Chương 40 : Cầu nguyện
Biên dịch : Yên Hy
====================
【 cứu mạng dới, sao lại có thể buồn cười dữ luôn, tui cười chết mất ha ha ha ha ha 】
【 ha ha ha tôi thật sự sẽ bị anh em cùng cảnh ngộ này làm cười chết a 】
【 hai người bọn họ cần phải thèm như vậy không a ha ha ha 】
【 thật sự rất khó tưởng tượng được trạng thái tâm sự hai đương sự giờ phút này】
【 nếu là tôi, chỉ sợ sẽ lập tức đâm đầu vào tay vịn cầu thang chết quách đi cho rồi】
【 chỉ có một mình tôi chú ý tới hai bàn tay họ đang hướng về nhau rất ổn không ha ha ha 】
【 chị em phía trước bạn không cô đơn, không riêng gì ổn, hơn nữa một giọt canh cũng không có rơi ra tới ha ha ha 】
Camera man nguyên bản là ra đi WC, bị hai người bọn họ dọa như vậy, nước tiểu lẫn cơn buồn ngủ tức khắc đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi: “Thầy Yến, thầy Đinh, hai người đây là đang……”
Anh ta nói một nửa, thanh âm liền đột nhiên im bặt, không dám lại phỏng đoán thêm.
Có một nói một, anh ta thật sự không rõ ràng bối cảnh hai người kia. Đọc Full Tại
Anh ta chỉ biết ngày thường, Yến Cửu và Đinh Tư Dận bề ngoài là diễn viên ngăn nắp rộng mở, chẳng lẽ sau lưng, hai người bọn họ là giao đồ tổ chức thần bí nào?
Muốn chết, trường hợp này bị anh ta nhìn đến, hai người Yến Cửu có phải ở một ngày nào đó sẽ giết người diệt khẩu không?
Anh ta chỉ là người quay phim bé nhỏ nửa đêm đi WC mà thôi, vì sao lại để anh ta chứng kiến nghi thức quỷ dị nhưng buồn cười này cơ chứ?!
Không thể hoảng không thể hoảng, phải có biểu cảm bình tĩnh như thầy Hạ Vân Sanh ở kịch bản gián điệp ngay cả khi thân phận bị lộ!
Giờ khắc này, năng lực tư duy đại não của người quay phim nháy mắt vượt qua trình độ của một người quay phim bình thường.
Anh ta nhanh chóng quyết định vẫy tay: “Hai thầy, hai người như vậy là không được rồi! Kẻ hèn tôi đây chỉ là một người quay phim ở đài truyền hình Phù Vân thôi!”
【 ha ha ha cười chết tui, người quay phim tạo nghiệt gì, hơn phân nửa đêm phải bị hai người chờ ở hành lang quỳ khấu công đức cho ổng ha ha ha 】
【 Quay phim: Tôi thật sự tạ ơn】
【 ha ha ha ha ha mẹ nó, tui đột nhiên nhớ tới đoạn Nhĩ Khang ngăn Hương phi quỳ ảnh】
Yến Cửu sợ Đinh Tư Dận ăn ngay nói thật, vì thế vội vàng mở miệng trước: “Nói đến chuyện này cũng thật là kỳ quặc, tụi tui chỉ đang cầu nguyện với trăng, rất là thàn kính luôn, kết quả đột nhiên trong tay xuất hiện hai chén mì gói, anh nói có quái lạ không?”
Dù sao cũng không có video giám sát linh tinh làm chứng cứ, còn không phải tùy tiện để hai người bọn họ nói như thế nào.
Sắc mặt người quay phim lập tức trở nên trắng bệch.
Xong rồi xong rồi, cầu nguyện với trăng, thật là đang tiến hành nghi thức nào đó!
Mình sắp bị ám sát!
