Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân

chương 123: c123:

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thương Quân Lẫm nhận ra hình như mình đã khiến y sợ, vì vậy hắn khụ một cái rồi kéo thanh niên đang cứng đờ kia trở về: "Trẫm không khốn nạn đến vậy đâu, hiện tại sẽ không làm gì cả."

Thẩm Úc nhìn hắn, trong mắt y đầy vẻ nghi ngờ: "Tối hôm qua bệ hạ không chỉ một lần đây là lần cuối cùng thôi đâu."

Sau khi khiến Thẩm Úc tin tưởng, hắn lại chứng nào tật nấy.

Thương Quân Lẫm xoa tóc y: "Trẫm thật sự không làm gì đâu, trẫm xin lỗi vì tối hôm qua đã náo loạn ngươi lâu như vậy."

"Nhưng lần sau vẫn tiếp tục như thế." Thẩm Úc liếc hắn. (Nói tiếp câu xin lỗi của TQL, kiểu:Xin lỗi lần sau trẫm dám nữa.)

Thương Quân Lẫm cười mà không nói.

Tối hôm qua Thẩm Úc đã bị bắt nạt quá tàn nhẫn nên đến bây giờ đuôi mắt y vẫn còn hơi hồng, môi y vẫn còn hơi sưng. Thương Quân Lẫm khẽ vuốt ve rồi nhẹ giọng nói: "Trẫm bôi thuốc cho ngươi."

Tối hôm qua, sau khi kết thúc, Thương Quân Lẫm đã bôi thuốc cho Thẩm Úc, lúc bôi thuốc, thanh niên còn khẽ rên lên vì đau đớn, khiến cho Thương Quân Lẫm suýt nữa lại hóa thân thành sói, may mà chút lý trí còn sót lại đã ngăn cản hắn.

Đây là lần đầu tiên nên Thương Quân Lẫm đã không nhịn được mà làm hơi mạnh, nơi đó còn có hơi sưng, quả thật không thể tiếp nhận lâu hơn nữa.

Thương Quân Lẫm thở dài, cẩn thận bôi thuốc cho người ta.

Thuốc do Thái Y Viện điều chế nên hiệu quả rất tốt.

"Không cần." Thẩm Úc không thèm nghĩ đã từ chối.

Y cảm giác được rằng mặc dù vẫn còn có cảm giác kì lạ nhưng cũng khá ổn, chắc đã được bôi thuốc một lần rồi nên trên người y cũng khá nhẹ nhàng thoải mái, trong thân thể cũng không có thứ không nên có, y nhớ hôm qua, trước lúc ngủ say thì vẫn còn cảm giác dính nhớp, nhưng bây giờ có thể thấy Thương Quân Lẫm đã rửa cho y.

Thương Quân Lẫm cũng không ép y, hiệu quả của thuốc rất tốt, mỗi ngày chỉ cần bôi sáng tối là được, buổi sáng đã bôi rồi.

Cả người Thẩm Úc đang bủn rủn, lần này nghiêm trọng hơn những lần trước rất nhiều, hơn nữa Thương Quân Lẫm không chịu buông y ra nên y đành lười biếng dựa vào lồng ngực Thương Quân Lẫm rồi khép mắt lại, để mặc suy nghĩ lang thang không có mục đích.

"Bệ hạ không cần phải xử lý công việc sao?" Thấy Thương Quân Lẫm vẫn không có ý định rời đi, Thẩm Úc hỏi.

"Trẫm muốn ở bên A Úc nhiều hơn," Thương Quân Lẫm cọ vào mặt Thẩm Úc, "Cũng muốn A Úc ở bên trẫm nhiều hơn."

Mới vừa thân mật nên Thương Quân Lẫm không muốn tách khỏi Thẩm Úc dù chỉ một chút, nếu không vì trên triều có chuyện quan trọng thì hắn cũng chả muốn đi thượng triều, nếu Mạnh công công không khuyên can thì hắn còn có cả ý định đưa Thẩm Úc lên triều cùng.

