Biên dịch : Yên Hy
Yến Cửu quả thực sợ ngây người.
Cậu chưa từng tưởng tượng đến chuyện anh Thi mang thai, càng không thể tưởng tượng y mang thai song sinh đến tột cùng là khái niệm dạng gì.
Nghe thấy giọng Yến Cửu chứa đầy khiếp sợ hỏi lại, Thi Hách Nhân có chút thẹn thùng gật gật đầu, nhịn không được đem tầm mắt chuyển qua nơi khác, không đối diện với Yến Cửu: "Ừm......!Đại khái ngày 47, kết quả kiểm tra trước chỉ có thể xác định anh ......!Mang thai, nhưng buổi sáng hôm nay có thể nhìn rõ ràng hai túi thai, dấu hiệu và tim thai, cho nên xác định là......Thai song sinh."
So với Yến Cửu ngây ngốc, tương đối kinh hỉ ngược lại là Mạt Mạt.
Nghe hiểu Cửu Cửu cùng bác Thi đang nói chính là bảo bảo nhỏ trong bụng có hai bé, Mạt Mạt lập tức vươn hai ngón tay nhỏ, một trái một phải đặt trên bụng bác Thi, dùng giọng sữa dặn dò: "Em trai em gái phải ngoan ngoãn nha ~ không được đá bụng bác Thi nha ~ bác Thi sẽ đau đó ~"
Sức tưởng tượng của đứa nhỏ mặc sức luôn rất đẹp, theo bản năng hy vọng em trai em gái là một.
Thi Hách Nhân bị bộ dáng đáng yêu của Mạt Mạt chọc nở nụ cười, duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ của bé, ngữ khí ôn nhu nói: "Em trai em gái nhất định sẽ nghe lời anh trai Mạt Mạt, ngoan ngoãn, sẽ không đá bụng bác Thi."
Mấy chữ "anh trai Mạt Mạt" này được chính miệng bác Thi nói ra, để Mạt Mạt ở trong lòng trộm ghiền tới càng thống khoái.
Nghe vậy, bé lập tức làm ra dáng vẻ của một anh trai, liên quan ở trước mặt bác Thi phảng phất đều biến thành người lớn: "Bác Thi nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, ngủ khò khò nhiều, mới có thể khỏe mạnh ~"
Thi Hách Nhân thật cẩn thận bế bé lên, cười đáp: "Được, bác Thi cũng nghe Mạt Mạt nói, nghỉ ngơi thật tốt."
"Kia, kia anh Thi, anh kế tiếp chuẩn bị làm sao bây giờ?" Yến Cửu thật vất vả mới từ kinh ngạc kéo thần ra, trong lúc nhất thời nói chuyện cũng không được trôi chảy.
Chẳng qua cậu rất nhanh tìm được trọng điểm: "Vừa rồi anh nhắc đến chuyện bố đứa nhỏ còn chưa biết anh mang thai, vậy anh chuẩn bị khi nào nói cho anh ta?"
Thi Hách Nhân nhấp môi, bàn tay khẽ chạm bụng trước, thấp giọng nói: "Anh muốn chờ một chút, anh còn không nghĩ kỹ."
Yến Cửu không biết tình huống giữa y và bố đứa nhỏ thế nào, nghe xong lời này, còn tưởng rằng bố đứa nhỏ không định chịu trách nhiệm, không khỏi giận tím mặt: "Anh không cần lấy cớ thay tên khốn nạn kia!"
"Không không không, Tiểu Cửu," Thi Hách Nhân vội vàng lo lắng giải thích cho bố đứa nhỏ, "Anh ấy không phải khốn nạn, là anh cố ý không nói cho anh ấy."
Thấy anh Thi giữ gìn gã đàn ông không chịu trách nhiệm kia, Yến Cửu tức khắc vừa vội lại vừa tức, vỗ lưng ghế sô pha leng keng nói: "Anh đừng giảo biện thay gã kia đâu anh Thi, anh sao có thể não yêu đương thế chứ?!"
Thi Hách Nhân kinh ngạc nhìn cậu một cái.
So não yêu đương, ai có thể so được với vị kia nhà cậu chứ.
