Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
-San nhi còn đau không?
Trương Lập Á vừa nhẹ nhàng xoa nắn bàn chân ngọc nhỏ nhắn của nàng vừa đau lòng thầm hỏi... "Đứa ngốc này suốt ngày chỉ muốn làm cô vui, sao lại không nghĩ đến bản thân mình?"
Hoàng tử San cười ngây ngô...
-San San không sao! San San hết đau rồi, mà Á Á không giận San San thật chứ?
Trương Lập Á thở dài... Chắc có lẽ lúc trước cô hay hằn hộc với nàng, hay la mắng nàng nên mới dẫn đến tình trạng như hôm nay. Cô xoa xoa đầu nàng, nói
-Không đâu! Từ nay về sau nếu San San không làm gì quá đáng thì ta sẽ không bao giờ giận hay la mắng San San nữa!!!
-Thật sao! Vậy Á Á cũng không bỏ rơi San San luôn chứ!? Cũng như mẫu hậu....
-Hả??
Hoàng tử San gương mặt thập phần đáng thương hỏi Trương Lập Á... Trương Lập Á có hơi ngây người một lát rồi nói
-San San, ta không thể hứa trước với nàng điều gì... Có đôi khi gặp nhau là duyên phận, rời xa nhau lại là do số mệnh. Nhưng ít nhất hiện tại ta có thể hứa.... Từ đây đến lúc chữa được bệnh cho nàng, ta sẽ không bao giờ rời xa nàng, không bỏ rơi nàng!
-Ân... Á Á!
Hoàng tử San nhào vào lòng ngực Trương Lập Á ôm chặt. Cô thở dài rồi cũng ôm lấy thân hình nhỏ bé của nàng... Xoa xoa bờ vai nàng, cô buồn bã thầm nghĩ
Không biết sau này, cô sẽ ra sao? Khi chữa được bệnh cho Hoàng tử San rồi thì cô sẽ thực sự thoát khỏi được nơi đây ư? Và cô sẽ vĩnh viễn rời xa nàng, không bao giờ còn được nhìn thấy gương mặt ngây ngô, nụ cười trong sáng cùng ánh mắt như hồ thu phản phất chút u buồn này? Đến lúc đó, khi đã trở về hiện thực... Cô sẽ phải sống trong thế giới không có sự tồn tại của nàng???
Tim Trương Lập Á chợt đau nhói. Ái tình là thứ khiến người ta va vào rồi nhưng lại không bao giờ thoát ra được! Đáng lẽ ngay từ đầu cô nên mạnh mẽ đóng tâm mình lại... Không thể để trái tim rung động với bất kì ai ở thế giới này, nhưng mà... Đã là duyên kiếp muốn tránh, có thể sao?
-San San...
Hoàng tử San mệt mỏi từ khi nào đã ngủ thiếp đi trong lòng cô, Trương Lập Á nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường rồi đắp chăn cẩn thận cho nàng. Cô ngắm nhìn thật lâu khuôn mặt nàng. Nét mặt này... Cô sẽ cố gắng khắc ghi thật sâu trong tim mình nhưng lại không bao giờ có thể tỏ bày! Cô yêu nàng là thật, tương tư nàng là thật nhưng cô cũng yêu cha, mẹ cô. Nếu cô không tỉnh lại thì cha mẹ cô phải thế nào??? Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?
Thật ra cô không phải là con một, sau cô còn một đứa em trai vừa tròn mười hai tuổi... Nếu cô thật sự có chuyện gì vĩnh viễn không thể tỉnh, cha mẹ cô cũng không đến mức gọi là tuyệt hậu nhưng tận cùng đau lòng vẫn là không tránh khỏi! Dù sao cha mẹ cô bề ngoài nhìn có vẻ nghiêm khắc nhưng kì thật họ lại rất yêu
thương con mình. Nếu không... cha cô đã dùng quyền lực để bắt ép cô về nhà từ lâu, làm gì để cô được tự do như vậy!!!
