"Bệ hạ không chê phiền phức là được." Thẩm Úc liếc mắt nhìn mình trong gương.
Gương đồng đã được đánh sáng rồi nên có thể chiếu rõ ràng bộ dáng của thanh niên, da trắng tóc đen, thanh lệ lại tuyệt diễm, quả nhiên là một vị công tử phiên phiên trọc thế giai.(Ý chỉ người sống trong thế gian dơ bẩn nhưng vẫn giữ được nét thanh tao, nhã nhặn.)
"Chải tóc cho A Úc sao có thể nói là việc phiền toái được?" Thương Quân Lẫm đi tới, vén những sợi tóc đen vương trên vai y lên rồi tỏ vẻ đùa giỡn nói, "A Úc đẹp đến như vậy, trẫm không muốn để người khác nhìn thấy vẻ đẹp đó, phải làm sao bây giờ?"
Từ trước đến nay Thẩm Úc biết bề ngoài của mình không tệ nên việc được người khác khen đẹp cũng không chỉ một hai lần, thế nhưng khi nghe Thương Quân Lẫm dùng ngữ điệu đầy vẻ chiếm hữu kia nói ra thì vẫn không kìm lòng được mà run rẩy.
"Vậy bệ hạ cần phải thật trân trọng ta để tránh trường hợp bị người khác đoạt mất." Khóe môi của Thẩm Úc cong lên, trong mắt y còn mang theo sự đùa cợt.
"Trẫm sẽ không để bất cứ kẻ nào cơ hội đó, ngoại trừ việc ở bên cạnh trẫm ra thì A Úc không thể đi với ai cả." Vừa nghĩ đến khả năng Thẩm Úc ở bên người khác thì khoé miệng vừa cong lên của Thương Quân Lẫm đã bị đè xuống.
Thẩm Úc ngựa quen đường cũ trấn an hắn: "Bệ hạ cứ yên tâm đi, ngoại trừ việc ở bên cạnh bệ hạ ra thì ta cũng sẽ không đi chỗ khác."
Thẩm Úc ngồi ở trước gương đồng rồi bôi thứ gì đó lên mặt, chỉ chốc lát sau, mặt mày y đã rất khác với hồi nãy, ngũ quan của y cũng càng trở nên diễm lệ và khoa trương hơn, thế nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể nhìn ra vài chỗ tương tự với gương mặt thật sự của y.
Thương Quân Lẫm cũng sửa đổi vẻ ngoài của mình một chút rồi đi thay thường phục màu xanh đen.
Thẩm Úc dạo một vòng quanh người hắn rồi nói: "Bệ hạ mặc màu này cũng rất đẹp."
Thương Quân Lẫm rất ít khi mặc quần áo màu khác ngoại trừ màu đen ra, Thẩm Úc cũng đã nhìn hắn mặc đồ màu đen quen rồi nên bỗng nhiên nhìn thấy hắn mặc đồ màu khác liền có một loại cảm giác mới lạ.
Ngũ quan của Thương Quân Lẫm cũng rất anh tuấn, thế nhưng cái đẹp của hắn lại có tính đè ép người khác vì đường cong trên gương mặt hắn rất rõ ràng. Sau khi hắn ngụy trang xong thì cũng trung hoà được cảm giác sắc bén ban đầu, không còn khiến người khác có cảm giác không dám nhưng thẳng như trước đó.
Một bộ quần áo màu xanh đen đã ngăn chặn bớt khí chất của hắn, nó mang lại cho người ta một cảm giác dịu dàng nhưng lại lộ ra chút giả dối, rõ ràng gương mặt hắn không hề thay đổi nhiều nhưng lại không thể khiến người khác liên hệ hắn với đế vương của Đại Hoàn.
Hai người ngồi lên xe ngựa, rời cung.
Thẩm Úc cũng đã quen với chiếc xe ngựa này, sau khi đi lên xe thì y mới phát hiện chỗ ngồi đã được trải một tấm thảm lông mềm mại, dạo trước vì sợ nóng nên Thẩm Úc đã kêu Thương Quân Lẫm cất tấm thảm này đi.
