Biên dịch: Yên Hy
"......"
Thẩm Ngôn lần đầu tiên không biết nên nói gì, trong lòng sinh ra cảm giác kỳ quái.
Vì muốn khiêu vũ với cậu, mà lòng tự trọng cao ngạo của Alpha cũng có thể bỏ qua sao?
Huống chi hắn còn là Alpha xuất sắc nhất, thiên chi kiêu tử không thể tranh cãi.
"Chuẩn bị chưa, chúng ta phải bắt đầu rồi." Hạ Lăng rũ mắt, ở bên tai cậu thấp giọng nhắc nhở.
Giọng hắn rất thấp, mang theo chút hương vị thoang thoảng, nhẹ như lông chim mê hoặc đảo qua.
Khoảng cách hai người dựa thật gần, Thẩm Ngôn dường như có thể cảm nhận được hô hấp cực nóng của đối phương.
Một sợi tóc bạc theo bên tai Alpha rủ xuống, làm khuôn mặt tuấn mỹ kia mang thêm vài phần tùy tính, hơi thở lạnh lẽo quanh người hoàn toàn rút đi.
Ngón tay Thẩm Ngôn đáp trên sườn eo thon chắc của Hạ Lăng, cơ bắp nơi đó cứng rắn, có vẻ đang căng thẳng.
Nhiệt độ cơ thể thản nhiên xuyên qua lễ phục mỏng truyền đến, phảng phất đầu ngón tay đều nhiễm hơi ấm đối phương.
Mà một tay khác của cậu đang nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của Hạ Lăng, hai tay giao nhau, có cảm giác phá lệ thân mật.
Âm nhạc du dương vang lên, Omega ăn mặc giản dị kiểu Anh và alpha mặc lễ phục màu đen đứng trung tâm sàn nhảy, theo tiếng nhạc mở màn buổi hữu nghị này.
Họ bước trên những bước nhảy chuẩn nhất, giơ tay nhấc chân đều mang theo lực lượng.
Bất đồng với hình thức cố định dĩ vãng Alpha thiên về lực lượng, Omega ôn nhu, điều chỉnh điệu nhảy theo một phong cách mới.
Kỳ thật tanscoa thiết kế cũng không cần không giới hạn, nó áp dụng được với mọi người, AA, AB, BO hay OO cũng có thể nhảy điệu này.
Nhưng bởi vì AO mới là xu hướng chính của thế giới này, nên theo bước phát triển, vũ hội cải tiến càng theo khuynh hướng A và O, dần dà hình thành thẩm mỹ cố định hiện tại.
Còn bây giờ, hai người bọn họ lại mang cảm giác thế lực cân bằng ngang nhau tựa AA, sức mạnh cùng tồn tại với mỹ cảm, có thể nói đang phụ hưng văn hóa tanscoa.
Dung mạo Thẩm Ngôn cùng Hạ Lăng cực kỳ xuất chúng, dáng người cũng thập phần xứng đôi, dẫn tới đổi chỗ cũng không có cảm giác lạ.
Mà cảm giác khí chất cao lãnh của Hạ Lăng hòa tan, trừ bỏ hoàn mỹ, không tìm ra từ thứ hai hình dung.
Đôi chân dài xuyên qua sàn nhảy, di chuyển theo tiết tấu, xoay tròn, phối hợp cực kỳ ăn ý.
Ánh đèn nhu hòa rơi trên sườn mặt hai người, phản chiếu ánh sáng trong suốt, như thể họ lạc vào cảnh mơ rực rỡ.
Tất cả mọi người không tự giác chìm đắm trong điệu nhảy này, không còn nghi ngờ cùng không tin ban đầu, trái lại còn cảm thấy hai người cực kỳ xứng đôi.
Đứng giữa sàn nhảy, Thẩm Ngôn nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cảm thấy bọn họ thật sự dựa quá gần.
Hai người hô hấp theo từng động tác nhảy mà đan xen lẫn nhau, sợi tóc bạc của Alpha rơi xuống thỉnh thoảng dừng bên tai thiếu niên, nhẹ nhàng phất qua, khiến lỗ tai trắng ngọc kia hơi phát ngứa.