【cầu nguyện với trăng? Tui mẹ nó không được, Yến Cửu sao lại đưa ra lý do quỷ cũng không tin ha ha ha ha ha 】
【 Người quay phim: Anh nghĩ tui tin không ? 】
【 trong lòng khả năng Cửu Cửu nghĩ là, trái phải đều bị người phát hiện, còn không bằng nói chút lý do dễ nghe】
【 ít nhất giữ được mặt mũi đúng không ha ha ha 】
【 xem biểu cảm người quay phim, sao tui cảm giác ổng tin á ha ha ha 】
Vừa mới quỳ trên mặt đất, trong nháy mắt sàn nhà gỗ bị xương bánh chè hai người Yến Cửu làm “Đùng” một tiếng, phát ra động tĩnh thật không nhỏ.
Lúc này nhóm nhân viên công tác tại lầu một bị đánh thức phân nửa, vội vàng phủ thêm áo khoác chạy tới xem xét tình huống.
Ngay cả tổng đạo diễn ngáy như sấm đều nháo tỉnh, mặc áo ngủ quần ngủ từ trong phòng tận cùng
hành lang đi ra, nhìn thấy cảnh tượng cửa cầu thang, nháy mắt lửa giận bị đánh thức đều dập tắt: “Này…… Chuyện gì xảy ra? Tiểu Yến và Tiểu Đinh sao thế……”
Ông khó có tin nhìn Yến Cửu cùng Đinh Tư Dận vẫn như cũ quỳ trên mặt đất, rồi sau đó nhìn về phía người quay phim biểu cảm cứng đờ, dường như muốn tìm đáp án trong miệng anh chàng.
Yến Cửu trong lòng còn nhớ thương chén mì trong tay, nhưng cậu có bệnh sạch sẽ rất nhỏ, bởi vậy vô luận thế nào đều không muốn đặt nó tạm thời trên mặt đất, luôn cảm thấy nếu cầm lên lại, bên trong sẽ có chút đồ không sạch sẽ.
Khi nói chuyện, Loan Trì cùng Hạ Vân Sanh cũng khoác quần áo từ lầu hai đi xuống, đi theo phía sau bọn họ còn có Phoebe cùng Nini ôm gấu bông nhỏ.
Phoebe rất khó lý giải ba già nhà mình đang làm gì, nhưng dựa theo trước đó để phân tích thì… Ba già chắc chắn không phải làm chuyện tốt.
【 mất mặt quá mức rùi 】
【 cái này đến tổng đạo diễn đều ra tới, tui có dự cảm, hai người bọn họ ngày mai làm nhiệm vụ nhất định sẽ bị đạo diễn dùng lý do này để trừng phạt ha ha ha 】
Trong phòng, bởi vì miệng vết thương có điểm đau cho nên Khâu Khâu còn chưa ngủ đương nhiên cũng nghe tới động tĩnh, nhưng cậu nhóc mặc kệ có bị sao, đều sẽ không bỏ xuống bạn tốt Mạt Mạt của mình, vì thế “bụp bụp bụp” chạy tới phòng cách vách, đánh thức Mạt Mạt còn buồn ngủ: “Em trai Mạt Mạt, em trai Mạt Mạt, bên dưới lầu có thanh âm kìa, em muốn đi cùng anh xuống thám hiểm không?”
Nghe được “Thám hiểm”, Mạt Mạt nơi nào còn ngủ được, lập tức một nhảy ba thước cao cầm lấy món đồ chơi súng nhỏ đặt ở mép giường, nhảy xuống giường, đeo xong dép lê hình gấu trúc lập tức cùng anh trai Khâu Khâu chạy ra khỏi phòng.
“Anh trai Khâu Khâu, dưới lầu hình như giống có người xấu nha?” Mạt Mạt vô cùng hưng phấn. Đọc Full Tại
Khâu Khâu kiên định gật gật đầu, nắm lấy Mạt Mạt tay: “Nhất định là có người xấu, chỉ là em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em!”