"Anh là nhân viên công ty anh cra em đúng chứ?" Yến Cửu nói, từ trong túi móc ra di động, trực tiếp nhấn mở giao diện lịch sử trò chuyện với anh cả, muốn gọi một cuộc điện thoại qua, chất vấn anh cả xem làm người lãnh đạo nhân viên thế nào, mà lại dung túng tra nam kia làm ra sự tình phát rồ này.
May Thi Hách nhân tay mắt lanh lẹ đè lại tay gọi điện thoại của cậu, ngăn cản nói: "Tiểu Cửu, chuyện này vẫn không cần kinh động đến anh cả em, anh cam đoan với em, anh sẽ mau chóng xử lý chuyện này tốt, tuyệt đối sẽ không làm em lo lắng."
Yến Cửu biết anh Thi làm việc nhi đáng tin cậy, lúc này nghe y đã nói như vậy, chính mình xác thật cũng có thể đủ yên tâm, vì thế không quá tình nguyện gật gật đầu, đổi đề tài: "Phản ứng ngày đó của anh thật sự rất dọa người, còn nghiêm trọng hơn lúc em mang thai Mạt Mạt, lúc đó em thật sự cho rằng anh bị viêm dạ dày cấp tính."
"Sau khi xác nhận là song sinh, nội tiết tố sẽ tương đối cao," Thi Hách Nhân uống ngụm nước ấm, nhẹ giọng nói, "Cho nên phản ứng mang thai sẽ nghiêm trọng hơn."
Bằng không ngày đó cũng không đến mức bị lộ trước mặt hai người bọn họ.
Cũng may Tư Việt là người có tính nhìn thấu không nói ra, rời khỏibiệt thự trực tiếp đưa y về tới nhà cũ Tư gia để tĩnh dưỡng thân thể, cũng không có ý muốn khó xử y, chỉ chờ chính y nghĩ thông suốt xong cam tâm tình nguyện cùng thẳng thắn mọi người.
Ăn cơm xong, dưới sự "Vừa đe dọa vừa dụ dỗ" của Yến Cửu cùng Mạt Mạt, Thi Hách Nhân rốt cuộc đồng ý cùng bọn họ về biệt thự.
Vì chăm sóc em trai em gái còn chưa ra đời của mình, Mạt Mạt xung phong nhận việc giúp bác Thi cõng lên túi chứa đầy đồ dùng sinh hoạt.
Nề hà bé dáng vóc không cao, mới vừa được cha già nhà mình giúp đeo balo lên lưng, cả người ngay cả cặp sách cùng nhau nằm ngã xuống trên sô pha, ngượng ngùng"Ai nha" một tiếng.
Yến Cửu lập tức bật cười: "Ha ha ha, bé ngoan, sao con lại nằm xuống rồi?"
Bị Cửu Cửu cười nhạo trước mặt bác Thi, Mạt Mạt hoàn toàn không cảm thấy thẹn thùng, cười tủm tỉm chỉ cánh tay nhỏ của bản thân, nghiêm túc nói với Cửu Cửu: "Chờ Mạt Mạt trở nên mạnh mẽ giống ba, có thể 'vèo' một cái đã xách lên!"
Cho dù trong nhà nào, ba mỗi ngày đều tới một phòng chứa đầy cây sắt, khi thì kéo dây thừng, khi thì treo mình lên cây sắt, Mạt Mạt chỉ nhìn thôi đã cảm thấy mệt mỏi quá.
Chỉ có điều mỗi lần ba bước ra từ trong căn phòng đó, nhìn có vẻ càng mạnh hơn so với trước khi vào.
Cho nên dù rất mệt rất mệt, Mạt Mạt cũng nhất định phải biến thành người lợi hại như ba!
Yến Cửu đương nhiên biết sức mình không lớn bằng Tư Việt, thậm chí căn bản không thể lấy làm đối lập, nhưng cậu chỉ muốn ghẹo Mạt Mạt: "Bé ngoan, vì sao không phải trở nên mạnh mẽ giống bố chứ?"
Nghe được Cửu Cửu hỏi chuyện, Mạt Mạt nghiêm trang nói: "Cửu Cửu không cần mạnh, Mạt Mạt sẽ vẫn luôn vẫn luôn bảo vệ Cửu Cửu mà ~"
Vừa dứt lời, Yến Cửu bị bé con nhà mình làm cảm động đã cúi người xuống bắt bé con lại, mãnh liệt mổ vào khuôn mặt ú nu kia, dẫn tới Mạt Mạt khanh khách cười không ngừng.
