Dịch đại nhân nhận ra hành vi của mình không khác nào đang trực tiếp thừa nhận lời nói của Thẩm Úc, biểu cảm ông ta lập tức thay đổi, bàn tay đang duỗi ra trên không trung của ông ta cũng chậm rãi rút lại.
Ông ta đã thấy rõ hoa văn được ấn lên tờ giấy, chính là thứ dùng để liên lạc với phía kinh thành, vì muốn khiến mọi người chửi bới Thẩm Úc nên ông ta đã cẩn thận viết ra và sắp xếp người để truyền loại giấy có ký hiệu này về kinh thành.
Hiện tại Thẩm Úc đang cầm một tờ trong tất cả số đó, vậy có phải những tờ khác cũng đang ở trong tay y hay không? Thư hắn gửi đến kinh thành không chỉ viết những chuyện này mà còn có vài việc không thể để người ngoài biết được.
Nghĩ đến hậu quả khi để bệ hạ biết những việc đó, mặt Dịch đại nhân xám như tro tàn.
"Ngươi biết tội chưa?"
Dịch đại nhân đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì bị một giọng nói mang theo sự lạnh lẽo lay tỉnh, ông ta hoảng sợ nhìn lên phía trên, sau một lúc lâu, ông ta dập đầu thật mạnh: "Thần đã biết tội."
Quả nhiên là thế, Thẩm Úc cất tờ giấy trong tay rồi thong thả quay lại bên người Thương Quân Lẫm, y ngồi xuống rồi nói: "Vì sao ông lại nhằm vào ta? Theo ta được biết Dịch gia không có ý định đưa con cái vào cung."
Sau chuyện của nữ tử Đàm gia, Thương Quân Lẫm đã phái người đi tra xét những nhà có ý định này nhưng trong số đó cũng không hề có Dịch gia. Có thể nói, từ đầu đến cuối Dịch gia chưa từng có ý định đó.
Dịch đại nhân yên lặng.
Thẩm Úc bẻ vào ngón tay của mình: "Để ta đoán xem, là vì chuyện của Dịch Giản Minh sao?"
Nếu không có sự xung đột lợi ích trong vấn đề hậu cung thì tất nhiên là do y đã làm chuyện gì đó khiến Dịch gia bất lợi, Thẩm Úc thử tìm tòi trong ký ức, thứ có thể lấy ra cũng chỉ có chuyện đó.
"Dịch Giản Minh bị cướp đoạt thành Tích trong kì khoa cử, cả cuộc đời này không được phép làm quan, hắn là người được Dịch gia bỏ ra rất nhiều tinh thần và sức lực để bồi dưỡng nên, đáng tiếc là còn chưa kịp làm gì cho gia tộc thì đã bị phế mất, các ngươi không cam lòng nên đã đẩy mũi nhọn lên đầu ta. Có phải các ngươi nghĩ rằng nếu hôm đó ta không có mặt ở Quỳnh Lâm Yến thì Dịch Giản Minh sẽ không bị bệ hạ trừng phạt hay không?"
Mỗi một câu nói của Thẩm Úc đều chọc trúng suy nghĩ của Dịch đại nhân, từ nhỏ đến lớn, ông ta chưa từng trải qua cảm giác thất bại như vậy, Dịch Giản Minh là đứa trẻ ông ta coi trọng, ở Dịch gia thì hắn cũng là một đứa trẻ biết tạo niềm vui cho ông ta, sự thông minh và tài trí của hắn cũng không thua kém người khác, ông ta cũng kỳ vọng rằng hắn sẽ trở thành người nối nghiệp nhưng chỉ bởi vì một chuyện nhỏ mà hắn đã bị hủy hoại!
Sao ông ta có thể nuốt trôi chuyện này chứ!
Sau chuyện đó, tuy Dịch Giản Minh không phải chịu bất cứ sự thương tổn nào về mặt thân thể nhưng tinh thần của đứa trẻ đó đã có sự thay đổi lớn, suốt ngày cứ mơ màng, đâu còn có chút bộ dáng nào của công tử thuộc một gia tộc quyền thế.
