Mỹ Nhân Cá Mặn Bạo Hồng Ở Show Thiếu Nhi

chương 107: dỗ dành

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 100 : Dỗ dành (P)

Biên dịch : Yên Hy

====================

Yến Cửu mệt đến hôn mê.

Lúc ý thức tan rã, cậu còn hữu khí vô lực mắng Tư Việt, nhưng rất nhanh, đã bị bản thân đuôi mắt ửng đỏ trên gương trần nhà làm tức giận đến dùng sức nhắm hai mắt lại, căn bản không chờ Tư Việt dịu giọng dỗ dành, đã hoàn toàn mất đi thần trí trấn tỉnh.

Rốt cuộc năm đó vào lần đầu tiên của hai người, Yến Cửu phi thường kích động lẫn hưng phấn, hoàn toàn không giống một con gà chưa trải sự đời, thậm chí còn có tiềm năng khai phá vô hạn.

Tư Việt mắt mang ý cười nhìn dung nhan người nằm đoan trang trên gối, giơ tay giúp cậu dịch dịch góc chăn, lại nhẹ nhàng vuốt gọn tóc mái hơi loạn.

Hiện giờ ký ức Cửu Cửu đang chậm rãi khôi phục, nói vậy rất mau bọn họ sẽ trở về hình thức ở chung đã từng.

Vừa nhớ tới dáng vẻ thực tủy biết vị phóng khoáng của Yến Cửu, Tư Việt có chút khó thể ức chế nỗi lòng chính mình.

*

Một giấc này Yến Cửu trực tiếp ngủ tới giữa trưa 12 giờ rưỡi ngày hôm sau, tổng cộng mười một tiếng đồng hồ 40 phút.

“Ong —— ong ——”

Di động bị Tư Việt đặt trên tủ đầu giường rung lên hai cái, Yến Cửu duỗi tay lấy lại mở màn hình, không có gì bất ngờ xảy ra, quả nhiên là Tư Việt đã tớ công ty nhưng vẫn còn nhớ thương cậu.

Tin nhắn đã biến thành 99+.

Yến Cửu: “……”

Cậu nên lấy cái gì cứu vớt người não yêu đương này.

Yến Cửu nhanh mở khung thoại, nhanh chóng xem một lần.

【Nguyên Bản: Cửu Cửu, em tỉnh chưa? 】

【 Nguyên Bản: Lúc anh đi, điện thoại công việc của em có sáng lên, là tin nhắn của Chân Hòa Lý, có thể việc trong đoàn phim. 】

【 Nguyên Bản: Hôm nay anh tới công ty chi nhánh, hiện tại vừa đến văn phòng 】

【 Nguyên Bản: Nhớ em (*^▽^*)】

【 Nguyên Bản: Cửu Cửu, dưới lầu công ty có hai con chó đang cãi nhau, cãi dữ lắm, anh quay video cho em 】

【 Nguyên Bản: [ video ]】

【 Nguyên Bản: Cửu Cửu, vẫn chưa tỉnh sao? Tỉnh lại nhớ trả lời anh một câu, anh nói dì Triệu lại chuẩn bị cho em một ít bữa sáng hợp khẩu vị em】

【 Nguyên Bản: Anh mới nhớ ra, trong phòng ngủ chúng ta có camera, để anh xem thử còn dùng được không】

【 Nguyên Bản: May mắn có thể từ camera nhìn đến trạng thái em, bằng không anh không có khả năng ở công ty dù chỉ một phút 】

Năm đó thời điểm sinh Mạt Mạt, Yến Cửu cũng không đưa Mạt Mạt giao cho người khác, mà từ đầu đến cuối đều đặt bên người mình, ngẫu nhiên sự trợ giúp Yến Đình Đình học cách chăm con.

Nhưng sức khỏe cậu lại không phải quá tốt, luôn sẽ ngủ thật sự nhưchết, bởi vậy mỗi khi lúc này, việc dậy cho Mạt Mạt uống sữa bột, thay tã liền toàn quyền giao cho Tư Việt.

Thế cho nên kế hoạch hoàn mỹ làm bạn với bé con của Yến Cửu viết ngay từ đầu, cũng kiên trì chưa được ba ngày.

Rõ ràng là Yến Cửu sinh con, nhưng trên thực tế lại là Tư Việt nghỉ thai sản. Đọc Full Tại

Cuối cùng rốt cuộc là Yến Cửu nhìn không được, lo lắng tập đoàn Tư thị sẽ bị Tư Việt cứ vậy khiến phá sản, liền đá người chạy về công ty.

Tư Việt trở lại công ty tiếp tục làm việc không yên tâm, lập tức sai người ở trong phòng ngủ gắn camera, để luôn sẵn sàng về nhà chăm sóc hai người.

Dần dần, Mạt Mạt trưởng thành, có thể ngủ riêng, nhưng cái camera này vẫn chưa hủy đi.

Thấy thế, Yến Cửu rất có hứng thú mở video kia để nhìn.

“Uông! Uông ngô!” “Gâu gâu! Gâu gâu gâu!”

Quả nhiên cãi nhau rất dữ.

Yến Cửu mỉm cười gạt video đi, tiếp tục xem tin nhắn Tư Việt gửi tới.

【 Nguyên Bản: Hôm nay cơm trưa công ty chi nhánh có bánh thịt chiên, anh thay em thử hương vị 】

【 Nguyên Bản: [ hình ảnh ] bánh thịt chiên】

Yến Cửu nuốt nước miếng, nghĩ trong lát nữa xuống lầu, nhờ dì Triệu để đầu bếp trong nhà làm cho cậu một phần.

Rốt cuộc có Tư Việt quấy rối, dì Triệu một lòng suy nghĩ cho sức khỏe cậu cũng giống Tư Việt, thường xuyên sẽ quản chế tần suất ăn bánh thịt chiên của cậu.

【 Nguyên Bản: Cửu Cửu, hai con chó con thực sự đã mang theo người giúp đỡ, cuộc cãi vã thậm chí còn khốc liệt hơn trước. 】

【 Nguyên Bản: Cửu Cửu em xem, con chó màu trắng kia còn mang theo bạn chó cái đến, nhìn có vẻ càng tự tin hơn 】

【 Nguyên Bản: Hiện tại là tám con chó đang giằng co trên mặt cỏ, phía con chó trắng sở hữu năm đội viên, con chó hoa chỉ có ba đội viên, hơn nữa con chó hoa đội viên cũng nho gầy hơn 】

【 Nguyên Bản: Không đúng, nhóm phía sau con cho trắng hình như là bọn nhỏ của nó, lớn lên giống nhau như đúc 】

Yến Cửu nhấn mở video mới Tư Việt gửi lại, bên trong chú chó trắng đang vênh váo tự đắc điên cuồng sủa vào mặt chó hoa, các bạn chó cái của nó đứng cạnh, cái đuôi nhỏ vẫy nhanh, như đang trợ uy cho bạn mình.

Có lẽ là bởi vì mình không có chó cái, khí thế của chó hoa đang cãi nhau trong video yếu bớt vài phần, không bao lâu đã mang theo anh em chó nhà mình xám xịt kẹp chặt đuôi chạy xa.

Tưởng tượng dáng vẻ Tư Việt chia sẻ video này nghiêm túc giải thích cho cậu, Yến Cửu cười ra nước mắt, thuận tay rút khăn giấy ấn khóe mắt ươn ướt, lại xem tin nhắn phía dưới.

【 Nguyên Bản: Cửu Cửu, đám chó trắng chiến thắng, hiện tại hình như chuẩn bị chúc mừng……】

【 Nguyên Bản: Trời, chúng nó vậy mà dám ban ngày dưới ở trên đường cái làm loại chuyện này 】

【 Nguyên Bản: Quả thực phát rồ 】

【 Nguyên Bản: Anh quan sát chốc lát, xác nhận chúng nó là chó lưu lạc không sai 】

【 Nguyên Bản: Cửu Cửu, anh để bảo vệ dưới lầu đưa một nhà chó trắng chỗ viện thú ý Thán Thán, cho chúng nó một phần ăn triệt sản 】

Nhìn đến nơi này, Yến Cửu cười đến gương mặt cứng đờ.

Toàn bộ không có câu xin lỗi gây mất hứng nào, nhưng từng chữ đều đang dỗ cậu.

Yến Cửu nhấp nhấp môi, trong lòng ấm áp.

