Biên dịch: Yên Hy
Ván kế tiếp, năm người Thường Úc vào trận đến phút 37, khó khăn bắt được quán quân.
Khi biểu tượng quán quan xuất hiện trên màn hình, mấy người lại không có bầu không khí nhẹ nhàng nhiệt liệt như ván trước.
Biểu hiện của tay mới Lâm Thừa Hiên thật ra tạm được, toàn bộ hành trình tương đối cẩn thận, không xuất hiện quá nhiều sai lầm.
Nhưng cùng đều là tay mới so sánh với Thẩm Ngôn, quả thực là một trên trời một dưới đất.
Bạch Nhược Hàm trận này phát huy không tồi, không chỉ học xong lợi dụng xung quanh che chắn công kích, thậm chí có gan đối diện với kẻ địch, dũng khí đáng khen.
Hiện giờ cậu ta đã hoàn toàn thoát khỏi danh hiệu ‘ hố đen trò chơi’, biểu tình lại không quá vui vẻ.
Thường Úc càng không cần phải nói, toàn bộ hành trình một khuôn mặt lạnh, đấu pháp tàn nhẫn đến mức đội bạn đều cảm thấy kinh hãi.
[ trò chuyện riêng ][SK-Star]: Đội trưởng đây là làm sao vậy, ai chọc ổng? Vừa rồi không phải còn tốt sao.
[ trò chuyện riêng ][SK-Black]: Tôi đoán có liên quan đến Thẩm Ngôn.
[trò chuyện riêng ][SK-Star]: Thẩm Ngôn? Có ý gì?
[ trò chuyện riêng ][SK-Black]: Cậu nói đi, không quên gameshow này tên là gì chứ.
[ trò chuyện riêng ][SK-Star]: 《không gian tình yêu》… Nhưng kia không phải sắp xếp ngôi cao sao, chẳng lẽ đội trưởng thật sự? Trời mé!!
Đái Tinh Thần khiếp sợ đến thiếu chút nữa rơi từ ghế trên xuống, nhưng nghĩ lại thì ——
[ trò chuyện riêng ][SK-Star]: Nếu là Thẩm Ngôn… Trái lại cũng có thể lý giải. Rốt cuộc kỹ thuật cậu ấy tốt như vậy.
[ trò chuyện riêng ][SK-Black]:……
Sắc mặt Tề Dạ cũng trở nên khó coi.
Kỹ thuật tốt khiến cho người thích, ừm, kỹ thuật cậu ta cũng rất tốt.
【 không phải thắng sao, này đều… biểu cảm gì? 】
【 có một nói một, trận này đánh rất cố sức, không thể đuổi kịp ván một xuất sắc.】
【 nói thừa thải quá luôn? Ván trước Ngôn thần mạnh đến bùng nổ, trực tiếp cầm MVP; trận này Lâm Thừa Hiên chỉ là tay mới đơn thuần, có thể đánh thành như vậy đã rất tốt rồi. 】
【 hai trận đều thắng, SK không hổ là đội quán quân. 】
【 Thẩm Ngôn đêm nay không tới sao, mong chờ cậu ấy liên thủ cùng Úc thần, trận rồi quả thực giết điên rồi!】
【 đi chơi với Hạ tổng, chơi game nào có quan trọng bằng yêu đương, hắc hắc. 】
【 Ngôn thần chứng thực bạn trai tốt nhất. 】
……
Thường Úc nhìn biểu hiện MVP trên giao diện kết thúc, mặt không biểu cảm tháo tai nghe xuống, khớp xương ngón tay rõ ràng nhanh chóng đánh trên bàn phím.
[ đội ngũ ][SK-Yu]: Mười phút sau lại vào.
[ đội ngũ ][SK-Star]: 1
[ đội ngũ ][SK-Black]: 1
Nam sinh nặng nề phun ra một hơi, đứng dậy đi rót nước, khóe mắt lại tập trung ở trên hai người ngồi cách đó không xa.
Vì tôn trọng, Thẩm Ngôn và Hạ Văn Xuyên vẫn chưa đơn độc tiến hành trò chơi, mà tiếp tục chú ý năm người thi đấu.
