Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân

chương 129: c129:

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mấy ngày nay Thẩm Úc vẫn luôn nghĩ về cây hoa này nhưng giờ gặp được nó y lại không có cảm giác gì đặc biệt, nhìn thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ thấy đây là một cây hoa có hoa rất đẹp mà thôi.

Nghe thấy lời Thương Quân Lẫm nói, Thẩm Úc dở khóc dở cười: "Bệ hạ nói cái gì vậy, chỉ là một đóa hoa mà thôi......"

Thẩm Úc vừa nói được một nửa thì đột nhiên im miệng, bởi vì y phát hiện bông hoa này thật sự đang khẽ đong đưa theo từng động tác của y.

Thẩm Úc nhìn về phía Thương Quân Lẫm, trong mắt của hai người đều lộ vẻ không thể tin được.

"Hoa này......"

Thẩm Úc quay đầu nhìn về phía hoa, cành hoa đang lay động, dù không có gió nhưng vẫn lay, hơn nữa màu sắc của cánh hoa cũng nhạt hơn vừa nãy rất nhiều, đóa hoa kia tựa như biến thành viên ngọc trong suốt, cánh hoa khẽ cong lên một chút rồi nở rộ, tầng tầng lớp lớp, đẹp không sao tả xiết.

Thương Quân Lẫm gọi cũng nhân phụ trách chăm sóc hoa tới rồi hỏi: "Lúc ngươi chăm sóc hoa có phát hiện nó có điều gì kì lạ hay không?"

"...... Không có," cung nhân suy nghĩ một lát rồi nói tiếp, "À không, đúng là có hơi kì lạ, thi thoảng bông hoa này sẽ nhích tới nhích lui."

"Những lúc có gió thổi thì hoa sẽ lay động, đó không phải là điều rất bình thường sao?" Thương Quân Lẫm vẫn giữ nguyên biểu cảm hỏi.

"Nô, nô tài không dám lừa ngài, có nhiều lúc bông hoa này lay động mặc dù không có gió." Cung nhân bùm một cái, quỳ xuống.

"Không trách ngươi đâu, cứ đứng lên đi." Thẩm Úc thấy cung nhân kia bị Thương Quân Lẫm doạ sợ nên đành bất đắc dĩ nói.

Xem ra hoa này không chỉ cử động với riêng y, biết thế không hiểu sao Thẩm Úc lại nhẹ nhàng thở ra.

"Bệ hạ, ngài nói xem vì sao An Vương lại bất chấp ngàn dặm xa xôi để đưa một gốc hoa đến đây?" Thẩm Úc nghĩ mãi vẫn không ra.

Dưới sự ám chỉ của y, các phiên vương đều rất "Giản dị", tất cả đều chọn đưa vàng bạc châu báu tới đây, chỉ có mình An Vương, hắn bất chấp xa xôi để đưa đến đây một cây hoa.

"Trẫm đã sai người âm thầm điều tra đất phong của An Vương, bọn họ cũng không tìm thấy cây hoa nào giống cái cây này, nghe nói An Vương vô tình tìm thấy cái cây này, vì cảm thấy đẹp nên đã đưa tới đây, nó cũng được xem là một trong những món quà hắn đưa tới."

Thật ra ban đầu Thương Quân Lẫm không định giữ cái cây này lại, hắn cảm thấy rất không yên tâm khi đưa một thứ không rõ nguồn gốc tới chỗ Thẩm Úc, thế nhưng vận mệnh lại như đang khiến hắn cảm thấy nếu hắn vứt cây hoa đó đi thì sau này chắc chắn hắn sẽ hối hận, cũng vì hắn nghĩ rằng An Vương sẽ không dám đưa mấy thứ đã đụng tay vào cung một cách trắng trợn như vậy nên mới quyết định giữ hoa lại.

Thẩm Úc tiếp tục quan sát cây hoa này, cành lá của nó xanh tươi, cao khoảng chừng nửa người, chỉ nở được một đóa hoa, đóa hoa đó được cành lá vây quanh như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, dường như nó còn đang tản ra ánh sáng nhẹ nhàng.