Trương Lập Á vuốt ve đôi gò mà tinh xảo của Hoàng Tử San lòng càng thêm khó chịu, giữa tình yêu và tình thân, chọn bên nào cũng sẽ khiến cô đau lòng. Nhưng cô biết một chuyện... dù có như thế nào, cô cũng sẽ chọn người đã có công sinh thành và nuôi dưỡng mình, vì cô chưa một ngày báo đáp được công ơn nuôi dưỡng ấy. Cô đành phải xin lỗi nàng vậy. Nếu như thật sự giữa cô và nàng có duyên kiếp không thể buông, thì cô cũng sẽ chấp nhận mà ở bên nàng. Xem như... cô sẽ đặt cuộc tất cả vào số mệnh của bản thân mình!
Trương Lập Á cúi người hôn lên đôi môi mịn màng, ngọt ngào của Hoàng Tử San. Cảm giác thật không muốn rời, cô cứ thế say sưa hôn mút cho đến khi Hoàng Tử San nhăn mặt rên lên thành tiếng... cô mới lấy lại bình tĩnh mà buông nàng ra.
Nhìn đôi môi đã bị cô dày vò đến sưng đỏ, Trương Lập Á có hơi tự trách vuốt ve đôi môi nàng, sau đó cũng luyến tiếc đi về phòng mình.
Trần Ngọc Hà thấy Trương Lập Á bước vào thì lên tiếng hỏi
-Cô nàng ngốc kia không sao chứ?
-Không! Nàng đã bình phục !!
-Kể ra nàng cũng có tài trong nhảy múa đó chứ, tao nhìn mà còn mê mẫn!
-Ừ...
Thấy thái độ khác thường của Trương Lập Á, Trần Ngọc Hà tò mò hỏi
-Có chuyện gì vậy? Sao mặt mày như đưa đám ai thế kia?
Trương Lập Á nằm dài lên giường, mém tí nữa đè bẹp cả Trần Ngọc Hà khiến cô la lớn. Trương Lập Á cũng không buồn để ý, ảo não nói
-Mày có biết tình yêu là gì không, Hà Hà??
-Hở? Mày có sốt không sao nay nói chuyện cứ như bà ngoại tao vậy!?
-Tao đang rất muốn nói chuyện nghiêm túc với mày!
Trần Ngọc Hà thấy thái độ Trương Lập Á đúng là có phần nghiêm túc thật, bèn suy tư nói
-Haizzzz... Thật ra thì hai mươi mấy năm qua tao nào biết khỉ gì gọi là tình yêu đâu, có điều lúc đi học... tao cũng đã từng thích một người và khi người đó không để ý tới tao. Tao cảm thấy như cả thế giới này bớt tươi đẹp lại!
-Ừ... Yêu chính là loại cảm giác phức tạp như vậy! Bên nhau thì hạnh phúc lẫn ngọt ngào, chỉ muốn mãi mãi bên cạnh nàng, ngắm nhìn nàng cười thôi cũng đã đủ! Tất nhiên tao không nói là đơn thuần nha cũng phải có chút gì đó gọi là.... Chấm mút!
-Thấy chưa... Mày chưa bao giờ là đàng hoàng cả con à!
-Tao chỉ là thẳng thắn thôi... Khi yêu ai lại không có du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt đối với người mình yêu.
-Mày im đi! Khi xưa với ai mày cũng có du͙ƈ vọиɠ xấu xa mà. Nếu không... mày cũng đâu có trải qua nhiều mối tình một đêm như vậy!
-Thì đó, như vậy mày cũng phải hiểu... Đối với người không yêu đã có chút ít du͙ƈ vọиɠ rồi huống chi người mình yêu! Mà mày đừng cắt ngang xem... Tao đang văn thơ tới đâu rồi nhỉ?
-Dạ thưa mẹ tới đoạn chỉ cần nhìn nàng ấy cười còn có du͙ƈ vọиɠ gì gì đó...
-Ừa mẹ cảm ơn con!