Mà đôi mắt xanh thẳm của Hạ Lăng từ lúc bắt đầu liền tập trung vào đôi mắt cậu, sâu lắng tựa biển sâu, chỉ cần không cẩn thận sẽ hãm sâu trong đó.
Thẩm Ngôn theo bản năng liếc mắt đi, một lát lại di chuyển trở về, chỉ vì tầm mắt điệu nhảy này xác thật cần đặt trên người bạn nhảy, nghĩ như vậy cũng không quá kỳ lạ.
Có lẽ do cậu quá nhạy cảm.
Xoay người một cái, cậu lần nữa kéo Alpha về trong ngực,tay đặt bên hong dùng vài phần lực, ngay lúc sau cảm nhận được đường cong cơ bắp hữu lực đối phương lập tức căng thẳng.
Cùng với tiếng dốc rất nhỏ hỗn loạn mang theo tia khàn khàn quanh quẩn bên tai, gợi cảm dị thường.
Nội tâm Thẩm Ngôn xuất hiện tia tinh ngạc.
Chỉ nhảy một bài mà thôi, thể lực Alpha khá tốt, bình thường mang vác mấy chục cây số cũng không thành vấn đề, sao thở gấp thế này?
Nhưng lại như vậy.
Tóm gọn, cảm giác cực kỳ quái dị.
Rất nhanh, âm nhạc chuyển thành nhẹ nhàng, ý nghĩa điệu nhảy này sắp kết thúc.Ngay tại lúc này, Thẩm Ngôn đột nhiên ngửi được mùi hương gỗ tùng nhàn nhạt, xa xa mà tao nhã, đồng thời xen lẫn một chút băng tuyết lạnh, khiến người ta sảng khoái vui vẻ.
Mùi hương này rất nhạt, lại tựa sợi mỏng manh vờn xung quanh cậu, quấn chặt lấy cậu, hô hấp có thể ngửi được cổ hương vị này.
Đây là Pheromone?
Thẩm Ngôn nhớ tới tư liệu về Hạ Lăng đã đọc trước đó.
Pheromone của Hạ Lăng là Hương gỗ mùa đông, một loại pheromone cấp cao nhất với cường độ 10. Người ta nói rằng các alpha ngửi thấy mùi này đều quỳ xuống, vì vậy——
Đối phương đang tuyên chiến với cậu?
Không đúng.
Cảm nhận được mùi hương gỗ tùng thanh lãnh quanh quẩn bốn phía, cậu đột nhiên nhớ lại bài học giáo sư đã dạy về vận dụng tin tức tố nếu gặp được đối tượng yêu thích, Omega sẽ từ trong cơ thể điều ra lượng nhỏ Pheromone, chậm rãi tới gần Alpha, cũng vờn quanh bốn phía người đó. Tương tự, Alpha cũng giống nhau.
Là ý mà cậu nghĩ kia sao?
Nhưng hiện tại tuyến thể cậu còn chưa phát thành thục, không có Pheromone, cũng không phù hợp vận dụng lúc này.
Ngay sao đó, hệ thống trong đầu cậu hưng phấn thông báo, "Chúc mừng ký chủ, mục tiêu nhiệm vụ độ hảo cảm lại tăng rồi! Trước mắt dch Hạ Lăng là 20."
Trên thực tế đã tới 50 rồi.Điệu nhảy hôm nay trực tiếp +15 độ hảo cảm, ký chủ giỏi quá!
Nghe được hệ thống nhắc nhở độ hảo cảm, Thẩm Ngôn lập tức đánh mất ý tưởng. vừa rồi
Dùng Pheromone nhiều mặt, không nhất định là tình huống vừa rồi.
Độ hảo cảm hai người mới 20, đại khái tốt hơn bạn bình thường một chút. Nếu dùng Pheromone diễn tả thích, ít nhất độ hảo cảm phải đạt 60 trở lên mới đúng.
Tưởng tượng như vậy, Thẩm Ngôn tức khắc thả lỏng rất nhiều.
Cậu và Hạ Lăng trò chuyện nhiều chiến thuật như thế, xác thật là bạn bè không tồi, rất ít người có thể nói chuyện hợp với cậu.
