Bắc Châu được tiếp quân chi viện từ các Châu lân cận, Cảnh Vân cũng đã lệnh các Châu luôn trong trạng thái phòng bị cao tránh trường hợp xấu là Bắc Châu bị chiếm.
Các tướng lĩnh đại diện biên cương phía Đông cùng phía Tây cũng đã đến gặp Cảnh Vân: " Thái Tử Phi yên tâm chúng thần cũng đã nắm được tình hình cơ bản của Kinh Thành, Tể Tướng làm vậy quả thật khó chấp nhận nhưng chúng thần cũng không rõ liệu Thái Tử như thế nào, việc người làm Thái Tử Phi cũng là khi Bắc Châu gặp binh biến, thánh chỉ, thư, bảo kiếm cũng đều là Hoàng Thượng tự mình đưa cho người vì vậy đối với chúng thần ở thời điểm hiện tại người...đáng tin hơn Thái Tử."
"Lo lắng của các vị ta hiểu." Nàng đưa ra toàn bộ thư từ ngày nàng rời khỏi Kinh Thành đến bây giờ, nhưng bức thư liên lạc với Hoắc Uy Thần: "Ta cùng Thái Tử đã nắm trong tay bằng chứng, chứng minh tội trạng của Tể Tướng chỉ là hiện tại ngay tại Kinh Thành Thái Tử không có binh trong tay, các vị cũng biết tay không đánh giặc đương nhiên không có lợi còn càng khiến người khác nghi ngờ độ chính xác của câu chuyện do Tể Tướng thêu dệt."
Các tướng sĩ cùng nhau kiểm tra các bức thư, sau một hồi thì cũng có thêm sự tin tưởng: "Vậy kế hoạch của Thái Tử Phi như thế nào?"
"Ta gọi các vị đến chính là muốn mượn binh từ các vị để cứu nguy cho Kinh Thành, hiện tại Hoàng Thượng chỉ mới bình phục được một nửa chưa thể nói hay cử động nhiều, Tể Tướng giam lỏng Thái Tử nhưng không có bất cứ hành động nào đáng nguy, vì vậy ta muốn các vị âm thầm đưa quân trở về hướng Kinh Thành bao quanh vòng ngoài của Tể Tướng tạm thời không manh động, thám thính tình hình trước." Cảnh Vân tính toán.
"Việc di chuyển một lượng lớn binh sĩ từ biên cương về không phải là việc đơn giản, hơn nữa ba cửa ngõ biên cương đều đang trong trạng thái chiến đấu cần phải chia ra, Thái Tử Phi quân của Tể Tướng ở Kinh Thành không hề ít chúng ta cần thêm lực lượng khác."
"Hiện tại ta cũng đã liên lạc được với các Châu để củng cố lực lượng, ở Kinh Thành Bộ Binh, Kỵ Binh đóng đô ở cửa ngõ Kinh Thành cũng đã có chuẩn bị, phía Bắc đổ về có lực lượng Bắc Viện cũng sẵn sàng chiến đấu." Gần như Cảnh Vân đã liên lạc được với toàn bộ lực lượng binh sĩ của Tây Quốc, những lực lượng nguyện trung thành với Tây Quốc dưới sự quản lý của Hoàng Thượng chứ không phải các cánh quân do quan lại quản lý.
"Phe phái Tể Tướng có một toán quân hơn hai vạn binh sĩ không rõ nguồn gốc, ngoài ra có binh sĩ của Thân Vương hơn một vạn binh sĩ, ngoài ra có binh sĩ Khởi Châu, Hưng Châu, Quốc Châu đây là ba châu giáp với Kinh Thành ở ba cửa ngõ Nam, Đông, Tây tạo thành một áo giáp gần như trọn vẹn ngăn cách Kinh Thành với các nơi khác, cửa ngõ Bắc giáp Yên Châu thuộc quản lý của Bắc Viện, nhưng chúng ta không thể đưa quân đánh từ phía Bắc xuống như vậy việc di chuyển lên phía Bắc sẽ kéo dài ngày đường binh sĩ sẽ không chịu nổi." Thường tướng quân phân tích trên bản đồ.