-Cũng không quên cà rỡn!
-Haizzz ... Còn khi xa nhau rồi tim sẽ đau như không sống nổi nữa, đau từ thể xác cho tới linh hồn. Cảm giác như tất cả bên trong con người mày đều bị hút cạn... Linh hồn, cảm xúc, mọi giác quan xung quanh... Lúc đó mày sẽ chỉ biết ngẩn ngẩn ngơ ngơ như một con rối không biết mục đích sống là gì! Trong đầu mày chỉ còn lại duy nhất một thứ đó chính là.... Hình bóng của người thương..!!
-Toẹt vời, xúc sắc luôn.... Xin giới thiệu... Nhà tâm lý học Bella Zhang....! Vỗ tay!!!
-Vỗ cái đầu mày, tao hỏi mày này... nếu một ngày chúng ta thực sự thoát khỏi trò chơi này, liệu có thứ gì ở nơi đây khiến mày lưu luyến không?
-Lưu luyến ư...???
Trần Ngọc Hà cũng sững người suy nghĩ, lưu luyến... tất nhiên là có! Từ khi nào cô lại lưu luyến nàng, đối với nàng có một cảm giác mãnh liệt gọi là... Cô cũng không biết phải diễn tả thế nào, cũng giống như bây giờ khi nàng giận cô, lòng cô sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, cô chỉ muốn đến gần bên nàng, chạm vào cơ thể mềm mại của nàng, cảm giác rất khó tả !!! Nếu một ngày không được nhìn thấy nàng nữa, có phải cô cũng sẽ giống như Trương Lập Á nói... Sẽ như một người không có phương hướng trong cuộc sống và mọi thứ trong đầu đều là hình bóng nàng? Nhưng cô biết một điều... trên thế gian này, không ai thiếu đi ai mà chết cả, chỉ là trong ký ức của họ sẽ mãi mãi đọng lại khoảng thời gian đau thương đó mà thôi!!!
.
.
.
.
.
.
.
-Tiên vương, cuộc thi này chúng tôi đâu biết ngài có sử dụng phép thuật vào cuộc thi hay không?
-Hỗn láo, tiên vương chúng ta là ai, sao các ngươi dám nghi ngờ ngài???
-Thần tướng!!
-Vâng!!
Đại thần tướng vẫn còn trừng mắt với Trương Lập Á nhưng rồi cũng ngoan ngoãn lui xuống! Tiên vương nhìn Trương Lập Á cười sản khoái
-Hahaha cũng đã lâu kể từ năm mươi năm trước ta gặp hắn, cũng đã không còn ai ngoài hắn thẳng thắn như ngươi!
Trương Lập Á biết 'hắn' trong lời của tiên vương chính là... Hoàng đế Kim quốc, phụ hoàng của Hoàng Tử San... Cô cười đáp
-Quá khen, tôi cũng chỉ vì lo nghĩ cho chúng tôi sẽ không nhận được công bằng thôi!
-Haha ngươi yên tâm, ta sẽ tự động phong tỏa mọi pháp lực trước mặt các ngươi!
Nói xong, tiên vương liền dứt khoác đưa tay điểm hết tất cả các huyệt đạo tiên khí trong người hắn. Ban đầu cơ thể hắn lâu lâu còn phát ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, nhưng bây giờ cũng đã trở thành màu da y hệt như người thường nên Trương Lập Á cũng biết hắn là không lừa gạt cô. Ít ra thì tính khí tên tiên vương này cũng rất được... Ngay thẳng, hiệp nghĩa và hiếu khách, vì vậy nên cô cũng rất tin tưởng hắn !!
-Giờ thì các ngươi yên tâm rồi chứ?
-Vâng! Tiên vương quả là một người thẳng thắn, dứt khoác!
-Vậy... Cuộc thi thứ ba chính thức.... Bắt đầu!!!