Đối với đoạn hữu nghị này cậu rất trân quý, cũng không nên để nó biến chất.
Một bài kết thúc.
Thẩm Ngôn đem tay đặt trên hông Alpha thu lại, Hạ Lăng cũng buông lỏng tay ra, trên đầu ngón tay dường như còn lưu lại xúc cảm da thịt của Omega, tinh tê mềm mại như dương chi ngọc, khiến người ta không muốn buông ra.
Hai người mặt đối mặt kéo ra một chút khoảng cách, cùng nhau làm tư thế kết thúc, điệu nhảy mở màn vũ hội hữu nghị đến đây kết thúc.
Tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô vang lên không không dứt, cảm ơn hai người mang tới điệu tanscoa xuất sắc.
Vũ đạo lần mở màn này so với bất luận lần nào họ từng xem xuất sắc hơn rất nhiều, ăn ý mười phần, căn bản không giống hai người lần đầu phối hợp.
Đôi mắt xanh thẳm của Hạ Lăng nhìn Thẩm Ngôn, môi mỏng mím nhẹ, như đang chờ lời hồi đáp từ Omega
Mà đối phương không hề phát giác, âm nhạc kết thúc liền rời đi, để lại hắn một mình giữa sân.
Sau đó nhóm Omega đều tiến về, đỏ mặt mời Hạ Lăng làm bạn nhảy mỉnh.
Đáng tiếc Alpha khôi phục lại vẻ lạnh nhạt cự người vạn dặm, thậm chí còn sâu hơn với ngày xưa.
Hắn lạnh mặt mang lên bao tay trắng, bước ra chân dài, không nói một lời đi ra khỏi sân nhảy, áo choàng sau người tạo thành độ cong sắc bén, mang theo một trận hàn ý.
Hơi thở vờn quanh người lạnh băng khiến người sắc mặt xung quanh trắng bệch, không ai dám tới gần hắn trong vòng ba mét.
"Thế nào cảm giác Hạ thần so với trước đó càng lạnh hơn?"
"Cậu nói xem, Alpha nào nhảy bước nữ, khẳng định tâm tình không tốt."
"Vậy sao hắn đồng ý?"
"Hiệu trưởng Học viện Quân sự Đế quốc là bác Hạ Lăng, nghư nói mỗi lần Hạ thần tham dự yến hội đều không phải tự nguyện."
"À? Thì ra là vậy"Các loại nghị luận qua đi, âm nhạc một lần nữa vang lên, từng đôi bước vào sàn nhảy, bắt đầu một điệu nhảy mới.
Có lẽ chịu ảnh hưởng của hai người Thẩm Ngôn, vũ hội lần này có thêm nhiều tổ hợp như aa, oo, ab. Tuy rằng đường ra không ít người bàn tán, nhưng chơi rất tận hứng.
Lúc đám người Thường Hạo tìm kiếm Thẩm Ngôn, thiếu niên đã dựa vào kỹ thuật rèn luyện nhiều năm chuồn khỏi hội trường, lúc này đang ngồi trên xích đu tại hoa viên hẻo lánh.
Nhiệm vụ hôm nay của cậu đã hoàn thành.
Độ hảo cảm Hạ Lăng +10, với cậu đã nói đã đủ.
Huống chi cùng Alpha khiêu vũ, cảm giác quái dị kia vẫn luôn quanh quẩn trong lòng, tình huống này có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Cũng không phải cậu chê kiếm độ hảo cảm, chỉ là thảo luận chiến thuật nhiều lần mới thêm 10 điểm, điệu nhảy này lại có hiệu quả tương tự.
Đối với đóa hoa cao lãnh đúng là không dễ dàng, vẫn không cần quá nghiêm khắc.
Thẩm Ngôn nhảy xong có chút mệt, sắc mặt trắng bệch.
Bước nam tanscoa yêu cầu dùng đến không ít sức, quả là khiêu chiến với cơ thể tồi tàn này của cậu.
Cậu gối hai tay, tư thái lười biếng nằm trên xích đu, nheo nửa mắt tím lại, giống con mèo lười biếng.