Đến cả những người đi đến Quỳnh Lâm Yến cùng Dịch Giản Minh ông ta cũng không buông tha, chỉ là mấy gia tộc nhỏ suốt ngày dựa vào Dịch gia mà thôi, xử lý dễ như trở bàn tay.
"Nếu bệ hạ và quý quân đã biết hết thì thần cũng không còn lời nào để nói." Dịch đại nhân suy sụp ngã trên mặt đất.
Người của các gia tộc quyền thế và những người không có thế lực đã có thù với nhau từ lâu, bọn họ cũng thường ra tay với những người có vẻ không có chút căn cơ nào như Giang Hoài Thanh, Thẩm Úc cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với chuyện này, triều đình chính là như vậy, sẽ luôn luôn ngươi lừa ta gạt với ngươi, sẽ luôn luôn tranh đấu gay gắt, nếu là đối thủ của nhau thì càng đánh nhau đến nỗi chết đi sống lại, hiện tại triều đình có vẻ an ổn là vì Thương Quân Lẫm đã bỏ ra rất nhiều tâm tư để tạo nên một kết quả cân bằng.
"Thần muốn biết quý quân đã làm thế nào để lấy được thư?" Thứ trực tiếp khiến Dịch đại nhân không còn ý định tranh cãi chính là tờ giấy ông ta dùng để viết thư được Thẩm Úc cuộn lại kia, lúc truyền tin ông ta chỉ truyền cho những người thân cận, hơn nữa một khi bị phát hiện thì bọn họ sẽ bất chấp tất cả để phá hủy bức thư đó, con đường truyền tin lại càng không để người ngoài biết được, vì sao thư lại nằm trong tay Thẩm Úc?
Dịch đại nhân nghĩ cả trăm lần cũng không ra.
"Ngươi hỏi cái này sao," Đuôi mắt Thẩm Úc quét xuống phía dưới, "Ngươi cảm thấy sao?"
Dịch đại nhân bị thị vệ chờ ở bên ngoài mang đi, đến khi đi, ông ta vẫn chưa nhận được câu trả lời của Thẩm Úc.
Đương nhiên Thẩm Úc sẽ không nói cho ông ta biết lá thư kia là do y tạo ra để lừa ông ta.
"Năng lực mô phỏng của A Úc thật sự rất mạnh." Thương Quân Lẫm luồn tay vào tay áo của Thẩm Úc rồi lấy tờ giấy khiến sắc mặt Dịch đại nhân thay đổi ra.
Trong lúc lòng bàn tay hắn lướt qua tầng da thịt non mềm của y đã khiến y nổi lên từng cơn rùng mình.
Thương Quân Lẫm ôm lấy Thẩm Úc từ phía sau, đôi tay hắn vòng qua vòng eo y, duỗi đến phía trước rồi mở tờ giấy đó ra.
Nếu lúc này Dịch đại nhân ở đây thì sẽ nhìn thấy tờ giấy đang dần được mở ra kia, và ông ta chắc chắn sẽ mắng to rằng thật không biết xấu hổ.
—— vì trên tờ giấy ngoại trừ hoa văn được Thẩm Úc vẽ vào ra thì không còn thứ gì khác.
Quả thật ban đầu bọn họ không có chút manh mối nào về người đứng sau chuyện này, nhưng sau khi nghe thấy lời kiến nghị của Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm đã quyết định tương kế tựu kế, hắn cũng ra lệnh cho Ẩn Long Vệ âm thầm tìm ra các con đường khác nhau, đặc biệt là những con đường để rời khỏi hành cung, và quả thật bọn họ đã bắt được một ít tin tin tức. (Dùng mưu của địch để thực hiện kế hoạch của mình.)