Nhưng bọn họ dựa thật sự gần, đến đùi đều dán ở cùng nhau, quan hệ vừa thấy đã biết không giống tầm thường.
Hai người một dung nhan tinh xảo, một tuấn mỹ cao lãnh, dáng người tỉ lệ hoàng kim tương đồng, cảnh đẹp ý vui.
Mắt tím xinh đẹp của thanh niên mang theo ý cười nhìn về phía đối phương, lạnh nhạt quanh thân người đàn ông cũng rút đi toàn bộ, môi mỏng mím, ánh mắt nhìn về phía đối phương chăm chú thâm tình.
Có một loại…Bầu không khí mà người khác không thể chen chân.
Thường Úc mím môi từ bên cạnh đi qua, trong lúc lơ đãng thấy được hai tay năm giao nhau của họ.
Mười ngón tay thon dài ở nơi người khác nhìn không tới, lấy tư thế mười ngón tay đan chặt vào nhau, thân mật như không thể tách dời.
Tay cầm ly nước của cậu chàng đột nhiên nắm chặt, cực lực khắc chế mất mát dâng lên từ nội, căng mặt bước nhanh rời đi.
Hai trận kế, Thường Úc mặt lạnh lùng, ánh mắt lộ ra một mạt lệ khí, đẩy tốc độ tay lên cao nhất, từng phát đạn không chút nhẹ tay.
Ngay cả fans đều nhìn ra các đấu của Úc thành quá ác, cho dù còn chấm máu cũng muốn giết ngược, làm người xem thẳng hô k1ch thích.
Tới gần 10 giờ, trò chơi phát sóng trực tiếp kết thúc trong sự lưu luyến của các fans, sáu khách mời cũng theo thứ tự trở lại phòng mình, chuẩn bị gửi đi tin nhắn tư tâm.
【 Úc thần hôm nay phát huy rất tốt, tổ khách quý B nhất định sẽ gửi tin nhắn tư tâm cho ảnh!】
【 Bạch Nhược Hàm và Lâm Thừa Hiên không thành vấn đề, Ngôn thần vẫn sẽ chọn Hạ tổng. 】
【 vì cái gì tui cảm thấy Bạch Nhược Hàm sẽ gửi cho Thẩm Ngôn? 】
【 tôi cũng cảm thấy vậy, Thẩm Ngôn chơi game siêu ngầu! Một thẳng nam như tôi cũng bị cậu ấy mê hoặc rồi!】
【 người anh em này, cậu xác định chính mình là… Thẳng nam? 】
【 nhưng bọn họ là tình địch đó, kia ai mà không thích Từ ca sao? 】
Trong đủ loại suy đoán của khán giả, sáu vị khách quý cầm lấy di động bắt đầu gửi đi tin nhắn.
Vài phút sau, di động Thẩm Ngôn liên tiếp rung lên hai lần.[ ước định của chúng ta ngày mai có thể thực hiện sao? Có chút… Chờ không kịp. ]
—— là Hạ Văn Xuyên gửi.
Thanh niên mặc áo ngủ nửa dựa vào đầu giường, cúc áo được cài đến trên cùng, che khuất dấu vết để lại buổi sớm hôm, một đoạn cổ chân trắng nõn theo cẳng chân nhẹ nhàng đong đưa.
Tầm mắt cậu dừng ở câu cuối cùng vài giây, bên môi nhịn không được lộ ra nụ cười.
Cậu có thể lý giải cảm giác của người nọ, bởi vì cậu cũng tương tự.
Rất muốn chia sẻ toàn bộ với đối phương, chỉ cần có thể ở bên nhau đã cực kỳ vui vẻ.
Hạ Văn Xuyên hẳn cũng nhận được tin nhắn của cậu rồi nhỉ?
Mắt Thẩm Ngôn hơi cong, ngón tay nhấn màn hình, nhìn về phía tin nhắn khác.
[ thiên phú trò chơi của cậu rất mạnh, áp thương ổn, phản ứng tốc độ nhanh, độ chính xác cao, ý thức cũng cực kỳ tốt…… Rất muốn chơi thêm với cậu vài trận.
Gần nhất huấn luyện không nhiều lắm, nếu muốn lập đội thì luôn có thời gian.]
—— Thường Úc gửi.