Một chân gác lên tay vịn, chân còn lại thuận thế đạp xuống dưới, chiếc ủng dẫn trên đất, dáng vẻ đầy nhàn nhã.
Bàn xích đu dưới tác động của cậu khẽ lay chuyển, ánh trăng mông lung vẩy trên toàn thân, che phủ làn da không tì vết bằng một lớp quầng sáng, phác thảo một bức tranh đẹp tự nhiên.
Thẩm Ngôn lần đầu tiên ngồi xích đu, cảm thấy rất thú vị, đưa đẩy thoải mái, cậu hỏi hệ thống, "Lần này kiếm hảo hảo rất thuận lợi, chỉ là, vì sao nhảy một bài đã tăng độ hảo cảm?"
Rõ ràng không dùng đến vũ lực.
Hệ thống nghiêm trang trả lời "Ký chủ, tiếp xúc tứ chi cực kỳ hữu ích để xây dựng hữu nghị. Ngôn ngữ cơ thể có thể truyền đạt cảm tình, để bạn bè càng hiểu rõ mình hơn."
Bịa đặt một phen, nó thử nói "Khi cậu đặt tay trên eo Hạ Lăng, có cảm giác đặc biệt nào không?"
Cảm giác đặc biệt?
Thẩm Ngôn mệt mỏi nhắm mắt lại, tùy ý nói "Không có cảm giác gì. Dáng người hắn không tồi, chẳng qua quá khẩn trương."
Vòng eo căng thật sự chặt, ngay cả cậu cũng có thể cảm nhận được.
Hệ thống bắt đầu yên tâm: "Này đúng rồi! Dáng người Hạ Lăng siêu tốt, cơ bụng tám khối lận, còn có tuyến nhân ngư hoàn hảo, ký chủ có muốn sờ không? Xúc cảm khẳng định rất tốt."
Buồn ngủ dần dần đánh úp, Thẩm Ngôn thuận miệng lên tiếng, rất nhanh ngủ mất rồi.
Lúc Hạ Lăng bất tri bất giác đi vào nơi này, liếc mắt một cái đã thấy Omega nằm trên xích đu.
Đối phương gối trên tay ngủ say sữa, lông mi mảnh dài nhẹ nhàng dừng trên mí mắt, vừa dài vừa dày. Làn da dưới ánh trăng trắng như phát sáng, ngũ quan tinh xảo như họa, chiếu rọi dung nhan tuyệt thế.
Một đôi chân dày đáp trên tay vịn, bời vì quá dài nên cuộn tròn, dẫn tới Omega nhẹ nhàng nhăn mi.
Áo khoác theo tư thế của cậu mở rộng, lộ ra áo sơ mi thuần trắng bên trong.
Thiết kế cổ áo vì không có nút thắt, để hở da thịt trắng nõn, thậm chí có thể nhìn thấy hai điểm hồng phấn như ẩn như hiện, đường viền hoa dường như đang phụ trợ cho hai nụ hoa nho nhỏ kia.
Hạ Lăng lịch sự dời mắt, cong lưng tính nâng đối phương dậy.
Hắn mới vừa gần Thẩm Ngôn đã nhận ra, đôi mắt tím mỹ lệ bỗng chốc mở ra, duỗi tay bóp chặt cổ đối phương, Hạ Lăng phản xạ có điều kiện chế trụ cổ tay cậu, gắt gao áp xuống.
Tránh thoát, lại bị áp chế, chờ Thẩm Ngôn thở hổn hển dừng lại, hai người đều ngây ngẩn.
Thẩm Ngôn là lần đầu tiên bị người khác khống chế.
Rốt cuộc hiện tại cậu vẫn ở trạng thái bị thương, lực chống đỡ hết nổi lại vừa mới thanh tỉnh, khẳng định không phải đối thủ Alpha cao cấp.
Chẳng qua nhận ra đối phương là Hạ Lăng, cậu nháy mắt yên tâm, động tác cũng dừng lại.
Trong tiềm thức, Thẩm Ngôn vô thức cho rằng đối phương tuyệt đối sẽ không thương tổn cậu, không rõ vì đâu.