"Chờ đến mùa thu năm nay sẽ có cuộc đi săn, lúc đó trẫm sẽ kêu người làm cho ngươi một tấm da hổ." Thương Quân Lẫm ngồi ở bên cạnh Thẩm Úc rồi xoa vào vành tai của y.
"Có phải ta muốn cái gì thì bệ hạ cũng sẽ cho ta hay không?" Thẩm Úc đang dựa vén rèm nhìn ra ngoài xe thì nghe vậy, y quay đầu lại hỏi.
"Chỉ cần A Úc nói thì trẫm sẽ làm cho A Úc." Thương Quân Lẫm nhìn y đầy chăm chú, trong mắt hắn cũng tràn đầy sự kiên định.
Thẩm Úc không hề nghi ngờ về chuyện Thương Quân Lẫm nói được rồi có làm được hay không, chỉ là y vẫn bị câu trả lời không chút nghĩ ngợi của nam nhân làm cho ngẩn ra.
"Nếu bệ hạ cứ cưng chiều ta mãi thì ta sẽ cậy sủng mà kiêu mất." Thẩm Úc ngưng suy nghĩ chuyện này, y nghiêm túc nhìn về phía Thương Quân Lẫm.
"Trẫm cho phép A Úc cậy sủng mà kiêu." Bàn tay đang xoa bóp vành tai của y lại quay qua xoa bóp gương mặt y.
Mặt mày của Thẩm Úc cong lên: "Đây là do bệ hạ nói đó nha, sau này bệ hạ không được hối hận đâu đấy."
"Trẫm vĩnh viễn sẽ không hối hận vì đã yêu A Úc."
Trời đã trở lạnh, trên con đường cái cũng có nhiều người đi lại hơn, xe ngựa cũng chạy theo thứ tự trên đường phố.
Tới toà hí lâu, Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm cùng nhau xuống xe.
Bên ngoài toà hí lâu người đến người đi, từng đám người tốp ba tốp năm tụ lại với nhau, vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong.
Trước kia, mấy vị đế vương và sủng phi của Đại Hoàn rất thích nghe hí, trên làm dưới theo, vì vậy ở Đại Hoàn, ngành sáng tác hí khúc rất phát triển, sau mấy thế hệ, các sủng phi và đế vương của Đại Hoàn cũng đã được trở thành những nhân vật trong hí kịch, những khúc hí cũng dần xâm nhập vào trái tim của nhân dân Đại Hoàn.
Tạp kỹ lâu là toà lâu diễn hí kịch lâu đời, những người có kĩ năng tốt nhất trong lâu còn được để dành cho các quý nhân và người của hoàng thất ngâm nga, thưởng thức, còn những người khác ở gánh hát sẽ biểu diễn cho dân chúng xem, nếu bọn họ được những nhà quyền quý để mắt đến thì cũng có thể đi đến nhà họ để biểu diễn.
Lầu một là đại sảnh, thường thì dân chúng sẽ chọn chỗ này để nghe diễn, từ lầu hai trở lên là các phòng riêng được ngăn cách bằng những tấm ngăn cách, như thế thì mỗi vị khách sẽ có được không gian riêng tư, phù hợp cho những gia đình quyền quý hoặc những gia đình đông người, những hội bạn đông người sử dụng.
"Hai vị muốn xem ở lầu một hay muốn xem trên phòng riêng? Trùng hợp là chắc tầm một khắc nữa vở diễn sẽ bắt đầu, hai vị tới rất đúng lúc, nếu không thì sẽ phải chờ thêm một lát nữa."
"Chúng ta muốn một phòng riêng ở lầu hai."
"Được ạ, hai vị đi theo tiểu nhân đi."
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đi đến một phòng riêng ở lầu hai, không gian trong phòng cũng không quá lớn nhưng được trang trí một cách tinh tế, giữa bàn còn được bày một ít đồ ăn vặt, bởi vì bọn họ chỉ có hai người nên cũng chỉ có hai cái ghế mềm.
"Hai vị có cần người hầu hạ không?"
"Không cần đâu."
Mười lăm phút sau, 《 Quy Xuân Ký 》 chính thức trình diễn.