Thẩm Úc cũng rất hưởng thụ cảm giác được rúc vào lòng Thương Quân Lẫm.

Đây là lần lâm triều nhanh nhất mà các vị đại thần từng trải nghiệm từ trước tới nay, hình như bệ hạ có chuyện quan trọng cần phải xử lý nên đã vội vàng tan triều.

Kế hoạch Hộ Bộ thượng thư đưa ra đã hoàn thành bước đầu, sau khi chia ra thì đối với các phiên vương mà nói, chừng đó đồ cũng không đáng là bao, thế nhưng khi đến bước cuối sẽ cộng lại với nhau, đây cũng là lúc mọi chuyện đã được quyết định rồi, dù các phiên vương có muốn thay đổi thì cũng không làm được gì cả.

Thừa tướng mang bọn Giang Hoài Thanh trở về phủ, vì tiện làm việc hơn nên gần như phủ thừa tướng đã trở thành ngôi nhà thứ hai của bọn họ, nơi bọn họ ở nhiều nhất trong mỗi ngày cũng là phủ Thừa tướng.

Thừa tướng biết kế hoạch của Thương Quân Lẫm, ông cũng cảm thấy ba người này có thể gánh được trọng trách này nên ông cũng bồi dưỡng bọn họ nhiều hơn, nếu nói ai là người muốn thay máu cho triều đình nhất thì chắc chắn thừa tướng là một trong số đó.

Bởi vì chỗ bọn Giang Hoài Thanh phải đi trong tương lai chính là Túc Bắc nên thừa tướng đã cố ý để bọn họ hiểu hơn về Túc Bắc, hầu hết những chuyện gần đây ông giao cho bọn họ xử lý đều là chuyện của Túc Bắc.

Trong khoảng thời gian này triều đình cũng phải xử lý chuyện Túc Bắc nên ba người Giang Hoài Thanh cũng không nghi ngờ gì, bọn họ vẫn còn chưa biết rằng sau khi xử lý chuyện ở Túc Bắc xong bọn họ sẽ không tiếp tục quay trở lại Hàn Lâm Viện mà phải giống như những quan viên khác, đi đến Túc Bắc, chính thức mở ra kiếp sống chính trị của bọn họ ở Đại Hoàn.

Ở Túc Bắc.

Từng xe đồ đạc được đưa tới Túc Bắc nhưng lại không góp vào chủ thành mà trực tiếp chở tới những nơi khác, hơn nữa mọi việc cũng được quan viên triều đình và quan viên ở các địa phương cùng nhau xử lý, dường như bọn họ đang ngăn cách chủ thành ra bên ngoài.

Sau khi làm việc cùng Phương đại nhân một thời gian, các quan viên trẻ tuổi đến từ kinh thành cũng đã thay đổi rất nhiều, có Phương đại nhân tự tay dạy dỗ nên hiện tại bọn họ đã có thể tự mình xử lý công việc cứu tế của một toà thành nhỏ.

Có đồ ăn, biểu cảm trên mặt dân chúng cũng vui tươi hẳn lên, các quan viên cũng ghi nhớ lời dặn dò của Phương đại nhân nên cũng không để dân chúng rảnh rồi mà để bọn họ làm một ít việc trong khả năng của bọn họ, ví dụ như việc để dân chúng xây dựng lại những thứ bị ảnh hưởng do thiên tai.

———-

Lúc lời đồn kia lan truyền ở kinh thành và những địa phương khác thì ở Túc Bắc cũng xuất hiện tình huống tương tự.

Dân chúng ở các toà thành nhỏ được tập trung lại với nhau và được người của quan phủ dẫn đầu, bọn họ sẽ đi đến nơi khác để làm việc, trên đường đi, không khí cũng rất nhẹ nhàng.

"Mười ngày trước, ta cũng không dám nghĩ đến cảnh chúng ta có thể chờ đến ngày này."

Mười ngày trước, cũng chính là ngày người của triều đình mang đồ cứu tế tới đây.