Tư Việt biết cậu tức giận về việc gương trên trần nhà hôm qua, nhưng cũng biết tính cách cậu mạnh, vì thế cũng không chủ động đề cập ‘xin lỗi em, về sau anh sẽ chú ý’, ‘Lần sau sẽ không còn như vậy’ linh tinh tới nhiễu loạn tâm tình người ta.

Yến Cửu cầm lấy cái ly uống lên ngụm nước, một tay trả lời Tư Việt.

【 Lâm Ấm: Các nhân viên công ty chi nhánh nếu biết anh lại tránh ở trong văn phòng chụp lén đám chó, có đi báo cáo với chú Tư không 】

【 Lâm Ấm: Dù sao nếu họ không đi nói, để em đi, hơn nữa báo cáo bằng tên thật】

Chú tư Tư Việt, Tư Chính Cương đối xử với anh rất tốt, cả đời không kết hôn, hoàn toàn đem Tư Việt trở thành người nối nghiệp của mình để bồi dưỡng.

Lúc Yến Cửu nói lời này, cũng đang nói giỡn với Tư Việt, mặt bên nói cho chính hắn mình không còn tức giận nữa.

Phỏng chừng Tư Việt hiện tại rất bận, tin nhắn gửi đi rồi, Yến Cửu cũng không giống phía trước nhanh chóng nhận được trả lời.

Chờ trạng thái thân thể mình khôi phục đến hành động tự nhiên, cậu thất thần khảy một chút Thanh Nhiệm Vụ, lại ngoài ý muốn thấy được nhắc nhở tin nhắn diễn đàn, thuận tay nhấn mở.

Là tin nhắn sáng nay người anh em A Cường gửi tới.

【 Người Yêu Văn Học Cưỡng Chế: Anh, thế nào rồi? 】

【 Người Yêu Văn Học Cưỡng Chế: Em còn đang đợi tin tức tốt của anh đây 】

Yến Cửu theo bản năng duỗi tay xoa xoa phần đùi và sườn vẫn còn có chút đau của mình, chột dạ đáp một câu.

【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: Đương nhiên, anh vô cùng mạnh á 】

【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: Người yêu anh ngày hôm qua thích đến kêu meo meo luôn】

Dù sao là internet, người anh em A Cường vĩnh viễn cũng không thấy được cậu, cậu tự nhiên hoàn toàn không cần lo lắng lời nói dối của mình bị chọc ra.

Ấn xuống gửi đi, Yến Cửu lại uống lên ngụm nước, chậm rì rì bò lại gối đầu nghỉ ngơi.

Đợi trong chốc lát, người anh em A Cường cũng không trả lời. Đọc Full Tại

Cũng bình thường, hôm nay là thời gian làm việc, người anh em A Cường lúc này hẳn đang đi học, ai, không đúng, 12 giờ rưỡi……

Hẳn đang nghỉ trưa, thừa dịp này công phu, cậu lại nằm một lát đi.

Chỉ một lát……

Nhưng mà hiện thực luôn không trôi chảy theo ý người, Yến Cửu cả người đau nhức Yến Cửu lại nặng nề ngủ mất.

*****

Thời điểm lại mở to mắt, Yến Cửu bị tiếng đập cửa của Mạt Mạt đánh thức.

“Cửu Cửu ~” tiếng bé con đáng yêu vang lên người cửa, “Mạt Mạt tới kêu Cửu Cửu rời giường đây ~”

Yến Cửu gian nan chống cánh tay ngồi dậy, duỗi tay chạm chạm thuốc mỡ thập phần lạnh lẽo thoải mái trên đùi, mệt mỏi thở dài.

Sao lại ngủ mất rồi.

Đều do tên hồ ly mê hoặc Tư Việt kia.

…… Kỳ thật cũng chẳng trách Tư Việt, thật sự do trạng thái cơ thể cậu quá kém, phàm mệt một chút, sẽ buồn đầu ngủ đến mặt trời lên cao.

Yến Cửu hắng giọng, cười nói: “Bé ngoan mau tiến vào.”

Vừa dứt lời, cửa phòng ngủ đã bị chậm rãi đẩy ra, ngay sau đó, bé con mặc một thân đồ ngủ gấu trúc vọt vào, phía sau còn đi theo năm chó một mèo.

Một chó một mèo nhiều ra là Gia Gia cùng Ni Ni mới được tài xế đón về.

Có lẽ bởi vì cả đêm cộng thêm một buổi sáng không nhìn thấy Yến Cửu, và cùng Hayden nhìn qua cực kỳ nhớ cậu, đặc biệt là Hayden, cái đuôi vẫy thành tàn ảnh.

Hương Hương cầm đầu đại đội gâu gâu “Cọ” một chút nhảy tới rồi mép giường, dưới tổ chức của Hương Hương cùng Gia Gia lần lượt từng đứa dùng đầu to dán dán cánh tay cùng hõm vai Yến Cửu, sau đó đắc ý dào dạt ném đuôi to bò tới cửa sổ sát đất đầy ánh mặt trời, ngửa đầu chờ Yến Cửu khích lệ.

“Mấy đứa chạy trốn thật mau, lợi hại lắm.” Yến Cửu đương nhiên cho tụi nó được như nguyện.

Trước những động vật nhỏ nhanh nhẹn, chỉ có Mạt Mạt hai chân ngắn ngủn rõ ràng đã phải chịu tổn thất lớn.

Bé nôn nóng chạy đến bên giường, giải thích với Cửu Cửu: “Là Mạt Mạt chạy vào trước ~ Mạt Mạt không có nhiều chân như vậy đâu~”

“Phải, nếu bé ngoan nhà chúng ta có bốn chân khẳng định chạy trốn nhanh hơn cả Hayden,” Yến Cửu cười vỗ vỗ đệm mềm bên cạnh mình, “Lại đây nào bé ngoan, để bố ôm.”

“Dạ!” Bé con mum múp thịt bò trên giường đạp rơi dép lê gấu trúc của mình, nâng lên chân ngắn nhỏ bò đến trên giường, ngoài miệng còn đi theo cùng nhau dùng sức, “Hây dô~ hây dô~”

Yến Cửu nhịn không được nở nụ cười, duỗi tay giúp bé một phen, rốt cuộc làm bé con thành công chui vào trong ổ chăn ấm áp.

“Cửu Cửu ơi ~ sao bố lại ngủ lâu vậy nha?” Mạt Mạt ỷ vào chính mình có một đôi tay ú linh hoạt, lập tức giúp Cửu Cửu mát xa, “Có đỡ hưn một chút hong?”

“Đương nhiên rồi, cảm ơn bé ngoan,” Yến Cửu dùng tay kia chà xát mặt tròn của Mạt Mạt, Bé ngoan ăn sớm…… Ăn cơm trưa chưa nào?”

Này đều đã buổi chiều rồi, dì Triệu khẳng định đã sớm dẫn Mạt Mạt ăn cơm trưa xong.

“Ừm ừm ~ Mạt Mạt ăn rồi ạ ~” Mạt Mạt gật đầu, “Cùng bà Triệu và dì Tiểu Vân ~ cùng nhau ạ~”

Nói xong, Mạt Mạt lại sờ bụng Cửu Cửu, lỗ tai nhỏ thò lại gần giống mô phỏng nghe nóng: “Bụng Cửu Cửu đang kêu rầm rì này! Hiện tại Mạt Mạt mang Cửu Cửu đi ăn cơm nha ~”

Yến Cửu mặc cho Mạt Mạt giúp cậu nhặt lên áo khoác ở nhà bị ném ở trên thảm, động tác chậm chạp tròng lên trên người, lại không thể từ chối Mạt Mạt giúp mình đeo dép lê, được đàn chó vây quanh đi ra phòng ngủ, xuất phát xuống nhà ăn dưới lầu.

Nhìn thấy Yến Cửu dựa tay vịn cầu thang, một bước một bước chậm chạp xuống lâu, dì Triệu lập tức vung tay lên với đầu bếp nữ Tiểu Vân, phân phó nói: “Tiểu Cửu tỉnh rồi, trước tiên hãy mang súp trân châu tôi vừa làm lại đây, làm ấm dạ dày đã.”

Tiểu Vân nói “dạ”, xoay người đi vào phòng bếp, dì Triệu nhanh chóng đi lên cầu thang, đỡ Yến Cửu tới bàn ăn.