Chỉ là người nọ vừa thấy mình bị phát hiện liền hủy hoại tin tức ở trên người, lúc Ẩn Long Vệ quay về cũng chỉ đưa được nguồn tin đã bị hủy hoại, Thẩm Úc đã căn cứ vào những thứ còn sót lại để tạo ra hoa văn hoàn chỉnh và tạo ra một phong thư không quá khác biệt, nhưng dù sao thì đồ giả cũng chỉ mãi là đồ giả, nếu không phải do Dịch đại nhân bị Thẩm Úc làm cho hoảng loạn thì nói không chừng ông ta sẽ phát hiện ra có gì đó không đúng.
Đáng tiếc là không có nếu.
"Đã khống chế được lời đồn ở kinh thành rồi, hiện tại cũng đã tìm ra đầu sỏ của chuyện này, chúng ta cũng nên xử lý mọi chuyện ở hành cung rồi." Nếu không phải do Thẩm Úc muốn dụ rắn ra khỏi hang thì sao Thương Quân Lẫm có thể để những lời đồn ở hành cung lan truyền đi khắp nơi như vậy chứ.
"Bệ hạ tính xử lý như thế nào?" Tay Thẩm Úc bị hắn nắm lấy, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng của nam nhân như cố ý, lại như vô tình vuốt ve cổ tay của y, nó mang đến từng cơn tê dại.
Nếu là Thương Quân Lẫm trước kia thì hắn chắc chắn sẽ giết hết những người đồn bậy, nhưng hiện tại hắn biết Thẩm Úc không thích hắn làm như vậy, sau khi yên lặng một lát hắn mới hỏi: "A Úc muốn xử lý bọn họ thế nào?"
Thẩm Úc quay đầu, nhìn về phía Thương Quân Lẫm: "Người cầm đầu thì bệ hạ muốn xử lý thế nào thì cứ xử lý thế đó, còn những người khác thì cứ phạt lương bổng một năm và răn đe cảnh cáo là được."
Lời đồn tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ chưa đến nửa ngày mà ở hành cung đã không còn ai dám bàn chuyện này. Còn ở kinh thành thì Thương Quân Lẫm đã sai người khống chế từ trước.
Người ở kinh thành cũng không dễ để Dịch đại nhân lừa như vậy, sau khi chuyện Dịch đại nhân làm ra được truyền tới kinh thành thì tất cả mọi người đều bừng tỉnh.
"Lúc trước ta đã nói rồi, quý quân sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, ngươi xem kết quả đi, quả nhiên quý quân đã bị người khác hãm hại."
"Dịch đại nhân...... Này chắc không có quan hệ gì với cái tên Dịch Giản Mình đã bị hủy bỏ thành tích khoa cử vì ghen ghét với thành tích của người không có chống lưng kia đâu đúng không?"
"Đều là họ Dịch, ngươi nói xem?"
"Hèn gì hắn lại muốn bôi nhọ quý quân, lúc trước nếu không có quý quân ở đó thì thư sinh con nhà nghèo kia sẽ chỉ có thể để mặc người ta bắt nạt nhỉ?"
Lời hắn nói đã được nghênh đón bằng những lời phụ họa, quả thật ở kinh thành có rất nhiều gia tộc quyền thế, thế nhưng người thường lại càng nhiều hơn. Mà những người thuộc các gia tộc quyền thế lại có cái thói khinh người, luôn tự cho rằng mình là người đứng ở đỉnh cao, trong mắt dân chúng thì hình tượng của bọn họ không quá tốt, so với những người không hay tiếp xúc như những người của các gia tộc quyền thế thì bọn họ lại yêu mến những thư sinh con nhà nghèo hơn.
"Không chỉ có việc này thôi đâu, các ngươi đã quên vụ án làm rồi loạn kỉ cương trong kì khoa cử năm nay sao, cũng là do quý quân phát hiện ra, quý quân biết suy nghĩ như vậy thì sao có thể muốn giết một nữ tử chỉ vì ghen tuông chứ?"
"Lúc những lời này bị truyền ra thì ta đã thấy sai sai rồi, trước khi quý quân bước vào hậu cung thì hậu cung đã không có người, sau khi quý quân vào cung thì bệ hạ cũng đã truyền tin rằng cả đời này chỉ cần một mình quý quân mà thôi, sao có thể thích nữ tử khác trong chớp mắt như vậy, lại còn muốn đưa nàng ta vào hậu cung?"
