Kẻ địch nhận ra ý định của bọn họ nên cũng dần tụ tập lại ở chỗ được phòng thủ yếu nhất.
"Đừng để bọn họ chạy thoát!" Người cầm đầu cất giọng khàn khàn.
Người có thể đi theo Thương Quân Lẫm đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, dưới sự dẫn dắt của Thương Quân Lẫm bọn họ mở ra một con đường máu.
Sự tĩnh lặng của núi rừng bị phá vỡ, âm thanh vũ khí va chạm với nhau sớm muộn gì cũng bị người khác để ý tới, đám người ám sát cũng hiểu rõ vấn đề này nên cũng biết bọn chúng cần phải tốc chiến tốc thắng.
Mũi tên trên người Thẩm Úc đã bị sử dụng hết hơn một nửa, nam nhân bảo vệ y kĩ càng ở trước ngực, không để y chịu chút tổn thương nào nhưng mùi máu quẩn quanh bốn phía vẫn không biến mất được, có máu văng xuống trên người y, trên mặt y
———đó là máu của kẻ địch.
Thẩm Úc dính sát vào Thương Quân Lẫm, lúc này, y không thể mang lại cho nam nhân những gánh nặng không cần thiết.
Ngón tay đang nắm lấy cung tiễn không ngừng dùng sức, những đốt ngón tay dần nổi lên màu trắng, mỗi khi có người có ý định đánh lén Thương Quân Lẫm thì y sẽ giết ngược lại.
Hai người phối hợp ăn ý, trên đường đi dù đã bị kinh sợ nhưng lại không gặp nguy hiểm.
Ẩn Long Vệ nhận được ám lệnh nên đã kịp thời xuất hiện, trong nháy mắt tình hình cũng được đảo lộn.
"Để bọn họ sống, trẫm phải biết là ai đã sai bọn họ." Thương Quân Lẫm ngồi trên ngựa, từ trên cao nhìn xuống đánh giá những thích khách đã bị khống chế.
Thẩm Úc thở hắt ra, thả lỏng thân thể.
Y thoát lực dựa vào lồng ngực của nam nhân, thần kinh căng thẳng trong một khoảng thời gian dài được thả lỏng, sức lực trên toàn thân y cũng được rút ra như thủy triều, nếu không có cánh tay đang siết chặt của nam nhân thì chỉ sợ y đã ngã xuống.
Chuyện lớn như vậy, không thể giấu nổi, lúc Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm trở về doanh trại thì các đại thần đã nhận được tin tức.
Trên người Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm dính rất nhiều máu, thị vệ đi theo phía sau hai người cũng bị thương rất nhiều, Thương Quân Lẫm bảo bọn họ đi xuống xử lý vết thương rồi dẫn mang Thẩm Úc trở về trại.
Thích khách được giao cho Phương đại nhân, Thương Quân Lẫm không quan tâm đến sống chết của những người này nhưng hắn phải biết người đứng sau sai bảo bọn họ là ai.
Cung nhân nhanh nhẹn chuẩn bị nước nóng và quần áo sạch sẽ rồi lui ra ngoài.
Thương Quân Lẫm mặc đồ màu đen nên lúc máu dính lên cũng chỉ khiến nó sẫm màu hơn, Thẩm Úc thì lại mặc đồ màu nhạt nên lúc dính máu trông lại càng rõ ràng hơn.
Thẩm Úc thử sờ vạt áo của Thương Quân Lẫm, tất cả đã ướt hết, lúc buông tay ra, trên tay cũng bị nhiễm đỏ.
Y nhíu mày hỏi: "Bệ hạ không bị thương chứ?"
"Đều là máu của người khác," Thương Quân Lẫm không thèm để ý mà cởi áo ngoài ra, dùng áo trong còn đang sạch sẽ lau máu trên tay Thẩm Úc, "A Úc che chở trẫm như vậy, sao trẫm bị thương được chứ?"
Biểu hiện của Thẩm Úc đã làm Thương Quân Lẫm phải kinh ngạc, đối mặt với tình hình nguy hiểm như vậy mà y còn có thể duy trì được sự bình tĩnh, điều đó không phải dễ mà làm được, vốn dĩ hắn còn lo Thẩm Úc sẽ bị dọa, bảo vệ người ở trong ngực, không để y nhìn thấy trường hợp đẫm máu như vậy, không ngờ hắn không chỉ không cảm nhận được sự sợ hãi trên người tu mà còn nhờ Thẩm Úc ra tay nên hắn đã tránh được vài lần bị thương.
"Hôm nay cũng nhờ A Úc." Thương Quân Lẫm giơ tay lên muốn sờ mặt Thẩm Úc nhưng nhìn thấy máu trên tay mình, động tác liền khựng lại một chút.