"Ta cũng thế, lúc đó trong nhà đã hết lương thực, người lớn đói một hồi cũng không sao nhưng nhà ta còn có con nhỏ, không thể chịu đói nổi, nếu người của triều đình không đến kịp thì chỉ sợ đứa trẻ nhà ta sẽ......"

Người đàn ông trung niên không nói tiếp nhưng những người đi cùng đều biết lời hắn chưa nói ra là gì, vợ của người đàn ông trung niên kia đã qua đồ lúc sinh con, mười mấy năm qua hắn đã phải rất khổ cực mới nuôi được đứa trẻ kia, mắt thấy sắp có hi vọng thì nạn hạn hán lại buông xuống.

"Ta cũng vậy, chắc hẳn các ngươi vẫn còn nhớ ta nhỉ, lúc ấy ta bị bệnh, may mà các ngươi đưa đồ ăn cho ta. Ta còn nhớ lúc ấy ta đang nằm trong phòng, còn nghĩ rằng bây giờ có chút gì đó ăn thì thật tốt, dù sao làm ma no cũng tốt hơn so với việc làm quỷ đói rất nhiều, vừa quay qua liền thấy các ngươi bưng cháo vào, lúc đấy ta sốc lắm."

"Hèn gì lúc ấy người có phản ứng lớn như vậy."

"Lúc ấy ta thật sự cho rằng mình đã sắp chết nên thần linh đã nghe thấy lời cầu nguyện của ta, trước khi chết ngài đã thỏa mãn một nguyện vọng của ta."

"Thần linh?" Đột nhiên có người cười nhạo, "Nếu thật sự có thần linh thì vì sao ngài ấy lại mặc kệ sống chết của chúng ta lâu như vậy, ta thấy thần linh gì đó còn không đáng tin cậy bằng triều đình đâu, đồ ăn chúng ta đang ăn là đồ từ khắp nơi trên Đại Hoàn đưa tới, không liên quan gì đến thần linh cả."

"Nói có lý, trước kia không phải có người bảo chúng ta nên tin thần hay sao, lúc đó ta đã cảm thấy bọn họ không đáng tin cậy."

"Còn không phải không đáng tin cậy sao, lúc xảy ra chuyện bọn họ còn chạy nhanh hơn bất cứ ai."

Bọn họ không biết rằng những lời bàn tán của bọn họ đã bị binh lính đi một bên nghe thấy, sau đó những lời đó sẽ được gửi về triều đình, triều đình đã quyết định dùng biện pháp này để tìm hiểu tình hình của Túc Bắc.

Bọn họ đang nói rất vui thì đột nhiên có người nhỏ giọng hỏi: "Vì sao chúng ta phải làm việc cho quan phủ chứ, không phải mấy người đó nên tự làm mấy việc này sao?"

Đoàn người đột nhiên trở nên yên lặng, ngay sau đó, có người phản bác lại câu hỏi của hắn: "Sao lại do quan phủ làm chứ? Sao không tự mình làm đi?"

"Đúng đấy, sau này chúng ta cũng ở lại nơi này mà, hơn nữa quan phủ cũng trả tiền công cho chúng ta cơ mà."

"Chẳng phải mấy thứ kia là đồ triều đình cho chúng ta sao? Vì sao phải bắt chúng ta làm việc rồi mới cho?" Người kia tiếp tục nói.

"Ta nói này, có phải người bị mù hay không?" Tuy tính cách của người đàn ông kia khá hào sảng nhưng cũng không phải là người vụng về, nguyên nhân triều đình làm vậy bọn họ đã được các quan viên giải thích từ lâu, hơn nữa bọn họ cũng cảm thấy việc dùng sức lao động của mình để đổi lấy cái ăn vẫn tốt hơn nhiều so với việc ăn không mãi.

Hơn nữa, mỗi ngày bọn họ vẫn được nhận đồ ăn như cũ, tiền công còn được trả riêng, đừng thấy người của triều đình ở đây nên bọn họ không lo ăn uống mà nhầm, sau này người của triều đình rời đi thì chẳng phải bọn họ vẫn phải tự dựa vào chính mình hay sao?