Yến Cửu có chút thẹn thùng, chủ động giải thích nói: “Cháu vì đêm qua ngủ không yên, đến phòng gym tập hai giờ, cho nên mới……”

Dì Triệu tương đối nể tình: “Đúng đúng đúndg, rèn luyện cơ thể này xác thật là mệt, ngày hôm sau ngủ mười mấy giờ càng hết sức bình thường.”

Yến Cửu: “……” Thật sự bình thường sao?

Dì Triệu đáp thống khoái như vậy, ngược lại chỉnh cậu đến không tự tin.

“Mau ngồi xuống đi Tiểu Cửu,” dì Triệu ôm Mạt Mạt đến trên ghế, nói với Yến Cửu, “Bữa sáng cũng chưa ăn, khẳng định đói lả rồi?”

Yến Cửu sĩ diện, giả đồ nói: “Cũng còn được, không quá đói.”

…… Cậu đói sắp chết rồi.

Chỉ có điều đúng lúc, ăn cùng cả bữa sáng lẫn bữa trưa, cũng bớt việc.

Mạt Mạt nhe răng, hai tay ú nu học bộ dáng Cửu Cửu ngày thường, chống cằm vui rạo rực nhìn Cửu Cửu.

Yến Cửu dùng muỗng gấu trúc đút bé hai ngụm canh trân châu, xác nhận Mạt Mạt thật sự ăn no rồi, mới bắt đầu vừa chơi di động vừa ăn.

Di động rung lên hai cái.

Là người anh em A Cường trả lời.

Yến Cửu nhấn mở xem xét.

【Người Yêu Văn Học Cưỡng Chế: Vậy tình huống hiện tại của anh sao rồi? 】

【 Người Yêu Văn Học Cưỡng Chế: Còn có nơi nào không thoải mái hay không? 】

Nhìn đến tin nhắn người anh em A Cường gửi lại, Yến Cửu hơi nhíu mày.

…… Không thích hợp.

Thật sự không thích hợp.

Người anh em A Cường sao lại biết được…… Người không thoải mái là cậu?

Cậu buông đũa, nghiêm túc trả lời.

【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: 】

【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: Tôi nhớ rõ tôi chưa từng nói, sao cậu biết tôi không thoải mái? 】

Nhưng người anh em A Cường cũng không bị câu hỏi này của cậu lại làm khó, thậm chí trả lời kế tiếp tương đối không cho Yến Cửu mặt mũi.

【 Người Yêu Văn Học Cưỡng Chế: Bởi vì lời của anh rất giống đang nói dối 】

【 Người Yêu Văn Học Cưỡng Chế: Tình huống giống thế này, người không thoải mái đều sẽ lựa chọn nói nói mát 】

【 Người Yêu Văn Học Cưỡng Chế: Lấy nó bảo toàn mặt mũi chính mình】

Yến Cửu: “……”

*

Dùng bữa trưa xong, Yến Cửu tiếp tục lưu tại nhà ăn giao lưu chuyện thân mật chồng chồng với người anh em A Cường một lát, sau đó dưới sự cầu xin của nhân viên công tác 《 Xuất Phát Thôi Bảo Bối》, đồng ý cùng đám người Đinh Tư Dận phát sóng trực tiếp chốc lát.

Suất diễn Yến Cửu ở 《 Vọng Tiên 》không nhiều lắm, huống hồ, cậu lúc trước cũng không phải vì suất diễn lựa chọn bộ diễn này, hoàn toàn bị thiết lập Hoài Thác Tiên Tôn biết được.

Bởi vậy trong lúc không đóng phim, cậu cũng sẽ không cảm thấy nôn nóng, nâng tô trái cây thập cẩm Tiểu Vân chuẩn bị cho cậu, chậm rì rì lên lầu.

Ánh sáng phòng ngủ chính trước sau đều rất tốt, Yến Cửu kéo sô pha lười ngồi xuống bên cửa sổ, dùng cái giá cố định điện thoại, mang theo bé con nhà mình ngồi xuống sô pha to rộng.

Bé con đặc biệt hưởng thụ thời gian ở bên Cửu Cửu, càng đừng nói phơi thái dương ấm áp, một bên được Cửu Cửu đút ăn trái cây.

Yến Cửu buông thau, duỗi tay nhấn mở link Chương Du gửi lại đây, sau đó Đinh Tư Dận gia nhập phòng phát sóng trực tiếp.

【 a a a a a đây là nhà ai all right? Vì cái gì sẽ đáng yêu như vậy all right?! 】

【 là nhà tui, tui ôm đi trước】

【 Cửu Cửu! Vợ xinh đẹp của tui! Đã lâu không thấy! Mau cho tui hôn một cái! 】

【 nói chuyện với em gái tôi (dựa lưng vào tường) (co chân trái và đi ra sau chân phải) 】

【 trời ạ, phía sau Cửu Cửu nhiều chó nằm quá, tôi thật sự hâm mộ khóc a 】

【hai con chó lớn mới trước mặt Việt có vẻ rất ngoan a hhh】

【 Rottweiler và Doberman cũng mặc áo vest nhỏ, ngầu quá, chúng nó giống như biết mình rất tuấn tú 】

Yến Cửu thấy khán giả phòng phát sóng trực tiếp rất thích nhóm chó của mình, liền quay đầu lại gọi: “Norbert, Hayden, lại đây chào mọi người nào ~”

Nghe thấy chủ nhân kêu mình, Norbert cùng Hayden “Đằng” một cái nhảy lên, đứng dạo bước qua lại trước Yến Cửu cùng Mạt Mạt.

“Được được, trở về đi,” Yến Cửu vỗ vỗ hai lưng rộng lớn của nó, cười nói, “Không cần lại bày vẻ nữa.”

Norbert bắt lấy hết thảy cơ hội dán dán Mạt Mạt, trước khi đi, còn dùng lỗ tai cụng cụng tay ú Mạt Mạt.

Loan Trì cùng Cận Quang vì phối hợp Hạ Vân Sanh trước khi đến hiện trường đóng phim, buổi sáng đã sớm phát sóng trực tiếp xong rồi, hiện tại phòng phát sóng trực tiếp chỉ có hai người Yến Cửu cùng Đinh Tư Dận.

Chẳng qua chỉ bằng năng lực đối đáp không cảm thấy mỏi mệt suốt ba ngày của hai người tổng giám đốc và các nhân viên khác sẽ không lo lắng về bầu không khí cùng lưu lượng không đủ náo nhiệt.

Đinh Tư Dận thấy Mạt Mạt ngoan ngoãn nằm bên người Yến Cửu, dục vào thắng thua nổi dậy, xoay người liền vớt Warren đang giơ đao múa kiếm lại đây, dỗ dành: “Con trai ngoan, nghỉ ngồi chỗ này với bố một lát.”

Mới đầu, Warren còn kịch liệt giãy giụa, nhưng nghe được tiếng em trai Mạt Mạt chào, cậu nhóc lập tức thành thật, thuận tay vứt bỏ cây kiếm vướng víu trong tay: “Em Mạt Mạt ~ chú Tiểu Cửu ~”

Đinh Tư Dận: “……?”

【 lời trách móc của Đinh Tư Dận kìa ha ha ha, cười chết tôi 】

【 Tiểu Đinh: Vốn tưởng rằng con trai lại đây giúp bố tăng sức khỏe, không nghĩ tới nháy mắt phản chiến 】

【tay Warren bỏ cây kiếm nhỏ có phải đụng trúng miệng Đinh Tư Dận không ha ha ha 】

【 tôi cũng thấy được ha ha, tôi còn tưởng rằng là ảo giác đó, không nghĩ tới mọi người đều thấy được cười xỉu mất 】

【 ảnh cho rằng chỉ không hé răng, mọi người sẽ không phát hiện cây kiếm nhỏ của Warren dính đến môi ảnh hhhhh】

“Yến Tử, cậu đang ôm cái gì ?” Đinh Tư Dận nhìn lông xù xù Yến Cửu ôm vào trong ngực, tò mò hỏi.

Thời điểm hỏi lời này, anh ta dùng sức dán mặt lại màn hình, phảng phất nói như vậy, có thể đủ xem đến rõ ràng.

“Nó tên Trư Quyển, là chó con Mạt Mạt nhặt được ở thành phim ảnh.” Yến Cửu đúng sự thật trả lời nói.

