Ngày tiểu báo tử sinh con, cậu hóa thành hoàng kim báo nhoài người nằm trong ổ, cắn chặt ống tay áo Lý Mạt khóc hu hu.
Đại phu chuyên chữa bệnh cho mãnh thú đỡ đẻ cho tiểu báo tử, căng thẳng đến độ đầu ngón tay run lẩy bẩy.
Tiểu báo tử rõ ràng khó sinh, song thấy thế tử điện hạ quý trọng tiểu báo tử như mạng mình, thế nhân đều biết Lĩnh Nam Vương thế tử trời sinh tính cách tàn nhẫn xem mạng người như cỏ rác, dù là hoàng kim báo hay là báo con có mệnh hệ gì, đại phu hắn nhất định khó mà sống nổi.
Mấy canh giờ trôi qua, tiểu báo tử đau đến nỗi sức cùng lực kiệt, thân dưới thấm đẫm máu tươi.
Lý Mạt nắm chặt móng vuốt của nó liên tục vuốt ve: “Bảo Bối, Bảo Bối kiên trì thêm chút nữa nha.”
Tiểu báo tử nhỏ giọng gầm lên, hai mắt đẫm lệ.
Đại phu bỗng nhiên sửng sốt, gọi một tiếng: “Điện hạ…”
Hai mắt Lý Mạt đỏ bừng, hắn bực bội thấp giọng mắng: “Đừng có mà hỏi ta chọn mẹ hay con… Cậu ấy vẫn là một đứa trẻ…”
Đại phu lại nói: “Không, không không, điện hạ…”
“Không phải một đứa…”
Vậy mà sinh bốn nhóc con… hoàng kim báo.
Đám nhóc con vừa sinh ra muốn tìm sữa bú, nhắm mắt nhắm mũi mút mút đầu v của tiểu báo tử, không có sữa, rất đói, sau đó quay sang mút Lý Mạt, cũng không có nốt, bốn chú báo con lăn ra khóc bù lu bù loa.
Lý Mạt đực ra nhìn bọn chúng.