"Binh sĩ của chúng ta vốn đông hơn Tể Tướng nhưng Tể Tướng lại nắm trong tay Kinh Thành và Hoàng Thất, chúng ta ngoại trừ việc tiến đánh thì bên trong phải có đột phá vòng vây, như vậy mới mở đường đường đưa binh vào chiếm Kinh Thành." Lão Khổng lên tiếng.
"Đội Cấm Vệ Quân hiện vẫn chưa thể liên lạc được, đây là lực lượng duy nhất của chúng ta trong Thành." Tô Tướng Quân lên tiếng
"Mã gia có một nhóm hơn trăm tử sĩ sẽ sẵn sàng tham gia, đội quân của Thái Tử cũng đang ẩn thân trong Kinh Thành, tuy rằng lực lượng từ trong Thành đâm ra mỏng nhưng chúng ta buộc phải mở một đường máu như vậy thì mới có thể tiến vào trong." Cảnh Vân lên tiếng, vốn dĩ nàng định liên lạc với Mã Đông Sơn nhưng lại nghĩ tình cảnh của Hoàng Thượng đang quá nguy hiểm nếu Cấm Vệ Quân trực tiếp tham chiến như vậy rất có nguy cơ là chúng ta sẽ mất Hoàng Thất.
"Chiến sự Bắc Châu vốn căng thẳng Thái Tử Phi đã xác định ngày tiến đánh Kinh Thành?" Mạc tướng quân từ phía Đông lên tiếng.
"Gấp rút nội trong mười ngày phải đánh được Lang Quốc lui xa mười dặm, sau đó chúng ta cũng sẽ lui về cố thủ, Khổng tướng quân lập tức chuẩn bị một toán quân khác mười ngày sau cùng ta xuất phát về Kinh Thành, liên lạc trước với các Châu thuộc cửa ngõ Nam, tạo thành hai toán quân riêng biệt ngay sau khi đẩy lùi được Lang Quốc, toán đầu tiên đánh trống thượng cờ di chuyển viện trợ cho Bắc Châu, một toán khác sẽ nhập đoàn cùng chúng ta trở về Kinh Thành." Cảnh Vân vạch ra kế hoạch rõ ràng một kế hoạch kèm theo áp lực rất lớn.
"Mười ngày là rất khó." Trình Tướng quân cảnh báo.
"Không, chúng ta bắt buộc phải đánh trong mười ngày, Kinh Thành vốn không thể đợi quá lâu, Tể Tướng trì hoãn không động đến Hoàng Thượng chính là vì có Cấm Vệ Quân cầm chân, nhưng Thái Tử thì khác Tể Tướng có lẽ đang tìm kiếm Ngọc Tỷ và Thanh Bảo Kiếm này, chỉ cần có hai thứ này sẽ là minh chứng, chứng minh được câu chuyện do Tể Tướng thêu dệt là sự thật, công sức mua lòng dân sẽ đổ bể." Cảnh Vân suy nghĩ minh bạch Tể Tướng chẳng có lý gì mà lại không thể lập tức lấy mạng Hoắc Uy Thần nhưng vì hai thứ kia chưa thể tìm được như vậy chẳng thể chứng minh Hoắc Uy Thần muốn cướp ngôi.
"Chúng thần đã rõ." Hai vị tướng quân kia rời khỏi Bắc Châu cũng là lúc Hải Hòa mang tin tức trở về, Cảnh Vân nhận tin tim như chết lặng, phụ thân nàng bị dùng cực hình.
Cảnh Vân suýt nữa đã không đứng vững rất may mọi người kịp thời đỡ: "Phụ thân ta có thể chống chọi được bao lâu?"
"Theo như cách Tể Tướng làm Mã lão gia cùng lắm chỉ có nửa tháng." Hải Hòa tính toán: "Lão ta đây chính là muốn bắt người phải lập tức về Kinh, đó là âm mưu."