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm cùng nhau ngồi xuống xem kịch, câu chuyện này là do y viết nên y hiểu rất rõ câu chuyện này, thứ chủ yếu mà y muốn xem là phản ứng của mọi người khi xem nó
Chỗ bọn họ đang ngồi có tầm nhìn rất tốt, bất kể là sân khấu kịch hay người ngồi xem kịch thì bọn họ đều nhìn thấy.
"A Úc viết rất khá." Thương Quân Lẫm nhẹ giọng nói.
"Bệ hạ nói xem các quan viên có tới đây xem hay không?" Nếu Thẩm Úc nhớ không lầm thì ở Đại Hoàn có không ít quan viên thích nghe hí.
"Có, ngươi nhìn bên kia đi, đó là Hộ Bộ thượng thư và Công Bộ thượng thư đó." Thương Quân Lẫm chỉ qua một hướng.
Thẩm Úc nhìn qua bên đó, quả nhiên Hộ Bộ thượng thư và Công Bộ thượng thư đều mặc thường phục ngồi lẫn vào trong đám người ở lầu một.
"Bọn họ thân thiết như vậy từ lúc nào?" Còn có thể hẹn nhau đi nghe hí.
"Ban đầu không tốt như vậy đâu, trước kia khi Công Bộ không thể tay làm hàm nhai thì nếu dùng từ như nước với lửa để nói về quan hệ của bọn họ thì cũng không quá, sau đó A Úc đưa ra biện pháp kêu gọi tài trợ thì bọn họ mới thân thiết hơn." Thương Quân Lẫm giải thích.
"Chẳng lẽ bọn họ bất hòa với nhau là bởi vì Công Bộ cứ luôn duỗi tay đòi tiền của Hộ Bộ sao?" Thẩm Úc cảm thấy có chút khó tin.
"Hiện tại thì có thể xem là thế"
"Phía Công Bộ có gì tiến triển không?" Từ khi đường xi măng đầu tiên được xây xong thì Thẩm Úc đã không để ý đến nó nữa.
"Con đường thứ hai sắp được lát xong rồi, một khoảng thời gian nữa sẽ có kết quả, phía Công Bộ có nói nếu phương án này thành công thì sẽ có thể sửa sang lại các con đường khác ở kinh thành thành đường xi măng, bọn họ còn phát hiện xi măng có thể dùng để xây dựng kiến trúc, bọn họ đã thử lấy xi măng để xây thành một căn phòng nhỏ, nghe nói là rất rắn chắc."
Thẩm Úc chỉ tiện miệng nên hỏi mấy câu mà thôi nên khi nghe hắn trả lời xong thì cũng không hỏi đến nó nữa, một cái Công Bộ lớn như vậy, có nhiều người như vậy thì cũng sẽ không đến mức không làm được mấy chuyện này.
Tầm mắt Thẩm Úc đảo mắt qua một vòng ở phía dưới sân khấu rồi lại nhìn về phía lầu hai, lúc này y lại thấy được người quen.
"Thừa tướng cũng ở đây, ông ấy còn mang Giang Hoài Thanh, Hạ Thừa Vũ và Phương Gia Di đi cùng."
Vì không muốn khiến người khác chú ý nên Phương Gia Di cũng ăn mặc theo kiểu của nam tử.
"Thừa tướng rất coi trọng Hạ Thừa Vũ và hai người còn lại, ngày hôm qua ông ấy còn dâng sớ khen ngợi bọn họ đó."
Có thể không coi trọng sao, từ khi có ba người này gia nhập thì mỗi ngày thừa tướng đều có thể giảm bớt hơn một nửa lượng công việc mà ông phải xử lý, thừa tướng có nằm mơ cũng đều chỉ mơ đến chuyện tất cả quan viên ở Đại Hoàn đều có thể giống như ba người này, mấy chuyện khác thì ông cũng không ép nhưng ít nhất bọn họ cũng phải tự làm được những việc thuộc bổn phận của mình.
Còn kết quả thì sao, hiện tại có không ít người được nâng đỡ lên làm quan, bọn họ không chịu làm tốt bổn phận của mình thì thôi đi, lại còn chỉ biết nhìn chằm chằm vào quyền lực của người khác cả ngày, bọn họ làm cái gì cũng không ra hồn, lúc gặp chuyện gì rối rắm thì lại bắt ông giải quyết hậu quả cho.