Chắc buổi tối hoa này sẽ không sáng lên đâu ha......

Thẩm Úc không nhịn được mà nghĩ.

Dường như mọi thứ trước mắt đã bị màn đêm che đậy, giữa trời đất này chỉ còn lại mỗi cây hoa đó, nó là nguồn sáng duy nhất, là thứ hấp dẫn sinh linh lao vào như những chú thiêu thân lao đầu vào lửa.

Cánh hoa nở hết mức có thể, lộ ra một hạt ngọc trắng muốt ở bên trong.

Đó là cái gì?

Thẩm Úc không cầm lòng được mà đi đến gần nó hơn, muốn nhìn kĩ hơn, rồi bỗng nhiên bên tai vang lên âm thanh kéo y về với hiện thực.

"A Úc!"

Thẩm Úc quay đầu lại, trong mắt còn có chút mê mang chưa kịp tan đi: "Sao vậy?"

Tay y bị nam nhân giữ chặt, Thương Quân Lẫm bình tĩnh nhìn y: "Vừa nãy ngươi định hái đóa hoa kia."

Nói xong, không đợi Thẩm Úc phản ứng, hắn đã ôm chặt người vào trong ngực rồi lui về phía sau, lúc hắn nhìn về đóa hoa kia, ánh mắt của hắn đã trở nên không tốt.

Được hơi thở lạnh thấu xương của nam nhân, suy nghĩ hỗn loạn của Thẩm Úc dần bình thường trở lại, lúc nhìn về phía đóa hoa kia, ánh mắt của y cũng dần có những cảm xúc khó tả.

Quá kỳ lạ.

Y có cảm giác như chỉ có mình y bị nó làm ảnh hưởng.

Thẩm Úc cố gắng đè những suy nghĩ kia xuống, y vỗ vào người Thương Quân Lẫm như đang trấn an: "Ta không sao cả, vừa nãy muốn nhìn kĩ hơn mà thôi."

Thương Quân Lẫm vẫn thấy không yên tâm, hắn kiểm tra lại thân thể của Thẩm Úc một cách cẩn thận, sau đó hắn không thèm để ý đến bông hoa kia nữa mà ôm người đi ra ngoài.

Mạnh công công thấy Thương Quân Lẫm ôm Thẩm Úc đi ra liền vội chào đón: "Bệ hạ......"

"Gọi Cố thái y tới." Thương Quân Lẫm vẫn không ngừng bước, hắn ôm Thẩm Úc đi thẳng vào tẩm điện.

Mạnh công công không dám chậm trễ, ông vội vàng chạy đi gọi người.

Thẩm Úc cẩn thận cảm nhận lại cơ thể của mình, sau khi cảm thấy vẫn ổn, y dựa vào ngực Thương Quân Lẫm rồi nói: "Ta thật sự không sao cả."

Đóa hoa kia cũng không mang lại cho y chút khó chịu nào.

Cố thái y đang phơi thuốc thì bị Mạnh công công vội vàng chạy đến gọi vào Ngọc Chương Cung, hắn còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, ai ngờ lúc hắn tiến vào thì thấy biểu cảm của Thẩm Úc vẫn như bình thường, ngược lại là Thương Quân Lẫm, gương mặt hắn không được vui vẻ lắm.

Cố thái y xem mạch cho Thẩm Úc xong liền buông tay, trong đầu hắn vừa có suy nghĩ gì đó chợt loé lên rồi biến mất, hắn còn chưa kịp nắm bắt nó thì nó đã biến mất.

Cố thái y lại hỏi Thẩm Úc thêm một vài vấn đề, Thẩm Úc đáp lại tất cả, sau khi nghe y trả lời xong, Cố thái suy nghĩ một chút rồi nói: "Thần muốn đi xem thử cây hoa kia trước đã."

Thương Quân Lẫm kêu cung nhân đưa Cố thái y qua đó.

Một lát sau, Cố thái y trở lại rồi nói: "Bệ hạ cứ yên tâm, thân thể quý quân không gặp bất cứ vấn đề gì cả, thần đã đi xem thử cây hoa kia, nó cũng không gây ảnh hưởng gì với con người."