Tay thịt của Mạt Mạt nắm chặt súng nhỏ trong tay, hoạt động chân ngắn nhỏ đi theo phía sau Khâu Khâu, “Em có súng lục, có thể bảo vệ anh á, anh cứ tránh phía sau em!”
Hai người bọn họ chạy trốn bay nhanh, lập tức đã chạy tới chỗ quẹo lầu hai và lầu một, Khâu Khâu vừa muốn lôi kéo Mạt Mạt xuống lầu, đã bị chiến sĩ nhỏ Mạt Mạt nhạy bén trời sinh kéo lại tay: “Chúng ta trước không thể mời gà đi hướng đông!”
Mời gà đi hướng đông sẽ bị người phát hiện ó!
Khâu Khâu không nghe hiểu Mạt Mạt dùng từ, nhưng vẫn đại khái đoán được ý bé, đi theo Mạt Mạt cùng nhau ngồi xổm xuống người, bắt đầu quan sát tình hình địch.
Phòng phát sóng trực tiếp có phần màn, cho nên khán giả không khó phát hiện hướng đi hai bé nhỏ này.
【 ha ha ha không thể mời gà đi hướng đông, chẳng lẽ muốn mời gà đi hướng tây sao 】
【 ý Mạt Mạt là nói không thể hành động thiếu suy nghĩ sao ha ha ha ha ha 】
【 hai bảo bối nhỏ ngồi xổm chỗ đó quả thực quá đáng yêu hu hu hu hu 】
【 cười chết, Mạt Mạt có chút văn hóa, nhưng lại không phải rất có văn hóa 】
【 Mạt Mạt, cưng vẫn là mời gà đi hướng đông đi ha ha ha, bố già cưng đã ném hết mặt mũi riìu, mau đi cứu ổng đi 】
“Ả?” Mạt Mạt thấy ‘Người xấu’ dưới lầu đều là các chú dì bé biết, nhìn đến hai người bị mọi người vây quanh ở giữa, cười tủm tỉm nói với Khâu Khâu”Nà Cửu Cửu và thú Tiểu Đinh!”
Khâu Khâu cũng tập trung nhìn vào, yên tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Thì ra là chú Tiểu Cửu và chú Tiểu Đinh, anh còn lo lắng là người xấu chứ!”
“Hắc hắc, không giống nga không giống nga ~” Mạt Mạt xoay người nhét súng nhỏ yêu dấu của mình vào trong tay anh trai Khâu Khâu rồi giải thích: “Anh Khâu Khâu ơi, Cửu Cửu không giống người xấu đâu! Mạt Mạt muốn đi cùng Cửu Cửu đây!”
Nói xong, bé liền lộc cộc xuống cầu thang, chạy đến bên người Cửu Cửu, chớp mắt to hỏi: “Cửu Cửu ~ bố đang nàm gì nha?”
【 ăn vụng bị phát hiện á, ở chỗ này mất mặt đây ha ha ha 】
【 nhanh, nhanh lên cười nhạo ổng đi Mạt Mạt! 】
【 Mạt Mạt không cần sốt ruột, cơ hội cười nhạo Cửu Cửu nhà cưng, sau này còn nhiều】
Đối mặt lời nghi hoặc của bé con nhà mình,ông bố già sĩ diện Yến Cửu trong đầu chợt lóe lên tia sáng, giảo biện nói: “Không có gì, bố đang kết bái với chú Đinh của con.”
Đinh Tư Dận làm sao không muốn giữ mặt mũi trước mặt Phoebe, nghe được Yến Cửu nói như vậy, vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy Mạt Mạt, chú Đinh muốn kết làm anh em với bố con, từ đây có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, không phân biệt người tôi!”
“À ~” Mạt Mạt nghe không hiểu Đinh Tư Dận nói, chỉ có thể học dáng vẻYến Cửu, “Rầm” một chút quỳ gối bên cạnh cậu, “Mạt Mạt làm cùng Cửu Cửu ~”
Cửu Cửu làm chuyện vĩnh viễn đều đúng á!