Trư Quyển đã được Môi Môi đút tròn vo, thời điểm tài xế trong nhà Gia Gia cùng Ni Ni đón lại, thuận tiện cũng đón cả Môi Môi, Thán Thán cùng Trư Quyển lại đây.

Đinh Tư Dận nghe xong quả thực sợ ngây người: “Nó, nó gọi là cái gì?” Đọc Full Tại

Yến Cửu chống cằm, một cái tay khác thật cẩn thận vuốt ve lỗ tai Trư Quyển: “Kêu Trư Quyển, lỗ tai anh có vấn đề à?”

【??? 】

【 tui không nghe lầm chứ? 】

【 người tốt nhà ai đặt tên chó con là Trư Quyển a?! 】

【 Cửu Cửu thật sự muốn cười chết tui a 】

【 cười điên luôn á, dáng vẻ Tiểu Đinh ghé vào trên màn hình ngắm chó thật sự như một tên thiểu năng trí tuệ a 】

【 Tiểu Đinh: Mấy người thật sự thực không lễ phép 】

【 bị chị em nói dị, tui đột nhiên cảm thấy anh ấy thật sự rất giống thiểu năng trí tuệ hhh】

Nhìn đến khu bình luận tảng lớn tảng lớn làn đạn lăn lộn, Đinh Tư Dận cũng không rảnh lo dò hỏi kỹ càng vì cái gì bé cún con lại tên Trư Quyển, tức muốn hộc máu nói với Yến Cửu: “Yến Tử, bọn họ vũ nhục tôi! Lại còn có bôi nhọ tôi là thiểu năng trí tuệ!”

“Bôi nhọ anh là thiểu năng trí tuệ?” Nghe được lời này, Yến Cửu không khỏi cảm thấy rất mới mẻ, giương mắt nhìn về phía gương mặt Đinh Tư Dận vặn vẹo trên màn hình.

Đinh Tư Dận nặng nề gật đầu, vô cùng chờ đợi Yến Tử của anh ta sẽ mở rộng chính nghĩa: “Đúng!”

“Nói anh là thiểu năng trí tuệ……” Yến Cửu mở ra một lon nhỏ cho Môi Môi, đặt ở trong tầm tay nó, sau đó bớt thời giờ đáp Đinh Tư Dận một câu, “Đó là bôi nhọ sao?”

Đinh Tư Dận: “……”

Khinh người quá đáng.

【 ha ha ha ha tui quá thích nhìn Đinh Tư Dận ăn mệt 】

【 a a a đã trở lại, dỗi nhau hằng ngày tui yêu nhất lại trở về rồi! Tổng nghệ bắt đầu hu hu hu chờ không kịp 】

【 Tiểu Đinh: Tôi rốt cuộc đã làm cái nghiệt gì? 】

【hhhhh Tiểu Đinh, anh kiềm chế chút đi, để ý Tư tổng não yêu thương mang thù nào đó nha 】

Đang lúc Yến Cửu chuẩn bị đấu khẩu cùng Đinh Tư Dận, dì Triệu đã lên lầu đi tới cửa phòng ngủ hỏi buổi tối Yến Cửu muốn ăn gì.

“Tiểu Cửu, buổi tối cháu có muốn ăn mì không? Có lợi với dạ dày của cháu, Tiểu Việt nói cháu hôm trước phạm phải viêm dạ dày.”

Cửa phòng ngủ chính không đóng, nhưng dì Triệu cũng không tiến vào, chỉ duỗi tay gõ gõ khung cửa, đứng bên ngoài hỏi.

Thanh âm phòng phát sóng trực tiếp Đinh Tư Dận cực kỳ ồn ào, khiến Yến Cửu có chút nghe không rõ dì Triệu nói gì, theo bản năng quay đầu lại: “Dì Triệu, dì vừa mới nói cái gì?”

Yến Cửu căn bản không biết sau cổ mình có dấu vết gì, lần này quay đầu, tức khắc hoàn toàn bại lộ bên ngoài.

Cho dù Đinh Tư Dận mới vừa đi đến cạnh Mạnh Tử Duy nhà mình đều không hẹn cùng hít ngược một hơi khí lạnh.

Ngài Tư đang lúc……

Mãnh liệt ghê.

【 trời đậu, cái dấu vết loang lổ sau cổ này, san sát ghê 】

【 ngày đó mới vừa thấy Tư tổng, cảm giác ảnh rất biết Do á】

【 cổ sau thật sự nhìn dấu vết này không sót gì thật sự làm tâm người ta nghĩ mênh mông á 】

【 chẳng qua nếu là sau cổ, chứng minh bọn họ ngày hôm qua là doggy style? 】

【 a a a a a cứu mạng! Cứu mạng! Sắp bị hai người bọn họ làm chớt gòi 】

.

Hoàn thành nhiệm vụ phát sóng trực tiếp, Yến Cửu lại có chút mệt nhọc, nhưng bởi vì muốn chờ Tư Việt trở về cùng nhau ăn cơm chiều, giống phía trước không có chăn, tùy ý nằm phơi nắng trên chiếc thảm ấp áp, mơ mơ màng màng ngủ mất.

Nhưng lúc này đây, Yến Cửu lại ngủ đến thập phần khó chịu.

Cậu mơ thấy cảnh tượng mình bị thôi miên.

Người âm trầm khủng bố kia đứng phía trước cậu, dùng thanh âm quỷ mị, từng chút từng chút bao lấy ký ức cậu.

—— quên Tư Việt đi, anh ta sớm hay muộn sẽ phản bội cậu ——

Sẽ không, Tư Việt sẽ không phản bội tôi. Yến Cửu ở trong mộng giãy giụa nói.

—— anh ta sẽ một lần nữa ở bên người bản thân yêu nhất, đá cậu ra khỏi nhà, hoàn toàn thay thế vị trí cậu——

Sẽ không. Tâm Yến Cửu bị dùng sức nắm chặt.

——Mạt Mạt của cậu cũng sẽ trở thành con của người khác, không bao giờ sẽ nhận cậu là bố——

Không thể…… Mạt Mạt vĩnh viễn là Mạt Mạt của cậu, sẽ không trở thành con người khác.

“Cửu Cửu?” Là giọng Tư Việt.

Đây là mơ sao? Hay là hiện thực?

—— không sai, là mộng, cậu chỉ có ở trong mơ mới có thể cảm nhận được chút ít ấm áp Tư Việt đối xử với cậu——

Không phải mơ.

Là Tư Việt đang gọi cậu.

“Cửu Cửu? Em không thoải mái sao?”

—— chẳng qua qua chỉ là một chút ít ấm áp thôi, cũng chỉ vì để anh ta rời khỏi cậu nên làm ra biểu hiện giả dối mà thôi ——

“Cửu Cửu, em làm sao vậy?”

“Cửu Cửu, mở to mắt, anh ở chỗ này.”

“Đừng sợ.”

Chân mày Yến Cửu nhíu rất chặt, trên trán che kín mồ hôi lạnh, đầu ngón tay bắt lấy vạt áo thậm chí đang hơi hơi phát ra run.

Cậu gắt gao cắn môi, vô luận thế nào cũng chẳng thể tránh thoát từ bóng đè.

“Cửu Cửu……”

“Đừng chạm vào anh!”

Yến Cửu mở choàng mắt, “Đằng” một cái ngồi dậy.

Người trước mặt có vẻ không nghĩ tới cậu sẽ có động tác nhanh chóng như vậy, thế cho nên hoàn toàn không có phòng bị, bụng trước bị cái trán Yến Cửu đụng vào thật mạnh, đột nhiên không kịp phòng ngừa lảo đảo về phía sau hai bước.

“…… Cửu Cửu, em mơ ác mộng sao?”

Thanh âm Tư Việt phảng phất mang theo vài phần ý đau dần dần trở nên chân thật sống động.

“…… Tư Việt?” Yến Cửu gian nan phục hồi tinh thần lại, theo bản năng nhìn về phía địa phương thanh âm truyền đến.

Thấy rõ Tư Việt ngồi dưới đất, Yến Cửu tức khắc kinh hoảng thất thố bò lên: “Thân ái anh không có việc gì chứ?!”

Cậu đây là đụng vào nơi nào ……của Tư Việt? Đọc Full Tại

Trong hoảng loạn, Tư Việt còn có tinh lực trong đau nhức rút ra xem cái trán Yến Cửu.