【liên tiếp từ ca ngợi này… Làm tui đọc cũng ngây người. 】
【 chỉ thiếu viết mấy chữ ‘tui rất thích cậu’ lên mặt thôi. 】
【 luôn có thời gian… Quán quân thế giới nhàn như vậy sao? 】
【huấn luyện viên SK: A, thời gian huấn luyện ít? Luyện thêm cho tôi! 】
【 Úc thần, tuần trước Bạch Nhược Hàm tìm cậu cũng không là nói vậy đâu. Cậu không phải nói… Huấn luyện rất bận sao? 】
【 ha ha ha ha, đúng là tiêu chuẩn kép. 】
Ngay sau đó lại tới một cái nữa.
[ cảm ơn cậu. Thời điểm cậu tới cứu tôi, hình như tôi đã thấy được ánh sáng.]
【 là Bạch Nhược Hàm hả? Trời mé, ảnh thật sự gửi cho Thẩm Ngôn! 】
【 Ánh sáng? Sao bỗng nhiên thấy hơi lạ lạ. 】
【 đừng nghĩ quá nhiều, chỉ là tin nhắn cảm ơn hữu nghị mà thôi. 】
【 Í, đã ba tin nhắn rồi. Anh Từ không gửi à? 】
【 ba tin nhắn liền… Số lượng này ngoài Thẩm Ngôn ra chưa từng ai được hưởng thụ. 】
【 chậc, phiêu phiêu. 】
Ngay sau đó, màn ảnh chuyển đến Thường Úc.
Là người chủ trình tiết mục lớn nhất tối nay, cậu chàng nhận được hai tin nhắn.
[ người anh em, đêm nay cảm ơn cậu kéo tôi, kỹ thuật tuyệt thiệt, có thời gian tôi mời cậu một bữa.]
[ lần đầu tiên trải nghiệm trò chơi này, chơi thật sự rất sướng, cảm ơn. ]
Vừa thấy chính là Lục Từ và Lâm Thừa Hiên gửi.
Sắc mặt Thường Úc không có một tia dao động.
Người xem cũng tương tự.
【 tình hữu nghị muốn tràn ra màn hình. 】
【 một chút tia lửa cũng không có, haizz ——】 (*)
【Úc thần đáng thương cụa tui, hu hu, không sao đâu, mama yêu con. 】
【mấy người nhìn xem, đây mới là tình hữu nghị thật sự, Bạch Nhược Hàm kia căn bản không phải! 】
【 tui thế nhưng… Không lời gì để nói. 】
Hạ Văn Xuyên nhận được tin nhắn Thẩm Ngôn gửi tới.
[ ngày mai cùng nhau chơi game, em đi tìm anh. ]
【 Chèn ơi, hai người kia, thần giao cách cảm à? 】
【nội dung gửi đi cũng giống nhau. 】
【 lại mở tới rồi, a a a a. 】
【 ngọt đến đau răng. 】
Đêm nay, đối với khách quý khác mà nói lại là một đêm khó ngủ.
Thường Úc nửa đêm ngủ không được, đăng nhập trò chơi dùng acc nhỏ chơi đơn.
Màn hình mờ tối phản chiếu khuôn mặt không biểu cảm của cậu chàng, tốc độ tay bay nhanh, như đang phát ti3t cảm xúc chính mình.
Biểu hiện tối nay của Thẩm Ngôn hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cậu chàng, làm cậu chàng cực kỳ tán thưởng; nhưng ngay sau đó, Thường Úc lại nhớ đến cảnh tay hai người giao nhau.
Ngũ quan lại càng thêm lạnh lùng, từng phát súng một thu đầu người, làm người ta sợ hãi.
Tương tự, tâm tình Bạch Nhược Hàm thập phần phức tạp.
Từ lúc nhìn đến video Thẩm Ngôn cưỡi ngựa, đến được cứu trong trò chơi tối nay, hoàn toàn thoát khỏi danh hiệu ‘hố đen trò chơi’, cậu ta phát hiện đối phương thật là một người đặc biệt có sức quyến rũ.
Tim đập đến chút mau, trong đầu Bạch Nhược Hàm hiện lên đủ hình ảnh về Thẩm Ngôn, lăn qua lộn lại ngủ không được.