Yến Cửu dở khóc dở cười nói: “…… Bé ngoan, con thật ra cũng không cần gì cũng học theo bố đâu.”
【 tui cmn cười khóc, Mạt Mạt -con giai ngoan thảo hiếu xuất hiện trùng lặp giang hồ ha ha ha, cũng không hỏi xem lý do đã cùng bố nó quỳ xuống ái chà chà chà】
【 Mạt Mạt thật là hình mẫu của chúng ta, cha già làm gì ẻm cũng học hết ha ha ha ha ha 】
【 nói ra ai dám tin, từ lúc bọn họ quỳ xuống đến bây giờ, toàn bộ quá trình không đến một phút, tốc độ tập hợp của mọi người trâu thật sự ha ha ha 】
【 rốt cuộc không có một con chồn ăn dưa sẽ cam tâm bỏ lỡ cơ hội ăn dưa nài】
【 nhưng một phút này ở trong lòng Cửu Cửu cùng Tiểu Đinh, khả năng còn dài hơn một đời】
【 nói ra Mạt Mạt còn thông minh hơn cả bố với chú ẻm, người ta còn biết quỳ gối trên thảm】
Tổng đạo diễn để người đỡ anh quay phim kinh hồn chưa định đến toilet giải quyết vấn đề cá nhân, sau đó nghẹn cười nói với hai người Yến Cửu: “Nhìn ra được, hai thầy rất đói.”
Yến Cửu cùng Đinh Tư Dận hổ thẹn cúi đầu.
“Sao cậu không đứng dậy?” Đinh Tư Dận dùng khuỷu tay chạm vào cánh tay Yến Cửu, thấy nước lèo trong chén lắc lư một chút, thiếu chút nữa đổ ra, vội thu tay.
Yến Cửu nhíu mày: “Lực trung tâm của tôi không ổn, quỳ tư thế như vậy, phải có tay chống mới đứng dậy nổi.”
Nếu không phải cậu nằm ở trên giường vài tháng, hoang phế thói quen
rèn luyện cơ thể, loại tình huống hôm nay, liền tính cậu có bưng hai chén, cũng có thể một cái cá chép lộn mình từ trên mặt đất đứng lên.
“Vậy cậu để chén xuống trên mặt đất đi.” Đinh Tư Dận cho cậu ý tưởng.
“Trên mặt đất quá bẩn,” Yến Cửu hỏi ngược lại, “Sao anh không đứng lên?” Đọc Full Tại
Không đợi Đinh Tư Dận mở miệng trả lời, một tiếng heo kêu đã đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh làm người ta xấu hổ: “Éc ~”
Nhìn heo tinh Loan Trì ỷ ở tay vịn cầu thang cười sắp tắt thở, Yến Cửu bi phẫn mở miệng: “Anh Trì, người ăn vụng thì không xứng được đỡ phải không?”
Loan Trì vội vàng cọ đi nước mắt trên khóe, tiến lên hai bước, một tay một người nâng Yến Cửu cùng Đinh Tư Dận, cũng thuận tay nắm Mạt Mạt lên, không đợi vài người bọn họ đứng vững, đã bụm mặt quay người đi, bắt đầu nở nụ cười ‘khửa khửa khửa’.