"Nửa tháng, nửa tháng." Cảnh Vân cười lạnh: "Trận chiến này mười ngày bắt buộc phải xong."
Bản đồ lập tức bị vây quanh: "Bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ đánh theo kiểu mồi nhử, nghĩa là mỗi ngày chúng ta đều đến làm phiền chúng dù là ngày hay đêm khiến tinh thần chúng suy giảm, sau đó chia toán quân ra làm hai, một toán quân sẽ đánh trực diện vào Lang Quốc buộc phải cho chúng đuổi theo kéo chúng vào vòng vây diệt gọn, toán quân thứ hai thần tốc đánh thẳng vào doanh trại của địch."
"Như vậy quá mạo hiểm" Tất cả mọi người đều thấy đây giống đánh cược hơn.
"Ta đã có kế hoạch dự phòng, đội Dạ Ảnh sẽ tung tin tức trong doanh trại Bắc Châu bị mắc bệnh dịch, như vậy chắc chắn Lang Quốc sẽ có sự chủ quan cho rằng ta liên tục làm phiền chúng chính là vì muốn kéo dài thời gian mà thôi, sau năm ngày gõ chống múa chiêng thì dừng lại trưa ngày thứ sau phát tang cùng lúc đấy cho quân đánh bất chợt, kéo được tướng Lang Quốc ra khỏi hang sẽ đột kích lần nữa, hai lần đột kích chắc chắn sẽ khiến chúng trở tay không kịp." Cảnh Vân lên kế hoạch chặt chẽ.
"Phát tang?" Mọi người thật sự không ngờ Cảnh Vân lại nghĩ đến cách này.
"Đúng vậy, chính là phát tang từ thành trì Bắc Châu nhưng không phải là cho người của ta mà là...cho chúng." Cảnh Vân lạnh lùng nói.
Hoắc Uy Thần muốn rời khỏi Đông Cung điện ngay sau khi nghe tin Mã lão gia bị bắt giam với tội danh cấu kết với Thái Tử đương triều nhũng loạn triều chính, hắn bây giờ chưa nhận được tín hiệu từ Cảnh Vân nên không thể làm loạn quá lớn, chỉ có thể để Tiểu Bát âm thầm giúp đỡ bên trong ngục nhưng cũng không thể làm gì quá nhiều.
Tuy nhiên vài ngày sau thì có một tin tức Hoắc Uy Thần liền bảo Tiểu Bát dừng mọi hành động liên lạc, dặn dò Tiểu Thất chuẩn bị kỹ lưỡng, cũng liên lạc với Mã Đông Sơn chuẩn bị.
"Ngươi nói Bắc Châu mắc bệnh dịch, thiếu lương thực nhưng vẫn muốn quấy phá Lang Quốc?" Tể Tướng nghe tin xong có chút trầm ngâm.
"Tin tức này không phải chúng ta thu được mà là mật thám Lang Quốc thu được, nghe nói Thái Tử Phi hiện tại phải chỉ huy tất cả hai vị tướng quân thân cận đều lần lượt mắc bệnh phải cách ly tại một nơi riêng, nơi ấy dược liệu lại không đủ, đại phu thì lại càng không nên muôn phần khó khăn, tướng biên giới phía Tây cùng phía Đông tuy đã đến gặp nhưng không đạt được thỏa thuận nhất định." Truy Vu báo cáo lại tình hình.
"Vì sao chúng ta lại không chút tin tức nào?" Tể Tướng hỏi.
"Thái Tử Phi rất cẩn thận đã chặn được mọi tin tức ở Bắc Châu, không bị lọt ra ngoài, kẻ mật thám của Lang Quốc vốn là kẻ chăm ngựa nằm vùng từ lâu, hắn nói Thái Tử phi làm vậy chỉ là để che đi tin tức trong doanh trại có dịch bệnh mà thôi."