Vẫn bóng loáng, no đủ, hình dạng xinh đẹp như cũ, trừ bỏ có một chút phiếm hồng…… Là đâm ra, gần như nhìn không ra tổn thương.

Tư Việt yên lòng, thuận thế dựa nghiêng trên sô pha lười kế cửa sổ sát đất, một bộ chuẩn bị dáng vẻ lừa tiền:

“Đừng kêu thân ái……” Sắc mặt hắn tái nhợt che lại nơi nào đó, “Kêu anh là nguyên cáo.”

Tác giả có lời muốn nói:

Em Tư: Anh có thể là nguyên phối, cũng có thể là nguyên cáo

Cửu Cửu: Anh xác định? (* ̄︶ ̄)

Anh Thi: Cậu ta nếu có cái cốt khí kia, hiện tại anh lập tức đi Nam Phi đào quặng ( chỉ chỉ trỏ )

Mạt Mạt: Mạt Mạt cũng phải đi ~

Chương 101: Dỗ dành

Biên dịch : Yên Hy

Đối với Tư Việt mặc dù ở trạng thái hiện tại cũng không quên cách chọc cậu vui, Yến Cửu không khỏi vừa tức vừa muốn cười.

"Được rồi anh," Yến Cửu cười ngồi xổm bên người hắn, đẩy đẩy đầu gối Tư Việt, "Thật sự có đau không a?"

"Vẫn ổn," Tư Việt bắt lấy ngón tay cậu hôn một cái, thuận thế kéo người vào trong lòng ngực, "Em thì sao, còn đau không?"

Nhắc tới cái này, Yến Cửu liền cảm thấy giận, cậu lập tức cong cánh tay, không cho Tư Việt ôm mình, quay đầu lại trừng hắn một cái: "Liên quan gì đến anh."

Tư Việt trong lòng biết cậu còn chưa nguôi giận, liền móc di động ra nhấn mở album video cho Yến Cửu xem: "Con chó trắng kia vậy mà còn có cún con, em xem, đây là kết quả Tiểu Lương gửi cho anh, trong bụng tổng cộng có bốn nhóc chó."

Yến Cửu quả nhiên bị chuyện này hấp dẫn lực chú ý, tiếp di động Tư Việt, xem xong kết quả thở dài: "Chờ đến sinh ra rồi, nhanh chóng làm triệt sản đi, chó mẹ sinh nhiều con, còn tiếp tục xuống cơ thể sẽ không chịu nổi."

"Ừ, được," Tư Việt đáp lời, vừa muốn thu di động, đã bị động tác giả của Yến Cửu lung lay một chút, "Cửu Cửu?"

Yến Cửu như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, giương mắt chớp chớp với hắn: "Em cần xác nhận một việc."

Tư Việt không rõ nội tình nhíu nhíu mày: "Chuyện gì?"

Yến Cửu không lên tiếng nữa, mà trực tiếp chuyển đến giao diện trước, trên menu điện thoại Tư Việt tìm kiếm lên.

"Cửu Cửu, em đang tìm gì?" Tư Việt có chút tò mò hỏi.

Không tìm được APP màu phấn xanh giao nhau mình muốn nhìn đến, Yến Cửu phát ngốc đỡ gọng kính.

Không nên a, dựa theo suy đoán của cậu, người anh em A Cường trăm phần trăm chính là Tư Việt a.

Hơn nữa cậu hiện tại kiểm tra đột kích, hoàn toàn không có cho Tư Việt thời gian chuẩn bị trước, nhưng vì cái gì một chút dấu vết đều tìm không thấy?

"Không đúng a......" Yến Cửu nắm di động Tư Việt, lẩm bẩm.

Tư Việt nghe được không hiểu: "Cửu Cửu, em muốn tìm cái gì? Anh giúp em tìm thử?"

Yến Cửu hắng giọng nói, nghiêm mặt nói: "Tư Việt, em hỏi anh một chuyện......!Anh cần thiết đúng sự thật trả lời em."

Tư Việt không chút do dự gật đầu: "Đương nhiên."

Thời điểm nói chuyện, hắn thuận thế một tay ôm Yến Cửu ngồi lên sô pha lười.

Mặt trời đã xuống núi, cho dù có thảm, cũng vẫn là khả năng bị cảm lạnh.

Yến Cửu đỡ bả vai Tư Việt ngồi ổn, ỷ vào mình ngồi cao hơn Tư Việt, không khỏi càng có tự tin: "Ăn ngay nói thật, anh có phải người anh em A Cường hay không?"

"Người anh em A Cường cái gì?" Tư Việt kinh ngạc không thôi.

Bằng vào kinh nghiệm xem phim nhiều năm, Yến Cửu liếc mắt một cái liền nhìn ra Tư Việt......!Không phải diễn.

Bởi vì phản ứng hắn phi thường chân thật, chân thành, chân thành tha thiết.

Hay là nên nói, kỹ thuật diễn của đầu bếp nhỏ này, nên sớm cầm được giải thưởng rồi.

Nhưng mặc dù trong lòng có đáp án, Yến Cửu vẫn lựa chọn lừa hắn một chút: "Ha, anh đừng giả bộ hồ đồ, em biết khẳng định là anh."

Ở trước mặt Yến Cửu, trừ bỏthời điể m tức giận thật ra, cổ khí thế không giận tự uy trên người Tư Việt trước nay đều chưa từng bày ra với Yến Cửu..

Lúc này bị Yến Cửu nửa dỗ nửa uy hiếp tạo áp lực, hắn vẫn mang đầy ý cười trong mắt tính tình nhẫn nại phủ nhận: "Cửu Cửu, anh thật sự không biết ngươi 'người anh em A Cường' em nói là gì."

Lừa cũng không nổi, Yến Cửu khó khăn, sụp bả vai thở dài.

Trực giác của cậu không phải thật sự sai chứ?

Hơn nữa......!Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?

Tư Việt khẳng định lại muốn làm bộ thành dáng vẻ tủi thân để mình dỗ hắn!

Rốt cuộc đây là thủ đoạn đầu bếp nhỏ quỷ kế đa đoan am hiểu sử dụng nhất.

"Bảo bối Mạt Mạt ~ Tiểu Cửu ~ anh tới rồi!" Thanh âm Thi Hách Nhân ở vang lên bên ngoài hành lang, "Còn không mau tới nghênh đón anh ~"

Nghe được tiếng anh Thi, Yến Cửu theo bản năng phải đứng dậy, lại bị Tư Việt ghen tuông quay cuồng bắt được tay, chỉ chỉ khu vực vừa mới bị đòn nghiêm trọng của mình, ngữ khí rất ủy khuất: "Cứ vậy mà đi?"

Tuổi tác hắn vốn dĩ đã nhỏ hơn Yến Cửu một chút, lúc này cố ý làm ra biểu cảm này, càng làm Yến Cửu vốn lừa mình dối người tự xưng là đại mãnh 1 tức khắc dâng lên một cổ ý muốn bảo hộ khó thể khống chế.

Quả nhiên.

Yến Cửu nghĩ thầm.

Tư Việt thấy trên mặt đã lộ ra biểu cảm Yến Cửu giao động, nhanh chóng tăng thêm lửa, kịp thời yếu thế: "Anh Yến, thật sự đau lắm."

Một người coi thể diện còn quan trọng hơn cả mệnh nơi nào chịu được làm nũng cỡ này, vội không ngừng ngồi xổm trước mặt Tư Việt, quan tâm hỏi: "Muốn em đỡ anh lên giường nằm một lát không? Cơm chiều anh cũng đừng đi xuống ăn, em bê lên cho anh, được không?"

Hai người như đảo ngược nhân vật với đêm qua.

Phảng phất Tư Việt mới là kẻ đáng thương thể lực chống đỡ hết nổi ngất xỉu đi kia.

Thấy tiểu tâm tư của mình thực hiện được, Tư Việt thuận thế leo lên, dưới nâng của Yến Cửu đứng dậy, cố ý vô tình dựa vào đầu vai cậu: "Cảm ơn anh Yên còn đồng ý đỡ em lên, lúc bị đụng vào, em còn tưởng anh Yến rất ghét em chứ."

Nhận thức hơn hai mươi năm, Tư Việt tương đối rõ Yến Cửu ăn bộ dáng nào nhất.