Tùng_Tùng_Tùng
Ba tiếng trống uy dũng lại vang lên, tiên vương cùng Trương Lập Á liền ngồi vào chiếc bàn đã được chuẩn bị sẵn... Cả hai đều nhìn nhau cười, trước mặt hai người chính là sáu hột xí ngầu cùng hai ống ngọc để lắc. Tiên vương lên tiếng...
-Vậy... Như ban đầu đã thỏa thuận, lần này... Luật là do ngươi định!
Trương Lập Á chắp tay tỏ vẻ đa tạ rồi mỉm cười nói
-Luật cực kì đơn giản.... Ai nhỏ nút hơn, người đó thắng!
-Hahahaha tưởng gì, đổ xí ngầu là nghề của ta! E là vòng này phải thành tâm xin lỗi các ngươi rồi!
-Haha vậy... Để cho công bằng chúng ta sẽ cùng lắc!
-Được!
Nói xong tiên vương nhuần nhuyễn lắc lấy ba hột vào ống ngọc và Trương Lập Á cũng vậy... Cả hai lắc vài cái liền dừng. Tiên vương lúc này mới cười thầm ở trong lòng.... Haha khi xưa vì buồn chán nên hắn đã sử dụng độc nhãn để nhìn ra thế giới song song bên ngoài. Hắn thường xuyên thấy con người ở nhân gian có rất nhiều thú vui tiêu khiển như đổ xí ngầu này cũng là một ví dụ nên hắn đã ở trong điện, thường xuyên chơi trò này với đại thần tướng và người hầu ở bên cạnh. Lắc theo năm tháng tự nhiên hắn cũng đạt một tầm cao mới là nghe rõ được hướng lăn của xí ngầu, khi đó hắn sẽ đoán biết được hiện tại có bao nhiêu điểm. Chuyện này đối với hắn dễ như trở bàn tay, để xem Trương Lập Á làm sao thắng được hắn!
-Vậy cùng nhau mở thôi!
-Khoan đã... vậy thì đâu có gì gọi là hồi hộp hấp dẫn, hay là nhường tiên vương mở trước! Tôi dù sao cũng chỉ là một dân thường nên tất nhiên ngài sẽ không cho là tôi có thể giở trò với ngài chứ?
-Haha làm sao có thể.... trước mắt ta từ xưa đến nay chưa ai có thể giở trò!
-Vậy được mời ngài, mà khoan... Nếu như chúng tôi may mắn thắng thì xin ngài hãy lập tức giao ra Kim thạch và trong sáng mai chúng tôi sẽ lên đường ngay! Vì ngài cũng biết đó... Chúng tôi thật không có nhiều thời gian!!
-Được, ta đáp ứng ngươi! Ta mở đây!
Cả thần điện đều hồi hộp chờ đợi con số bên dưới ống ngọc kia của tiên vương, riêng Trương Lập Á vẫn nhếch miệng cười cho đến khi....
- .. là ba con một, tất cả ba viên xí ngầu đều là ba con một!
Mọi người xôn xao hẳn lên, hoan hô chúc mừng, tiên vương đắc ý cười nói...
-Hahaha thật đáng tiếc... Nếu như ngươi mở trước có lẽ phần thi đấu này sẽ còn lại chút hấp dẫn nhưng bây giờ kết quả đã định rồi... Thành thật chia buồn cùng các ngươi!!
-Khoan...!!
Trương Lập Á giơ tay nói
-Làm sao ông biết của tôi không thấp hơn ông?
-Không thể nào... Làm gì còn số nào nhỏ hơn trừ khi ngươi lén bỏ bớt hai hột, nhưng như vậy cũng là đồng nghĩa với vy phạm luật lệ!
-Haha... Tôi có nói bỏ bớt hai hột sao, ngài nhìn rồi sẽ rõ!
Trương Lập Á nhếch môi rồi từ từ mở ống ngọc ra, tiên vương cũng hồi hộp nhìn theo bàn tay cô, tất cả tiên giới đều ngừng thở cho đến khi các hột xí ngầu dần dần lộ diện....
-KHÔNG THỂ NÀO!!!