Tuy rằng Cố thái y đã bảo đảm rằng không có vấn đề gì cả nhưng Thương Quân Lẫm vẫn không nhịn được mà thấy lo sợ, mấy ngày tiếp theo hắn phải nhìn thấy Thẩm Úc ở mọi lúc mọi nơi thì mới thấy an tâm, hắn cũng không cho Thẩm Úc đi xem cây hoa kia nữa.

Thẩm Úc thật sự rất muốn đi đến đó để nhìn nó lần nữa, sau chuyện đó y đã hỏi qua, trừ y ra thì lúc những người khác tiếp xúc với bông hoa kia, bọn họ cũng không gặp vấn đề gì khác thường, y muốn biết chuyện xảy ra vào ngày hôm đó là vô tình hay là điều đương nhiên. (Kiểu TU vô tình bị nó mê hoặc hay là cây đó chỉ mê hoặc mình ẻm.)

Đương nhiên, sau ngày hôm đó, Thương Quân Lẫm đã rất tức giận, hắn sai người lau sạch những nơi đã từng đặt chậu hoa kia dù thật ra hắn cũng biết rằng chưa chắc vấn đề đã nằm ở chỗ của bông hoa kia, vẫn còn một khả năng khác đó là có người nào đó đã tác động lên bông hoa kia, chẳng phải ngày đó lúc Thẩm Úc vừa mới vào cung thì đã bị người nào đó làm hại hay sao.

——

Quả thật, bọn họ đã tìm ra được một thứ.

"Là thuốc gây ảo giác, liều lượng của nó rất nhỏ," Cố thái y cầm khối gỗ nhỏ kia lên rồi ngửi, "Lượng thuốc như vậy sẽ không gây ảnh hưởng gì tới cơ thể người, chỉ bị ảnh hưởng một chút, rất nhanh sẽ biến mất nên ngày đó thần mới không phát hiện ra có gì kì lạ."

Cả người Thương Quân Lẫm tỏa ra khí lạnh, miếng gỗ nhỏ kia được phát hiện khi đang được đặt trên giàn trồng hoa, hiển nhiên là bị người khác cố ý bỏ vào, Thương Quân Lẫm canh phòng nghiêm ngặt như thế mà không ngờ vẫn để người khác đụng vào.

Thương Quân Lẫm sai người nâng giàn trồng hoa tới rồi lạnh lùng nói: "Cố thái y nhìn xem nơi này có còn hay không."

Cố thái y đi một vòng quanh giàn trồng hoa rồi lắc đầu: "Thưa bệ hạ, đã không còn cái nào nữa."

Thẩm Úc đeo khăn che mặt rồi đi tới, phía trên khăn che mặt đã được tẩm thuốc, là thuốc được Cố thái y đặc biệt điều chế ra. Thân thể Thẩm Úc yếu hơn người thường rất nhiều nên có nhiều thứ không ảnh hưởng tới người bình thường nhưng lại ảnh hưởng tới y. Vì Thẩm Úc cảm thấy hứng thú với thứ khiến mình gặp ảo giác nên đã nghĩ ra biện pháp này để được nhìn thấy nó.

Khăn che mặt không phải là dạng trong suốt, vì vậy nó chỉ còn để lộ một đôi mắt trong suốt.

Đôi mắt của Thẩm Úc rất đẹp, đuôi mắt của y hơi giương lên, dù y không cười thì đôi mắt ấy vẫn mang lại cho người ta cảm giác như y đang cười, đặc biệt là lúc nửa khuôn mặt của y bị che khuất, sự quyến rũ của đôi mắt này lại càng gia tăng.

"Sao lại phát hiện được khối gỗ này vậy?" Thẩm Úc cúi đầu đánh giá khối gỗ đang được đặt trên chiếc bàn nhỏ, nó to khoảng chừng hai đốt ngón tay, trông như hoà làm một với giàn trồng hoa kia, nếu được khảm vào trong rễ thì gần như là không thể phát hiện được.