【 cười chết, Loan Trì thật sự trâu bò ha ha ha, ở bên cạnh người ta cười nửa phần ngày cũng không dìu hai người kia ha ha ha ha ha 】
【 không trách Loan Trì, nếu tui ở hiện trường khẳng định còn cười dữ hơn ổng 】
【 hơn phân nửa đêm vừa mở cửa phòng ngủ, thấy hai anh chàng đập giai bưng ly mì gói, đoan đoan chính chính quỳ gối trước mặt, này thì ai chịu được chứ ha ha ha 】
【 tui cười mún són mịa ra quần rồi ha ha ha 】
【 ha ha ha ha ha thật sự tuyệt, nhiều vây xem người như vậy, thế mà không ai duỗi tay qua dìu bọn họ một phen, cười chết tôi 】
“Được rồi được rồi, tan đi tan đi,” tổng đạo diễn cũng không đành lòng xem hai người bọn họ tiếp tục mất mặt, quay đầu lại đuổi đi nhân viên công tác di động lén ghi hình, “Đều trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải quay chụp đó.”
Yến Cửu và Đinh Tư Dận cảm động đến sắp khóc.
Thật là đạo diễn quốc dân tốt, thế mà cũng nguyện ý lựa chọn mở một con mắt nhắm một con mắt với hành vi của họ……
“Xì ——” ngay khi cửa phòng ngủ đóng lại, tổng đạo diễn rốt cuộc không kìm được cười ra thanh âm.
Yến Cửu, Đinh Tư Dận: “……”
Hạ Vân Sanh ôm Mạt Mạt từ trên mặt đất lên, cúi người giúp Yến Cửu phủi phủi bụi trên đầu gối, sau đó nắm tay Khâu Khâu cùng Mạt Mạt: “Tiểu Yến, anh dẫn bọn nhỏ lên trước, hai người chuẩn bị ăn ở lầu một sao?”
“Tôi đi lên ăn, anh Sanh, tôi đi lên liền,” Yến Cửu chịu đựng tê mỏi trướng đau ở đầu gối, đi theo phía sau Hạ Vân Sanh, tiếc nuối không thôi nhỏ giọng nói thầm cùng Đinh Tư Dận bên cạnh, “Rõ ràng thảm chỉ ở cách đó một bước, hai ta sao không quỳ gối lên trên nhỉ?”
Đinh Tư Dận cũng rơi không nhẹ, đồng dạng đau đến sắc mặt xanh lè: “Người anh em, cậu nói lại có chút chí khí, chẳng lẽ hai ta thế nào cũng phải quỳ xuống sao?”
Yến Cửu không khỏi cũng cảm thấy buồn bực lên: “Ss…… Anh nói xem hai ta vì sao lại quỳ nhỉ?”
Phản ứng thuận theo cũng không đến mức sẽ như vậy chứ? Chẳng lẽ thật sự có đồ vật dơ bản?
Đinh Tư Dận lộ ra biểu cảm không thể tưởng tượng: “Anh cũng rất muốn biết nha, thấy cậu quỳ tôi cũng quỳ.”
【 Đinh Tư Dận có tật xấu hả ha ha ha cười chết mấy, cái gì kêu “thấy cậu quỳ tôi cũng quỳ” a ha ha ha 】
【 đương nhiên là bị dọa đến a ha ha ha 】
【 trước kia tui cũng bị con mèo đột nhiên nhảy ra từ ngõ nhỏ làm sợ tới mức ngồi xổm xuống ôm đầu 】
【 hai người bọn họ quỳ xuống, nhưng người bị dọa đến lại là người quay phim ha ha ha ha ha 】
*
Khi Yến Cửu trở lại phòng khi, Mạt Mạt đã bị Hạ Vân Sanh một lần nữa nhét trở lại trong ổ chăn ấm áp, chỉ để lộ một khuôn mặt nhỏ tròn béo, chờ mong nhìn vào người xuất hiện ở cửa.
“Bé ngoan, mau ngủ đi, nghe lời.” Yến Cửu đem chén đặt ở trên bàn, đi đến mép giường sờ sờ đầu Mạt Mạt đầu, nhẹ nhàng nói, “Bố kể chuyện cổ tích cho con nhé?”
Phải nghĩ biện pháp dỗ bé con nhà mình ngủ, cậu mới có thể kiêng nể gì hưởng thụ mỹ thực.
