tâm hỏi: "Cảm lạnh sao?"

Hỏi còn chưa xong, tay đã cởi áo choàng xuống khoác lên vai hắn.

Nhanh đến nỗi mà hai chữ "không sao!" của Lục Trì Mạn còn chưa kịp bật ra thì bên vai đã nặng thêm kha khá.

Lục Trì Mạn: "…" Nhanh như thế là muốn đi ăn cướp à? Ta nói cũng chưa kịp nói!

Hắn với em trai nhỏ này sáng sớm liền rời khỏi hang động, bắt đầu nửa sau của hành trình, bây giờ sắc trời đã dần ngả về chiều, hắn thế mà đã đi gần hết một ngày.

Lục Trì Mạn không thể ngờ tới, hắn có một ngày sẽ đi bộ được một quãng đường siêu dài tới mấy ngày như thế, đặc biệt còn trong tình trạng phần cứng siêu yếu ớt chứ không phải cơ thể nóng bỏng ở thế giới cũ của hắn.

Hơn nữa hắn còn có một thắc mắc: "Vân Du này, nơi này vì sao đường đi lại rõ ràng như vậy? Ta tưởng rằng nơi này vẫn cách biệt với bên ngoài, không có ai tới!"

"Chuyện đó à?" Vân Du đi trước hắn một chút, vừa đá một vài hòn đá hoặc cành cây ngáng đường sang một bên, vừa đáp, ngữ điệu cũng không nghe ra ý vị gì: "Linh Lung thôn tuy nói là cách biệt với bên ngoài nhưng có một số thứ vẫn cần từ bên ngoài đưa tới, thế nên hàng năm đều có những đợt thương nhân bên dưới chân núi Bạch Vân mang đồ tới tận hang động hôm qua chúng ta nghỉ chân để trao đổi!"

"Trao đổi?" Sống cách biệt với bên ngoài không phải là nên tự cung tự cấp sao? Trao đổi hàng hóa là cái dạng gì? Lục Trì Mạn càng thêm khó hiểu: "Linh Lung thôn lấy cái gì để trao đổi?"

Vân Du đáp như đương nhiên: "Vàng đó! Trong Linh Lung thôn có mỏ, rất nhiều vàng!"

Lục Trì Mạn: "…" Câm nín!

...

Minh Gia.

Đại thúc đẹp trai trong suy nghĩ của Lục Trì Mạn hôm nay đón tiếp hai vị khách không mời mà tới.

Hai vị này không phải ai xa lạ, chính là cha con thôn trưởng Linh Lung thôn.

Lục Trì Mạn nếu còn ở chỗ này chắc chắn sẽ nhận ra hai cha con này, bởi vì mới đây thôi, vị tiểu thư A Liên này chính là muốn cưới hắn, và lão cha của nàng còn muốn hắn sinh cháu cho ông ta.

Thôn trưởng cười ha hả, chào hỏi: "Lục huynh, đột nhiên tới làm phiền ông, thật ngại quá!"

"...ha ha, Bùi huynh sao lại nói thế, huynh đến nơi này của ta là vinh hạnh của ta rồi!" Ông cmn thể hiện một chút ngại ngùng xem nào? Chỉ giỏi nói nhảm!

Lục Lâm vui vẻ đón tiếp, nói vài câu khách khí với thôn trưởng, nhưng trong lòng sớm đã lật mười tám đời tổ tông nhà ông ta lên chửi thầm, cuối cùng vẫn phải hỏi: "Chẳng hay Bùi huynh hôm nay tới chỗ ta là có chuyện gì?"

"Xem Lục huynh nói kìa, chúng ta tốt xấu gì cũng đã có mười năm hàng xóm với nhau, đến thăm nhau một chút là phải có việc mới đến sao?" Bùi Chính Nghĩa cười giả lả, tỏ vẻ ông đây là người như thế sao? Quay đầu liền nói cho Lục Lâm biết ông đây chính là người như thế: "Sự thật thì ta đúng là có chuyện cần nhờ, cũng khá quan trọng!"