"Dù gì cũng là nữ nhân lại chưa từng ra chiến trường khó tránh xử lý có chút lùng túng làm được đến vậy là tốt rồi." Tể Tướng nở nụ cười có vài phần coi trọng, lão ta chưa từng nghĩ ngoại trừ Thái Hậu khi xưa giờ đây lại lần nữa đối đầu với nữ nhân tay cầm kiếm còn không chắc: "Chúng ta đợi nàng ta đem quân trở lại Kinh Thành là được ta thật sự muốn nhìn nữ nhân trong thân phận tướng quân sẽ ra sao?" Tể Tướng rất thong thả chờ đón Cảnh Vân.
"Tiếp tục tìm hai thứ kia." Còn vấn đề mà lão ta mãi chưa giải quyết xong, không có hai thứ đó thì khó mà lập được một vị vua bù nhìn khác, hiện tại không có Tú Lang nên việc điều khiển Hoắc Tông Đế như một con rối là rất khó.
Theo đúng kế hoạch của Cảnh Vân tất cả mọi người đều đã vào vị trí, các toán quân từ hai phía biên giới đã bắt đầu di chuyển, các Châu cũng đã sắp xếp hai toán quân như Cảnh Vân dặn dò, đúng trưa ngày thứ sáu thành Bắc Châu phát tang, Lang Quốc nghe từng chuông đồng vang lớn cùng từng tiếng trống gõ liên hồi Đại Tướng Quân Lang Quốc còn cười khẩy: "Đám người đó để một nữ nhân làm tướng quân quả thật ngu xuẩn."
"Không biết vị tướng quần nào của Tây Quốc ra đi?" Một phó tướng lên tiếng hỏi còn kèm theo tướng cười cợt.
"Mật thám báo lại Khổng tướng quân già yếu bệnh nặng nhất có lẽ là lão ta."
Lang Quốc thấy thành Bắc Châu có tang liền muốn mở tiệc ăn uống cứ vậy bữa tiệc rượu lập tức diễn ra.
Cảnh Vân bên này canh đúng thời điểm phát lệnh tiến đánh thần tốc, Lang Quốc đang ăn uống no say vui vẻ bên trong thì nghe cấp báo Tây Quốc tiến đánh, đã đến sát cửa thành.
"Ngươi nói Tây Quốc tiến đánh?" Ai cũng bất ngờ bởi thứ nhất bên đó đang phát tang, thứ hai từ lúc hai bên giao chiến đến giờ Tây Quốc chưa từng bước qua đường biên giới chỉ cần Lang Quốc chạy về đến đường biên giới thì lập tức Tây Quốc sẽ dừng lại thu quân trở về, lần này vậy mà lại dám bước sang.
"Được lắm là ai cầm quân?" Đại Tướng Quân của Lang Quốc lớn tiếng.
"Chính là vị Tướng Quân Thái Tử Phi kia."
"Ha...ha...ha...Nữ nhân đó vậy mà dám cầm quân đánh giặc sao? Được lắm lần này hãy xem ta thu phục nàng ta như thế nào?" Đại Tướng Quân tự mình ra trận.
Hắn ta coi thường nữ nhân ở Lang Quốc nữ nhân chỉ có thể là công cụ làm ấm giường, nhưng hắn lại không ngờ Tây Quốc lại để nữ nhân làm tướng quân, hắn rất muốn nếm thử vị lạ này, hơn nữa nếu nàng còn là Thái Tử Phi.
Quân vừa xuất phát chưa đi được bao lâu liền gặp toán quân của Cảnh Vân tiến lại gần Đại Tướng Quân Lang Quốc liền cười lớn: "Tướng Quân Thái Tử Phi lần đầu xuất trận đừng quá lo lắng, ta đối với nữ nhân dịu dàng muôn phần dù là trên chiến trường hay là trên giường." Tướng lĩnh bên Lang Quốc nghe xong liền cười lớn hùa theo.
Cảnh Vân bên này chỉ đem theo Tô Tướng Quân, A Kiệt cùng hai phó tướng khác, nàng không đáp bằng lời mà giương cung tên lên lập tức kéo thả, cung tên bay vèo làm gãy lá cờ của Lang Quốc.