Mạt Mạt không buồn ngủ, nhưng Mạt Mạt nhìn ra được Cửu Cửu rất hy vọng chính mình nhắm mắt lại ngủ, vì thế hiểu chuyện lắc đầu: “Không cần ạ ~ Mạt Mạt có thể hự gặp nhu công ~”
Nghe vậy, Yến Cửu vô cùng vui mừng hôn khuôn mặt nhỏ bé cưng một cái: “Mạt Mạt nhà mình sao lại ngoan thế nhỉ?”
【 vĩnh viễn đừng tin tưởng lời của một tên đàn ông điển trai nói】
【ổng muốn dỗ cưng ngủ xong rồi đi ăn mì đó Mạt Mạt! Nhìn ổng chặt vào】
【 Mạt Mạt bảo bối, bố con đang CPU con đó, ngàn vạn đừng bị anh ta mê hoặc! 】
【 loại đàn ông này nên được đến dạy dỗ, như vậy đi, gửi ảnh lại đây, tui tự mình dạy lại】
Mạt Mạt đương nhiên không phân biệt được Cửu Cửu nói dối, một nụ hôn ngủ ngon đã có thể dỗ được bé đến dễ bảo, trực tiếp nằm lại trong ổ chăn, ngoan ngoãn nhắm mắt lại bắt đầu mơ màng.
Xác nhận tiếng hít thở Mạt Mạt trở nên vững vàng rồi, Yến Cửu xốc lên nắp mì gói, say mê hút một ngụm ——
Chậc! Này cũng quá thơm rồi!
Cậu đói đến không được, mở từ phòng bếp tủ chén lấy đôi đũa dùng một lần ăn.
“Hút sụt ——”
Mì sợi quá mức mềm mượt, thế cho nên Yến Cửu nhất thời không đề phòng, không cẩn thận phát ra thanh âm.
Mạt Mạt còn không tiến vào giấc ngủ sâu, nghe tiếng xoa đôi mắt từ trong ổ chăn ngồi dậy: “Cửu Cửu, bố đang nàm gì nha?”
Ngửi thật sự thơm quá thơm quá nha, thơm đến mức Mạt Mạt đều có chút hong nhu nổi! (không ngủ)
Nghe được giọng Mạt Mạt, Yến Cửu đầu tiên cả kinh, ngay sau đó nhanh chóng khôi phục trấn định, buông chén lấy tờ giấy lau lau miệng, sau đó đứng dậy đi đến mép giường, cười khanh khách giải thích: “Mạt Mạt, bố vừa mới đã chịu kinh hách, hiện tại đang uống thuốc, bằng không buổi tối ngủ không yên.”
Mạt Mạt cái hiểu cái không gật gật đầu: “Thuốc hong ắng ạ?” (không đắng)
Nghe mùi thơm như vậy, khẳng định hong ắng đâu!
Yến Cửu lập tức làm ra khuôn mặt đau khổ, lắc lắc đầu: “Không thể ăn, cực kỳ không thể ăn, bố đang ở căng da đầu ăn đây.”
【 Có quỷ mới tin anh 】
【 ha ha ha ha ha Mạt Mạt phàm có văn bằng nhà trẻ, cũng không đến mức bị lừa đến thảm như vậy 】
【khi tui còn nhỏ, mẹ tui cũng đã lừa gạt tui như vậy ( che miệng ) 】
“Thuốc nài ở đâu thế ạ?” Mạt Mạt không quá tin tưởng, hâm mộ liếm môi, “Mạt Mạt có thể hử một chút thuốc hong?”
“Chỉ sợ không được nha,” Yến Cửu nhân cơ hội muốn giải thích một chút với Mạt Mạt thao tác quỳ kỳ lạ trên đất vừa rồi, để tránh sau này bị Mạt Mạt in sâu vào trí nhớ không thể xóa bỏ, “Mạt Mạt vừa mới nhìn thấy bố và chú Đinh kết bái đúng không?”