Nhanh chóng khôi phục lại Túc Bắc là chuyện có ích cho bọn họ.

"Mà ta thấy không đúng lắm, một tên nhóc vừa lấm la lấm lét lại còn nói ra mấy lời như vậy, có phải người có ý xấu hay không?"

Có người thấy tình hình không đúng nên đã chạy đến chỗ các quan viên rồi nói: "Đại nhân, chúng ta phát hiện một nhân vật đáng nghi ở chỗ đó."

Người đó còn chưa kịp làm gì thì đã bị bắt lại.

Những địa phương khác ở Túc Bắc cũng xảy ra tình huống tương tự nhưng ngoại trừ một vài người bị khơi lên ra thì đa số đều chưa kịp làm gì thì đã bị bắt.

Thẩm Úc mệt nhưng không ngủ được nên đã chống lên đùi Thương Quân Lẫm rồi đọc sổ con cùng hắn.

"Chắc Phương đại nhân đã đề phòng từ trước, Túc Bắc gặp hạn hán lâu như vậy mà lại cách xa triều đình, như thế thì mấy người có tâm tư xấu xa muốn làm gì cũng sẽ rất dễ dàng." Thẩm Úc nói.

"Mỗi lần Phương Quân đi đến một nơi thì sẽ tập trung dân chúng lại rồi nói với bọn họ một vài lời, còn giải thích cả nguyên nhân của mọi hành động sau này nên dù ông ấy đã rời đi thì mấy quan viên đi theo ông ấy cũng học hỏi được, bọn họ cũng sẽ làm tương tự, cứ như thế thì dù có muốn mượn dân chúng để làm việc thì cũng sẽ rất khó." Một tay Thương Quân Lẫm cầm sổ con nhưng một tay khác của hắn vẫn đang vuốt tóc Thẩm Úc.

"Có thể coi lần này như một bài khảo sát để xem thử xem mấy người đi cùng Phương đại nhân có còn sử dụng được nữa hay không." Thẩm Úc suy nghĩ một lúc rồi nói.

Tuy rằng Thương Quân Lẫm muốn chèn ép các gia tộc quyền thế nhưng hắn cũng không định làm triệt để đến nỗi không cho phép bọn họ tồn tại, thân làm vua thì yêu cầu quan trọng nhất chính là nắm giữ được sự cân bằng, bất kể là các gia tộc quyền thế hay không có quyền thế thì đặt ở thế cân bằng vẫn là điều tốt nhất.

"Trẫm sẽ chú ý đến biểu hiện của bọn họ." Thương Quân Lẫm gật đầu.

Con người luôn thay đổi, hiện tại họ tỉnh ngộ không đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ vĩnh viễn tỉnh ngộ như thế, đặc biệt là ở trong chốn quan trường, đây là nơi dễ khiến con người thay đổi nhất, Thương Quân Lẫm cũng không cần mỗi thần tử của mình đều là thánh nhân, như thế không thực tế lắm, hắn chỉ cần người hắn có thể sử dụng được, nếu có người có thể mang lại lợi ích thiết thực cho Đại Hoàn thì hắn cũng có thể nhắm mắt cho qua.

Có sự viện trợ từ khắp nơi nên tình hình của Túc Bắc cũng dần tốt hơn, tuy rằng tình hình hạn hán tạm thời vẫn chưa thể giảm bớt nhưng tình hình dịch bệnh triều đình vẫn luôn lo lắng cũng đã không xảy ra.

Thiên tai qua đi thì thứ nó khiến cho con người sợ hãi nhất chính là dịch bệnh đang đợi ở phía sau, triều đình phái rất nhiều đại phu tới trong đó có Ngô thái y là người đứng đầu, mỗi ngày bọn họ đều phải canh phòng rất nghiêm ngặt để xem có vấn đề gì không, cũng may cuối cùng vấn đề khiến bọn họ lo lắng đã không xuất hiện.