"Có đôi lúc trẫm cảm thấy thừa tướng thường đối đầu với người của các gia tộc quyền thế khác chỉ đơn giản là vì ông ấy thấy khó chịu khi nhìn vào cách làm việc của bọn họ mà thôi." Thương Quân Lẫm nghĩ đến một ít chuyện cũ, lại thấy có chút buồn cười.
"Xuất thân của thừa tướng hẳn là không thấp nhỉ."
"Đúng là không thấp, hơn nữa lúc ban đầu giữa ông và mấy quan viên của các gia tộc quyền thế kia cũng không căng thẳng như vậy, nếu không thì ông ấy cũng đã không dễ bước chân vào nội các rồi. Sau khi lên làm thừa tướng thì mỗi ngày ông ấy đều phải giúp mấy người kia xử lý cục diện rối rắm mà bọn họ gây ra, dần dần, quan hệ giữa hai bên mới căng thẳng như vậy." Thương Quân Lẫm đương nhiên thấy rất vui khi nhìn thấy một màn này.
Thừa tướng vẫn luôn nghiêm túc nghe hí, vốn dĩ ban đầu ông không định tới đây, cho dù hôm nay là ngày nghỉ thì ông vẫn còn phải xử lý rất nhiều chuyện, nhưng Giang Hoài Thanh đã đề nghị bọn họ nên thả lỏng chút sau những ngày dài mệt mỏi nên ông đã nghĩ lại, ông nghĩ đến khoảng thời gian bận rộn bất kể ngày đêm kia nên đã quyết định đi thư giãn một chút.
Vì thế nên ba người đã cùng nhau tới nghe vở 《 Quy Xuân Ký 》.
Ông thường xuyên ra vào cung nên đương nhiên ông cũng biết mục đích chân chính của vở hí này là gì, ông mang ba người này tới đây cũng là vì muốn khảo sát khả năng nhạy bén của ba người bọn họ.
Lúc nghỉ ngơi để chuyển cảnh, ông tự rót cho mình một chén trà rồi hỏi: "Các ngươi xem từ nãy đến giờ có rút ra suy nghĩ nào không?"
"Vở kịch này chắc hẳn là đang phản ánh chuyện ở Túc Bắc nhỉ, chuyện đồ cứu tế bị tham ô cũng có thể xem như là chuyện đồ cứu tế bị cướp mất. Còn nữa, triều đình vẫn luôn thảo luận về chuyện quyên tặng đồ để cứu tế, hiện tại dân chúng có thể thông qua vở kịch để hiểu được ý nghĩa của việc quyên góp đồ cho Túc Bắc, như vậy thì chờ khi triều đình chính thức công bố chính sách này thì mọi người cũng sẽ không có nghi ngờ về chuyện này."
Không chỉ ở kinh thành mà gần đây, ở những chỗ khác cũng có người diễn vở kịch này, hơn nữa bởi vì kịch bản của vở kịch cũng rất hấp dẫn nên lượng người xem nó cũng càng ngày càng nhiều hơn.
Thừa tướng tán thưởng gật đầu.
Cuối cùng đợt khoa cử lần này đã chọn ra được một ít hạt giống tốt.
Ông cũng đang âm thầm lên kế hoạch để xem làm thế nào để bồi dưỡng được ba người bọn họ, có thêm một người thì sẽ có thêm người để chia sẻ, như thế thì gánh nặng trên người ông cũng sẽ nhẹ bớt.
Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi chuyển cảnh, mọi người bắt đầu nghị luận về vở kịch.
"Bọn tham quan kia thật đáng ghét, dân chúng và tướng sĩ ở chốn biên quan còn đang đợi lương thực đến để giữ mạng, thế mà bọn họ lại dám tham ô lương thực và tiền tài để cứu tế."
"Đúng vậy, ta xem mà thấy tức thay, thật hối hận khi không thể xông lên đánh vỡ đầu của bọn họ."
"Li Nương và những người khác đã bắt đầu chuẩn bị lương thực rồi, hi vọng bọn họ đến kịp, nếu không thì khi quân địch tiếp cận mà các tướng sĩ biên quan không có gì ăn thì sao có thể bảo vệ quốc gia được đây?"(Chắc là nữ chính vở kịch.)