"Việc này cũng là việc ngoài ý muốn," Nhìn thấy Thẩm Úc, khí thế lạnh lẽo trên người Thương Quân Lẫm lập tức giảm bớt, "Có một cung nữ đang quét dọn thì lỡ làm đổ cái giàn hoa kia xuống, lúc này khối gỗ kia bị rớt ra và bị cũng nhân phụ trách trông coi phát hiện."

Cung nhân biết bệ hạ đang điều tra mấy chuyện này nên không dám giấu giếm, lúc lấy được khối gỗ đã báo nó lên, tiếp đó là những chuyện Thẩm Úc vừa nhìn thấy.

Hoa cỏ đã bị dọn đến một nơi khác, Thẩm Úc dạo một vòng mà vẫn không thấy cây hoa An Vương đưa tới kia đâu, y đi đến bên cạnh Thương Quân Lẫm rồi chọc vào cánh tay của nam nhân: "Bệ hạ, cây hoa kia đâu?"

"Đặt ở nơi khác rồi, yên tâm đi, trẫm sẽ không vứt nó đâu." Sau khi biết sự khác thường của Thẩm Úc vào ngày đó không liên quan đến cây hoa kia, Thương Quân Lẫm cũng đã không còn ghét nó như trước.

"Ai bỏ khối gỗ này vào vậy? Biện pháp này cũng rất kì công."

"Còn đang tra," Thương Quân Lẫm thuận thế ôm lấy eo Thẩm Úc, hắn đưa người ra xa chút rồi mới nói, "A Úc đừng lại gần nó quá."

Khối gỗ kia được đặt ngay cạnh chỗ đặt bình hoa An Vương đưa tới nên cũng khó trách Thẩm Úc bị ảnh hưởng khi đến gần cây hoa đó.

"Người này muốn làm cái gì cơ chứ? Muốn bệ hạ nghĩ rằng An Vương đang hại ta sao?"

"Chờ bắt được người đã rồi sẽ biết bọn họ muốn làm cái gì." Ngữ điệu của Thương Quân Lẫm rất dịu dàng nhưng đáy mắt hắn lại lạnh lẽo như kết băng.

Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm vừa đợi một chút thì Mạnh công công đã tiến vào và nói có một vị đại thần đang tìm Thương Quân Lẫm, Thẩm Úc nghe thế nên đã đi cùng hắn.

Người vào cung chính là thừa tướng, vẫn là chuyện về Túc Bắc, vì quan viên cấp cao của Túc Bắc bị xử tử nên đã để lại rất nhiều chỗ trống, tạm thời triều đình vẫn để mấy người từng nắm chức vị này thay thế nhưng đây không phải là một kế lâu dài, bọn họ cần nhanh chóng sai người phù hợp tới đó.

Không phải tất cả quan viên bản địa đều làm bậy, đặc biệt là các quan viên ở các toà thành nhỏ, có rất nhiều người có thể đảm đương được chức vị còn trống, Phương đại nhân cũng đã chọn được vài người, sau khi tra xong sẽ để bọn họ đến chủ thành nhận chức, còn có một vài quan viên ban đầu giữ chức vị nhỏ ở chủ thành nữa, Phương Quân sẽ căn cứ vào thực lực của bọn họ để giữ lại vài người, còn lại sẽ sai đến các toà thành nhỏ để mài giũa bọn họ thêm một lần nữa.

Những quan viên triều đình tới đây cứu tế với ông cũng được ông gọi vào chủ thành và để họ tạm thay nắm giữ một vài chức vụ, Hầu đại nhân và đám người kia đã làm quan ở Túc Bắc nhiều năm, rễ của bọn họ đã cắm xuống rất sâu nên tuy rằng hiện tại người đã bị bắt nhưng những người bọn họ để lại và mạng lưới quan hệ của bọn họ cũng không thể cắt đứt trong một sớm một chiều.

Vì xử lý tình trạng rối rắm này nên Phương đại nhân bận đến nỗi chân không chạm đất.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt đã tới ngày hành hình.