Lục Từ suốt cả quá trình cũng xem biểu hiện Thẩm Ngôn trong trò chơi.
Anh ta không rõ vì sao có người có thể ưu tú trong mọi lĩnh vực như thế, tựa nam châm hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Cũng bao gồm anh ta.
*
Sáng sớm ngày hôm sau.
Thẩm Ngôn cùng Hạ Văn Xuyên kết thúc chạy bộ buổi sáng, trên đường trở về phá lệ gặp Bạch Nhược Hàm, trong ấn tượng cậu ta chưa bao giờ sẽ rèn luyện buổi sáng.
Bạch Nhược Hàm mặc đồ thể thao màu vàng nhạt, phác họa ra dáng người cao dài bởi khiêu vũ hàng năm, cậu ta vốn dĩ cũng chỉ mới 20 tuổi, màu sắc này cực kỳ hợp với cậu ta, làm cả người tràn đầy thanh xuân lẫn sức sống.
Tầm mắt cậu ta đảo qua mặt mày mướt mồ hôi của thanh niên: “Hai người… Nhanh như vậy chạy xong rồi?”
Hô hấp Thẩm Ngôn hơi hơi mang theo chút dồn dập: “Phải, chúng tôi thức dậy tương đối sớm.”
Bạch Nhược Hàm: “Gần nhất đồ ăn trong biệt thự ngon quá, tôi cũng phải tập luyện nhiều hơn, sau này có thể đi cùng hai người không?”
Cậu ta hỏi hai người, nhưng ánh mắt vẫn dừng ở trên người Thẩm Ngôn.
Hạ Văn Xuyên nắm chặt lấy tay thanh niên, khớp xương ngón tay rõ ràng hiện ra nhàn nhạt gân xanh, nhìn cậu ta lạnh nhạt nói: “Không thể.”
Sắc mặt Bạch Nhược Hàm cứng đờ, không nghĩ tới đối phương sẽ từ chối thẳng ra như thế.
Hơn nữa ánh mắt đóa hoa cao lãnh này nhìn về phía cậu ta cũng lạnh đến dọa người, như băng sương hỗn loạn, làm cả người cậu ta đều phải đóng băng.
Thẩm Ngôn dùng đầu ngón tay ngoéo ngón tay người đàn ông, cười nhạt: “Thời gian chúng tôi đi tương đối sớm, có thể không quá tiện.”
Thời điểm Hạ Văn Xuyên đi đến bên người Bạch Nhược Hàm, bỗng dưng dừng bước chân.
Dáng người hắn so với nam sinh 1m60 còn cao hơn một đoạn, lúc cúi đầu nhìn xuống còn mang theo cảm giác áp bách của kẻ mạnh: “Lục Từ tới rồi, cậu có thể đi cùng anh ta.”
Bạch Nhược Hàm: “……”
Hôm nay cậu ta không mặc đồ thể thao Lục Từ tăng, kỳ thật đã đưa ra lựa chọn.
Chỉ là —— cậu ta khả năng không có cơ hội.
Thời gian tắm rửa hôm nay hơi lâu.
Tiếng nước chảy từng trận, sương mù mờ mịt tràn ngập gian phòng tắm.
Thân hình hoàn mỹ của Thẩm Ngôn như ẩn như hiện giữa lớp sương trắng, đường cong mềm mại tuyệt đẹp, ngũ quan tinh xảo, tựa như người bước ra từ tranh.
Yết hầu Hạ Văn Xuyên lăn lộn trên dưới, đáy mắt một mảnh tối đen, thân hình cao lớn chậm rãi tới gần, sau đó rũ mắt hôn lên đối phương.
Dòng nước ấm áp chảy xuống dọc theo cơ ngực cứng rắn của hắn, chảy qua cơ bụng tám khối rõ ràng, đường nhân ngư gợi cảm, trượt xuống theo cẳng chân thẳng tắp của thanh niên, hóa thành từng đóa bọt nước gần mắt cá chân mảnh khảnh.
Ngón tay mang theo vết chai mỏng không ngừng thám thính trên da thịt bóng loáng tựa tơ lụa, độ ấm dâng lên cao như muốn làm phỏng người.