Đại Tướng Quân Lang Quốc thấy vậy thì cười càng lớn lòng càng quyết tâm thu phục nữ nhân này, đem nàng về làm thê tử, một nữ nhân mạnh mẽ như vậy mới hợp với Đại Tướng Quân như hắn.
Hai bên lập tức giao tranh, ngay từ đầu Cảnh Vân đã tỏ ra yếu thế hơn hẳn, chưa đến một nén nhang đã ra hiệu cờ rút quân, Đại Tướng Quân Lang Quốc thấy vậy hào khí liền lên hét lớn: "Ai bắt sống được Tướng Quân Thái Tử Phi đêm đầu tiên của nàng sẽ là của các ngươi." Binh sĩ Lang Quốc theo lệnh tướng đuổi sang tận đất Tây Quốc
Cảnh Vân hiện không phải một mình một ngựa mà ngồi cùng A Kiệt nàng liên tục nhìn về phía sau, xác định ranh giới nàng bắt đầu đếm một, hai, ba, Lang Quốc đã vào sâu Tây Quốc khó quay đầu trong chốc lát.
Cảnh Vân giương cung tên bắn lên một mũi tên có gắn pháo ra hiệu.
Quân Tây Quốc vốn đã được chuẩn bị từ trước lập tức nâng khiên chụm lại từng chụm che chắn, mưa tên tung ra khiến Lang Quốc bất ngờ, toàn bộ binh sĩ Lang Quốc hứng trọn, nhìn từ xa như người nhím.
Chỉ một màn mưa tên đã diệt được kha khá quân của Lang Quốc, Đại Tướng Quân nhận ra hắn đã mắc bẫy lập tức quay ngựa nào ngờ đám binh sĩ của Tây Quốc đã phục kích mà người dẫn đầu chính là Khổng Tướng Quân được phát tang kia.
Đại Tướng Quân cười khẩy lúc này mới nhận ra có lẽ tiếng phát tang ấy không phải là để cho quân của Tây Quốc mà chính là dành cho Lang Quốc.
Thường Tướng quân bên này ngày sau khi thấy Lang Quốc bước chân vào Tây Quốc cũng đã tốc chiến đánh thẳng vào thành trì của Lang Quốc, nhanh chóng chiếm được thành trì biên cương của Lang Quốc, Thường Tướng Quân nhận định đúng là tốc chiến tốc thắng.
Đại Tướng Quân của Lang Quốc bị Khổng tướng quân gϊếŧ chết, tổng thiệt hại của Lang Quốc là bảy nghìn quân, bắt sống ba nghìn quân, tướng quân, phó tướng gần như chết toàn bộ.
Tin tức này nhanh chóng được thổi phồng lên Lang Quốc biết rằng bản thân đã thua dưới tay một nữ nhân, mà Tể Tướng thì càng không ngờ Cảnh Vân lại có khả năng như vậy.
"Ngươi nói nàng ta sẽ trở về Kinh Thành liền hay không?" Tể Tướng vừa chăm con diều hâu chuyên đưa thư, vừa hỏi.
"Chắc chắn là trở về." Truy Vu cũng rất muốn diện kiến vị Tướng Quân Thái Tử Phi kia, nàng ta thần tốc chiến thắng chỉ trong vài ngày quả là một kỳ tích.
"Đúng vậy chúng ta nên đợi nàng ta trở về để nàng ta chứng kiến phụ thân mình bị hành hạ ra sao chứ?" Tể Tướng mỉm cười rất tươi nhưng rất nhanh chóng lạnh lùng ra lệnh: "Tập kết quân chặn đường Thái Tử Phi, ta sẽ tự tay lấy mạng ả, chính ả khiến kế hoạch của ta đổ bể." Diều hâu bị đau lập tức vỗ cánh bay đi đậu trên vai Truy Vu.
Lời tác giả: Sắp đến hết mất rồi tiếp theo nên đưa tác phẩm nào lên sàn đây, nếu bạn nào hỏi mình vì sao cả hai tác phẩm đã đăng tải đều là nữ phẫn nam trang thì bởi vì mình thích điều ấy đơn giản đây là thể loại mà mình đang theo đuổi :)))