Thẩm Úc nghĩ kĩ lại và xác định kiếp trước Túc Bắc chỉ xảy ra thiên tai chứ không xảy ra ôn dịch trong diện rộng, cuối cùng y cũng có thể thả lỏng.

Trong ấn tượng của y thì chuyện xảy ra dịch bệnh là chuyện của mấy năm sau, cũng sau lần đó, tiếng tăm của Thương Quân Lẫm đã có chuyển biến bất ngờ.

Từ giờ đến lúc đó vẫn còn có rất nhiều thời gian, hơn nữa dịch bệnh lần đó cũng không hoàn toàn là do thiên tai mang đến nên nếu có thể giải quyết được vấn đề "Phi mộng" thì nói không chừng cảnh tưởng như ác mộng vào kiếp trước sẽ không xảy ra thêm một lần nữa.

"Công tử, cái cây An Thân Vương đưa tới đã nở hoa rồi." Mộ Tịch bưng thuốc đã được chuẩn bị tốt vào.

Sau đêm hôm qua, tuy Thương Quân Lẫm đã cẩn thận kiểm tra lại nhưng hắn vẫn cảm thấy không yên tâm lắm nên đã kêu Cố thái y tới Ngọc Chương Cung để bắt mạch cho Thẩm Úc, sau khi Cố thái y xem mạch xong đã đưa ra một phương thuốc mới chủ yếu dùng để bồi bổ cho thân thể.

Thẩm Úc thấy thuốc thì hơi nhíu mày.

Thương Quân Lẫm thấy thế liền cảm thấy rất buồn cười, hắn cầm chén thuốc từ tay Mộ Tịch rồi hỏi: "Hoa kia nở lúc nào vậy?"

Lúc An Thân Vương đưa cây tới thì cây cũng chỉ mới có nụ hoa mà thôi, đã nhiều ngày trôi qua mà hoa vẫn chưa có vẻ là sắp nở, sao đột nhiên lại nở hoa rồi?

Thẩm Úc cũng khá tò mò vấn đề này.

"Khoảng chừng giờ Hợi đêm hôm qua ạ." Mộ Tịch trả lời.(h-h)

Thẩm Úc không biết vì sao trong lòng y lại nhảy dựng lên, tầm này cũng là lúc y và Thương Quân Lẫm...... Lúc này, vì sao cái cây kia lại click nở vào lúc này cơ chứ?

Là trùng hợp sao?

Click tác giả dùng nha:))

Tác giả có lời muốn nói: Canh hai cầu dinh dưỡng dịch (づ ̄ ̄)づ╭?~

Cảm tạ ở -- ::~-- :: trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ đầu ra tay lựu đạn tiểu thiên sứ: Ngôn cái;

Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Tử nhứ hành, , vũ vân, lương nguyệt, thần sâm cái;

Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Trong gương thảo bình; Zoe bình; tinh thần hoảng hốt đang lẩn trốn an ngô bình; ngôn bình; một hộc rượu trái cây bình; A Nghiên bình; truy nguyệt bình; saber trật tự thiện, vũ vân, phi yên, muốn vui vẻ vịt, tiểu miêu cái mễ bình; tiểu san hô, thỏ tiểu bạch bình; tiểu một sừng tạp tạp w bình; thích ngươi nha, rào rạt, lương nguyệt, ta tưởng ngồi một chiếc xe đạp, rượu gạo rượu không có gan liêu., siêu cấp Peter Pan, Tì Hưu tròn vo, quỷ có tình, hắc đào bạch liễu ta thật lớn nhi, bình; mộ Sprite ngọc bình; nguyên hân bình; tùy vũ bình; lãnh u vũ, di trầm Astraea, , mạc nguyệt nhập bát bình; , là bao quanh nha bình; kéo dài đường, đường lạc, là tiểu phỉ nha, , , hạnh sướng, phong tứ tiêu lạnh bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Truyện Chữ Hay