Số điện thoại này không liên lạc được. Không biết đã lần thứ mấy Thạch Tiên gọi điện cho Thiệu Khải Đăng. Bình thường là hắn hay nhắn tin và gọi điện cho cô. Hôm nay có chút khác lạ. Lòng cô không khỏi có chút lo âu. Hình ảnh những người hung dữ lúc trước bỗng hiện về. Không biết Thiệu Khải Đăng có phải là đang gặp rắc rối gì với chúng không nữa?
- Sao vậy? Không trả lời à?
Hạ Hân lên tiếng. Cái gã đó, bình thường giờ này đã í ới gọi rồi mà. Bây giờ không động tịnh gì, đúng là chuyện lạ:
- Ừm.
- Lo à?
- À…
Má của Thạch Tiên thoáng hiện một màu hồng. Cô xấu hổ vì để người bạn thân nhìn thấy tâm trạng mình. Có lẽ người ta nói đúng. Phụ nữ là sinh vật mềm yếu nhất và cũng… hay nói ngược nhất trần đời. Miệng thì bảo là không quan tâm, nhưng khi người ta không xuất hiện trước mắt mình nữa thì lại có bao nhiêu nỗi lo toan, đôi lúc rất vẩn vơ và ngớ ngẩn:
- Gọi lại đi!
- Thôi… - Thạch Tiên lúng túng - Lát nữa…
Hai cô gái không biết mình đã bước vào tầm ngắm của một số người trong bóng tối. Người có vẻ là kẻ đứng đầu xua tay khi người bên cạnh ông ta lên tiếng:
- Thưa trưởng tộc… Hai người đó…
- Cứ để họ đi vào - Một người đàn ông tóc bạc phơ, điềm tĩnh - Họ sẽ là con mồi giúp cho chúng ta bắt chúng dễ hơn.
Họ là những người trong tộc trừ tà. Theo một số tin tức cộng với năng lực đặc biệt, họ đã lần theo tung tích của một đám xà tinh. Tại thành phố này bên cạnh đám xà yêu ấy, họ còn phát hiện một gia đình xà tinh khác, gồm con đực tu luyện mấy trăm năm. Nếu không diệt trừ sẽ sớm là mầm họa. May là hiện nay đã áp chế được chúng, dồn vào chỗ này. Tuy nhiên, năng lực của chúng cũng khá cao cường, chống cự lại và cố thủ bên trong.
Phía xa, Văn Thiện Tâm cũng đã nhìn thấy Thạch Tiên cùng Hạ Hân. Anh nhìn sang Thiện Tú… Vết thương sưng tấy, môi tái nhợt, xem ra khó mà duy trì lâu hình dáng con người:
- Có người vào đây… Chúng ta…
- Đi đi… Đừng lo… đừng lo…
Có thể không lo sao? Thiện Tâm xót xa nhìn người anh em của mình. Móng tay vẫn còn vương mùi máu. Anh đã giết người sau bao nhiêu năm sống ẩn dật, thề không đụng đến con người. Nhưng nếu không giết chúng, chúng cũng sẽ giết mình. Thiện Tú thọ trọng thương, bây giờ không còn cách nào khác:
- Á!
Một luồng hơi nóng phả vào mặt, Thạch Tiên giật mình. Khi cô quay ra, Hạ Hân đang vùng vẫy trong vòng kềm tỏa của ai đó:
- Anh là ai? Tiểu Hân… Thả Tiểu Hân ra.
Tay của Thiện Tâm đặt lên cổ Hạ Hân. Gương mặt anh cũng biến đổi. Những chiếc vảy rắn che khuất nét con người. Giọng nói trầm khàn, rin rít, không phải đáp lại Thạch Tiên mà như đang nói cùng ai đó:
- Tất cả lập tức cút đi ngay. Chúng ta chỉ muốn thoát khỏi nơi này, không muốn làm thương tổn ai nữa cả.
- Anh…
Hạ Hân sau phút bất ngờ cũng đã trấn tĩnh lại. Nhưng cũng trong lúc ấy, gương mặt con người trước mắt cô thay đổi. Mắt chuyển sang màu lam ngọc, môi thẫm lại, những lớp vảy càng lúc càng mọc lên dày đặc. Hoàn toàn trở lại cùng hình dáng ban đầu của một con rắn đứng bằng đôi chân của loài người:
- Á!
Thạch Tiên cũng kêu lên. Cùng lúc đó, từ phía trong một vùng sáng bắn ra, không chút lưu tình bắn thẳng về hướng Thiện Tâm và Hạ Hân đang đứng:
- Không… Tiểu Hân… Không… .
- Em có sao không?