Nhìn hình ảnh Yến Cửu ý xấu mà trêu đùa bé con nhà mình đầy ấm áp, Thi Hách Nhân không nhịn bật cười, không khỏi càng thêm chờ mong sinh mệnh nhỏ trong bụng chào đời.
*
Chở anh Thi cùng Mạt Mạt về nhà phía trước, Yến Cửu đi một chuyến về thành phim ảnh.
Đương nhiên, là sau khi xác nhận trạng tháia Thi có thể ngồi xe đi dạo, cậu xoay hướng, đi về phía thành phim ảnh.
Buổi sáng thời điểm ở biệt thự Yến gia, Yến Cửu đã nhận được điện thoại đạo diễn Tang Dự Duy của 《 Vọng Tiên 》, đối phương muốn mời cậu nếu buổi chiều có thời gian rảnh, tới đoàn phim cùng diễn viên chính phát sóng trực tiếp một buổi.
Thái độ đạo diễn Tang chân thành khẩn thiết, làm người rất khó cự tuyệt.
Huống hồ Yến Cửu cũng xác thật có chút nhớ thương anh Sanh, kỳ cuối cùng của《Xuất Phát Thôi Bảo Bối》 dời lịch quay, làm cậu đã lâu không có gặp anh Sanh, hôm nay vừa vặn có thể thừa dịp cơ hội này tới tổ thăm anh ấy, đồng thời còn có thể thay công ty giải trí mới của anh cả nghiên cứu địa hình, tìm kiếm diễn viên có tiềm lực trong thành phim ảnh.
"Anh Thi, anh và Mạt Mạt ngồi ở trên xe nghỉ ngơi đi," Yến Cửu hạ cửa sổ xe xuống, để Thi Hách Nhân có thể hô hấp không khí mát lạnh ngoài cửa sổ, "Nếu lạnh thì nhanh chóng đóng cửa sổ lại, em đi một lát liền trở về."
Thi Hách Nhân vẫn luôn nắm tay tròn của Mạt Mạt, nghe thấy Yến Cửu dặn dò, y gật gật đầu, khẽ cười nói: "Tiểu Cửu, em không cần chăm sóc anh như bệnh nhân, tự anh có chừng mực."
Yến Cửu cũng biết chính mình quá mức khẩn trương, nhưng không biết vì sao, vứt đi tầng quan hệ cậu và anh Thi, cậu trước sau đều cảm thấy đứa nhỏ trong bụng anh Thi giăng đầy sợi tơ quan hệ với mình, dù sao chính là......!là lạ.
Thấy bộ dáng Yến Cửu vẫn không quá yên tâm, Thi Hách Nhân lại cười: "Thật sự không có việc gì, không khí bên ngoài khá tốt, chốc lát anh sẽ bọc Mạt Mạt đến kín mít, dẫn bé xuống xe đi dạo."
"ử ử ~" từ Yến Cửu mang theo Mạt Mạt xuất phát đến Yến gia, lại đến phòng thuê của Thi Hách Nhân, Trư Quyển vẫn luôn nằm trong balo Mạt Mạt kêu to, như rất muốn đi theo bọn họ cùng nhau xuống xe chơi.
Mạt Mạt vội vàng nhẹ giọng dỗ nó: "Trư Quyển cũng có thể đi chơi nha ~ Bác Thi cũng sẽ mang theo Trư Quyển đi cùng ~"
Trên người Trư Quyển mặc quần áo nhỏ dì Triệu làm cho nó, nhìn qua cực kỳ ấm áp, một chút đều sẽ không cảm thấy lạnh.
"ử ngô ~ ử ngô ~" Trư Quyển vừa lòng dùng đầu nhỏ cọ cọ tay nhỏ của Mạt Mạt, vui dướng vẩy cái đuôi.
Nhìn ba bọn họ ở chung rất vui vẻ, Yến Cửu cuối cùng có thể yên tâm rời đi bãi đỗ xe, thẳng đến studio của đoàn phim, tính toán tốc chiến tốc thắng.
Ngoài việc không để lộ những trailer quan trọng, toàn bộ dàn diễn viên của đoàn phim《 Vọng Tiên 》 đều đang nỗ lực quảng bá nhiệt độ yêu thích càng cao hơn.