Thẩm Úc chủ động nắm lấy tay hắn rồi dán lên mặt mình: "Có bệ hạ ở đây, ta không sợ gì cả."
Cảm nhận được thân thể dưới lòng bàn tay mình đang khẽ run, suy nghĩ của Thương Quân Lẫm bị cắt đứt: "Hôm nay đã doạ sợ A Úc rồi."
Thẩm Úc lắc đầu, chỉ là cơn run càng ngày càng mạnh kia đã bộc lộ cảm xúc chân thật của y.
"Hôm nay A Úc rất giỏi." Thương Quân Lẫm nhẹ nhàng hôn lên trán y rồi ôm người vào trong lồng ngực.
Đợi đến khi thân thể trong lồng ngực không còn run rẩy hắn mới buông ra: "Trước tiên rửa mặt rồi ngâm nước ấm một chút để thả lỏng đã."
"Ừm." Thẩm Úc nhẹ nhàng gật đầu.
Thật sự không chịu nổi cảm giác cả người đầu mùi máu tươi nữa, Thẩm Úc dùng tốc độ nhanh nhất để cởi quần áo ra rồi vào ngâm nước ấm, giờ khắc này, trên mặt y không còn chút cảm xúc sợ hãi nào. (=)))
Thương Quân Lẫm đã bị các đại thần kêu đi, xảy ra chuyện lớn như ám sát, Thương Quân Lẫm không có khả năng nhàn rỗi.
Dưới hơi nước mờ mịt, hai tròng mắt của Thẩm Úc khẽ khép lại che khuất sự lạnh lẽo không ai biết trong mắt y.
Đương nhiên là y không sợ, kiếp trước không biết y đã gặp loại chuyện này bao nhiêu lần rồi, nhưng người không sợ hãi là y của kiếp trước, còn kiếp này tuy y không được Trấn Bắc Hầu yêu thương nhưng cũng chưa từng thật sự gặp phải cảnh tưởng tuyệt vọng như sống hay chết, y không nên bình tĩnh như không có việc gì khi gặp phải loại chuyện này.
Thẩm Úc thầm nghĩ người sắp xếp đợt ám sát này là ai.
Kiếp trước cũng xảy ra đợt ám sát giống như thế này sao?
Y không biết.
Liệt kê hết những người đáng ngờ ở trong lòng ra, y dễ dàng lập ra được một chuỗi danh sách, dạo này động tác của Thương Quân Lẫm quá lớn, bất kể là người ở trong triều hay người ở bên ngoài cũng đều có động cơ để ra tay.
Nước ấm dần dần nguội đi, Thẩm Úc thu hồi lại suy nghĩ.
Sau khi tắm xong, Thẩm Úc thay quần áo sạch sẽ rồi đi tìm Thương Quân Lẫm.
"Bên ngoài rất lạnh, công tử lâu khô tóc đã rồi lại ra ngoài." Mộ Tịch cầm vải khô tiến vào, bệ hạ đã cố ý dặn nàng chờ ở bên ngoài, nếu có chuyện gì kì lạ thì báo cho hắn ngay.
Thẩm Úc nghĩ lại, cũng đúng, tóc đang ướt mà đi ra ngoài thì không tốt lắm nên cũng ngồi xuống.
"Bên ngoài thế nào rồi?" Từ lúc bọn họ trở về đến giờ đã cách một khoảng thời gian.
"Có rất nhiều thị vệ tới đây, lối ra vào ở trên núi đã được canh gác, không có mệnh lệnh của bệ hạ thì không có ai được phép tự tiện rời đi." Mộ Tịch vừa lau tóc cho Thẩm Úc vừa nói.
"Bệ hạ thì sao?"
"Bệ hạ gọi thừa tướng, Phương đại nhân và một vài vị đại thần tới bàn chuyện, đang ở cách vách ạ."
"Những người bên ngoài có biểu hiện thế nào?"
"Các vị đại thần đều rất hiểu lý lẽ, không hề làm loạn, ngoan ngoãn ở lại trong trại của mình, còn có vài người vẫn đang săn thú ở bên ngoài, bệ hạ đã sai người đi tìm bọn họ trở về."
Sau khi tóc đã sắp khô, Mạnh công công bưng thuốc tiến vào.
"Nghe tiếng động thì có vẻ quý quân đã sửa sang lại xong, đây là thuốc an thần do bệ hạ cố ý sai người nấu, mời quý quân uống."
Thẩm Úc cầm lấy thuốc rồi cầm muỗng lên chậm rãi khuấy, bởi vì đã ngâm nước ấm nên trên mặt y phiếm màu hồng nhạt, nhìn qua trông sắc mặt rất tốt.
"Lòng bệ hạ nhớ thương quý quân nên cố ý sai nô tài tới đây hầu hạ ngài, quý quân có yêu cầu gì cứ sai nô tài là được." Thẩm Úc uống thuốc xong, Mạnh công công vội đưa mứt quả đã được chuẩn bị từ trước lên.