Cơ bụng thanh niên căng chặt, muốn hô nhỏ ra tiếng lại bị hung hăng đoạt lấy hô hấp, chỉ có thể thốt lên tiếng th ở dốc khẽ từ khóe môi, khiến người ta nhịn không được muốn đòi lấy nhiều hơn.
……
Chờ khi Thẩm Ngôn ngồi ở trên bàn ăn cơm, miệng vẫn cứ có chút hồng, đồng thời đổi một chiếc áo lông cao cổ.
Lâm Thừa Hiên từ lò vi sóng lấy ra sữa bò đặt trước mặt Thẩm Ngôn: “Cho cậu.”
Thẩm Ngôn: “A, cảm ơn.”
Cậu giơ tay sờ thử, độ ấm vừa tốt.
Môi mỏng Hạ Văn Xuyên khẽ mím, vừa rồi chậm trễ không ít thời gian, còn không kịp làm bữa sáng cho Ngôn Ngôn.
Chỉ là ——
Tầm mắt hắn nhìn về phía Lâm Thừa Hiên mang theo một tia lạnh lẽo, hôm nay đối phương dậy cũng rất sớm.
Bạch Nhược Hàm đang nướng bánh mì, đột nhiên phát hiện một bóng đen đổ xuống, vừa nhấc mắt liền nhìn đến người đàn ông lạnh mặt đi tới.
Môi hắn hơi hồng, càng tô thêm sắc ấm cho khuôn mặt lạnh lùng, nhưng chất giọng vẫn giá buốt như cũ: “Để tôi.”
Hạ Văn Xuyên giơ tay cởi bỏ đá quý trên cổ tay áo, đem ống tay áo xắn lên khuỷu tay, lộ ra cánh tay thon dài rắn chắc, chiếc đồng hồ cả triệu đô được bỏ vào túi áo, cả người lộ ra vẻ sang trọng cao ngạo.
Rất khó tưởng tượng người như vậy sẽ nấu cơm.
Còn làm được ngon thế.
Bạch Nhược Hàm lại không tránh ra: “Tôi muốn thử làm bữa sáng cho mọi người.”
Hạ Văn Xuyên từ tủ lạnh lấy chân giò hun khói cùng phô mai ra: “Thẩm Ngôn đã quen đồ ăn tôi làm, tôi làm cho em ấy một phần trước, những người khác cậu làm.”
Khóe mắt hắn đảo qua máy nướng bánh mì, nhàn nhạt nói: “Bánh mì của cậu sắp khét rồi.”
!!!
Bạch Nhược Hàm vội vàng tắt chốt mở, lấy bánh mì ra tới.
Quả nhiên, cạnh bánh mì đều cháy đen.
Thứ này hiển nhiên không có biện pháp đưa cho thanh niên ăn.
Vì thế, bữa sáng của Thẩm Ngôn hôm nay vẫn do Hạ Văn Xuyên phụ trách.
Chiếc bánh bò mỏng, hai miếng giăm bông mới nướng và bánh mì trứng tráng phô mai, một ly sữa nóng cùng một đ ĩa nhỏ trái cây tráng miệng.
Thanh niên cực kỳ thỏa mãn, ăn sạch sẽ toàn bộ đồ ăn.
Thẩm Ngôn nhìn người đàn ông đang tao nhã dùng bữa, một tay chống cằm, mắt tím cong lên xinh đẹp.
Cậu rất thích dáng vẻ đối phương làm bữa sáng cho mình.
Làm người ta nhịn không được tâm động.
*
Chạng vạng, di động Thẩm Ngôn thu được một tin nhắn.
[ xin chào, tôi là Hứa Chính Sơ khách quý tổ A mới, buổi tối có thể mời cậu cùng nhau dùng bữa không? ]
Lại có khách quý mới muốn tới?
Kỳ thật Thẩm Ngôn cũng không muốn đi.
Nhưng chương trình quy định, trong lúc quay không thể từ chối lời mời của vị khách khác.
… Muốn tuân thủ quy tắc này hay không?
Thẩm Ngôn nhìn thoáng qua di động, định đi tìm Hạ Văn Xuyên.
Nơi này là không gian được tạo nên từ ý thức, nếu có biện pháp, nhất định phải thông qua hắn.
