Ngày hôm sau, buổi sáng dưới ánh nắng tươi sáng, trong văn phòng của Tiêu đại thần văn phòng đột nhiên vọt vào một người đang hoan hỉ vui mừng, mới vừa vào cửa, người nọ liền ồn ào.
“Lão Tam, trả thù lao trả thù lao!” Nam sinh cười hì hì, trên khuôn mạt trắng nõn như học sinh tràn ngập hồng tâm lòe lòe, không chút nào che dấu đối với MONEY huynh nhiệt tình yêu thương.
Tiếu Nại giương mắt lên, buông trong tay tư liệu, nói: “Hôm nay tới thật sớm.”
“Đương nhiên.” Bởi vì có tiền thưởng kêu gọi a ~ Mô-za-a tâm trạng phơi phới.
“Đáng tiếc, ” Tiếu Nại ngữ điệu trầm thấp, mỉm cười: “Vẫn là đã muộn một chút.”
“Di?”
“KO vừa mới đến đây.” Tiếu Nại từ từ nói ra một câu.
“Gì?” Khuôn mặt đang hồng tâm lòe lòe biến thành một dấu chấm hỏi lớn.
“Cậu ấy nói ——” Cố ý kéo dài âm điệu cuối, Tiếu Nại ánh mắt hiện lên một tia ý cười, “Cậu ấy đối với biểu hiện của cậu đêm qua rất không vừa lòng.”
Lời này nghe như thế nào cũng có điểm kỳ quái a? 囧
. . . . . . . . .”Có ý tứ gì a?”
“Nói đúng hơn là cậu làm không được tốt, cho nên tớ không thể đúng hẹn phát tiền cho cậu.” Khóe miệng mỉm cười nhìn người giống như đang chịu đòn nghiêm trọng kia, Tiếu Nại thản nhiên nói: “Đương nhiên, cậu cũng có thể nghĩ cách bổ cứu, một ngàn đồng tiền thưởng kia vẫn là tùy thời có cơ hội được đến, thậm chí càng nhiều. Về phần như thế nào bổ cứu liền nhìn bổn sự của ngươi.”
. . . . . . . . . . . .”Cậu có thể nói thẳng ra không?” Lão Tam ánh mắt hảo quỷ dị a, Mô-za-a một bên vì một ngàn đồng tiền thưởng rối rắm một bên lại đổ mồ hôi lạnh, trong lòng ở”Nhất định phải bắt được tiền” cùng”Buông tha cho đi, nghĩ muốn lấy tiền của lão Tam hắn còn không đem mình bán” hai lựa chọn trong lúc đó lắc lư không ngừng.
“Tớ đã nói hết rồi.”
Đóng cửa, đi ra, Mô-za-a sát mồ hôi lạnh.
Lúc này trong lòng lại hò hét: thiên nột lão Tam thật đáng sợ a ta không cần cấp BOSS như vậy công tác sớm hay muộn sẽ bị hắn bán ~~o(>_