Có Phàn Tinh số lượng fans nổ mạnh cùng Hạ Vân Sanh phái thực lực tuyệt đối là chiêu bài, lưu lượng《 Vọng Tiên 》vốn không cần nhà sản xuất lo lắng quá nhiều, huống chi, chỉ cần có sự xuất hiện của Yến Cửu đầy ấn tượng, nhà sản xuất tự nhiên có thể kê cao gối ngủ, nằm ở trong nhà chờ tiền đổ ập xuống đè lên.
Đạo diễn Tang Dự Duy nguyên bản cũng không trông cậy vào Yến Cửu có thể ở đoàn phim lâu, tính tượng trưng cùng các diễn viên chính khác phát sóng trực tiếp một lát, chính ông chủ động nói với Yến Cửu: "Tiểu Yến, nếu bận thì cậu cứ đi trước đi, rất cảm ơn hôm nay cậu đồng ý tới giúp tôi."
Yến Cửu cười lắc đầu, lại hàn huyên với anh Sanh một lát, liền rời khỏi studio, đi đến bãi đỗ xe.
Vào lúc sắp đi đến bãi đỗ xe, Yến Cửu từ xa liền cảm giác không quá thích hợp.
......! Bên kia dương như có người phát hiện Mạt Mạt, đang dùng di động phát sóng trực tiếp, quay Mạt Mạt lẫn anh Thi co quắp bàng hoàng đứng ở trung tâm đám người vào màn hình.
Chỉ có điều người mở phát sóng trực tiếp cũng không có ác ý, từ đầu tới đuôi đều duy trì khoảng cách lễ phép với Mạt Mạt và anh Thi, sẽ không tạo thành áp lực với bọn họ.
Yến Cửu nhẹ nhàng thở ra, tò mò mà gần vừa thấy, tưởng muốn lập tức ngất xỉu.
Chỉ thấy Mạt Mạt cười khanh khách đang ôm Trư Quyển lười biếng dựa trong ngực bé, vẻ mặt nghiêm túc nói với các bạn nhỏ vây quanh người: "Trư Quyển là em trai tới, các cậu gọi tớ là anh, cho nên các cậu cũng là em trai em gái của Trư Quyển ~"
Mạt Mạt nói vừa dứt câu, các bạn nhỏ chung quanh đã cúc một cung, động tác nhất trí gọi Trư Quyển trong ngực bé: "Chào anh Trư Quyển~"
Yến Cửu: "???"
Cậu cũng chỉ đi vào phát sóng trực tiếp một lát mà thôi, đây là......!Đã xảy ra cái gì? Con của cậu điên rồi?
Cô bé nhỏ tết tóc hai bím kia cậu nhận ra, là Nguyên Nguyên cháu gái diễn viên gạo cội Trần Thái Phu, nhìn quần áo sửa soạn của cô bé, đã biết trong nhà bồi dưỡng cô bé theo hướng dịu dàng nhã nhặn lịch sự.
Nếu như thầy Trần lão sư biết bé con nhà mình để cháu gái bảo bối của người ta gọi cún con là anh, chắc là sẽ cầm quải trượng từ phim thành ảnh trong lao tới đuổi theo đánh cậu.
【 ngao ngao ngao Cửu Cửu, eim nhìn thấy Cửu Cửu 】
【 oa! Tui cũng nhìn được gòi, ảnh còn mang khẩu trang kia, nhưng ảnh thật sự dễ nhận ra lắm 】
【 cười chết, Cửu Cửu vì cái gì muốn tránh trong đám người không ra nha, chẳng lẽ là cảm thấy mất mặt sao ha ha ha 】
【hhhhh anh ấy sợ ra tới rồi, anh giai ngỗng cũng để anh ấy gọiTrư Quyển là anh trai ( bushi ) 】
【 chỉ tiếc Cửu Cửu không có nhìn đến hình ảnh Mạt Mạt nói cho các bạn nhỏ Cửu Cửu ở trong nhà gọi bé là anh giai ngỗng 】
【 các bạn nhỏ đều sợ ngây người 】
【 giáo sư xui xẻo bị ép kêu rất nhiều lần, xem như gọi thay Cửu Cửu ha ha ha 】
【 giáo thụ: (* ̄︶ ̄)ridiculous】 *thật buồn cười
"Anh Mạt Mạt, cậu nói nhà cậu có rất nhiều chó, bên trong chúng nó có chó đã làm chó cảnh sát đúng không?!"