Omega ở phía dưới hắn, đôi mắt tím kia kinh ngạc hơi trợn to, càng thêm xinh đẹp, dường như chứa muôn vàn tinh hà bên trong, đẹp không sao tả xiết.
Cổ tay mảnh được hắn nắm chặt trong tay, bày ra tư thế bị quản chế; hai người thật sự gần nhau, có thể nhìn được lông mi nhẹ nhàng chớp chớp cùng môi tái nhợt, khiến hắn muốn —— khẽ hôn lên.
Nhưng ý niệm này chỉ giằng co một chớp mắt, Hạ Lăng liền buông cậu ra, thuận tiện giúp Omega đem áo khoác tản ra kéo chặt.
"Cẩn thận cảm lạnh." Hắn đè nặng giọng nhắc nhở.
Kỳ thật vì che giấu nhịp tim đập không chịu khống chế của mình, cùng với xúc động khắc chế đột nhiên nảy lên.
Thẩm Ngôn nhanh chóng ngồi dậy, sửa sang lại một áo khoác.
Tóc của cậu có chút tán loạn, có mấy cây sợi nhếch lên, cộng thêm vài phần tính trẻ con đáng yêu; quần áo phong cách Anh trên người, như thiếu niên quý tộc không cẩn thận nhầm vào hoa viên.
Lúc sửa sang cổ áo lại, vệt đỏ bị bóp ra trên tay thiếu niên bị Alpha nhìn đến, người sau lập tức cắn chặt cằm, "Xin lỗi, vừa rồi tôi ——"
"Không sao, phản xạ có điều kiện mà thôi, tôi cũng vậy." Thẩm Ngôn không chút để ý, trong đánh nhau không thể tranh bị thương được.
Lại nói bởi vì nguyên nhân thể chất của cậu, thoạt nhìn có vẻ dọa người thôi, kỳ thật cũng không đau.
"Muốn lại đây ngồi cùng nhau không?" Omega vỗ vỗ xích đu cũ, hào phóng tiếp đón hắn.
Mắt tím cong lên độ cong đẹp, làm người vô pháp cự tuyệt.
"Được." Hạ Lăng liếc mắt một cái dây thừng còn dính một chút bụi, cưỡng chế kiềm chế ý muốn lau sạch, xây dựng tâm lý một phen mới đi qua ngồi trên xích đu kia.
Hai người cách nhau khoảng cách nhỏ, hai đôi chân dài song song để bên ngoài xích đu, không gian có chút nhỏ hẹp.
Thẩm Ngôn dùng sức đạp lên đất một cái, xích đu đong đưa phát ra tiếng kẽo kẹt, tại trong hoa viên yên tĩnh phá lệ rõ ràng.
Nghe động tĩnh này, cậu có chút lo lắng xích đu không chịu nổi sức nặng hai người đàn ông mà rơi xuống.
Hai người cứ vậy ngồi song song, không khí yên tĩnh tốt đẹp.
"Lần đầu tiên tôi ngồi xích đu, đồ vật cổ xưa này, không ngờ hiện tại còn thấy được." Thẩm Ngôn vuốt ve tay vịn đã chóc sơn, cậu trước đó chỉ nhìn thấy trên sách.
"Trang viên này được kiến tạo từ rất lâu, còn giữ lại một ít đồ vật phục cổ. Em thích thứ này?" Hạ Lăng hỏi.
"Cũng không thể nói thích." Thẩm Ngôn rũ mắt suy tư.
Trừ bỏ cơ giáp ra, đồ vật cậu tiếp xúc rất ít, không thể phán đoán có phải thích hay không.
Đối với cậu mà nói, thích cái gì là chuyện tính bằng năm tháng chứ không phải sở thích đơn giản
Cảm tình cũng giống vậy.
Cậu không hiểu tại sao có người sau khi gặp mặt lại có thể nói thích, theo cách nhìn của cậu, tất cả chỉ là biểu hiện giả dối, bọn họ thậm chí còn không phải bạn bè, cũng không quen biết gì cả.
Yêu thích đó càng giống sùng bái vũ lực hơn, một dạng hướng tới thứ tốt hơn, không phải yêu thích thật sự.