Bầu trời Túc Bắc vẫn trong xanh ngàn dặm, không hề có dấu hiệu sắp mưa.

Sáng sớm, biết tin đám Hầu đại nhân sắp bị xử tội, dân chúng sôi nổi đi đến nơi hành hình, dù người thân đã mất không thể trở về được nữa nhưng ít nhất bọn họ vẫn được tận mắt nhìn thấy đầu sỏ gây ra chuyện này chịu trừng phạt.

Phạm nhân bị áp giải tới pháp trường, lúc đối mặt với trận đổ máu sắp xảy ra, gương mặt của dân chúng không hề có chút sợ hãi nào, trong mắt của bọn họ có kích động, có muốn diệt trừ cho sảng khoái, cũng có sự sảng khoái và căm hận, thế nhưng thứ duy nhất không có chính là sự sợ hãi.

Phương đại nhân ngồi ở vị trí trọng yếu nhất, chỗ Tuân Triều ngồi thấp hơn chỗ của ông một chút, lúc cảm nhận được ánh nhìn căm tức của những người đang đứng trên pháp trường, hắn vui vẻ mỉm cười nhìn lại bọn họ.

"Đã đến giờ!"

Lưỡi đao sắc bén được nâng lên cao rồi lại hạ xuống ——

Dường như nó đã chặt đứt cả những tội ác mà những tên kia đã gây ra.

Mùi máu tươi ngập trời là lễ tế cho những người uổng mạng, để bọn họ ở trên trời Có linh thiêng cũng thấy nhẹ lòng.

"Ầm vang ——"

Lúc người cuối cùng bị xử lý, một đám mây đen to lớn bay tới và che khuất mặt trời chói chang, những người đến xem buổi hành hình kia ngơ ngác ngẩng đầu, có bọt nước lạnh lẽo đọng ở trên mặt bọn họ.

—— trời mưa!

Ngay sau khi mấy quan viên làm việc ác kia bị xử lý, trời đã mưa!

Dân chúng sôi nổi quỳ gối, hướng về phía kinh thành rồi hô to "Bệ hạ vạn tuế".

Tuy Phương Quân đã nhìn thấy cảnh tưởng này rất nhiều nhưng khoảnh khắc ông trải qua cảnh tưởng này ông cũng phải chớp mắt một cách mờ mịt.

Ai cũng không ngờ cơn mưa mà dân chúng Túc Bắc mong chờ lâu như vậy lại rơi xuống ngay khoảnh khắc này.

Tin tức này được truyền tới triều đình, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.

"A Úc," Thương Quân Lẫm vừa tiến vào liền kéo thanh niên vào trong lồng ngực, "Có đôi lúc trẫm nghĩ A Úc có phải là thần tiên được ông trời sai tới hay không, rồi lúc hoàn thành nhiệm vụ ngươi sẽ trở lại bầu trời sao?"

"Hay là A Úc là hoa tiên tử, cây hoa kia chỉ thân cận với mình A Úc thôi, A Úc còn có thể khiến cho trời mưa......"

Thương Quân Lẫm vừa nói vừa vội vàng hôn lên trên mặt Thẩm Úc để xác định rằng Thẩm Úc vẫn còn tồn tại.

Thẩm Úc: "......"

Thẩm Úc sờ lên trán Thương Quân Lẫm rồi đầy lo lắng hỏi: "Bệ hạ bị cái gì kích thích sao, sao lại nói lời mê sảng vậy chứ?"

Theo tư duy TQL thì ổng đã đè tiên ra ịch:))

Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ nguyệt lê bảo bảo nước sâu cùng nước cạn ~

( ngày mai còn có một chương nước cạn thêm càng )

Canh hai cầu dinh dưỡng dịch (づ ̄ ̄)づ

Cảm tạ ở -- ::~-- :: trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Dù tam bình; tiểu á á bình; nhà tù bình; an trạch trạch ~ bình; kéo dài đường, truy càng tốt khó, đại lão yêu ta bình; tím tím, sách sách sách nhi bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Truyện Chữ Hay