Mạt Mạt gật gật đầu.
Yến Cửu thấy bé tin, vội tiếp tục: “Đây là do một chú ảo thuật gia sau khi bố và chú Đinh kết bái, tặng cho mỗi người một viên, cho nên chỉ có thể bố và chú Đinh ăn.”
Nếu không phải bởi vì cậu nấu mì này quá cay, Mạt Mạt không thể ăn, cậu cũng không đến mức lừa đứa nhỏ như vậy.
【 ha ha ha ha ha quá không biết xấu hổ rồi? 】
【 chính anh nghe thử anh nói phải tiếng người hong 】
【 vài thập niên sau. Bác sĩ: Bố anh chỉ bị cảm lạnh chút. Mạt Mạt: Cái gì, lạnh? Đốt! 】
Mạt Mạt tiếc nuối suy sụp khuôn mặt nhỏ, vô cùng đáng thương gật gật đầu: “Thế được ạ ~ vất vả Cửu Cửu gửi ún thuốc ắng……”
Yến Cửu nhét bé con lại lần nữa trở lại ổ chăn, lộ ra nụ cười cha hiền: “Không sao, bố không vất vả.”
Một chút đều không vất vả đâu ~
*
Yến Cửu ăn xong mì gói, nhân tiện uống sạch cả nước lèo, đi toilet một lần nữa rửa mặt, lo lắng đánh thức Mạt Mạt, ngay cả động tác trở lại trên giường đều nhẹ tay nhẹ chân.
Hô, thật là quá sung sướng.
Không ai có thể cự tuyệt ở đêm hôm khuya khoắt, tới một tô mì gói nóng hầm hập, nếu có, vậy lại thêm một cây xúc xích.
Chăn được nhẹ nhàng nhấc lên, Yến Cửu “Vèo” một cái chui vào ổ chăn, cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Mùi hương mì gói dính ở trên người cậu, chậm chạp không có tan đi, làm Mạt Mạt đang giả bộ ngủ không ngừng nuốt nước miếng.
Làm sao bây giờ, huốc (thuốc) thơm quá nha, Mạt Mạt thiệt mún hử(thử) nha.
Mạt Mạt chưa từng ngửi được mùi hương thơm như vậy, quả thực thèm sắp khóc.
Nhưng mà, nhưng mà muốn thế nào mới có thể được mì thơm thơm nhỉ……
Ả? Chú Tiểu Đinh vừa rồi hình như thu lại. Đọc Full Tại
Giống như, hình như là chỉ cần…… Chỉ cần thế nào tới?
Mạt Mạt đau khổ ngẫm nghĩ nửa ngày, đột nhiên ánh mắt sáng lên.
Gà(Nghĩ) được rồi, gà(nghĩ) được làm sao để thử rồi!
Nghĩ đến đây, Mạt Mạt lập tức từ trong ổ chăn ngồi dậy, làm như có thật ôm lấy cánh tay Cửu Cửu——
“Mạt Mạt cũng muốn kết bái cùng Cửu Cửu!”
Để sau khi kết thúc, là có thể có mì tum thơm ngào ngạt!
Yến Cửurong hấp hối trung kinh ngồi dậy: “???”
【 con giai hiếu thảo lại nghĩ ra một câu vàng khác hahahahaha]】
【 mẹ nó sao lại có thể khôi hài như vậy chứ 】
【 Cửu Cửu: Mạt Mạt, con thật đúng là hiếu chết bố con mà 】
【 ha ha ha ha ha Mạt Mạt thật sự quá thông minh, năng lực logic tròn điểm! 】
【 từ nay về sau hai ta các bàn luận, cưng quản tui gọi anh, tui quản cưng gọi ba】
Tác giả có lời muốn nói:
Tư tổng:???
Cửu Cửu: nào, Mạt Mạt, gọi Anh Tư
Mạt Mạt: Chào anh Tư ~