Thẩm Úc cầm lấy một miếng rồi đặt vào trong miệng: "Đây cùng là do bệ hạ dặn dò sao?"
Mạnh công công gật đầu: "Bệ hạ biết quý quân sợ đắng nên đã kêu nô tài chuẩn bị một ít mứt quả."
Thẩm Úc ăn mấy miếng, sau khi miễn cưỡng đè ép sự đắng chát trong miệng liền tiếp tục: "Hiện tại bệ hạ ở đâu? Có tiện để ta tìm hắn không?"
"Rất tiện, rất tiện," Mạnh công công liên tục gật đầu, "Mời quý quân đi theo nô tài."
Hôm nay Mạnh công công không đi theo nhưng từ miệng của thị vệ, ông biết hôm nay nguy hiểm đến nhường nào, Thương Quân Lẫm đã cố ý dặn dò nếu quý quân thấy sợ và muốn tìm hắn thì cứ trực tiếp dẫn người qua đó là được.
Hiện giờ quý quân muốn gặp bệ hạ, Mạnh công công đương nhiên sẽ dẫn y đi, chỉ là nếu nói quý quân đang sợ hãi thì Mạnh công công thật sự không nhìn ra.
Thẩm Úc cũng không định ở trong tình trạng sợ hãi mãi, ngoại trừ chuyện sống lại ra thì những chuyện khác, y cảm thấy không cần phải giấu Thương Quân Lẫm.
Mạnh công công dẫn Thẩm Úc tới một cái trại khác, nơi này chuyên dùng để bàn chuyện, bên ngoài có hai thị vệ cường tráng canh giữ, vừa nhìn thấy Thẩm Úc, hai người cung kính hành lễ.
Buổi bàn bạc trong lều đã đến lúc kết thúc, nhìn thấy Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm phất tay ý bảo bọn họ trước tiên lui xuống đã.
Thương Quân Lẫm cũng đã thay cần áo, hắn không còn mặc đồ bó tay áo mà mặc miện phục có tay áo rộng rãi của đế vương, xảy ra chuyện như vậy, chuyến săn thú không còn có khả năng tiếp tục, hiện tại điều quan trọng nhất là điều tra được lai lịch của thích khách cùng với việc trong núi này có còn đồng loã của thích khách ẩn nấp hay không.
So với những chuyện khác thì sự an toàn của hoàng đế mới là chuyện quan trọng nhất.
"Có manh mối chưa?"
"Còn đang tra," Thương Quân Lẫm xoa tóc mai trên thái dương của Thẩm Úc, "Trong khoảng thời gian tiếp theo, A Úc phải luôn luôn ở bên cạnh trẫm."
"Ngoại trừ đám người bị bắt đó, còn có những thích khách khác sao?"
"Để tránh trường hợp lỡ may thì cứ ở bên cạnh trẫm đi, để trẫm cảm thấy yên tâm hơn."
Trước mắt chưa thể kết luận thích khách có đồng loã hay không, những thích khách phục kích bọn họ trong rừng, một số thì đã bị giết ngay lúc đó, số còn lại đã bị bắt sống.
"Bệ hạ có suy đoán gì về thân phận của những người này hay không?" Còn có một vấn đề khác mà Thẩm Úc cũng không xác định được, "Những người này tới vì bệ hạ hay tới vì ta?"
Trong lòng Thương Quân Lẫm khẽ run lên, bọn họ đều mặc định rằng những người này tới vì hắn nhưng hoàn toàn không nghĩ đến một khả năng khác, nếu những người này tới vì Thẩm Úc thì sao?
Thương Quân Lẫm lập tức gọi Mạnh công công tới: "Đi tìm Phương Quân, bảo hắn rằng trẫm bảo bất kệ hắn dùng biện pháp gì, chỉ cần hỏi ra được đến cùng đối tượng bọn họ muốn ám sát là ai là được."
Mạnh công công nhận lệnh rời đi.
Phương Quân không biết chuyện Thẩm Úc từng gặp lúc nhỏ, tuy rằng ông không hiểu rõ nguyên nhân Thương Quân Lẫm đưa ra mệnh lệnh này nhưng vẫn dựa theo phân phó của hắn mà hỏi những người này.
"Bệ hạ, bắt được một kẻ lén lút." Thị vệ đẩy một người đã bị trói vào.
Thẩm Úc liếc mắt nhìn người nọ, người đó mặc đồ của người làm, khuôn mặt rất bình thường, vì bị đè trên mặt đất nên sợ hãi mà run lên bần bật.
"Mang đến chỗ Phương Quân đi, để hắn hỏi cho rõ."
Thị vệ dẫn người ra ngoài, Thương Quân Lẫm bực bội ấn lên giữa mày.
