Lại giọng trẻ con vang lên, lần này tỏ vẻ hơi mệt mỏi:
- Ta mệt rồi… Không nói nhiều nữa. Nếu các ngươi quan tâm tới “mẹ” của ta thì đi chỗ khác cho ta ngủ. Ta lẫn mẹ đều mệt lắm rồi.
Phía bên ngoài im lặng hẳn. Bên trong vùng bụng ấm áp, Sát Tinh thoải mái cử động một chút. Bấy lâu nay cứ mãi che giấu, hôm nay lộ diện một phần, hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn. Song Sát Tinh cũng không muốn phải suốt đời chui rúc trong đây. Gã thiên đế “tốt bụng” đó đương nhiên muốn mình biến mất càng nhanh càng tốt. Còn cái gã đáng lẽ là cha đấy thì xem hắn như cái gai trong mắt, chỉ cần ló mặt ra ngoài để hắn ta phát hiện, coi như đưa đầu rắn cho người đi bắt tóm lấy. Hắn không ngốc đến thế đâu. Cách duy nhất là bám vào cô gái xinh đẹp này. Là mẹ. Tuy là đá nhưng gần như đã là một con người. Lại là phụ nữ nữa. Phụ nữ có nhiều khi bỏ chồng, bỏ nhân tình song rất hiếm người bỏ con của họ. Sát Tinh khẽ cọ đầu vào thành bụng Nương Tiên, như một lời nhắn nhủ. Nàng ta đứng lại, sờ tay lên bụng, có lẽ đã cảm nhận được rồi. Hắn cảm thấy nàng ta đang cảm thấy rất thoải mái. Lượng hoocmon hạnh phúc vì thế mà cũng phong phú hơn. Sát Tinh cảm nhận rất rõ cảm xúc lâng lâng ấy. Làm mẹ là trở nên mẫn cảm thế mà. Hắn sẽ im lặng một thời gian nữa đề phòng làm nàng ta hoảng hốt. Cái gã là cha đấy cũng không thể xem thường. Có lẽ cũng đang lùi một bước mà tiến nhiều bước. Giả vờ làm theo ý hắn nhưng thực chất là tìm cách đối phó, làm sao cho hắn mau mau rời khỏi thân thể này. Sát Tinh lại chạm vào cái khối thịt nhỏ xíu trong bụng. Vươn tay một cái là nắm lấy được ngay, vươn thêm một cái nữa là rứt nó ra khỏi nơi này. Nó sẽ chết, và Sát Tinh là đứa con duy nhất của bà mẹ trẻ này. Hắn đang cần một cái khiên để che đỡ, đứa bé này sẽ tạo ra nhiều thú vị, để cho nó ra đời, có lẽ sẽ rất vui. Tựa vào một góc trong thành bụng của Nương Tiên, Sát Tinh tập trung năng lực. Hắn dần dần tụ thành một khối, tạo nên một khối màu đỏ sậm. Khối đỏ sậm đó từ từ di chuyển đến bên bào thai nhỏ còn đang phập phồng theo từng hơi thở của mẹ. Hai khối thịt kề sát lại, hắn cũng khẽ thầm thì:
- Ngủ đi… Ngủ đi nhóc. Tấm bùa hộ mệnh đáng yêu nhất của ta.
Thiệu Khải Đăng mệt mỏi ngồi phịch xuống chiếc ghế salon trong phòng khách. Hắn im lặng, Phạm Vĩnh Kỳ cũng im lặng theo.
- Ta muốn hắn rời khỏi bụng của Tiểu Tiên, phải làm sao?
- Sát Tinh không phải là thứ dễ đối phó. - Thiên đế trầm giọng - Ta nghĩ…
- Cái đồ nhạc phụ chết tiệt. - Thiệu Khải Đăng không nể nang gì nữa, gần như là gầm lên
- Nếu không vì ngươi, đã không rắc rối đến vậy… Ngươi…
- Mỗi người đều có một khát vọng. Ta muốn sống bình thường… Và ta phải loại bỏ những gì ngăn cản cuộc sống bình thường của ta.