Anh Yến "chậc" một tiếng, bàn tay vung lên, dũng cảm vỗ vào vị trí thiên hạ sau thắt lưng đầu bếp nhỏ: "Cưng nói gì đấy, anh Yến sao có thể chán ghét cưng chứ?"

Tư Việt: "......" Quả nhiên.

"Bác Thi ~" nghe thấy động tĩnh của bác Thi, Mạt Mạt mang theo đám chó từ trong phòng của mình vọt ra, lập tức chạy về phía cái ôm của bác Thi.

"Ai chà! bảo bối Mạt Mạt!" Thi Hách Nhân một tay ôm bé cưng vào lòng, "Bố con đâu?"

Mỗi khi Mạt Mạt bị người khác hỏi vấn đề này, kế tiếp Yến Cửu đều phải gặp họa.

Lần này cậu học thông minh, giúp Tư Việt đám chăn xong, trước khi Mạt Mạt nói ra "Cửu Cửu cùng ba ở trong phòng", dẫn đầu mở cửa phòng ngủ ra, nhiệt tình vẫy tay: "Í, chào buổi chiều anh Thi."

Tư Việt bị Yến Cửu trong lúc hoảng loạn dùng chăn che đến đỉnh đầu: "......"

Ánh mắt Thi Hách Nhân bị cánh môi phiếm hồng của Yến Cửu hấp dẫn, nghi hoặc liếc nhìn giường lớn phòng ngủ sau cậu: "Chậc......!Tiểu Cửu em ăn ớt cay à?"

Trong phòng thoạt nhìn không có người, cho nên trừ bỏ khả năng hôn môi với Tư Việt ra, Tiểu Cửu khẳng định trộm lén ở trong phòng ăn bún.

Nghe được lời này, thiếu phu nhân hai Yến gia có danh có thật tự nhiên không vui để ớt thay thế tác dụng chính mình, "Xoát" một chút mở chăn ra, ngồi dậy tới, để bản thân xuất hiện trong tầm nhìn Thi Hách Nhân.

Thi Hách Nhân bị khiếp sợ, ôm Mạt Mạt liên tiếp lui hai bước, kinh thanh nói: "Ba con thế mà có ở nhà?"

Sớm biết thế y sẽ không tới.

Yến Cửu quay đầu lại, vẻ mặt lo lắng nhìn Tư Việt xuống giường đi tới bọn họ, nhịn không được cảm thấy một trận đau nhức ở địa phương nào đó thay hắn.

Đầu bếp nhỏ nhà cậu quá không dễ dàng.

"Quá không biết xấu hổ," Thi Hách Nhân khinh thường nhìn Tư Việt phía sau Yến Cửu, đồng thời bưng kín lỗ tai nhỏ Mạt Mạt, tiếp tục nói, "Ban ngày tuyên dâm, hàng đêm sênh ca, thân thể Tiểu Cửu mới vừa......"

Tư Việt nheo lại đôi mắt, trong mắt mang ý uy hiếp không cần nói cũng biết.

Thi Hách Nhân đã nhận ra hắn đang dùng chuyện gì để uy hiếp mình, vội giữ chặt cánh tay Yến Cửu sửa lời nói: "Kỳ thật......!Ban ngày tuyên dâm cũng tốt mà, Tiểu Cửu, cậu khẳng định không biết chọn thời gian trong ngày thích hợp để 'tuyên' đi, nghe anh Thi nói với em........"

Yến Cửu: "......"

Cậu cảm giác được có một tia không thích hợp, nhưng lại nói không nên lời không thích hợp chỗ nào.

Chẳng qua hiện tại quan trọng nhất chính là vết thương trên tay anh Thi.

Yến Cửu nhận lấy Mạt Mạt từ trong lòng Thi Hách Nhân, một cái tay khác nhẹ nhàng nâng cánh tay Thi Hách Nhân, xem xét tình huống vết thương

Xương tay Thi Hách Nhân đã sưng to, một mảnh xanh tím, nhìn qua có chút thảm không nỡ nhìn.

Y bị ánh mắt Yến Cửu cùng Tư Việt nhìn chằm chằm đến có chút ngượng ngùng, cuộn ngón tay thu về, đi xuống túm túm ống tay áo, muốn che đi những vết bầm xanh tím: "Ai nha chỉ là nhìn dọa người mà thôi, kỳ thật đã sớm không có việc gì, đừng lo lắng ha."

Nói xong, y không nghĩ tiếp tục thảo luận đề tài này với Yến Cửu, liền từ cặp sách móc ra món đồ chơi nhỏ mình mua cho Mạt Mạt, nhếch miệng cười nói: "Bảo bối Mạt Mạt, bác Thi mua cho con một chuỗi bé héo bóp kêu, có nằm, ngồi, còn có ở chạy bộ rèn luyện thân thể này ~"

Mạt Mạt đều vô cùng mang tâm cảm kích với ai mang quà đến cho mình.

Nhìn đến bác Thi từ cặp xách một chuỗi heo con màu hồng phấn đưa cho mình, Mạt Mạt lập tức kinh hỉ vỗ vỗ tay nhỏ: "Heo con thật đáng yêu ~ cảm ơn bác Thi bá ~ Mạt Mạt rất thích ~"

Thấy Mạt Mạt món đồ chơi có chút hơi rẻ tiền mình tặng, Thi Hách Nhân khó được mặt đỏ, xin lỗi nói: "Bảo bối, bác Thi.......!Sau này sẽ tặng món tốt hơn cho cháu."

Y nuốt câu 'không có tiền' về, cô đơn trên mặt lại không giấu đi được.

Yến Cửu nhíu nhíu mày.

Cậu đương nhiên không phải ngại anh Thi tặng đồ chơi tầm thường cho Mạt Mạt, mà rất ngạc nhiên Tư Chính Kiệt cùng Đường Nhã Vi nhiều năm như vậy rốt cuộc khắt khe với anh Thi cỡ nào, để anh ấy mua một căn nhà trong thành phố cũng không lấy tiền ra được.

Ngày rời khỏi nhà cũ Tư gia, Yến Cửu từ trong miệng Thi Hách Nhân ép được địa chỉ trong thành phố kia.

Phòng ở nhỏ ba mặt còn chưa đến 50 mét vuông, còn đều là thuê.

Mạt Mạt lần lượt nhéo nhéo từng chú heo hồng nhạt, vui rạo rực nói với bác Thi: "Bác Thi ~ Mạt Mạt siêu thích heo con hồng nhạt luôn~ cái này chính là tốt nhất ~ cảm ơn báv Thi ạ ~"

Thi Hách Nhân cười sờ khuôn mặt nhỏ của bé.

Yến Cửu đem Mạt Mạt cùng món đồ chơi bé heo cùng giao cho Tư Việt, hỏi Thi Hách Nhân: "Anh Thi, vết thương trên tay anh hôm nay thoa thuốc chưa?"

Hai tay Thi Hách Nhân ôm cặp sách chính mình, cười với Yến Cửu: "Tiểu Cửu, thật sự không có việc gì, một chút vết thương nhỏ mà thôi, rất nhanh sẽ tốt thôi."

Mặc kệ thế nào, người đều có sĩ diện.

Nếu anh Thi biểu hiện ra không nghĩ làm người chú ý đến tình trạng vết thương của bản thân quá nhiều, vậy cậu và Tư Việt cũng không nên lại tiếp tục chấp nhất với cái đề tài này, có chuyện gì cũng đến chờ đến lát ăn xong cơm chiều, cậu lại lặng lẽ nói chuyện với anh Thi.

Yến Cửu nhận cặp sách Thi Hách Nhân ôm trong ngực, có chút đau lòng oán trách nói: "Anh Thi, trước khi anh tới sao không gọi điện thoại trước cho em? Em cho tài xế đi đón anh."

Tư Việt hiểu thời điểm Cửu Cửu và Thi Hách Nhân có chung đề tài, bản thân không tiện ở đây, vì thế chủ động ôm Mạt Mạt đi xuống lầu, để lại không gian cho hai người bọn họ.

Cơm chiều còn phải mất một lúc mới có thể chuẩn bị xong, Yến Cửu đơn giản lôi kéo Thi Hách Nhân vào phòng ngủ của mình và Tư Việt, sửa sang lại sô pha lười kế cửa sổ sát đất, vừa nói với Thi Hách Nhân: "Anh Thi, phải theo nưh lời nãy chúng ta đã nói xong nha, đêm nay anh cứ ngủ chỗ này, không được đổi ý đâu."