"Cậu thật là lợi hại nha anh Mạt Mạt ~"
"Trư Quyển lớn lên rồi cũng sẽ làm chó cảnh sát sao?"
"Anh Mạt Mạt, em nhìn thấy anh nói ở trên TV, sau này anh phải làm chó cảnh sát á ~"
"Chờ về sau cậu làm chó cảnh sát rồi, nhất định cũng phải mang tụi tới cùng nhau nha anh trai Mạt Mạt ca ~"
Mạt Mạt tuy rằng thực hưởng thụ các em trai em gái ca ngợi, nhưng nghe đến chỗ sai, bé vẫn sẽ có trách nhiệm của một anh trai, mở miệng sửa đúng nói: "Không thể được ~ người là không thể làm chó cảnh sát~"
Nguyên Nguyên kinh ngạc mở to đôi mắt, nghi hoặc nói: "Chỉ là, chỉ là anh Mạt Mạt từng nói trong TV, muốn cùng anh Khâu Khâu và chú Tiểu Phàn cùng nhau làm chó cảnh sát mà ~"
Nghe vậy, Mạt Mạt thẹn thùng vẫy vẫy tay nhỏ, nhìn qua rất hổ thẹn: "Ai nha ~ kia đều là chuyện khi tớ còn nhỏ thôi ~"
Yến Cửu: "???"
"Thằng bé ở chỗ này khoác lác thổi đã bao lâu rồi?" Yến Cửu quay đầu nhìn về phía anh Thi thần không biết quỷ không hay tiến đến bên người cậu.
Cậu sao lại không biết bé con nhà mình còn có kỹ năng lừa dối người như vậy.
......!Khẳng định là di truyền từ Tư Việt!
"Đại khái hai mươi phút, từ lúc em đi vào đã bắt đầu," Thi Hách Nhân cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, trong giọng nói tràn đầy khâm phục, "Lại tiếp tục nói, cảm giác anh giai ngỗng của chúng ta lập tức phải đăng cơ."
Suy cho cùng, sự tự tin và khí thế nhóc con mang lại khi "Diễn thuyết", nghiễm nhiên dáng vẻ đầy khát vọng, coi mình thành trung tâm.
Nếu cho bé đội Định Bình Thiên Quan(*), bé con phỏng chừng thật sự dám đăng cơ.
(*)顶平天冠 hình
Yến Cửu: "......"
【hhh eim có thể làm chứng, giáo sư bị ép gọi anh giai ngỗng bốn câu, lấy cái này tới chứng minh thực lực cùng địa vị tuyệt đối mà đội trưởng Mạt Mạt có được】
【 khổ thân giáo sư của chúng ta ha ha 】
【《 kia đều là chuyện khi tớ còn nhỏ thôi》bảo bối Mạt của tui sao lại có thể đáng yêu như vậy a!!! 】
【 ha ha ha cười chết tôi á bảo bối, cưng hiện tại cũng mới chỉ 4 tuổi mà thôi a! Cái gì mà gọi chuyện khi tớ còn nhỏ hả 】
【 nếu cho tôi nói, tôi khẳng định cũng sẽ thổi phồng lên, được tổng giám đốc tập đoàn Tư thị cùng tiểu thiếu gia Yến gia gọi là anh giai ngỗng thật là chuyện rất có mặt mũi á hhhhh】
【 đúng vậy ha ha, cho nên các bạn nhỏ đều sùng bái bảo bối Mạt Mạt của chúng ta】
【 danh tiếng hiếu thảo của đội trưởng Mạt Mạt truyền xa, hiếu thảo đến bác cũng không buông tha 】
【 cười xỉu quá ha ha ha, giáo sư cần hài hước dị không 】
【《 Lại tiếp tục nói, cảm giác anh giai ngỗng của chúng ta lập tức phải đăng cơ》】
Tác giả có lời muốn nói:
Cửu Cửu: Thuộc tính đại lừa bịp của đứa nhỏ này giống ai?
Em Tư: ( ánh mắt mơ hồ ) không phải anh
Yến tổng: ( không thể tưởng tượng ) không phải cậu chẳng lẽ là tôi?
Anh Thi: ( phẫn nộ nắm chặt quyền ) chính là anh!.