Tiên vương cả kinh hét lên. Trương Lập Á mỉm cười nhìn ba hột xí ngầu đang chồng lên nhau và ở mặt trên cùng cũng là một con số !
ẢNH MINH HỌA
-Haha... Ngài ba nút, còn tôi chỉ có một nút... Ngài thua rồi!
-Làm sao có thể.... Không thể được, ngươi làm sao được như vậy?
-Suỵt... Đây là bí mật nghề nghiệp, không thể tiết lộ!
Tiên vương mặc dù không chấp nhận được nhưng thua cuộc vẫn là thua cuộc! Ông làm tiên vương... Một lời nói ra đâu thể nuốt!!! Ông cười vang cả một thần điện
-Hahaha... Quả nhiên sau năm mươi năm ta mới gặp được đối thủ xứng tầm như ngươi ngoài hắn! Hay... hay lắm, ta thua tâm phục, khẩu phục, người đâu.... Mang Kim thạch đến đây!!
-Vâng... Bệ hạ!
Nam hầu bên cạnh nhanh chóng lui ra, lát sau một vật phát sáng chỉ nhỏ bằng một lóng tay được đưa tới, nó mang màu vàng rực rỡ tượng trưng cho màu sắc cháy bỏng của ánh mặt trời! Trương Lập Á mừng rỡ... Cả nhóm cùng quỳ xuống cảm tạ tiên vương. Tiên vương buồn bã nhìn đến miếng ngọc bội trên người Hoàng Tử San mà thở dài...
Trương Lập Á mặc dù rất vui mừng nhưng cũng là để ý thấy. Dù sao hắn cũng đã giúp nhóm của cô rất nhiều lần hay là thử hỏi hắn một chút xem... có làm được điều gì cho hắn không?
Trương Lập Á sau khi cất giữ viên Kim thạch vào người, cô liền cùng mọi người nhanh chóng thu dọn hành lí để ngày mai có thể lên đường sớm nhất có thể. Cô đã tiêu phí hai ngày ở nơi đây đồng nghĩa với việc bên ngoài giờ đã là tháng hai, còn chín tháng nữa là tới ngày trăng máu cơ mà cô lại còn tới tận bốn viên đá nữa phải tìm ra, cho nên... Không thể chậm trễ được!
Tối đó, cô có đi dạo cùng tiên vương... cô lựa lời hỏi hắn vì sao lại muốn có được miếng ngọc bội kia, hắn lúc đó mới thở dài nói
-Chuyện này phải kể đến năm mươi năm trước... Ngươi cũng biết thế giới của ta bị phong ấn ở đại môn không cách nào người của tiên giới có thể lọt ra được bên ngoài... Mà con thú dùng để phong ấn cửa môn lại là thần long uy mãnh, khi đó tổ tiên ta đã nghĩ ra được một cách... Bảy bảy bốn mươi chín ngày tạo ra một con thần phụng rồi phong ấn vào trong ngọc bội, khi nào muốn ra đến thế giới song song để du ngoạn hay tìm hiểu thêm về cuộc sống của họ thì khi đó.... Tổ tiên ta sẽ sử dụng miếng ngọc phụng hoàng này, họ thả thần phụng bên trong ngọc ra để nó dẫn dụ và mê hoặc thần long, sau đó... Người tiên giới chúng ta mới có thể trốn ra ngoài mà thần long không tài nào hay biết!!
-Thì ra vậy, nhưng sao miếng ngọc bội đó lại ở trong tay San San!