Xảy ra sơ suất lớn như vậy, viên quan phụ trách kiểm tra mọi thứ khó mà thoát tội được, hắn nơm nớp lo sợ mà đi đến nhận tội.
Thương Quân Lẫm ngồi ở trên ngai, từ trên cao nhìn xuống đánh giá viên quan đang quỳ trên mặt đất, hắn không nói gì, trong lều rơi vào tình cảnh yên tĩnh như chỉ toàn vật chết.
Viên quan quỳ trên mặt đất, bắp chân không nhịn được mà run rẩy, phía sau lưng cũng dần bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
"Ngươi nói lúc trước, lúc người sai người đi kiểm tra, quả thật trong núi không có gì kì lạ đúng không?"
Một lúc lâu sau, phía trên mới truyền đến âm thanh dò hỏi không rõ ý định của đế vương.
"Vâng, vâng, thần không dám nói dối, dù có cho thần một vạn lá gan thần cũng không dám nói dối mấy chuyện này, mong bệ hạ minh xét." Đại thần dập đầu liên tục.
Quả thật hắn không dám nói dối chuyện này, chuyện này không chỉ liên lụy đến mỗi tính mạng của người thân hắn, chỉ cần làm sai một chỗ thôi thì đã liên lụy đến chín tộc, như vậy sẽ trở thành tội nhân của toàn bộ gia tộc.
Ngón tay gõ lên mặt bàn theo quy luật, cuối cùng Thương Quân Lẫm bình tĩnh nói: "Trẫm có thể cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội, nếu ngươi có thể tìm ra nguyên nhân mấy người này có thể lặng lẽ tránh được những thị vệ canh gác để tiến vào trong núi thì trẫm sẽ xử lý nhẹ hơn."
"Tạ ơn bệ hạ, tạ ơn bệ hạ."
Không có ai ngờ rằng chuyến săn thu này sẽ gặp phải một đợt ám sát, dù nói như thế nào đi nữa thì trong núi cũng không an toàn như lúc ở trong cung nên các đại thần bắt đầu dâng sớ, hi vọng bệ hạ nhanh chóng trở về cung.
"Nếu đợt ám sát này là nhằm vào bệ hạ thì chắc bọn họ đã đợi cơ hội này từ rất lâu." Thẩm Úc lật tấu chương các đại thần dâng lên, không thể không nói rằng suy nghĩ của bọn họ rất có lý, quả thật hoàng cung an toàn hơn nơi này.
"Lâu rồi không gặp loại chuyện này, trẫm còn tưởng bọn họ đã ngưng rồi." Thương Quân Lẫm cười lạnh.
"Có lợi ích thúc đẩy, lòng tham sẽ không chết." Vĩnh viễn không thể ngăn cản được loại chuyện này.
Rửa mặt xong, Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đang chuẩn bị ngủ thì nghe tin đội trưởng của cấm quân đột nhiên tới báo tin.
Mạnh công công đang canh ở bên ngoài, thấy vẻ mặt gấp gáp của đối phương, ông cũng không dám trì hoãn, vội vàng báo cho hoàng đế.
"Bệ hạ đi xem đi, nếu không có chuyện quan trọng thì Mạnh công công cũng sẽ không quấy rầy vào thời điểm này." Thẩm Úc đẩy Thương Quân Lẫm.
Thương Quân Lẫm vừa đi ra ngoài không bao lâu thì đã mang vẻ mặt lạnh lẽo tiến vào.
Thẩm Úc ngồi dậy: "Làm sao vậy?"
"Thương Quân Việt đã được cứu đi."
Tác giả có lời muốn nói: Hứa phu nhân thật sự không có năng lực sắp xếp vụ ám sát. Khu bình luận đều đoán là bà ta làm _(:з" ∠)_
Cảm tạ ở 2021-09-2820:11:26~2021-09-2915:58:59 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: 30649928, oa oa, tịch lam 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: wjl48770 bình; đậu hồ hồ, đầu tháng hoa, không thành 50 bình; mặc sanh 42 bình; thương nguyên 40 bình; ta không quen biết ngươi 23 bình; mộ Sprite ngọc, lôi, thiên toàn, sáng lên quả táo, trên đường ruộng hoa, Kiều Kiều kiều hi 20 bình; - nam mộc kiều -, tạ liên 18 bình; cây kim ngân 12 bình; arashi, a tác, không sao, rốt cuộc lấy tên là gì tương đối hảo 10 bình; nấu tuyết 9 bình; tím vũ, 29085643, Ning. Hạ, dừng hình ảnh 5 bình; shan, gió đêm 4 bình; trăng lạnh tâm, thiên linh ảnh, mây tía chi nam 3 bình; sou, tím tím, một con yêu 2 bình; di trầm Astraea1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!