"…" ha ha!

Thấy qua nhiều kiểu lật mặt, chỉ chưa từng thấy loại nào lại lật mặt nhanh thế này!

Lục Lâm cứng ngắc nặn ra một nụ cười: "Bùi huynh mời nói!"

"Vậy ta không nói nhảm nữa!" Bùi Chính Nghĩa chỉ tay vào nữ nhi bảo bối ngồi bên cạnh, vào vấn đề chính: "Nữ nhi của ta hôm trước nhìn thấy một cô nương cực kì xinh đẹp từ bên ngoài tới, nghe nói là khách của quý của Minh Gia, thế nên hôm nay chúng ta tới là muốn gặp cô nương đó để nói chuyện một chút! Không biết có được không?"

"Ồ! Ra là thế!" Lục Lâm bừng tỉnh, cái lão già họ Bùi này trước giờ có bao giờ nói chuyện lịch sự như thế, hóa ra là vì tiểu thư của ông mà tới.

Nếu là vì tiểu thư mà đến, vậy thì tất nhiên là không thể đồng ý rồi!

Đừng nói là bây giờ tiểu thư của ông đã đi rồi, cho dù còn ở đây, hai cha con này cũng đừng mơ được gặp.

Lục Lâm mỉm cười tỏ vẻ ái ngại, lưu loát từ chối: "Ngại quá Bùi huynh, cô nương mà huynh nói đó là tiểu thư thất lạc nhiều năm của chúng ta, tính tình của nàng cũng không được tốt lắm, không thích gặp người lạ, hôm nay huynh tới sợ là vô ích rồi!"

Ném một hòn đá rồi lại ném một viên đường, ân cần hỏi: "Nhưng mà chuyện huynh muốn nói với tiểu thư của chúng ta là chuyện gì, nếu rất quan trọng ta có thể giúp huynh hỏi nàng một chút!"

"A! Tiểu thư của Lục huynh sao?" Bùi Chính Nghĩa có vẻ kinh ngạc, xong lại nhìn nữ nhi bảo bối im ắng hỏi.

Cô nương A Liên nhìn lại, gật đầu kiên định, một bộ dáng quyết tâm.

Bùi Chính Nghĩa chính là một lão cha cực kì thương yêu đứa con duy nhất này của ông ta, âm thầm thở dài, nói ra mục đích chính: "Lục huynh, chuyện là như này, nữ nhi của ta đây, huynh cũng biết mà năm nay đã hơn hai mươi cái xuân xanh rồi mà chưa chịu lấy chồng. Nhưng nam nhân khắp thôn nó đều không thích, người làm cha này thật sự không có cách nào ép nữ nhi của mình lấy người mà nó không thích, nên cứ dây dưa mãi đến tận bây giờ!"

"Cho đến hôm trước, nhìn thấy tiểu thư của Lục huynh, nữ nhi của ta đây chính là vừa gặp đã yêu, bây giờ nó nói không phải nàng liền không cưới xin gì hết! Huynh xem có thể nói lại chuyện này với tiểu thư của huynh không, nữ nhi của ta có thể gả đến!"

A Liên nghe cha mình nói đến đây cũng gật đầu phụ họa, còn bổ sung thêm một câu đi vào lòng mề: "Đúng, đúng! Ta còn có thể làm thiếp!"

Lục Lâm: "…" Có rất nhiều câu muốn chửi, lại không biết chửi từ chỗ nào!

Hai nữ nhân với nhau lại muốn cưới gả cái gì? Lại còn làm thiếp! Cái quỷ gì?

Quan trọng nhất là hai cha con này còn không cảm thấy cái gì không đúng, giống như việc hai nữ nhân lấy nhau như đương nhiên vậy!

Ta có chút không hiểu, với nhan sắc kia của tiểu thư lôi kéo ong bướm không sai, nhưng vì sao lại là giống cái mà không phải giống đực?

Ta từ chối hiểu!

Truyện Chữ Hay