Thi Hách Nhân rất hưởng thụ cảm giác chính mình được người quan tâm, nghe được Yến Cửu giữ lại, hít hít cái mũi, gật đầu nói: "Được, được."

"Anh Thi, căn hộ hiện tại anh đang ở có lạnh không?" Yến Cửu thật sự có chút không yên tâm y sinh hoạt một mình.

Thi Hách Nhân lắc đầu, nở nụ cười: "Không lạnh, hơn nữa cơ thể anh nóng, ở địa phương mát mẻ chút cũng thích hợp."

"Anh Thi, anh có khó khăn vì sao không nói với Tư Việt?" Yến Cửu nói chính là phía trước, thời điểm Thi Hách Nhân còn chưa quen biết mình.

Nếu nói Đường Nhã Vi cùng Tư Đạt, Tư Mẫn đều không thích Thi Hách Nhân, kia y ít nhất ở Tư gia bị cô lập bảy tám năm.

Bảy tám năm này y rốt cuộc chịu đựng như thế nào.

Thi Hách Nhân không biết Yến Cửu suy nghĩ cái gì, đơn giản đi theo cậu cùng nhau dọn dẹp lại phòng, thuận miệng trả lời: "Mọi người đều là người trưởng thành, có tay có chân."

Y không cần thiết nói mấy chuyện kia với Tư Việt.

Yến Cửu lôi kéo Thi Hách Nhân ngồi xuống, không cho y hỗ trợ dọn dẹp, nói thấm thía: "Anh Thi, y tự phong bế mình, tiếp tục như vậy không được."

Thi Hách Nhân cúi đầu, không hé răng.

Ngày tháng như vậy y đã quen.

Cho dù thời điểm ăn tết, y vẫn chỉ có một mình.

Mỗi khi nhóm dì Long tới hậu viện mời y đi sân vườn nhà cũ cùng nhau xem pháo hoa, ăn cơm tất niên, đều sẽ bị Tư Đạt cùng Tư Mẫn thái độ kịch liệt ngăn cản.

Vì không cho người bên cạnh thêm phiền toái, y tận khả năng trầm mặc ít lời, ít nói làm nhiều.

......!Rõ ràng sớm đã thành thói quen.

Nhưng chợt một bị Tiểu Cửu hỏi, vẫn sẽ cảm thấy thực chua xót, thậm chí còn có chút muốn khóc.

Yến Cửu rất muốn hỏi thân thế anh Thi, để anh Thi mượn cơ hội này mở ra khúc mắc, nhưng tình huống hiện tại hiển nhiên anh Thi không quá muốn nói, cho nên cậu cũng không thể truy hỏi, đành phải nói sang chuyện khác.

"Đúng rồi anh Thi, phía trước anh có nói, anh cả em ở trong công ty giúp anh tìm bạn trai đúng không?"

Trư Quyển mới từ trong lúc ngủ mơ tỉnh táo lại, theo hương vị quen thuộc một đường ủn tới trong tầm tay Yến Cửu.

Yến Cửu vớt nó lên, trực tiếp nhét vào trong lòng ngực Thi Hách Nhân, để y thả lỏng tâm tình.

Thi Hách Nhân yêu thích không buông tay xoa xoa lỗ tai nhỏ Trư Quyển, hơi câu nệ trả lời: "......!Đúng."

Yến Cửu thật sự cảm thấy tò mò anh cả nhà mình tìm bạn trai kiểu gì cho anh Thi.

phàm làm việc phải tránh nóng vội, nếu không khả năng sẽ làm tâm người ta sinh ra phản cảm.

"Cửu Cửu, Tiểu Hạc, ăn cơm." Tư Việt gõ gõ cửa.

Yến Cửu rõ ràng nhìn đến Thi Hách Nhân lúc nghe được tiếng Tư Việt nhẹ nhàng thở ra.

Ai, xem ra áp lực áp lực thật sự rất lớn.

Hôm nay anh Thi tới, là bởi vì muốn thay mình chải chuốt lại những ký ức hỗn loạn trong đầu, tranh thủ sớm ngày khôi phục bình thường.

Nhưng hiện tại vừa thấy như vậy, anh Thi cũng không dễ dàng.

Bóng ma Tư gia mang đến cho y thật sự quá nghiêm trọng.

Bọn họ đều nên khai thông cho đối phương một chút.

Sau khi ăn xong, Yến Cửu mấy lần tiếp thu được ám chỉ của Tư Việt ngồi đối diện mình.

Hắn rất đau.

Còn chưa ổn hơn.

Yến Cửu: "......"

Lần thứ tư.

Ám chỉ bốn lần.

Này bảo cậu nên làm thế nào cho phải.

Thật là đầu bếp nhỏ yếu ớt.

Chỉ có điều nếu là cậu sai, cậu phải phụ trách đến cùng.

Yến Cửu vội vàng ăn xong trong chén cơm bị dì Triệu nhét thật nhiều, rút tờ giấy lau miệng, cúi người hôn một cái bé con còn đang ăn cà rốt, cầm di động, lôi kéo anh Thi cũng đã ăn xong không chút do dự lên lầu.

Cậu trực tiếp mang theo Thi Hách Nhân đi tới phòng cho khách, tính nương cơ hội lót chăn, nói bóng nói gió dò hỏi một chút phương pháp "Đụng vào nơi đó hẳn nên làm gì để dỗ người".

"Trong khoảng thời gian này anh muốn ở cùng em không?"

Yến Cửu nói xong, sợ Thi Hách Nhân sẽ cảm thấy không được tự nhiên, vội bổ sung: "Ý em là, trừ bỏ hôm nay, anh lúc sau cng vẫn luôn ở chỗ này."

Cậu định mua cho anh Thi một căn nhà độ rộng vừa phải, trước lúc chọn xong, muốn anh Thi cứ ở nơi này.

Không chờ Thi Hách Nhân trả lời, Yến Cửu liền lo giải thích với y: "Phòng ngủ này chỉ có lúc anh cả em ngẫu nhiên tới nhìn Mạt Mạt mới ở, hơn nữa ngày thường đều sẽ có người dọn dẹp, chăn cũng hoàn toàn mới."

Nghe vậy, động tác cầm cặp của Thi Hách Nhân hơi dừng, ngồi dậy: "Anh đột nhiên nhớ tới hôm nay anh quên tưới hoa, Tiểu Cửu, anh đi về trước đây."

Yến Cửu rốt cuộc trì độn ý thức được sự tình không thích hợp: "Ai? Anh Thi, anh có phải có chuyện gì gạt em hay không?"

Thi Hách Nhân xấu hổ cười: "Nào có? Anh hôm nay tới chính là kiểm tra cơ thể cho em, chỗ nào còn có chuyện gì sẽ gạt em chứ?"

"Có," Yến Cửu kiên định mà nói, "Em phát hiện ta mỗi lần nhắc tới anh cả em, anh sẽ trở nên rất phản cảm."

Thi Hách Nhân sửa sửa góc chăn, sắc mặt mất tự nhiên hỏi: "......!Ha? Có sao? Không thể nào, anh và Yến tổng mặt cũng mới gặp qua vài lần, sao có thể phản cảm anh ta chứ."

Có.

Rất có rất có.

Yến Cửu thấy y ấp úng à không chịu nói, liền chính mình vắt hết óc cân nhắc.

Đột nhiên, y đột nhiên nhanh trí, bừng tỉnh vỗ bàn: "A! Em đã biết anh Thi, có phải anh cũng mua cổ phía tập đoàn Yến thị, vừa lúc dính ngay hai ngày hạ giá kia? Cho nên mới đi theo cùng ghét anh cả em? Anh nên kiên trì nha, ba ngày sau sẽ tăng trần!"

Thật là......!Bị mạch não kỳ lạ của cậu đánh hôn mê.

Thi Hách Nhân: "......"

*

Trạng thái Thi Hách Nhân không quá tốt, Yến Cửu không đành lòng lại kéo y tán gẫu, đành phải để người đi nghỉ ngơi trước, có chuyện gì ngày mai lại nói.

Chỉ có điều dỗ Tư Việt là chuyện cấp bách, tuyệt đối không thể để đầu bếp nhỏ của cậu chịu tủi thân.