-Cũng do ta ngu vì tình, năm xưa vì si mê tên hảo hán kia nên mới bóng gió mà giao cho hắn miếng ngọc bội như một tính vật định tình. Ta cứ tưởng có một ngày... hắn sẽ hiểu ra ý nghĩa của miếng ngọc này mà quay trở lại đưa ta cùng ra thế giới bên ngoài, nào ngờ... hắn đã sớm yêu một người con gái khác lại còn trao tặng cho nàng miếng ngọc mà ta đã từng tặng cho hắn! Thật sự ban đầu ta rất hận hắn, nhưng theo thời gian ta dùng độc nhãn quan sát hắn... thì mới phát hiện ra hắn là một người rất tốt, là một minh quân... còn rất chung tình với người mà hắn yêu thương. Quả thật ta mới chính là người ngu ngốc đi si mê hắn lại vì bộ mặt tiên vương mà không tỏ rõ cùng hắn cho nên hắn làm sao mà hiểu được ý nghĩa quan trọng của miếng ngọc này, cũng tại ta ngu si mà thôi, trách ai bây giờ!!
Trương Lập Á thật cảm thấy vô cùng thương cảm cho hắn. Yêu một người không sai, hắn không xứng để nhận lãnh đau thương này!
-Vậy ông muốn lấy lại miếng ngọc của tổ tiên ông?
-Không... Ta chỉ muốn dùng nó để ra bên ngoài, tận mắt ngắm nhìn thế giới song song thêm lần nửa rồi gặp lại hắn một lần cuối. Sau đó ta mới yên tâm dẹp bỏ được khúc mắt ở trong lòng mà yên yên phận phận làm một tiên vương tốt cai quản tiên giới này!
Trương Lập Á có thể thấy được niềm khao khát mãnh liệt trong mắt hắn, cô có hơi áy náy vì trò chơi gian của mình. Thật ra cô làm gì có tài cán ngoài tài gian xảo chứ... Trong khi nói chuyện với hắn cô cố ý kéo dài thời gian và thu hút sự chú ý của hắn để Trần Ngọc Hà trong thân xác chuột có thể từ ống tay áo của cô mà chui tọt vào trong ống ngọc kia, sau đó thì sắp xếp lại ba viên xí ngầu rồi nhanh lẹ chuồn lại vào tay áo cô và kết quả thì như mọi người biết đó... Dù sao hắn cũng là thật lòng đối đãi với các cô, còn cô thì lại tìm cách lừa gạt hắn nhưng hãy tha thứ cho cô, cô cũng chỉ muốn chữa bệnh cho San San bằng mọi giá thôi vì nàng cũng chính là người mà cô yêu thương! Thật ra ngay từ đầu cô không hề để tâm có thể quay về lại thế giới hiện thực không, cô chỉ muốn nhanh chóng chữa bệnh cho San San cũng bởi vì ba chữ mà cô muốn thổ lộ với nàng, chính là ba chữ "Ta yêu nàng" ... Cô rất hy vọng nàng sẽ cảm nhận được rõ ràng ba chữ ấy một cách trọn vẹn trong đời để cô không phải hối hận khi tỏ bày cùng nàng.... và nàng cũng có đầy đủ sự thông minh để đón nhận lấy tình cảm ấy của cô! Nói chung khi yêu... Suy nghĩ của ai cũng đều là kẻ ngốc! Cô cũng vậy mà tiên vương cũng vậy!!!
-Tôi có một yêu cầu như thế này, chúng tôi sẽ đưa ông ra thế giới bên ngoài nhưng ông phải chịu khó đi theo chúng tôi đến khi lấy đủ bốn viên thiên thạch còn lại, lúc đó.... chúng tôi sẽ đưa ông về Kim quốc và gặp lại đế vương! Ông có đồng ý không?
-Thật sao... Ôi tiểu khả ái của ta, ta biết ngươi rất tốt mà... huhu
-Nè thôi đi, ai của ông chứ... thật muốn ói mà!
Tiên vương cảm động liền lộ ra bộ dáng vạn niên thụ mà ôm lấy Trương Lập Á khiến cô suýt vì sức nặng của hắn mà té ngã. Gì chứ.... đô con như vậy mà lại dễ xúc động thế sao? Cô cũng chả tốt lành đâu, hắn có tài phép mà... cho hắn đi theo thì việc lấy bốn viên đá còn lại sẽ dễ dàng hơn không phải sao...?? Một công đôi chuyện thôi, cô quả là thông minh hehehe