"Nếu bệ hạ muốn thì hậu cung đã có một đống người từ lâu, mấy năm trước các đại thần không hề nhắc đến chuyện này, các ngươi không cảm thấy rất đáng nghi sao?"
"Cho nên căn bản không hề có chuyện bệ hạ muốn đưa thêm người vào cung, nếu không có nó thì chuyện quý quân ghen ghét nên đã phóng hỏa làm người ta bị thương cũng sẽ không thể thành lập."
"Ta có một biểu huynh làm việc cho các gia tộc quyền thế đó, các ngươi biết không, mấy ngày hôm trước các gia tộc đó đã nhận được lời cảnh cáo của bệ hạ, nguyên nhân gây ra chuyện đó là vì có một nữ tử thuộc các gia tộc quyền thế cố ý tiếp cận bệ hạ, nàng ta đã bị xử lý, mà người xử lý cũng không phải là quý quân mà chính là bệ hạ......"
Nói tới đây, nên hiểu thì đã hiểu, từ lúc bắt đầu quan hệ nhân quả giữa chúng đã không hợp lý, một khi đã như vậy thì chuyện sau này có hợp lý như thế nào thì cũng không thể đúng được nữa.
Từ lầu rượu đến quán trà đều đang bàn tán về chuyện này, dưới sự điều chính hương gió của một vài người, mọi chuyện đã nhanh chóng được xoay chuyển.
"Cuối cùng chân tướng đã rõ ràng, ta đã nói rồi, Dư huynh không phải người như vậy." Giang Hoài Thanh nghe thấy tiếng người bàn tán ở dưới lầu liền tự mình rót một ly rượu.
Hạ Thừa Vũ bưng chén rượu lên rỗi khẽ nhấp một ngụm: "Bệ hạ và quý quân tình so kim kiên, sao có thể để người khác chen chân vào được."(Chắc kiểu tình cảm bền vững.)
"Nói rất đúng, cũng không biết mấy gia tộc đó nghĩ thế nào nữa, bệ hạ đã tỏ vẻ không có ý định để thêm người bước vào hậu cung rồi mà bọn họ vẫn còn chưa chịu ngưng nghỉ."
"Từ xưa đến nay quyền thế có thể lay động lòng người, thứ bọn họ nhìn trúng chính là quyền thế ở phía sau bệ hạ, miệng của mấy gia tộc đó cũng càng ngày càng rộng."(Càng ngày càng tham.)
Giang Hoài Thanh cũng biết rõ điểm này, sau khi chân chính bước chân vào triều đình hắn mới nhận thức được rằng Đại Hoàn thực tế rất khác Đại Hoàn ở bên trong tưởng tượng của hắn, nhìn thì có vẻ như là một cột chống vững chắc nhưng thật ra chỉ là đang được một cái cây mạnh mẽ chống đỡ, mà một khi cái cây này sụp đổ thì việc cả đất nước sụp đổ cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Hắn cũng hiểu ra vì sao bệ hạ lại trọng dụng các quan viên nhà nghèo, không phải vì ngài thích như thế mà là vì triều đình đã bị các gia tộc quyền thế khống chế từ lâu, nếu không có thế lực khác đối đầu với bọn họ thì sớm muộn gì hoàng quyền cũng sẽ trở thành thứ khiến người ta chê cười.
Dịch đại nhân bị đưa về kinh trước, những tội danh ông ta phạm phải cũng được chiếu cáo cho thiên hạ, Dịch gia cắm rễ ở kinh thành nhiều năm cũng nhanh chóng bị các gia tộc khác chia cắt.
"Các gia tộc đó cạnh tranh với nhau lại càng khác nghiệt hơn lúc bọn họ cạnh tranh với các quan viên nhà nghèo, nếu ai cho rằng bọn họ trên dưới một lòng thì đã sai hoàn toàn." Thẩm Úc đặt quân cờ trắng xuống.