"Nhà tôi có một ít đồ vật phục cổ, nếu em hứng thú có thể đến nhìn em." Alpha mở miệng đề nghị.
"Thật sự?" Thẩm Ngôn rõ ràng cảm thấy rất thích, nghiêng đầu nhìn hắn, "Có thể giới thiệu một chút không?"
"Ừ. Phần lớn là một ít đồ chơi lắp ráp tương đối đơn giản, ô tô, mô hình máy bay, còn có đồ đồ sứ cổ, tranh chữ linh tinh." Hạ Lăng hồi tưởng, đều là đồ vật gia tộc bảo tồn.
Mấy thứ này cũng chỉ có thế gia cổ xưa.
"Đã nói rồi đó, có thời gian tôi nhất định sẽ đến xem." Khóe môi Thẩm Ngôn khẽ nâng lên.
Chờ cậu kiếm được độ hảo cảm cao hơn, đạt tới trình độ bạn tốt, đến chơi hẳn không quá đột ngột, cậu rất mong chờ ngày kia tới.
Hai người lại nói qua lại vài câu, Hạ Lăng đột nhiên cảm giác trên vai nặng hơn, ngừng thở nghiêng đầu nhìn lại, Omega đã ngủ rồi.
Thẩm Ngôn nhảy đã tiêu pha không ít thể lực, mới vừa rồi lại mạnh mẽ thức tỉnh, vật lộn với Alpha cao cấp, thể lực lúc này đã hoàn toàn tiêu hao quá mức, có thể chống đỡ đến bây giờ đúng là không dễ.
Mọi ngày gặp tình huống như vậy, cậu đã sớm nằm về khoang trị liệu.
Hạ Lăng tận lực thả lỏng cơ thể, ý đồ để đối phương dựa thoải mái hơn ít.
Hắn rũ mắt nhìn dung nhan Thẩm Ngôn gần trong gang tấc, nghĩ thầm, em yên tâm với tôi vậy sao?
Kỳ thật, em không nên yên tâm nhất chính là tôi.
Một Omega trước mặt một Alpha không hề phòng bị ngủ mất, chẳng sợ đối phương không có ý tứ kia đều rất nguy hiểm, huống chi —— hắn có.
Nghĩ đến lần đầu tiên mình biểu đạt hảo cảm bằng Pheromone, đã bị cậu không chút lưu tình từ chối, khóe môi mím lại.Lúc này, Omega trên vai không thoải mái giật giật, hô hấp ấm áp phả bên tai, mang theo hơi thở độc nhất của người nọ.
Trong nháy mắt, thần kinh Hạ Lăng như ngón tay bị thích một chút, cả người đều căng thẳng.
Một lát sau, hắn khe khẽ thở dài, đem gáy Thẩm Ngôn thật cẩn thận dùng lòng bàn tay nâng, chậm rãi đặt lên đùi mình, đồng thời cởi áo khoác đắp lên người đối phương.
Khi bầu không khí vừa vui vẻ, lại một vị khách bất ngờ khác đến.
Tầm mắt Thường Hạo vẫn luôn không rời khỏi Thẩm Ngôn, khi nhìn thấy hương rời đi cũng đi theo cùng nhau ra tới, đuổi theo thân ảnh cậu.
Tuy rằng trên đường bởi vì năng lực che giấu cao siêu của đối phương nên lạc mất một đoạn, phí không ít thời gian vẫn tìm được nơi này.
Chẳng qua nhìn đến Omega nằm trên đùi Hạ Lăng ngủ say, lửa giận tràn ngập cũng không đủ diễn tả tâm trạng giờ phút này của anh ta.
Lúc này trong lòng Thường Hạo chỉ có một ý niệm, nhất định phải đem đối phương đoạt lấy!
Quản hắn là Alpha cao cấp, top 1 Học viện Quân sự Đế quốc, Thẩm Ngôn là của anh ta, không có phép bất cứ ai nhúng nhàm ——
Alpha nắm chặt vòng cổ trong tay, đang muốn đi về phía trước một bước, ánh mắt Hạ Lăng như tẩm sương lạnh ngàn năm, nhanh chóng tháo lớp cách âm trên cổ tay, pheromone cấp 10 nhanh chóng vòng qua Omega trong ngực, hung hăng xâm chiếm.