"Cho nên mới nói bọn tham quan thật sự là không có tâm mà, bọn họ cũng không nghĩ thử xem nếu chẳng may quân địch đánh vào thành thì dù bọn hắn có nhiều tiền thì cũng có ích gì chứ?"
"Các ngươi nói xem, nếu Li Nương có thể chuẩn bị đồ đạc để đưa đến biên quan thì có phải chúng ta cũng có thể làm thế hay không? Túc Bắc gặp hạn, Phương đại nhân đã vâng theo sứ mệnh đi cứu tế bọn họ nhưng lại gặp phải bọn cướp, cũng không biết bọn họ thế nào rồi, có phải chúng ta nên làm chút gì đó vì Túc Bắc hay không?"
"Nếu những thứ chúng ta gom góp được đưa đến Túc Bắc một cách trọn vẹn thì ta tình nguyện bỏ ra một nửa lương thực!"
"Bên ngoài Túc Bắc chính là Bắc Mạc, Bắc Mạc đối với Đại Hoàn cũng như con hổ rình mồi đã lâu, nếu không phải do năm đó bệ hạ đánh cho bọn khiếp vía thì bọn họ cũng sẽ không dễ dàng buông tay, cũng nhờ thế mà mấy năm nay Đại Hoàn rất yên ổn, nếu Túc Bắc xảy ra chuyện gì thì chắc chắn Bắc Mạc sẽ ngóc đầu trở lại."
"Không thể để Bắc Mạc có cơ hội Nam tiến được!"
"Như lời Li Nương nói ấy, mỗi người đều có trách nhiệm góp một phần sức lực để bảo vệ quốc gia của mình, hơn nữa chúng ta cần tích tiểu thành đại, tuy rằng năng lực của chúng ta có hạn nhưng nếu trăm người, ngàn người, vạn người thì sao? Kiểu gì cũng có thể tạo ra một chút tác dụng!"
"Ngươi nói không sai, có ai quen người của quan phủ không, chúng ta có nên nói cách này cho triều đình hay không?"
Người ở phía dưới lại càng thảo luận nhiệt liệt hơn, Thẩm Úc nâng chum trà lên rồi khẽ nhấp một ngụm, khóe miệng y còn hơi cong lên, mục đích của y đã đạt được một nửa.
"Lúc trước A Úc bỏ công viết ra kịch bản này có phải là vì một màn này hay không?" Thương Quân Lẫm cũng nghe thấy tiếng bàn luận của mọi người, trong mắt hắn cũng hiện lên một tia phức tạp.
"Bệ hạ lại tiếp tục đợi đi, thứ ta muốn không phải là mệnh lệnh triều đình phát ra mà là tạo cơ hội cho dân chúng tự mình tranh thủ."
"Có được sự giúp đỡ của A Úc là điều may mắn nhất của trẫm." Thương Quân Lẫm ôm chặt Thẩm Úc rồi khẽ hôn lên sườn mặt của y.
Học dốt mà muốn học ielts thì có được hong mấy pà T-T
Tác giả có lời muốn nói: Thu được nước sâu siêu cấp vui vẻ (^▽^)
Cảm tạ đầu nước sâu bảo bảo, sẽ đơn độc thêm càng một chương
Cầu dinh dưỡng dịch nha ~~~
Cảm tạ ở --::~--:: trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra nước sâu ngư lôi tiểu thiên sứ: Nguyệt lê cái;
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: W đứa ở mỗi ngày không ngủ được cái; thu u điệp mộng, cẩm li, cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Nguyệt lê bình; cấu âm bình; cẩm li bình; tinh thần hoảng hốt đang lẩn trốn an ngô bình; Kiều Kiều kiều hi, bình; tử nhứ hành bình; bạch xuyên bình; , @ ta cừu con, trước tiểu muội bình; Ruffianwine bình; an lâu, thỏ tiểu bạch, Lạc thần bình; dạ tầm, hắc đào bạch liễu ta thật lớn nhi bình; nghĩ không ra danh, hào, đến đến ê a u bình; một ly trà sữa, trăng lạnh tâm, lâm 柍, thanh mặc thư gió đêm, di trầm Astraea bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!