Trừ cái này ra, cậu cũng muốn thử mấu chốt đối phương một chút.
Cùng lúc đó, di chuyển người đàn ông cũng bắt đầu rung lên.
[ xin chào, tôi là khách quý tổ B mới Lạc Hoành, người làm nhạc độc lập. Nếu tiện, tối nay chúng ta gặp nhau ở nhà hàng xx]
Hạ Văn Xuyên nhíu mày, giơ tay xoa xoa thái dương.
Ngoài Thẩm Ngôn, hắn sẽ không hẹn hò với kẻ nào khác.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
“Hạ Văn Xuyên, là em.”
“Em nhận được tin nhắn mời.” Thẩm Ngôn mới vừa vào cửa đã quơ quơ điện thoại, nhận thấy được cơ thể đối phương nháy mắt căng chặt, mắt tím mang theo ý cười, “Anh hy vọng em đi không?”
“… Không hy vọng.” Hạ Văn Xuyên từ phía sau vòng lấy eo nhỏ của thanh niên, đem đầu dựa vào bờ vai cậu, thanh âm thấp thấp, mang theo một tia khàn khàn, “Em đừng đi.”
“Nhưng quy định tổ chương trình là thế mà.” Thẩm Ngôn cảm giác được hai tay ôm cậu bỗng thắt chặt, chặt đến phát đau, làm gân xanh trên bàn tay hắn cũng nổi lên: “Hạ Văn Xuyên, anh tự nghĩ cách đi.”
“Hay là, anh muốn để em hẹn hò cùng người khác——”
Sắc đỏ lan khắp đáy mắt người đàn ông, chỉ cần thoáng liên tưởng đến cảnh tượng kia, đã cảm thấy trái tim khó khắc chế được đau đớn, như bị một bàn tay to nắm chặt từng chút một, khó chịu đến không thở nổi.
“Hạ Văn Xuyên, anh có ổn không?”
Thẩm Ngôn cảm nhận được hắn dừng ở đầu vai mình đang mồ hôi lạnh lẫn thở nặng, cảm thấy chính mình hình như thử quá mức.
Hệ thống đột nhiên xuất hiện, nôn nóng nói: “Ký chủ, khu não ngài quan chỉ huy đang xảy ra dao động kịch liệt, cần chặn lại nhanh chóng!”
Vẻ mặt Thẩm Ngôn nghiêm lại, bẻ bàn tay đặt bên hông mình ra, kéo người đàn ông mặt tái nhợt, đổ đầy mồ hôi lạnh đặt trên sô pha.
Chỉ có điều, muốn làm như thế nào?
“Hạ Văn Xuyên, em sẽ không hẹn hò với ai đâu, vĩnh viễn sẽ không.
Cho dù ở tuổi 20 hay là tuổi 30, chỉ có anh, cũng chỉ thích anh.”
Thanh niên nghiêm túc nói xong câu này, sau đó ngồi quỳ trên đùi người đàn ông, sau đó chủ động hôn đối phương.
……
Vài phút sau, Thẩm Ngôn nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nằm trên sô pha, mặt mày giãn ra, giơ tay sờ sờ môi, hình như bị sứt rồi.
Có chút tàn nhẫn.
Hệ thống vui vẻ nói: “Ký chủ thật là lợi hại! Ngài quan chỉ huy đã ổn lại rồi.”
Thẩm Ngôn nặng nề thở nhẹ.
Rõ ràng biết là đại dấm tinh, vì sao còn muốn đi k1ch thích hắn.
May mắn không có việc gì.
Nhưng cậu thật sự không nghĩ tới, chỉ là một câu nói vui đùa đã khiến đối phương khó chịu như thế.
Hạ Văn Xuyên yêu cậu còn xa hơn những gì cậu tưởng tượng.
Tin nhắn trong điện thoại đã biến mất.
Tổ chương trình thông báo, buổi tối sẽ có hai khách quý đến biệt thự, để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.
Thời điểm Hạ Văn Xuyên tỉnh lại, màu đỏ đáy mắt chợt lóe qua.
Hắn nhìn thanh niên vẫn ở bên cạnh, hàng mi dài hơi rũ, nhịn không được nắm lấy đầu ngón tay xinh đẹp của cậu hôn một cái.