Dưới bóng cây, Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc ngồi đối diện nhau, giữa hai người là một chiếc bàn cờ được làm từ gỗ tử đàn, chiếc bàn đó được Thương Quân Lẫm sai cung nhân tìm từ trong nhà kho ra.
Thương Quân Lẫm cầm quân cờ đen trong tay, đặt xuống theo y: "Thật ra nếu so sánh thì mấy gia tộc quyền thế đó cũng không quá khác biệt so với hoàng gia, trong những năm chiến loạn ở tiền triều vẫn luôn có câu thế gia làm bằng sắt nước chảy hoàng triều."(ai đôn ăn đờ sờ ten, ai hiểu chỉ tôi zới)
Trước lúc thành lập ra Đại Hoàn thì trên mảnh đất này đã từng trải qua trăm năm chiến loạn, cho đến khi Đại Hoàn được thành lập thì tình trạng này mới được cải thiện.
"Bệ hạ, ta muốn thắng."
Trên bàn cờ, khi quân cờ trắng cuối cùng được đặt xuống, tình hình trên bàn cờ nháy mắt đã đảo ngược, cờ trắng ban đầu còn rơi vào tình trạng nguy hiểm, thế mà chỉ trong chớp nhoáng đã vây lấy những quân cờ đen và chặt đứt đường lui của chúng.
Thương Quân Lẫm đành đặt quân cờ trong tay trở lại hộp, dứt khoát nói: "Trẫm nhận thua."
"Bệ hạ, hôm nay ngài thua, ngài đã nói được thì phải làm được."
"Đương nhiên rồi, đêm nay trẫm sẽ không làm gì ngươi."
Thẩm Úc âm thầm thở ra, sau lần đó, Thương Quân Lẫm thấy thân thể y không có gì khác thường nên đã nghĩ ra một cái cớ, mỗi lần hắn muốn làm gì y thì lại dùng danh nghĩa "Làm nhiều để thích ứng dần".
Thẩm Úc cảm thấy mình không hề muốn thích ứng với loại chuyện này.
"Bệ hạ," Mạnh công công nhanh chóng đi tới, trên mặt ông thế mà lại mang theo cơn hoảng loạn hiếm thấy, "Tuân Triều- Tuân đại nhân có chuyện quan trọng cầu kiến."
(Xin gặp.)
"Để hắn đi vào đây gặp trẫm."
Mạnh công công nhận lệnh, đi ra ngoài, một lát sau, một nam tử trông có vẻ đã hơn ba mươi tuổi và trông rất khắc khổ đi vào: "Bệ hạ, Túc Bắc gặp hạn Hán, xin bệ hạ hãy nhanh chóng cứu tế!"
Ai niềng răng chắc sẽ bị vụ cắm vis, đại loại là cắm cái đinh nhỏ vào lợi và lúc cắm sẽ có thuốc tê, nay cắm mà tui khum biết nên lết đi một mình, đi zề hết tê nên nhức cực, cái tự nhiên thấy tủi thân vì phải đi một mình, rồi nghĩ thêm mấy chuyện bậy bạ nữa cái tự nhiên khóc ngang á má=)))
Tác giả có lời muốn nói: Có canh hai, cầu dinh dưỡng dịch (^▽^)
Cảm tạ ở --::~--:: trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra tay lựu đạn tiểu thiên sứ: Đừng lấy chi tiết áp ta cái;
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: W đứa ở mỗi ngày không ngủ được cái; , thương cái; giang đình đình, đến đến ê a u, cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Cơm nắm đoàn nhi bình; lê hạ, con cú bình; linh kính bình; mặt trời mới mọc tây lạc, sa vào sắc đẹp bình; Trường An phong cách cổ bình; tiểu á á bình; Lạc thần, , mạc tưu bình; đến đến ê a u bình; Royi huyên, tiểu ninh, ta nghe không thấy bình; đào nại thanh tử bình; tím tím, @ mua rượu bình; thiên nhai cũ lộ, cổ trọng tiên tới bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!