Có muốn ai sinh ra đã là Sát Tinh? Sát Tinh là gì? Sát Tinh cực kỳ độc ác và xảo trá, song nếu bắt chước người ta làm một thiên thần trong sáng mãi, hắn sẽ làm thế nào tồn tại trong thế giới gian ác và xảo trá chiếm phần đa số này? Ban đầu chỉ là để tự vệ, nhưng đã lún thì sẽ rất sâu. Hắn càng lúc càng thích thú với những trò độc ác của mình. Song, cuộc đời vẫn còn Huyết Ma, Thi Quỷ - những sinh vật cổ có sức mạnh lạ thường. Còn hắn, hắn không mạnh mẽ, không thể tự mình giành lấy địa vị cho mình bằng sức mạnh. Vũ khí của hắn vì thế chuyển sang cách dùng đầu óc. Nhẹ nhàng dùng cách nói tác động vào điểm yếu của con người, dần dần khống chế họ, để họ đôi khi không biết mình đang bị lợi dụng, trở thành một công cụ cho hắn. Sát Tinh cũng không bao giờ nghĩ bên trong mình có hai phần rõ rệt, tách bạch của Thiện và Ác. Kẻ muốn trở nên tốt đẹp kia đã dồn phần đen tối của tâm hồn, sau đó vứt nó đi. Hắn tưởng làm như vậy là có thể loại bỏ hoàn toàn khỏi sự oán hận, đố kỵ xấu xa để trở thành người trong sạch. Nhưng cái ác vốn là thứ có sức mạnh dẻo dai nhất trên đời, nó không dễ dàng muốn bỏ đi là bỏ. Dù sao cũng từng thuộc về Sát Tinh, nó âm thầm tích tụ và cuối cùng xuất hiện trở lại, công khai dưới ánh mặt trời. Bây giờ lại vô tình làm con của Huyết Ma. Sức mạnh của hắn ta có thể là tấm lưới che an toàn, để hắn chờ ngày được ra đời:
- Á!
Nương Tiên lại hét lên. Cái đạp lần này rất mạnh. Nóng ruột Thiệu Khải Đăng vội vã chạy vào:
- Tiểu Tiên… Nàng…
- Nàng đương nhiên là không sao - Tiếng trẻ con vang lên, thích thú - Nhưng… nếu người ngoài đó còn ở lại dù chỉ là một phút… ta sẽ sợ. Mà khi ta sợ, ta không biết nàng sẽ bị gì nữa…
Một cái đạp nữa. Nương Tiên lại nhăn mặt. Cô đang rất đau:
- Tiểu Tiên…
Bên tai của Nương Tiên cũng bất ngờ vang lên câu nói. Nó phát ra từ miệng của một đứa bé, non nớt, ngọt ngào:
- Mẹ… mẹ ơi mẹ!… Con là con của mẹ đây.
Hắn biết Nương Tiên sẽ không hét lên. Nàng vốn đã gặp khá nhiều chuyện lạ. Bây giờ thêm một chuyện nữa, cũng không có gì khiến nàng phải ngạc nhiên. Song bây giờ trước tiếng gọi đó, chân Thạch Nương Tiên bất chợt run lên, tay thì rỉ mồ hôi:
- Con là…
- Con là con của mẹ. Cha và người ngoài kia đáng ghét lắm. Con không muốn họ có mặt ở đây nữa đâu mẹ.
Một bàn tay vừa đặt lên chỗ hắn nằm. Khẽ khàng quay sang đứa trẻ nhỏ xíu còn là bào thai trong bụng Nương Tiên, nó mỉm cười:
- Nghỉ ngơi một chút cho tốt. Con thương mẹ lắm… mẹ ơi!