Văn Thiện Tùng cũng vừa đến. Nhưng lực tấn công kia quá nhanh và mạnh nên không thể làm gì khác hơn là lấy thân hình ra đỡ. Dù biết rằng lãnh trọn đòn đó sẽ khó bảo toàn mạng sống, nhưng trong một lúc bấn loạn, ngoài cách ấy hắn thật cũng không biết làm gì:
- Đi đi!
Thiệu Khải Đăng và Thi Quỷ cũng vừa đến. Tên nhóc kia mà chết là rắc rối to. Không phải Thiệu Khải Đăng thương tiếc gì hắn ta, nhưng Thiện Tùng mà chết vì Tiểu Nương Tiên, nàng sẽ không bao giờ quên đươc. Rất nhanh chóng, hắn quét mắt khắp “đấu trường”. Khá đông… Song cũng không đáng ngại:
- Ngươi… không được… .
Thiên đế nhìn thoáng qua ánh mắt chợt trầm lại của Thiệu Khải Đăng thì đã hiểu. Ngài cũng vội ra tay ngăn cản trước khi móng vuốt hắn tung ra. Song thân hình Thi Quỷ như một mũi tên phóng vút về phía trước. Thiệu Khải Đăng nhanh chóng dừng lại, tay phản kích một đòn thật nhanh vào thiên đế. Đòn thế không mạnh nhưng bất ngờ.
- Rầm…
Thiên đế bị phản công bất ngờ, cộng với vết thương cũ khiến ngài choáng váng. Chỉ một khoảnh khắc đó đã đủ cho Thiệu Khải Đăng làm điều hắn muốn làm. Máu… máu tuôn đỏ mặt đất. Sau khi lớp bụi mù tan đập vào mắt mọi người là máu. Thi Quỷ và Thiệu Khải Đăng là hai sát thủ giết người lợi hại nhất trong ma giới, đương nhiên khi cùng ra tay, sự tàn sát sẽ thảm khốc đến dường nào. Thạch Tiên bị ôm chặt trong vòm ngực Thiệu Khải Đăng. Máu bắn vào lớp y phục con người khoác bên ngoài, không thể kinh động Thạch Tiên dù chỉ là một chút.
- Tiểu Tiên nữ… Em… em có sao không?
Văn Thiện Tùng cũng đã an toàn. Và hành động đầu tiên là đưa mắt tìm kiếm Thạch Tiên trong hoảng loạn:
- Nàng không sao hết. Cảm ơn ngươi đã bảo vệ nàng.
Thiệu Khải Đăng mỉm cười. Nụ cười không phải là cái cười phớt lờ, nhăn nhở và Thạch Tiên hay thấy. Nó tạo nên một cảm giác lạnh lùng băng giá cho những người đang chứng kiến chuyện xảy ra:
- Tất cả các ngươi… đều phải chết!
Lời nói nhẹ như gió thoảng song sức ảnh hưởng của nó khiến người ta cứng người vì sợ hãi. Mặt trời luôn là thứ tiềm ẩn giữa phúc và họa. Nó ấm áp và cần thiết cho sự sống, song bên trong cái ấm áp đó lại tồn tại cái nóng mãnh liệt, có thể thiêu hủy mọi sự sống cạnh bên mình. Thiệu Khải Đăng rất ít khi nghiêm túc. Nhưng khi đã nghiêm túc, nghĩa là sự việc rất khó vãn hồi.
- Không được. Đừng giết người nữa. Không được…
Thiên đế hét lên. Nơi này còn lại hơn sinh mạng của con người. Trong đó có nhiều người mà khi họ chết đi sẽ là nguyên nhân cho giới trừ tà càng thêm căm ghét người ma giới. Người duy nhất ngăn cản được Thiệu Khải Đăng chỉ có một. Đó là Nương Tiên. Nàng tiên đá đã làm hắn trút đi vỏ bọc con người. Thiên đế lầm rầm đọc câu chú. Câu chú khôi phục lại ký ức đã xóa bỏ, cho Thạch Tiên quay lại là Thạch Nương Tiên.
- Á!
Đầu đau như búa bổ, Thạch Tiên vùng vẫy trong vòng ôm của Thiệu Khải Đăng. Một bàn tay của hắn đang tập trung năng lượng để ra đòn quyết định, đối với sự kháng cự thình lình của Thạch Tiên khiến vòng ôm phía bên kia nới lỏng. Thạch Tiên rơi thẳng xuống dưới. Thân là đá, nên rơi rất nhanh.
- Tiểu Tiên!…
Thiệu Khải Đăng không còn lòng dạ nào nghĩ tới việc tấn công nữa, không cần thu hồi lực, vội vã lao tới chỗ nàng.