Thiệu Khải Đăng về sơn trại khi trời đã chiều. Bọn thuộc hạ đang ăn cơm chiều. Hắn thích cơm gia đình nên cho bày mấy nồi cơm to ra một cái bàn dài, múc từng tô cho cả bọn, vừa ăn vừa thoải mái trêu đùa nhau, cảm giác rất vui.
- Sơn vương về!
Bình thường là một lũ chạy ra chào đón, nhưng mấy ngày nay hắn quạu quọ, cau có, mở miệng ra là gắt gỏng khiến bọn chúng không dám chạy ra mừng, chỉ đứng dậy mà gọi:
- Sơn vương!
Phạm Vĩnh Kỳ bước ra, cười với hắn, Thiệu Khải Đăng nhẹ nhàng:
- Vào thông báo với bọn chúng, ăn xong vào gặp ta.
Trong thư phòng, Thiệu Khải Đăng đang ngồi. Lũ thuộc hạ nhí nhố có vẻ rụt rè sau lưng Phạm Vĩnh Kỳ. Không vòng vo nhiều lời, hắn đi thẳng vào vấn đề:
- Ta sắp đi xa…
- Sơn vương…
Cả lũ lại xôn xao. Nhưng Phạm Vĩnh Kỳ chỉ cần đưa tay lên là hết thảy đều im lặng:
- Người đi tìm phu nhân?
- Ừ. Nhưng nàng không có ở đây. Nàng đang ở thời không . Ta đã nghe nói sơ về nơi đó, là một nơi không hề quen thuộc. Ở đó cướp bóc sẽ bị xử tử hình, ai cũng phải có bằng cấp. Nói chung là không rành lắm…
Những tiếng xôn xao, dù nhỏ hơn. Rồi Phàn thúc bước ra:
- Chúng nó đều muốn đi theo người đấy sơn vương.
- Dạ, tôi đi…
- Tôi cũng đi nữa…
- Em…
- Sơn vương… Cho tôi đi…
Thiệu Khải Đăng bật cười. Đám nhóc này...
- Chúng ta không biết gì về nơi đó cả.
- Tới đó thì sẽ biết thôi ạ.
- Có thể sẽ rất nguy hiểm.
- Không sao ạ. Một đám không lẽ không đối phó được. Cùng lắm là chết thôi…
- Đúng đó…
- Có thể sẽ bị đói!
- Có tay có chân mà sơn vương. Nơi nào mà không sống được. Ở đâu mà chẳng có việc để làm, quan trọng là có làm không thôi.
Khóe môi Thiệu Khải Đăng hơi nhếch lên. Hắn đánh giá không sai, đám người này, vốn đã là một phần trong đời hắn, thật ấm áp:
- Vào trong thu xếp hành lý đi. Nhà của mình thì không cho ai ở cả. hững thứ thu thập được mang đi đánh cú chót, bảo bọn khách hàng nộp tiền gấp đôi. Gom tiền bạc thôi, những thứ khác đốt sạch. Sau đó, tên nào mà ác ít thì tha cho chúng, ác quá mang chứng cứ nộp triều đình. Làm phước sẽ được phước…
- Dạ!
Cả bọn xăng xái tỏa đi làm việc. Còn lại hai người, Thiệu Khải Đăng quay sang Phạm Vĩnh Kỳ:
- Sao? Đi không?
- Tôi có chọn lựa khác sao?
- Đệ đừng tỏ ra cái thói như buộc phải đi đó. Bổn phận và trách nhiệm gì đó quăng qua một bên đi. Làm người, ta thấy đừng nên cố quá!
Phạm Vĩnh Kỳ khẽ cười. Thật lòng là hắn muốn. Cuộc sống nơi này vốn có gì mà lưu luyến đâu. Thiệu Khải Đăng là bằng hữu, vốn đã xem như thế lâu rồi, làm sao yên tâm để bằng hữu thích thì làm, không thích thì thôi kia đơn độc ở thế giới xa lạ đó.
- Được rồi! Tôi rất muốn theo người, sơn vương ạ! Hãy cho tôi được theo người…