Mỗi khi gặp khó khăn, Yến Cửu đều bất giác nghĩ đến người anh em A Cường đa mưu túc trí, giúp cậu giải quyết mấy lần khó khăn.

Cho nên hôm nay cũng không ngoại lệ.

Yến Cửu giúp Thi Hách Nhân đóng cửa phòng ngủ, về tới trong phòng mình, móc di động ra, nhấn mở khung thoại của mình với người anh em A Cường.

Nếu di động Tư Việt không có chứng cứ hắn là người anh em A Cường, vậy người anh em A Cường với cái tên Người Yêu Văn Học Cưỡng Chế cùng chung chí hướng, là tri kỷ cậu chưa từng gặp mặt.

【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: người anh em A Cường, có đó không có đó không, có chuyện muốn tìm cậu hỏi một chút 】

【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: Anh làm sai một việc 】

Yến Cửu muốn chờ lúc người anh em A Cường trả lời mới tiến hành tự thuật với cậu chàng, nhưng cậu lại làm lo lắng ảnh hưởng đến tiến độ giải quyết sự tình, vì thế đánh tiếp.

【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: Anh không cẩn thận đụng vào anh em của anh ấy, hiện tại chúng ta đang ở hoàn cảnh rất xấu hổ, anh ấy nhìn qua rất ủy khuất, anh nên làm sao mới dỗ được anh ấy đây? 】

Hỏi xong những lời này, Yến Cửu thất thần chuyển đến giao diện tiểu thuyết, một bên xem tiểu thuyết, một bên đợi người anh em A Cường trả lời.

"Ong ——"

Di động hơi rung lên.

Yến Cửu vội vàng xem xét tin tức.

【 Người Yêu Văn Học Cưỡng Chế: Anh cảm thấy đâm anh ấy rất đau sao? 】

Nhìn đến người anh em A Cường trả lời, Yến Cửu nhớ lại cảnh tượng ngay lúc đó.

【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: Khả năng......!Rất đau, sắc mặt của anh ất lập tức trắng hai độ 】

【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: Mọi người đều có......!Cho nên kết quả hẳn không cần em nói 】

【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: Hơn nữa lực tác dụng lẫn nhau, thời điểm anh đi soi gương, phát hiện đầu mình đều đỏ 】

Xác thật không khoa trương, từ trong gương nhìn đến đầu mình đỏ, lòng bàn tay Yến Cửu tức khắc hiện lên một tầng mồ hôi lạnh.

Cậu thậm chí không dám tưởng tượng Tư Việt đến tột cùng đã chịu vết thương nặng mãnh liệt cỡ nào.

Không chết đã rất lợi hại.

【 Người Yêu Văn Học Cưỡng Chế:......】

【 Người Yêu Văn Học Cưỡng Chế: Vậy tiên sinh anh thật sự rất kiên cường 】

【 Người Yêu Văn Học Cưỡng Chế: Nếu em là anh, khẳng định an ủi, bồi thường anh ta thật tốt 】

An ủi thế nào? Yến Cửu không ngại học hỏi kẻ dưới.

【 Người Yêu Văn Học Cưỡng Chế: Anh mà muốn dỗ anh ấy, khẳng định phải gãi đúng chỗ ngứa a 】

【 Người Yêu Văn Học Cưỡng Chế: Anh có thể hiểu ý anh không? Ví dụ như anh ấy thích doggy style, anh cứ khiến cho anh ấy được như ý nguyện 】

【 Người Yêu Văn Học Cưỡng Chế: Anh ấy nếu thích missionary position*, vậy anh cứ dựa theo ý tưởng anh ấy nha, cũng sẽ dỗ được thôi 】

*tư thế quan hệ truyền thống

Yến Cửu khó được nhịn xuống suy nghĩ 'không tin' của mình, bán tín bán nghi trả lời câu "Thật vậy chăng".

【 Người Yêu Văn Học Cưỡng Chế: Tin tưởng em đi anh, nếu anh làm dựa theo em nói làm, bảo đảm qua đêm nay anh ấy sẽ càng yêu anh 】

Càng yêu ?

Yết hầu Yến Cửu nhẹ nhàng chuyển động.

......!Hung hăng khiến tâm động.

***

Đang lúc Yến Cửu đắm chìm trong cuộc trò chuyện sôi nổi với người anh em A Cường, thư phòng cách phòng ngủ chính xa nhau cũng đang thảo luận cực kỳ kích liệt.

"Cơ thể Cửu Cửu xác thật không có vấn đề sao?" Tư Việt không phải tin Thi Hách Nhân chẩn bệnh.

Rốt cuộc thời gian hai bọn họ quen biết quá dài.

Thử hỏi có người bình thường nào có thể hoàn toàn tin tưởng bạn bè lớn lên cùng với mình, tóc trên đầu còn ở trạng thái rất tươi tốt chẩn ra bệnh.

Thi Hách Nhân bị nghi ngờ không chút nào che giấu trong mắt Tư Việt làm tổn thương, nháy mắt tức muốn hộc máu.

"Đương nhiên không thành vấn đề! Tư Việt, cậu đã hỏi tôi năm lần! Tôi là tiến sĩ y học! Cậu đừng có khinh người quá đáng!" Nói xong, y dùng bàn tay lành lặn vỗ mạnh vào bàn làm việc Tư Việt, lấy nó thể hiện phẫn nộ, lại không nghĩ rằng bị mặt bàn được chế tạo bằng gỗ Đông Phi hắc hoàng độ cứng cao tới 3670lbf khiến lòng bàn tay tê dại, sắc mặt đột biến, "......!Tôi t."

*

Lúc Tư Việt từ thư phòng trở lại phòng ngủ, Yến Cửu mới vừa tắm rửa xong, đang dựa vào gối mềm xem trang web.

Thấy Tư Việt tiến vào, cậu buông di động hỏi: "Còn đau không?"

Câu trả lời này với cậu rất quan trọng.

Nếu không đau, chuyện này......!Hẳn có thể cứ vậy làm lơ đi.

Nếu đau......!Thì cậu đành, phụng hiến một chút hảo!

Tư Việt do dự cũng không: "Đau."

Yến Cửu: "......"

Đầu bếp nhỏ thật sự không muốn làm cậu quá tốt mà.

Yến Cửu đang rối rắm nghĩ muốn nghe theo người anh em A Cường nói không, thử dùng phương pháp kia dỗ Tư Việt.

Nhưng không nghĩ tới, chính là Tư Việt giống như có thể hiểu được suy nghĩ của cậu, từ phòng tắm ra tới, dẫn đầu cầm bờ vai của cậu.

Yến Cửu bị hành động của hắn cả kinh hít vào một hơi, theo bản năng đánh bay tay Tư Việt: "Anh làm gì?"

Muốn tới......!Cũng phải chờ cậu trước tới a!

Không nghĩ tới Tư Việt lại hiểu sai ý.

"Ừm......! Cửu Cửu, em không muốn cũng bình thường......" Tư Việt dịch dịch cổ áo, cả người nhìn qua hiu quạnh lạnh lẽo, "Rốt cuộc chạng vạng hôm nay, anh biến thành một phế nhân."

Yến Cửu sợ đầu bếp nhỏ nhà mình suy nghĩ vớ vẩn, vội vàng giải thích nói: "Em không phải......"

"Cửu Cửu, đừng nói nữa, anh chính là một phế nhân," Tư Việt đưa lưng về phía cậu, sâu kín thở dài, "Đêm nay qua, anh sẽ tự mình chủ động rời đi, tuyệt đối sẽ không mang đến bối rối hay gánh nặng cho em."

Yến Cửu: "......"

Nói gì vậy.

Nghe được ngôn luận vô cùng đáng thương của Tư Việt, Yến Cửu cắn chặt răng hàm, như đang làm quyết định gì.

Trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc lại có động tác ——

Yến Cửu thong thả bò đến mép giường ấn cái nút kia, theo sau "Thình thịch" một cái ngã xuống trên giường, thấy chết không sờn nhắm mắt lại: "Tới đây!"

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Thi: Ngồi chờ ngày cậu chơi quá trớn ( mặt chờ xem kịch )

Cửu Cửu: vì sao em đọc không hiểu

Mạt Mạt: Không sao đâu Cửu Cửu, Mạt Mạt cũng nghe không hiểu ~.

Truyện Chữ Hay