Khi Văn Thiện Tùng đến nơi thì thấy bên giường bệnh, gã kia thiêm thiếp, còn Tiểu tiên nữ của hắn thì đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt rất khẩn trương:
- Sư huynh…
- Tiểu tiên nữ… Em…
- Sư huynh coi chừng anh ấy giùm. Em đi hỏi bác sĩ về tình trạng của anh ấy.
Hắn mà bị gì? Bụng tức anh ách nhưng Thiện Tùng chưa kịp nói gì thì Thạch Tiên đã chạy vụt đi. Không kiên nhẫn nữa, bàn chân đá mạnh vào thành giường:
- Ê… Dậy đi!
Hắn ta vẫn nằm im, thiêm thiếp… .
Lại thêm một cú đá… Lần này là lực mạnh hơn:
- Ê…
- Rầm!
Cũng trong lúc ấy, Thạch Tiên và bác sĩ trở lại phòng. Thấy cảnh tượng đó, bác sĩ vội kêu lên:
- Này anh kia, anh làm gì vậy? Bệnh nhân cần nghỉ ngơi.
Thạch Tiên cũng hoảng hốt:
- Sư huynh, anh làm gì vậy? Người ta bị bệnh mà.
- Bệnh gì chứ? - Thiện Tùng bức bối - Hắn giả vờ thì có, Tiểu tiên nữ à, em đừng tin.
- Nếu anh còn làm phiền bệnh nhân, tôi buộc lòng phải mời anh ra ngoài. - Vị bác sĩ nghiêm khắc - Còn cô, cô là người nhà của bệnh nhân?
- Không… - Thạch Tiên xua tay - Tôi chỉ là bạn… bạn cùng trường thôi. Bác sĩ...
Trong lúc đó bỗng Thiệu Khải Đăng khe khẽ trở người. Khóe mắt bất chợt lăn xuống một dòng nước mắt:
- Nương Tiên… nàng… Sao lại bỏ ta… Nương Tiên?
Nương Tiên? Cái tên xa lạ nhưng bỗng nhiên khiến lòng Thạch Tiên có chút bâng khuâng. Dường như… lạ mà cũng quen, quen lắm. Bác sĩ thở dài:
- Bệnh nhân bị hạ huyết áp khá nặng. Thân thể suy yếu, cần phải tĩnh dưỡng nhiều. Cô nên liên lạc với người nhà để…
Cũng trong lúc ấy, cửa phòng lại một lần nữa bật mở. Phạm Vĩnh Kỳ và Khiết Nhi bước vào:
- Xin lỗi bác sĩ… Chúng tôi là người nhà của bệnh nhân Thiệu Khải Đăng.
Sơn vương nằm đó, Phạm Vĩnh Kỳ thở dài. Không có vẻ gì là giả vờ, trên khóe mắt vẫn còn nước. Cái tên Nương Tiên đang gọi đó, hoàn toàn là từ tận đáy lòng.
- Thầy Phạm. Thầy đến rồi thì em xin phép… em phải về.
Bất ngờ, bàn tay Thạch Tiên bị nắm chặt. Miệng Thiệu Khải Đăng lại vang lên tiếng gọi:
- Nương Tiên… Nương tử… Đừng…
Rõ ràng… Rõ ràng là lợi dụng mà. Mắt Văn Thiện Tùng nóng lên. Ngay lập tức kéo Thạch Tiên ra, chân đá mạnh lần nữa vào thành giường, nơi Thiệu Khải Đăng đang thiêm thiếp:
- Lần này thì hết chối. Đồ lợi dụng nè.
Cái nắm tay lúc nãy, bỗng nhiên như một ngọn lửa, đốt bừng lên trong lòng Thạch Tiên một cảm giác… Rất lạ như đã từng trải qua. Bàn tay này, cảm xúc đó. Quen thuộc? Không hẳn. Nhưng cũng không phải là mới gặp lần đầu.
- Sư huynh…
- Này… anh… không được làm vậy với bệnh nhân. Mời anh ra ngoài.
Phạm Vĩnh Kỳ nhìn gã con trai trước mặt với vẻ thương xót. Một đứa con lai giữa người và rắn. Trái tim hắn, nồng nhiệt và tinh khiết, còn hơn cả một con người. Thiệu Khải Đăng chậm rãi mở mắt. Thật sự cũng không phải là giả vờ. Hắn đã bao lâu rồi không được ngủ. Trong giấc mơ của hắn, Nương Tiên với đôi mắt trong veo nhìn hắn. Nàng nằm trong lòng hắn, ngoan ngoãn hôn hắn. Không phải là vẻ thụ động đáng ghét đó, cũng không phải là… là Nương Tiên sợ sệt tránh xa hắn của ngày hôm đó. Hắn đã làm nàng sợ. Nhưng thực lòng, chỉ là vì muốn bảo vệ nàng. Trước nàng, chưa có ý thức phải bảo vệ cái gì đó nhỏ bé và mong manh đến thế. Hắn không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ cô đơn và buồn chán. Nương Tiên thắp sáng trong lòng Huyết Ma một ngọn lửa ấm áp, để rồi khi nàng rời đi, hắn mới nhận ra, không phải mấy ngàn năm nay là không khao khát, chẳng qua là chưa có gì đó xứng đáng để khao khát chiếm hữu mà thôi.
- Cảm ơn nàng đã đến. Giờ nàng về đi, ta muốn ở một mình.
Có vẻ khác lạ, mày Phạm Vĩnh Kỳ khẽ nhướn lên. Sơn vương ít khi nghiêm túc. Nhưng đã nghiêm túc, có nghĩa là vấn đề không thể xem thường:
- Có lẽ bệnh nhân muốn nghỉ ngơi. – Bác sĩ nhẹ nhàng - Mời tất cả ra ngoài. Còn người nhà theo tôi đến phòng bệnh nhé?