Pheromone cấp độ cao giống như một ngọn núi không thể vượt qua, hương gỗ tùng xen lẫn bão tuyết hỗn loạn gào thét giáng xuống.
Cả người Thường Hạo như bị sương băng cuốn lấy, áp lực mạnh mẽ bức anh ta không thể phản kháng quỳ trên mặt đất, ngực từng đợt khó chịu, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt đánh úp lại, dường như giây tiếp theo sẽ ngã quỵ trên mặt đất.
Đây là Pheromone cấp 10, Alpha cao cấp mang đến cảm giác áp bách, vô pháp chống cự.
Thường Hạo lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc được chênh lệch giữa anh ta và Hạ Lăng.
Vòng cổ trong tay rơi trên đất, dưới ánh trăng phản chiếu lên tia sáng tím nhạt.
Đôi mắt xanh thẳm của Hạ Lăng chuyển đến món quà hắn chẳng thể phớt lờ này, nháy mắt đặc biệt muốn người trước mặt biến mất.
Chẳng qua loại ý tưởng này chỉ tồn tại trong tích tắc mà thôi, hắn thực mau thu hồi Pheromone.
Thường Hạo chật vật đứng lên, mở to miệng hô hấp, phảng phất đầu tóc đỏ ngang ngược cũng mất đi nhan sắc, trở nên ảm đạm.
Lần này anh ta thua.
Không thể để Thẩm Ngôn nhìn đến bộ dáng của mình hiện tại.
Chờ thiếu niên tỉnh lại, đã gần tới 12 giờ.
Suốt ba tiếng vừa rồi, vì lo lắng đối phương tỉnh lại, Hạ Lăng vẫn luôn vẫn duy trì một tư thế không di chuyển.
May mắn là quân giáo, đổi thành người khác chỉ sợ thân thể đã sớm cứng đờ khó nhịn.
Thẩm Ngôn nhanh chóng ngồi dậy, sắc mặt hiếm thấy có thêm vài phần khó hiểu.
Cậu không nghĩ tới chính mình thế nhưng có thể ngủ lâu như vậy, hơn nữa còn có người khác bên cạnh.
Này đối với người cảnh giác như cậu là không có khả năng.
Là bởi vì cơ thể quá mức yếu ớt rồi sao?
Trên áo khoắc có hương vị Pheromone Alpha nhàn nhạt, mùi gỗ tùng thoang thoảng xen lẫn băng tuyết lạnh lẽo, lúc ngủ cực kỳ an tâm.
Chỉ là tỉnh lại thấy đang nằm trên đùi đối phương, tổng cảm giác có điểm quái quái ——
"Tỉnh rồi? Tôi đưa em về nhé."
Sắc mặt Alpha không có điểm nào lạ, vì thế giảm đi không ít xấu hổ.
"Không cần đâu." Thẩm Ngôn âm thầm thở dài nhẹ nhõm, "Tự tôi trở về được, cảm ơn áo khoác của anh."
"Không có việc gì." Hạ Lăng duỗi tay tiếp nhận, nhìn thân ảnh đối phương đi xa, đem áo khoác ôm chặt trong ngực một ít, mặt trên tựa hồ còn tàn lưu độ ấm của Omega.
Chờ đến trở về, Thẩm Ngôn mới phát hiện vệt đỏ trên cổ tay mình sớm đã không thấy.
Dưới tình huống bình thường sẽ không biến mất nhanh như vậy, xem ra lúc ngủ Hạ Lăng giúp cậu trị liệu.
Kỳ quái, cậu lại không hề phát hiện.
Thẩm Ngôn trong lòng âm thầm cảnh giác, xem ra trong khoảng thời gian này bởi vì thân thể với huấn luyện, dẫn tới tính cảnh giác hạ thấp không ít.
May mắn Hạ Lăng, nếu là những người khác mà nói, chỉ sợ sẽ rơi vào hoàn cảnh cực kỳ bất lợi.
Về sau ngàn vạn lần không thể như vậy.
***Like và bình luận ủng hộ tôi nha!!! / Hoan nghênh tới check lỗi chính tả ~~~